Hồi 10: Yêu như nước lũ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hồi tưởng chương trước:

Bạch Tố Trinh nói với Huyền Thanh Sầm người cứu nàng bên trong Vạn Xà Động 500 năm trước có thể là người khác, Huyền Thanh Sầm cùng Sơn Phong đối diện, sau khi lấy được đáp án, không khỏi tâm thần đại loạn.

Hồi 10: Yêu như nước lũ

Huyền Thanh Sầm không ngờ người đã cứu mình năm trăm năm trước lại thật sự là một người khác! Hóa ra tất cả đều là nhầm lẫn! Người đã từng gần gũi da thịt với mình không phải Bạch Tố Trinh, mà là Sơn Phong trước mắt này sao?

Chân tướng đến muộn này khiến Huyền Thanh Sầm thực sự khó mà chấp nhận, không khỏi rối loạn tâm trí...

- Thanh Sầm, ngươi không sao chứ? Ta thấy sắc mặt ngươi không tốt, chỉ sợ là khí huyết tích tụ phế phủ, chi bằng vào đạo động của ta, để ta giúp ngươi thông khí? – Sơn Phong quan tâm hỏi.

Huyền Thanh Sầm theo bản năng lùi lại mấy bước, tránh đối phương đến gần:

- Không, không cần, ta không sao, không làm phiền Sơn Phong tỷ tỷ, ngày khác ta lại tới tìm tỷ ôn chuyện cũ...

- Ôn chuyện cũ? - Sơn Phong càng thêm chẳng hiểu gì.

Huyền Thanh Sầm cũng không có tâm trạng giải thích, lập tức xoay người đi ra ngoài. Suy nghĩ của nàng rối bời, tay chân run rẩy, chỉ muốn tìm một nơi không người để yên tĩnh suy ngẫm, làm rõ ràng mối quan hệ rối rắm này.

Sơn Phong đứng ở cửa động, lo lắng nhìn theo, nàng có thể nhận ra trạng thái của Huyền Thanh Sầm không ổn, định bước tới giúp đỡ, lại bị một bóng trắng chặn lại:

- Tố Trinh, ngươi đến thật đúng lúc, Thanh Sầm muội muội...

- Không sao, để ta tới chiếu cố - Bạch Tố Trinh cau mày, ánh mắt theo sát bóng dáng Huyền Thanh Sầm.

Sơn Phong không đoán được hôm nay rốt cuộc là tình huống gì, nàng tự lẩm bẩm:

- Có phải ta nói sai điều gì không? Thanh Sầm vừa đến đã hỏi mấy câu không đầu không đuôi, còn hỏi ta có từng cứu một con tiểu thanh xà không. Ta đã trông coi Vạn Xà Động hàng trăm năm, đâu chỉ cứu mỗi thanh xà, còn có hoa xà, cẩm xà, ô sao xà..., loại nào mà ta chẳng từng cứu? Sao muội ấy nghe xong lại thất hồn lạc phách vậy? Chẳng lẽ ta cứu nhầm rồi?

Bạch Tố Trinh lắc đầu:

- Ngươi trả lời rất tốt. Chuyện này không liên quan đến ngươi, là trong lòng muội ấy có chấp niệm, ta sẽ khuyên muội ấy từ bỏ...

Đáng tiếc Huyền Thanh Sầm đã đi xa, không thể nghe thấy cuộc đối thoại giữa hai người. Lúc này trong lòng nàng chỉ mải nghĩ tại sao mình lại nhận nhầm người. Nàng tự trách mình, lại càng oán Bạch Tố Trinh, tại sao không nói rõ sự thật với nàng từ sớm? Nếu không làm sao nàng để mặc tình cảm trong lòng tùy ý phát triển như vậy được?

Huyền Thanh Sầm xem như đã cảm nhận được cái gì gọi là yêu như nước lũ, tình ý khó thu...

Báo nhầm ân, có thể bù đắp, nhưng yêu sai người, thì phải làm sao?

Tâm thần nàng rã rời, đi lang thang vô định trong đường hầm, càng nghĩ càng uất nghẹn, cổ họng dâng lên một mùi tanh nồng, nàng cố gắng đè nén, nhưng vẫn không thể ngăn máu tươi trào ra từ miệng mũi.

Lúc này, có người từ phía sau nhẹ nhàng ôm lấy nàng, dịu dàng nói:

- Cùng ta trở về thôi.

Vòng tay quen thuộc này, Huyền Thanh Sầm không cần quay đầu cũng biết người đến là ai. Chỉ là nàng không muốn để ý tới, vẫn ngoan cố bịt mũi miệng, gắng lau sạch máu tươi:

- Không dám làm phiền chấp giới sứ giả...

Bạch Tố Trinh thở dài, tiếp tục khuyên nhủ:

- Tiểu Thanh, ngươi vừa mới ổn định tâm thần, nếu lại tẩu hỏa nhập ma, tất sẽ tổn thương căn nguyên, ngoan ngoãn theo tỷ tỷ trở về, để ta chữa trị cho ngươi.

Huyền Thanh Sầm khăng khăng không chịu lĩnh tình:

- Sứ giả cần gì phải quản ta? Sống chết có số, ta không muốn lại thiếu nợ ân tình của ai nữa...

Bạch Tố Trinh sao có thể không nghe ra sự oán trách trong giọng nói của Huyền Thanh Sầm, đối mặt sự cố chấp của người trước mắt, nàng cảm thấy rất bất đắc dĩ, nhưng thương thế của Huyền Thanh Sầm quả thật không trì hoãn được. Nàng bất chấp ánh mắt kinh ngạc của các đồng tộc lui tới trên đường, ôm ngang thiếu nữ xanh sẫm lên, đi về phía Tây Sơn.

Huyền Thanh Sầm vô lực kháng cự:

- Ngươi mang ta đi đâu?

- Dĩ nhiên là trở về Thủy Nguyệt Động Thiên của ta.

- Ta không đi! Ngươi buông ta ra!

Huyền Thanh Sầm năm lần bảy lượt bài xích, làm Bạch Tố Trinh cũng có chút nổi nóng, bèn lạnh lùng nói:

- Làm sao? Phát hiện người cứu ngươi năm trăm năm trước không phải ta, liền sốt ruột muốn vạch rõ giới hạn? Hôm qua bên trong thạch thất, là ai giúp ngươi vượt qua nguy cơ tẩu hỏa nhập ma? Cho dù ngươi không muốn lại thiếu ân tình, cũng đã muộn rồi!

Một câu nói này khiến cho Huyền Thanh Sầm ngưng giãy giụa, nàng lầm bầm ám chỉ:

- Đúng vậy, đã trễ rồi, nước đổ khó hốt... Tại sao ngươi không sớm nói cho ta biết?

Sắc mặt Bạch Tố Trinh cứng lại:

- Nói cho ngươi thì thế nào? Là ai cứu ngươi thật quan trọng như vậy sao? Ngươi sống cho tốt, mới là trọng yếu nhất.

Huyền Thanh Sầm lắc đầu:

- Nếu ngươi nói cho ta sớm hơn, ta sẽ không sai hết lần này đến lần khác... Nhưng chuyện tới nước này, ta chỉ có thể hận, hận tại sao người năm đó không phải là ngươi...

Bạch Tố Trinh nghe vậy, lông mi thoáng dao động, không trả lời, nàng thi triển phép "thu đất thành thốn", chỉ trong vài hơi thở đã đưa người trở về Thủy Nguyệt Động Thiên.

Đáng tiếc, nếu lúc trước Huyền Thanh Sầm muốn ở lại động phủ của Bạch Tố Trinh bao nhiêu, thì bây giờ lại muốn rời đi bấy nhiêu:

- Tỷ tỷ, ngươi để ta đi đi, cầu xin ngươi.

Bạch Tố Trinh nhíu mày:

- Ta để ngươi đi, vậy ngươi muốn đi đâu? Trở về tìm Sơn Phong? Hay là trở về hang tập thể? Hiện tại chính đang kỳ hợp hoan, tỷ muội trong tộc phát tán tuyến hương khắp nơi, chẳng lẽ ngươi không sợ bại lộ thân phận thiếu âm quân? Huống hồ trước mắt thương thế của ngươi lại tái phát, trừ ta ra, còn ai có thể giúp ngươi?

Huyền Thanh Sầm cụp mắt:

- Bất kể đi đâu, chỉ cần không phải ở bên cạnh tỷ tỷ, đối ta mà nói đều là tốt.

Bạch Tố Trinh hơi biến sắc:

- Lời này của ngươi là thật sao?

Huyền Thanh Sầm cắn răng, trầm mặc không nói.

Bạch Tố Trinh thấy đối phương có vẻ như tâm ý đã quyết, cũng không hỏi thêm nữa, lập tức thu lại cảm xúc, khôi phục vẻ lạnh nhạt như thường ngày:

- Thực ra ngươi muốn đi hay ở, ta vốn không muốn quản. Nhưng hôm qua ngươi tẩu hỏa nhập ma, tốt xấu gì ta cũng coi như giúp ngươi một lần. Nếu ngươi có thể trả lại món ân tình này, ta sẽ để ngươi rời đi.

Huyền Thanh Sầm nghe vậy, mặt lộ vẻ khó xử:

- Ta bây giờ có thể nói là trói gà không chặt, tỷ tỷ muốn ta trả sao đây?

- Ban đầu ngươi hứa làm ba việc cho ta, ta còn một việc chưa nói, ta chỉ hỏi ngươi, chuyện này còn tính không?

Tuy Huyền Thanh Sầm không muốn tiếp tục cùng Bạch Tố Trinh dây mơ rễ má, nhưng tác phong làm việc của nàng từ trước đến nay không thích nợ ai, gật đầu nói:

- Cho dù người năm trăm năm trước không phải là tỷ, nhưng hôm qua tỷ quả thực đã cứu ta một lần, ba việc kia, tất nhiên là giữ lời. Không biết tỷ muốn ta làm gì?

Sắc mặt Bạch Tố Trinh hơi dịu lại:

- Ngươi yên tâm, ta sẽ không làm khó ngươi. Chuyện thứ ba, ta muốn ngươi đồng ý làm nô của ta ba tháng. Thời gian ba tháng này, phải ngoan ngoãn ở lại Thủy Nguyệt Động Thiên của ta, mọi việc nghe ta chỉ thị. Ba tháng sau, ta để ngươi tự do, thế nào?

Huyền Thanh Sầm sửng sốt, nàng làm sao cũng không ngờ chuyện thứ ba Bạch Tố Trinh yêu cầu sẽ là điều này, cho dù nàng là đầu gỗ cũng nghe hiểu được, đối phương chẳng qua chỉ lấy việc trả ân tình làm cớ, muốn giữ nàng chữa thương mới là thật, ba tháng một quý, vừa vặn có thể thuận lợi tránh qua kỳ hợp hoan của Xà tộc.

Chuyện tới nước này, Huyền Thanh Sầm cũng chẳng còn lý do cự tuyệt nữa.

- Thanh nhi toàn bộ nghe chủ nhân an bài - Nàng nhận mệnh.

Nhưng mà một tiếng "chủ nhân" này, lại khiến Bạch Tố Trinh khẽ nhíu mày:

- Không cần gọi chủ nhân, hai ta như cũ xưng hô tỷ muội, chỉ cần ngươi chịu nghe lời ta là được.

Huyền Thanh Sầm không hiểu trong lòng Bạch Tố Trinh đến tột cùng là nghĩ làm sao:

- Tỷ tỷ rốt cuộc vì sao phải giúp ta như vậy?

Bạch Tố Trinh quay đầu đi:

- Ngươi coi như ta có nghĩa vụ chiếu cố đồng bào trong tộc đi.

Hóa ra là "nghĩa vụ" à... Huyền Thanh Sầm có chút mất mát, nhưng cũng không mong cầu xa vời nữa. Dẫu sao người năm trăm năm trước cũng không phải là Bạch Tố Trinh, vậy thì đối với Huyền Thanh Sầm, sớm buông tha vọng niệm mới là kết quả tốt nhất.

- Thanh nhi đã là nô của tỷ tỷ, tỷ tỷ có gì phân phó, cứ nói với ta là được - Huyền Thanh Sầm đang cố gắng thích nghi thân phận mới của bản thân.

Bạch Tố Trinh cũng không khách khí với nàng, lập tức ra lệnh:

- Ngươi cởi quần áo ra, ngồi lên giường đi.

Huyền Thanh Sầm cho rằng mình nghe lầm, trợn tròn hai mắt, không thể tin nổi:

- Cái gì?

Bạch Tố Trinh biết nàng hiểu lầm, gò má nóng lên vội vàng giải thích:

- Đừng nghĩ nhiều, ngươi tái phát thương thế, ta phải vận công thông khí cho ngươi, nhưng ngươi mặc quần áo trên người, không lợi cho việc thoát nhiệt.

Huyền Thanh Sầm biết Bạch Tố Trinh có tấm lòng thầy thuốc, nhất định sẽ không có tạp niệm khác, nhưng nàng biết rõ bản thân có ý gì với Bạch Tố Trinh, cho dù đã quyết tâm muốn cắt đứt vọng niệm, cũng không phải nhất thời nửa khắc là có thể đoạn tuyệt sạch sẽ.

Cảnh tượng hai người triền miên trong thạch thất còn sờ sờ trước mắt Huyền Thanh Sầm, hôm nay nói kiểu gì cũng không dám để thân thể trần truồng trước mặt Bạch Tố Trinh:

- Thương thế của ta chỉ cần tự mình ngồi tĩnh tọa vận công là được, không phiền đến tỷ tỷ.

Bạch Tố Trinh nghiêm mặt:

- Lúc nãy ngươi mới thổ huyết, chứng tỏ khí đã tắc nghẽn trong phế phủ, thương tổn tới thần hồn, chuyện thông khí không cho phép chậm trễ!

- Nhưng mà...- Huyền Thanh Sầm còn muốn giãy giụa.

Bạch Tố Trinh không có ý định thương lượng với nàng, giọng điệu lập tức trầm xuống:

- Làm sao, mới đồng ý sẽ nghe lời ta, hiện tại đã muốn cãi lệnh rồi?

Huyền Thanh Sầm bị ép không còn cách nào khác, đành phải nghiến răng nhắm mắt, từ từ cởi vạt áo...


𓆗𓆙𓆙𓆙𓆙𓆙𓆙𓆙𓆙𓆙𓆗

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro