Chap 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hải quân vẫn kiên trì, ngày này qua ngày khác, hết đợt tấn công này đến đợt tấn công khác, băng Mũ Rơm vẫn trốn thoát với mọi thành viên gần như không bị thương, điều này là một nỗi nhục về việc chúng luôn tự hào, sự kiểm soát của chúng đối với thế giới. Họ đã tấn công Marineford một mình, không có sự trợ giúp, lẻn vào Mariejois và giải cứu thuyền trưởng của họ. Hình ảnh của chính phủ thế giới đã bị tổn hại không thể khôi phục, ngay cả khi chúng có bắt được băng Mũ Rơm vào lúc này.

Điều đó không có nghĩa là chúng sẽ bỏ cuộc, không, bọn chúng sẽ cố gắng hơn nữa, chúng đang đói khát. Và việc ngăn Luffy tham gia vào trận chiến ngày càng khó khăn hơn, mặc dù cơ thể cậu vẫn còn là một đống vết thương có thể hở ra chỉ với một cử động nhỏ nhất. Chopper lo lắng cho lưng của cậu, nó đang trong tình trạng rất tệ, cực kỳ tệ. Chopper đã cố gắng tiêm cho Luffy đủ thuốc để không cảm thấy đau đớn.

Luffy lảo đảo và không minh mẫn, khiến cậu càng trở nên khó đoán hơn, và cậu ở trong tình trạng như vậy rất nguy hiểm cho họ. Với việc hải quân tấn công họ cùng sự điên cuồng ngày càng tăng và người mạnh nhất trong băng đang không thể chiến đấu, việc tự vệ ngày càng khó khăn hơn. Zoro cũng hết cách, buộc phải thức dậy vào những thời điểm bất thường trong đêm để chiến đấu với hải quân đang gây nguy hiểm cho họ.

"Được rồi!" Nami lên tiếng, vỗ tay cố gắng thu hút sự chú ý của những người đồng đội đang trong tình trạng thiếu ngủ, còn Zoro thì ngủ rồi. "Tớ nghĩ chúng ta cần lên kế hoạch cho điểm đến tiếp theo, chúng ta không thể tiếp tục sống như thế này, chúng ta cần tìm một nơi nào đó để hồi phục." Nami dứt khoát nói, mắt cô vẫn hướng về Luffy đang ngủ yên bình trên bãi cỏ, chiếc mũ che đi đôi mắt của cậu.

"Mọi người có đề xuất nào không?" Nami hỏi, nhìn lướt qua các thuyền viên để tìm một cánh tay giơ lên ​​​​hoặc bất kỳ dấu hiệu nào.

"Hãy đi đến Water 7!" Franky hát nhiệt tình.

"Có lẽ chúng ta có thể thăm đảo Drum?" Chopper nói một cách mệt mỏi, lúng túng chạm đất.

"Được rồi... Có lẽ chúng ta nên đi thăm nhà của mọi người hoặc một hòn đảo mọi người thích?" Nami đặt tay lên cằm suy nghĩ tổng hợp hai ý tưởng.

"Tớ có thể đến thăm ông già," Sanji nói thêm một cách tự nhiên, nghe có vẻ hoàn toàn không hào hứng, nhưng Nami nhìn thấy một tia phấn khích trong đôi mắt mệt mỏi của anh.

"Sẽ mất một lúc để đến tất cả các hòn đảo, chúng ta có nhiều thời gian như vậy không?" Robin đặt câu hỏi, luôn là tiếng nói của lý trí.

"Well, không phải là Luffy đang vội, tất cả chúng ta đều biết điều đó, và sẽ rất vui nếu được gặp những người đó." Nami nói, trầm ngâm ngâm nga. Zoro mở mắt, quầng thâm dưới mắt chứng tỏ anh đã sự thiếu ngủ trong những ngày gần đây, dường như anh luôn thức dậy đúng giờ để nói nốt phần của mình.

"Vậy Vành đai tĩnh lặng thì sao, chúng ta có đủ sức để đến đó lúc này không?" Zoro hỏi và ngáp một tiếng khi gần hết câu.

"Well, điều đó tùy thuộc vào tất cả chúng ta, cậu có nghĩ là đã sẵn sàng đến đó không?" Nami nói, gần như ngay lập tức biết câu trả lời sẽ là gì.

"Một mình vượt qua Vành đai tĩnh lặng là điều không thể, làm điều đó trong khi đang thiếu ngủ ư?" Sanji nói, tạm dừng để tạo hiệu ứng "Dễ như ăn kẹo!" Cậu trầm ngâm, một cái nhếch mép đắc thắng nở trên môi. Những người còn lại trong băng có vẻ mặt tương tự, có vẻ như hành động tiếp theo của họ đã được quyết định.

"Cậu nghĩ sao? Thuyền trưởng?" Nami nói, đi về phía cậu để bóng của cô che khuất ánh mặt trời trên khuôn mặt được che phủ của cậu. Cậu im lặng một lúc trước khi chậm rãi đưa tay lên, dời chiếc mũ ra.

"Tớ nghĩ, nghe có vẻ thú vị đấy." Cậu cười yếu ớt nói.

"Được rồi! Bẻ bánh lái sang trái nào, chúng ta sẽ đi thẳng qua Vành đai tĩnh lặng!" Nami hét lên nhiệt tình, truyền một chút năng lượng cho cả băng đang mệt mỏi.

---

"Tớ thật đáng hận." Nami khóc khi cô thu mình lại để được an toàn sau một cây quýt. Những con Hải Vương khổng lồ di chuyển xung quanh con tàu, cố gắng hết sức để nhai và cắn nó thành từng mảnh. Zoro và Sanji đã phải chiến đấu nhiều hơn để hạ những con Hải Vương tiến đến quá gần. Những mái chèo của Thousand Sunny dập dềnh phía sau đưa họ qua vùng biển không có dòng chảy.

Vành đại tĩnh lặng thật kinh khủng, không có làn gió mang theo vị mặn mà Nami quen thuộc, Luffy ngồi trên boong tàu cười như một kẻ điên. Cô sắp chết, và lần này tất cả là lỗi của cô.

"Yohoho, vì có vẻ như chúng ta sẽ chết, Nami..." Brook cười khúc khích, dừng lại như thể ông định nói điều gì đó sâu sắc "Tôi có thể nhìn thấy quần l-" Nami đánh ông trước khi ông có thể nói xong, khiến ông nhảy qua dọc boong tàu.

"Không phải lúc này!" Cô hét lên, đang căng thẳng vì sự hỗn loạn xảy ra xung quanh cô.

"Chúng ta sẽ ổn thôi." giọng nói nhẹ nhàng của thuyền trưởng của cô vang lên, cô không biết cậu đã đi đến sau cô từ lúc nào, nhưng cậu đang vòng tay quanh eo cô, kéo cô lại gần. Hơi nóng từ bộ ngực bị băng bó của cậu tỏa ra sau lưng cô, hơi thở ấm áp của cậu phả vào tai cô. Nami hoàn toàn bất động, cơ thể cô bất giác nóng lên.

"Nếu tớ nhảy xuống nước, tớ cá là những con Hải Vương đó sẽ chỉ muốn bơi cùng tớ!" Cậu hét lên, hoàn toàn ngăn chặn bất kỳ cảm giác khó xử nào đang dâng lên trong cô, rằng cô vẫn chưa sẵn sàng để thừa nhận. Cô xoay người trong vòng tay cậu, tay cậu đặt trên hông cô khi cô đối mặt với cậu. Cô lờ đi sự thật rằng cậu đang nhìn cô như thể cậu đang nghĩ đến việc ăn cô, hay sự ấm áp của bàn tay cậu trên da cô, hay cậu trở nên vạm vỡ như thế nào.

Thành thật mà nói, cô hơi, có lẽ hơi bị phân tâm bởi điều đó, bởi sự gần gũi đến khó tin của cậu. Nhưng đôi mắt đờ đẫn của cậu cho cô biết lúc này cậu đã mất đi lý trí, cậu hoàn toàn điên loạn. Một lúc sau, cậu thả cô ra và cậu đang cố gắng nhảy xuống biển, để bơi cùng đàn cá theo đúng nghĩa đen. Usopp tham gia cùng cô khi cả hai cùng cố gắng giữ Thuyền trưởng của họ trên boong, điều đó thực sự khá khó khăn, ngay cả khi cậu đang bị thương.

Họ phải đặc biệt cẩn thận với những vết thương trên lưng và ngực của cậu, và Nami đã cố gắng hết sức để tập trung vào nhiệm vụ thay vì chỉ để tay cô lang thang trên bụng dưới của cậu. "Đừng làm vậy Luffy, cậu còn rất nhiều thứ để sống!" Usopp hét lên điên cuồng, đảo mắt xung quanh để nhìn tất cả các vị Vua Biển vẫn đang bao vây con tàu.

Điều này có vẻ tương tự như khi Luffy đói đến mức bắt đầu bị ảo giác, vì vậy đây không phải là một tình huống xa lạ với họ. Nami di chuyển đến phía trước để cô đẩy ngực cậu, cô vòng tay quanh thân cậu và ấn vai vào phần có vẻ ít vết thuóng của cậu.

"Làm ơn đi Luffy, chúng ta có thể làm việc này sau được không!" Trong khi đó, Nami rên rỉ; nỗi sợ hãi cho cuộc sống của cô, những cảm xúc mới dành cho thuyền trưởng của cô và sự điên rồ nói chung đang quay cuồng trong tâm trí cô.

---

Họ đã làm được, mọi người đều đổ gục trên boong tàu, kiệt sức, ngay cả Robin cũng ngồi trên cầu thang, tay chống cằm và cứ vài phút lại nhắm nghiền mắt. Luffy đã bị nhốt trong bệnh do chứng rối loạn tâm thần hiện tại của cậu, Chopper thì thầm điều gì đó về việc giảm liều lượng hoặc thay đổi huyết thanh để tạo ra tác dụng trấn tĩnh hơn.

Nami đi vào phòng y tế, xoa xoa thái dương khi cô nhìn quanh tìm chàng thuyền trưởng ngốc của mình. Cậu nằm sấp trên đệm, úp mặt vào gối, nằm ườn ra như một đứa trẻ đã kiệt sức sau khi quậy phá. Cô không thể ngăn tiếng cười khúc khích, thuyền trưởng của cô là người ngốc nghếch nhất trong số họ, nhưng cậu cũng là người dũng cảm nhất, tự do nhất.

Như thể được triệu  bởi tiếng cười của cô, đầu Luffy quay về phía cô, đồng tử của cậu mở to như mắt mèo khi chúng bị ảnh hưởng bởi catnip*. Và cậu cũng trông biếng nhác như vậy, tất cả các động tác lớn và rên rỉ mệt mỏi.

*Catnip: bạc hà mèo, đại loại là nếu dùng catnip thì mèo sẽ "phê", giúp mèo đạt được một mức độ khoái cảm nhất định (cre: petshopsaigon.vn). Mọi người muốn tìm hiểu thêm thì search Google nhé.

Nami đi vòng về phía trước khi tay cậu uể oải đưa cho cô, cô liếc nhìn nó trước khi cầm lấy, cô quay lại nhìn cậu, nụ cười lười biếng trên khuôn mặt cậu. Một nửa khuôn mặt cậu vùi vào gối nhưng cô vẫn cảm nhận được nụ cười đó khi bên trong cô hơi nóng lên. Cậu đang bị thương, không mạnh mẽ, không nguy hiểm, nhưng lại có sức quyến rũ kỳ lạ.

Cậu kéo cô về phía trước, cô có cảm giác mình phải làm quen với điều đó, bởi vì ánh mắt cậu cho cô biết cậu cảm thấy thế nào. Rằng cậu không muốn buông tay, không phải bây giờ, không bao giờ. "Cậu biết đấy... Tớ không nghĩ rằng tớ sẽ làm được nếu không có cậu." Luffy uể oải nói, xoa ngón tay cái lên mu bàn tay cô.

"Ý cậu là gì?" Nami nói một cách cẩn thận, không biết những gì cậu sắp nói có phải là một phần của những qui tắc trong băng Mũ Rơm hay không, nhưng ngay bây giờ, cậu thậm chí còn dễ thay đổi hơn bình thường

"Tớ nghĩ về cậu, mỗi ngày, mỗi giờ, mỗi phút. Điều đó khiến tớ tỉnh táo, tràn đầy hy vọng." cậu trầm ngâm, trái tim cô đập nhanh theo từng từ. Nami bị kéo về phía trước, Luffy đã ngồi dậy trước sự tiếp xúc của họ. Luffy vòng tay qua vai cô, cô hít hà mùi hương của thuyền trưởng, mùi gió biển, mùi thuốc cay nồng và một thứ gì đó quyến rũ mà cô không thể diễn tả thành lời.

"Tớ nghĩ về tất cả mọi người, tớ biết các cậu sẽ đến vì tớ, nhưng cậu. Tớ không thể ngừng nghĩ về cậu." Nami không thể tin vào những gì mình đang nghe, những gì cậu mô tả không phải là mối quan hệ bình thường giữa thuyền trưởng và hoa tiêu. Đó là, đó là... Cô thậm chí không thể bắt mình nghĩ về điều đó, không thể cho mình hy vọng, rằng vị thuyền trưởng điên rồ, không biết gì của cô đã yêu cô.

Cô cảm thấy mình thật hèn nhát, cô vẫn tìm mọi cách để phủ nhận những gì cậu nói khi cô phân tích từng lời nói của cậu. Cô cảm thấy hơi thở của cậu trên đỉnh đầu cô, cậu áp môi mình vào đó, nhẹ nhàng và chậm rãi, không giống như thuyền trưởng của cô. Cô nổ lực tìm lý do để phủ nhận nó, những gì cậu đang cố cho cô thấy, dù sao thì hiện tại cậu đang không tỉnh táo, cậu sẽ không nhớ bất kỳ điều gì trong những điều này. Đôi má ửng hồng, hay cách cô siết chặt vòng tay quanh người cậu, và hít hà mùi hương của cậu khi cậu vuốt tóc cô.

Cô không thể chịu đựng được nếu điều này thay đổi họ, các thành viên trong băng và cách họ hoạt động. Luffy cười ngặt nghẽo, ngã người xuống giường, kéo theo Nami để cô nằm trên ngực cậu. Nami kháng cự, không muốn làm cậu bị thương thêm nữa.

"Anh yêu em Nami." Vòng tay cậu siết chặt quanh cô, bàn tay cô áp vào lồng ngực đang băng bó của cậu, cảm nhận nhịp đập nhẹ trong nhịp tim của cậu. Vậy đó, bốn từ mà Nami không thể nào phủ nhận được, trái tim cô đập loạn xạ và cảm giác nhẹ nhõm tràn ngập, cho dù là bị ảnh hưởng bởi thuốc đi chăng nữa, trong một khoảnh khắc, cậu cũng cảm thấy như cô. Cho dù cô có cố gắng phủ nhận tình cảm của mình thế nào thì cậu vẫn vậy, và cô không thể phủ nhận những gì trái tim mình đang gào thét khi cậu thú nhận với cô.

"Ngay cả khi chúng kêu tên anh với sự ghê tởm, và xé nát cơ thể anh, tất cả những gì anh có thể nghĩ là anh yêu em." Nami lúc này đang khóc, những tiếng nức nở nho nhỏ làm cơ thể cô run rẩy, làm ướt băng gạc của cậu. Cậu ôm cô, đặt một nụ hôn an ủi lên đỉnh đầu cô.

"Mặc cho biển cả có đưa chúng ta đến đâu, mặc cho những người mà chúng ta đánh mất, những người mà chúng ta gặp gỡ. Anh sẽ luôn yêu em." Lời nói của Luffy làm da đầu cô nóng lên.

"Em cũng yêu anh, dù chuyện gì xảy ra." Nami nói, môi cô chạm vào ngực cậu khi cô làm vậy. Cho dù cậu không nhớ, cũng không thể quay đầu lại được nữa, cô đã chấp nhận tình cảm của mình. Cô và Luffy giờ đã gắn bó với nhau, miễn là sóng còn vỗ vào bờ thì họ vẫn yêu nhau.

Luffy ngước mắt nhìn cô, đôi mắt cậu có vẻ sắc bén hơn trước, cậu nhận thức được những gì mình đang làm, cô nhận ra. Đôi mắt cậu nhìn chằm chằm vào mắt cô, di chuyển từ đôi mắt màu hạt dẻ ngọt ngào ấm áp như mật ong đến đôi môi hồng mềm mại của cô. Nếu Luffy muốn thứ gì đó, không thể nào mà bạn không biết về nó, và ngay bây giờ, cậu đang nhìn cô ấy như thể cô ấy cực kỳ ngon.

Cậu rướn người về phía trước, cô có thời gian để di chuyển ra xa nếu cô muốn. Môi cậu chạm vào môi cô, mềm mại, ấm áp và hoàn toàn giống những gì cậu tưởng tượng. Luffy nhoài người lên, bàn tay to lớn của cậu ôm lấy gò má đẫm nước mắt của cô, cô đang hôn thuyền trưởng của mình và thế giới dường như chậm lại xung quanh cô, tập trung cô vào cảm giác của đôi môi cậu trên môi cô. Luffy ngồi dậy hoàn toàn và Nami nhẹ nhàng tiến về phía trước trong lòng cậu, môi Luffy dán chặt vào cô.

Tay còn lại của cậu đặt lên hông cô, Nami ngồi dậy và cho phép Luffy tiến vào sâu hơn trong miệng cô, cô vòng tay qua vai cậu và kéo cậu lại gần hơn. Nami đang nhìn thấy những vì sao và cả người cô bốc cháy, tay Luffy siết chặt lấy eo cô, cô dần cảm thấy thiếu oxy và phải đập tay vào vai cậu để cậu thả cô ra.

Cô ngồi trong lòng cậu, thở hổn hển, môi cô đã sưng lên rồi. Luffy vén những lọn tóc màu cam của cô ra sau tai, cúi xuống đủ gần để môi cậu lướt qua tai cô.

"Em có vị như quýt." Cậu thì thầm.

---End Chap 18---

Linh, 19:56, 06/02/2023

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro