Chap 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau nhiều ngày, cuối cùng Nami cũng có thể đi ngủ trong phòng của mình, nằm trên ga trải giường của chính mình, lăn qua lăn lại. Cô không thể ngủ được, dù cố gắng thế nào, cô thậm chí còn yêu cầu Robin hát một bài hát ru, cô ấy vui vẻ làm theo, nhưng sau đó cô vẫn không thể ngủ được. Bài hát ru chỉ thành công khiến cô cảm thấy mình như một đứa trẻ, điều mà cô đã biển hiện rất rõ thông qua việc không thể kiểm soát được cảm xúc của chính mình.

Nami ném cái chăn ra, bước xuống giường một cách nhẹ nhàng để tránh đánh thức Robin lần nữa. Cô đi ra ngoài, trăng tròn vành vạnh soi bóng xuống mặt nước gợn sóng lăn tăn vô định. Cô cảm thấy muốn đi tới đi lui nhưng cô quyết định chỉ đứng nhìn, cố gắng sử dụng tiếng sóng không đều đặn để bắt lấy sự mệt mỏi của mình và mang nó trở lại giường.

Có lẽ cô đã quá quen với sự vội vã, với sự tuyệt vọng. Bởi vì ngay cả khi Luffy đã trở lại với họ, cô vẫn không cảm thấy thoải mái. Đến tận bây giờ cô vẫn không thể cho phép bản thân được thư giãn, hơn bao giờ hết, cô gắt gỏng, cô không biết là bản thân mình lại dễ nổi cáu đến thế. Không nghĩ thêm nữa, cô đã quyết định địa điểm tiếp theo của mình.

Cô mở cửa phòng y tế, cô nghĩ mình cần nói với Franky về tiếng bản lề kêu cót két. Cô rón rén bước vào, Luffy vẫn ở đó, không chết, nhưng vẫn ở đó. Cô ghét việc mình không thể ngăn được cảm giác nhẹ nhõm dâng trào trong lồng ngực khi ở gần cậu, nó khiến cô sợ hãi khi nhận ra rằng cô dựa dẫm vào thuyền trưởng của mình rất nhiều.

Không có Luffy bên cạnh, cô cảm thấy sự lo lắng cứ tiếp tục tăng lên, cô không thích việc cảm thấy cần phải ở gần cậu vì cảm giác này. Điều đó càng khiến cô khó chịu hơn vì cô không muốn nhìn vào trái tim mình và khám phá ra rằng có thể có nhiều thứ ở đó dành cho cậu hơn là cô nghĩ ban đầu.

Nami ngồi cạnh cậu trên giường, cô vén tóc cậu ra khỏi mắt, ánh mắt dịu lại khi cô tìm lý do để vuốt ve khuôn mặt cậu. Cho dù đó là di chuyển mái tóc hay chỉ để loại bỏ vết bẩn trong tưởng tượng của cô. Cậu rên rỉ trong giấc ngủ khi cậu từ từ lăn sang một bên, cánh tay cậu vòng quanh eo cô và nắm chặt áo cô ở hông.

Cánh tay còn lại của cậu buông thõng xuống giường. Mặt cậu rúc vào hông cô, hơi thở của cậu làm hông cô nóng lên, cô không nghĩ mình có thể ngồi dậy được. Nami không cần thuyết phục nhiều hơn để nằm vào bên cạnh cậu. Cô quay lưng về phía cậu và cô choàng cánh tay cậu qua eo cô, cô cảm thấy nó tự động siết chặt hơn, kéo cô lại gần hơn.

Cô cảm thấy thoải mái, bàn tay cô lướt trên tay cậu, cảm nhận hơi ấm từ làn da cậu ngấm vào da cô. Cánh tay còn lại của cậu đặt dưới đầu cô, mọi thứ về nó đều đúng đắn, êm dịu. Cậu ấm áp và mạnh mẽ sau lưng cô, cơ thể rã rời nhưng cô vẫn cảm thấy cậu có thể bảo vệ cô khỏi mọi thứ. Hơi thở của cậu phả qua cổ cô từng đợt, mỗi lần đều khiến mí mắt cô cụp xuống cho đến khi chúng khép lại hoàn toàn.

---

Cô thức dậy với một tiếng ồn ào, đặc biệt là Sanji la hét về điều gì đó, Nami vẫn chưa tỉnh táo để biết anh đang nói gì. Cô cảm thấy rất thoải mái đến mức khó có thể thoát khỏi giấc ngủ, cô nhấc người dậy, vẫn cảm thấy cánh tay của Luffy rơi trên đùi mình. Cô nhìn chằm chằm vào Sanji, chờ cho tầm nhìn của cô rõ ràng hơn.

"Nami-swan, cô đang làm gì ở đây? Cậu ta có bắt cô ngủ ở đây không!?" Sanji điên tiết nói, nước bọt văng khắp nơi, cơn giận của anh tăng lên theo cấp số nhân theo từng giây. Nami lắc đầu khi cô chớp mắt và ngáp, cô lắc đầu uể oải.

"Tớ ngủ rất ngon." Nami nói đơn giản, khiến Sanji im bặt, mọi người trong băng đều biết rằng cô ngủ không ngon.

"Tôi mang theo phần ăn của cô luôn nhé, Mademoiselle*?" Sanji lịch sự hỏi, Nami gật đầu. Anh đi ra ngoài, định lấy bữa sáng cho cô. Luffy rên rỉ ngái ngủ phía sau cô, cánh tay trên đùi Nami siết chặt quanh eo cô. Cô cảm thấy cậu chầm chậm lê bước sau lưng cô, lần đầu tiên để ý đến vết thương của cậu.

*Mademoiselle: cách gọi một người phụ nữ trẻ, chưa chồng tại Pháp (cre: baotintuc.vn)

Cậu vòng tay quanh eo cô, chân cậu trượt khỏi giường hai bên người cô, phát ra tiếng uỵch nhẹ khi chúng tiếp xúc với mặt đất. Cậu tựa đầu vào vai cô, ngáp bên tai cô. Nami cảm thấy má mình đỏ bừng mà cô không thể kiểm soát được, cô tự trách mình một lần nữa vì hành động như một cô bé.

"Chào buổi sáng Nami." Luffy nói nhỏ, giọng trầm và khàn sau giấc ngủ.

"Chào buổi sáng." Nami nói, cố gắng hết sức để giữ cho giọng nói của mình không bị run.

"Chờ đã, cậu tới đây lúc nào?" Cậu lầm bầm, thả eo cô ra để dụi mắt khỏi cơn buồn ngủ. Mặt Nami sáng lên và não cô chạy hết công suất để cố nghĩ ra một cái cớ.

"À, tớ đến để kiểm tra cậu và cậu... không để tớ đi." giọng Nami nhỏ dần, tự nguyền rủa mình vì đã nói lắp. Đó không phải là một lời nói dối nhưng đó cũng không hoàn toàn là sự thật, cô đã muốn ở lại với cậu.

"Ồ okay, xin lỗi." cậu nói một cách tự nhiên, rõ ràng là để ý đến thức ăn trên bàn cạnh giường ngủ. Nami di chuyển sang một bên, cho phép cậu với lấy nó, cậu ngấu nghiến nó trong vòng vài giây. "Ơn trời, đồ ăn phải như vậy chứ, chúng đã bắt tớ ăn bánh mì ôi thiu với nước bẩn." Cậu nói, một nụ cười mãn nguyện trên khuôn mặt khi cậu vỗ nhẹ vào bụng mình.

Cô không nghĩ mình sẽ cười nếu đó là cô, nhưng cô đã cười vì cậu, mặc dù chi tiết đó khiến cô đau lòng hơn. Cô tập trung vào những mặt tích cực, cậu đã khỏe hơn nhiều so với ngày hôm qua, nhưng có một thực tế là tất cả những gì Luffy cần là một chút thức ăn và một giấc ngủ.

Cậu luôn hồi phục nhanh một cách bất ngờ, vì vậy cô không ngạc nhiên khi cậu tốt hơn nhiều như thế này. Mặc dù cậu chắc chắn vẫn còn rất đau và cảm thấy khó cử động. "Nami, cùng ra ngoài nào!" Luffy hào hứng nói, cố gắng tự đứng vững, đó vẫn là một kỳ tích đối với cậu trong tình trạng hiện tại.

Nami choàng tay qua vai cô, giữ cậu đứng vững. "Cảm ơn Nami." Cậu nói, nở một nụ cười toe toét khiến cô tan chảy hơn một chút so với những gì cô sẵn sàng thừa nhận. Cô giúp cậu ra ngoài, gặp Sanji ở cửa, người lại phàn nàn với Luffy về việc cậu lạm dụng lòng tốt của Nami. Anh đi theo cặp đôi lên boong tàu.

Nami đặt Luffy ngồi trên bãi cỏ, dưới bóng cây quýt của cô. Chống lại sự phán xét tốt hơn của bản thân, Nami ngồi cạnh Luffy với bữa sáng của cô trên đùi. Cô cảm thấy Luffy đang nhìn bữa ăn của mình, thường thì cô sẽ sẵn sàng bảo vệ bữa ăn của mình bằng nĩa, cô cảm thấy mắt mình dịu đi khi nhìn vào ánh mắt cậu dành cho cô, giống như một chú cún con.

Cô đưa cho cậu một cây xúc xích và một ít thịt xông khói và tự mình ăn phần còn lại, chắc chắn bản thân sẽ bị khó tiêu vì ăn quá nhanh. Sanji lấy đĩa của cô và quay lại với một ly nước cam mới vắt. Sẽ là nói dối nếu cô nói rằng cô không chia sẻ với Luffy bất kỳ thứ gì.

---

Cô có mùi quýt và cô rất mềm mại, đó là những gì Luffy nhớ, chỉ để thức dậy và thấy rằng cô đã ở trong vòng tay của cậu cả đêm. Cậu cảm thấy ấm áp khi nghĩ về điều đó, an toàn và ở bên cậu, cậu sẽ nghĩ rằng cô sẽ đánh cậu ngay khi cậu tóm lấy cô. Cô không có, cô ở lại, có lẽ là vì cô không muốn đánh cậu khi cậu bị thương.

Luffy không thể ngăn được niềm hạnh phúc mà cậu cảm thấy, ngay cả khi cậu cố gắng giải thích, điều đó không quan trọng. Tất cả những gì quan trọng là cô đã ở lại với cậu, cô thậm chí còn cho cậu một ít thức ăn của mình. Thông thường, cậu lấy trộm thức ăn trước khi bất cứ ai có cơ hội đề nghị, trong một số trường hợp hiếm hoi mà họ sẽ làm.

Nó chỉ cho thấy đồng đội của cậu đã lo lắng cho cậu như thế nào, đủ để họ sẵn sàng chia sẻ thức ăn của mình. Mặc dù ngay từ đầu cậu cho rằng Nami không thực sự là một người ăn nhiều so với cậu.

Nami đã rất tốt bụng kể từ khi cậu tỉnh dậy, Luffy cho rằng đó là cảm giác lo lắng và có lẽ là tội lỗi. Cô còn để cậu nằm trong lòng, khẽ vuốt tóc cậu, để gió biển mơn man da đầu. Lần đầu tiên trong đời, trái tim của Luffy lỗi nhịp vì những lý do khác ngoài việc bị sốc hay do ảnh hưởng của lượng lớn chất độc chạy trong huyết quản của cậu.

Cậu đang nằm trong lòng người phụ nữ mà cậu đã yêu, điều mà chỉ cần một ông già biến thái và nhiều ngày tra tấn cậu mới nhận ra điều đó. Nami quan trọng với cậu theo cách mà các đồng đội khác không có, cậu muốn cô luôn ở bên cạnh cậu bất kể điều đó có nghĩa là gì. Cậu muốn ở đó khi cô hoàn thành bản đồ của mình, và mãi mãi sau đó.

Cậu đưa tay lên, cánh tay đau nhức vì trận chiến khó khăn khi cậu vuốt ve má cô, làn da cô ấm áp dễ chịu với bàn tay cậu, nó rất mịn khi chạm vào. Cô rúc vào tay cậu, đánh giá cao sự đụng chạm của cậu, bất kể điều đó có ý nghĩa gì đối với họ. Cậu nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của chính mình trong đôi mắt màu hạt dẻ của cô, tan vỡ và lành lặn, nhưng hoàn toàn là của cô, hoàn toàn mê đắm.

Trong khoảnh khắc đó cậu sẽ là bất cứ ai, làm bất cứ điều gì, nếu đó là vì cô. Cảm giác choáng ngợp đó cuộn tròn trong bụng cậu và lan ra khắp tứ chi, khiến cậu bồn chồn trong lòng cô. Bàn tay cậu trượt từ mặt cô xuống bụng, ném cho cô một nụ cười kỳ quái khi cậu xoay xoay ngón tay cái của mình.

Luffy ngốc nghếch đến độ không thể diễn tả bằng lời, nhưng đối với cô, cậu ngốc nghếch đến mức không có cách nào để so sánh.

---

Nami đã bắt đầu nhận ra, khi cơ thể của Luffy trở thành mối quan tâm lớn đối với mọi người trong băng, rằng cậu đã lớn. Luffy luôn đẹp trai theo kiểu trẻ con, nhưng kể từ khi cậu xuất hiện trước mặt cô, sau 2 năm huấn luyện đó, Nami bắt đầu nhận thấy một số thay đổi, và chỉ đến bây giờ những thay đổi đó mới khiến cô bận tâm.

Cô thường mô tả thuyền trưởng của mình là người có khuôn mặt tươi tắn, trẻ trung, non nớt, ngốc nghếch,... Nhưng gần đây, tất cả các từ xuất hiện trong đầu cô là... bối rối, ít nhất là thế. Khi cô nhìn cậu bây giờ, có lẽ cô sẽ mô tả cậu là một người tinh nghịch, quyến rũ, hấp dẫn, nhưng nhìn chung, vẫn là một tên ngốc.

Cơ thể của cậu gầy gò khi mới bắt đầu cuộc hành trình của họ, nhưng cậu đã thực sự khỏe hơn trong những năm qua. Tất nhiên, trước đây cậu đã có cơ bắp, nhưng không đến mức độ này và lẽ ra cô không nên nhận ra điều đó. Băng bó vết thương cho cậu cùng với Chopper giờ đã trở thành một nhiệm vụ mất tập trung, ngay cả với cơ thể bị thương của Luffy.

Cô cảm thấy tội lỗi khi thuyền trưởng của cô thì đang đau đớn, nhưng cô lại tưởng tượng cảnh bản thân đưa lưỡi lên cổ cậu khi các cơ bắp của cậu căng lên lúc cậu vặn vẹo một cách khó chịu. Xấu hổ là một cảm xúc phổ biến khi cô đang giúp đỡ, cô cảm thấy mình như một con thú đang canh chừng con mồi không ngờ tới.

Mặc dù con mồi có lẽ là một trong những người đàn ông mạnh nhất ở Grandline, nhưng điều đó không thay đổi được sự thật rằng cậu bị thương, cậu là thuyền trưởng của cô, và cậu là bạn của cô. Tất cả những suy nghĩ của cô về cậu đều sai lầm, và khiến cô rơi vào vòng xoáy của sự điên rồ và thiếu tự tin, những cảm giác này hoàn toàn không cần thiết giữa cô và thuyền trưởng của mình.

Cô cảm thấy tim mình lỗi nhịp khi cậu vuốt ve má cô, cậu nhìn cô như thể cô là tất cả, như thể không có gì quan trọng bằng cô. Cô cảm thấy sự tội lỗi đang siết chặt tim mình, cổ họng cô nghẹn lại, không biết phải nói gì, không biết liệu có điều gì cô có thể nói phù hợp với cảm xúc mà cô nhìn thấy trong mắt cậu không.

Khi đã quá muộn để trả lời, đôi mắt cậu trở nên không chắc chắn và u ám, cô chắc chắn nó như mắt mình. Đôi mắt của cậu giống như đáy biển sâu nhất, lạnh lùng và không khoan nhượng với những ai dám chống lại nó, đồng thời cũng mềm mại và dịu dàng với những ai chấp nhận và di chuyển theo dòng chảy của nó. Luffy giống như đại dương, cậu lên xuống và lắc lư, cậu linh hoạt và luôn vươn xa hơn nữa.

Cô chỉ không biết khi nào cậu đã chạm đến trái tim cô và giữ nó thật chặt trong vòng tay cậu.

---End Chap 17---

Linh, 20:54, 03/02/2023

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro