Hồi 9: Bị quá khứ giam cầm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Huyền Thanh Sầm vừa mở mắt ra đã nhìn thấy vẻ mặt quan tâm của Ngọc Hồng.

- Cuối cùng ngươi cũng tỉnh rồi, Bạch tỷ tỷ nói ngươi bị tẩu hỏa nhập ma, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Đám khốn kiếp ở Luyện Độc Đạo Động đã cho ngươi uống loại độc gì, sao mà tà môn như vậy? Trên người ngươi còn chỗ nào không thoải mái không? - Ngọc Hồng hỏi dồn dập một tràng.

Huyền Thanh Sầm chẳng có tâm trí nào để trả lời, nàng lắc đầu cho tỉnh táo lại, phát hiện mình đang nằm trong một động thất rộng rãi, tinh xảo. Nơi này được chạm khắc cầu kỳ, có suối lạnh và ao trong, hương thơm tràn ngập cả phòng, đúng là xứng với mỹ danh "Thủy Nguyệt Động Thiên".

- Đây là động phủ của ai? Tại sao ta lại ở đây?

- Còn có thể là ai, đương nhiên là phủ đệ của chấp giới sứ giả rồi. Hôm qua ngươi bất ngờ phát độc, ta mang ngươi đến Kỳ Hoàng Đạo Động xin chữa bệnh, may mà có Bạch tỷ tỷ ra tay, ngươi mới nhặt về được một mạng. Sau khi tỷ ấy loại trừ kịch độc cho ngươi, thấy ngươi chậm chạp không tỉnh dậy, liền mang ngươi về nơi này tĩnh dưỡng - Trải qua chuyện này, ấn tượng của Ngọc Hồng đối với chấp giới sứ giả thay đổi rất nhiều, từng lời nói đều lộ ra ba phần sùng bái cùng thân thiết.

Nghe xong, trong đầu Huyền Thanh Sầm bỗng thoáng qua cảnh tượng cùng Bạch Tố Trinh phiên vân phúc vũ trong thạch thất mờ tối, hóa ra không phải là mơ giữa ban ngày!

- Tỷ tỷ đâu? - Huyền Thanh Sầm hoàn hồn, vội vàng hỏi.

- Thực ra Bạch tỷ tỷ đêm qua ở đây canh ngươi cả một đêm, ai ngờ tỷ ấy vừa bước chân ra ngoài thì ngươi đã tỉnh, thật không khéo...

Không khéo sao? Chỉ sợ ai đó cố ý thì đúng hơn.

Huyền Thanh Sầm suy đoán, Bạch Tố Trinh nhất định không muốn gặp mặt nàng, dẫu sao hai người đã làm chuyện hoang đường như vậy. Cho dù là thầy thuốc nhân từ bất đắc dĩ, nhưng vượt quá giới hạn cũng là sự thực. Nếu Bạch Tố Trinh đã không muốn đối mặt, vậy thì nàng lưu lại nơi này cũng không có ý nghĩa gì, bèn gắng sức ngồi dậy, muốn rời khỏi.

Ngọc Hồng kinh ngạc:

- Ngươi làm gì vậy? Độc vừa mới giải xong, Bạch tỷ tỷ còn đặc biệt dặn dò ta không được để ngươi chạy lung tung!

Huyền Thanh Sầm có nỗi khổ khó nói, chỉ đành lôi kéo Ngọc Hồng ra ngoài:

- Dặn dò cái gì, đừng có ngây thơ, đi nhanh lên, ở lại lâu chọc người ta ghét!

- Ngươi muốn đi đâu? - Sau lưng truyền tới giọng nói thanh lệ quen thuộc.

Huyền Thanh Sầm khựng người lại, không dám quay đầu.

Giọng nói ấy có chút không vui:

- Làm sao? Vừa mới tỉnh đã muốn chạy? Ở lại Thủy Nguyệt Động Thiên này của ta làm ngươi ấm ức sao?

Ngọc Hồng vội vàng cười trừ:

- Nào có, Bạch tỷ tỷ nói đùa, Thanh Sầm chỉ là mới tỉnh, đầu óc có chút đần độn thôi...

Huyền Thanh Sầm bị bắt quả tang, mặt không khỏi nóng bừng, nhưng nghĩ lại, nàng trước nay không sợ trời không sợ đất, sao có thể để bị coi thường vào thời điểm mấu chốt này được, cho nên nàng ưỡn thẳng sống lưng quay người lại.

Chỉ thấy Bạch Tố Trinh bưng trong tay chén thuốc nóng hổi:

- Cầm lấy uống đi.

Huyền Thanh Sầm gần như theo bản năng nhận lấy, cũng không hỏi trong chén là gì, bịt mũi uống một hơi.

Ngọc Hồng ở bên cạnh sợ ngây người, lập cà lập cập hỏi:

- Không nóng sao? Ta thấy thuốc an thần này mới từ lò ra a...

Huyền Thanh Sầm lúc này mới dần cảm giác được, cả người bị phỏng đến nhe răng trợn mắt cào gan nạo phổi.

Bạch Tố Trinh thấy vậy khẽ thở dài, cúi xuống múc một gáo nước suối lạnh trong hồ, thi triển pháp thuật biến thành một khối băng trong suốt óng ánh. Nàng kéo Huyền Thanh Sầm lại, đút cho uống.

Sự mát lạnh nơi cổ họng ngay lập tức xoa dịu cơn bỏng rát của Huyền Thanh Sầm, nàng ngoan ngoãn tựa vào lòng chấp giới sứ giả, thậm chí không dám thở mạnh, đâu còn chút nào dáng vẻ ngông cuồng kiêu ngạo thường ngày.

Bạch Tố Trinh quay đầu nói với Ngọc Hồng:

- Trong cơ thể Tiểu Thanh còn dư độc, hơn nữa thần hồn chưa ổn định, chi bằng ở lại chỗ này thêm một thời gian, để ta chữa thương. Không cần chờ ở đây đâu, cứ đi đi.

Lệnh đuổi khách thật rõ ràng, Ngọc Hồng có ngốc đi nữa cũng biết phải thức thời, dù sao bạn thân đã tỉnh lại, có vẻ cũng không đáng ngại, cho nên nàng lưu luyến cáo từ rời khỏi.

Huyền Thanh Sầm thấy bên trong động thất chỉ còn lại nàng và Bạch Tố Trinh hai người, lật đật thối lui ra khỏi vòng tay đối phương, cúi đầu đợi xử lý.

Cuối cùng là Bạch Tố Trinh trước tiên phá vỡ im lặng, nàng cân nhắc nói:

- Chuyện hôm qua trong thạch thất, ngươi... có còn nhớ không?

Huyền Thanh Sầm bị câu hỏi trực tiếp này làm đỏ bừng mặt, miệng lắp bắp mãi không ra một câu trôi chảy nào:

- Ta đảm bảo không nhớ gì hết! - Nghĩ lại thấy không đúng, tiếp tục vụng về giải thích - Nói ra chắc tỷ tỷ không tin, kỳ thực những hành vi kia cũng không phải bổn ý của ta ! Sau khi tẩu hỏa nhập ma, ý thức của ta như một mớ hỗn độn, giống như bị ai đó điều khiển thân thể, thật sự là không tự chủ được! Tuyệt không có ý mạo phạm tỷ tỷ, ta...

Thấy sắc mặt Bạch Tố Trinh càng ngày càng kém, bầu không khí như rơi xuống đáy vực, Huyền Thanh Sầm mới sợ hãi ngậm miệng.

- Đủ rồi - Giờ phút này có thể sử dụng bốn chữ "lạnh như băng sương" để hình dung Bạch Tố Trinh - Chuyện hôm qua, chỉ cần ngươi không nói với người khác, ta có thể coi như chưa từng xảy ra.

Lời này không có gì sai, nhưng Huyền Thanh Sầm nghe xong vẫn có chút khó chịu. Lúc hai người triền miên trong thạch thất ở Kỳ Hoàng Đạo Động, người hận không thể vạch rõ giới hạn với nàng chính là Bạch Tố Trinh. Hôm nay người đầu tiên nhắc đến chuyện này cũng là Bạch Tố Trinh, nàng chỉ thuận miệng nói bồi vài câu, sao ngược lại giống như nàng bội ước vậy?

Trong lòng Huyền Thanh Sầm bực bội bất bình, tiếc rằng không có gan phản bác, chỉ có thể gật đầu lia lịa, cứ như tất cả sự ngông cuồng không xem ai ra gì của nàng đều tan thành mây khói trong gian thạch thất không thể kể ra đó...

Mấy ngày trước còn khoác lác trước mặt Bạch Tố Trinh rằng sẽ hóa rồng thành thần, ai ngờ một trận tình nhiệt do Kinh Trập mang đến cũng không chống cự nổi, tẩu hỏa nhập ma như chó nhà có tang ngoắc đuôi cầu xin ân nhân ngày xưa "cứu giúp". Huyền Thanh Sầm cảm thấy e là mình đời này không bao giờ ngẩng đầu lên nổi trước mặt Bạch Tố Trinh nữa.

Trầm mặc chốc lát, Bạch Tố Trinh thu liễm cảm xúc, lại hỏi tiếp:

- Lúc ngươi tẩu hỏa nhập ma... - Đến đây có hơi dừng lại - Ở bên trong hư vọng cảnh, có từng nhìn thấy cái gì không?

Trong đầu Huyền Thanh Sầm nổi lên cảnh tượng quấn quýt trong Vạn Xà Động năm trăm năm trước, còn có trận cuồng hoan trong mưa trên đỉnh thần thụ không biết cùng ai... Nhưng mà nàng mấp máy môi không dám nói ra những thứ này, nàng không muốn bị Bạch Tố Trinh xem như kẻ bại hoại hạ lưu trong đầu toàn tình dục.

- Ta loáng thoáng mộng thấy chuyện năm trăm năm trước... - Huyền Thanh Sầm vừa qua loa nói, vừa trộm quan sát phản ứng của Bạch Tố Trinh.

- Năm trăm năm trước sao? - Bạch Tố Trinh cúi mắt, giọng bất giác mềm mại hơn - Nếu đã qua năm trăm năm, vật đổi sao dời, bất kể ngươi năm xưa gặp được chuyện gì, ta khuyên ngươi chớ có chấp nhất nữa. Phải biết tâm ma một đời, đạo đồ lận đận, nếu ngươi còn muốn theo đuổi hóa rồng thành thần, thì không nên bị quá khứ giam cầm.

Không biết vì sao, Huyền Thanh Sầm rất ghét vẻ mặt luôn khuyên nàng từ bỏ của Bạch Tố Trinh. Bạch Tố Trinh có thể không nhớ chuyện năm trăm năm trước, nhưng đối với Huyền Thanh Sầm, đó là một đoạn ký ức khắc cốt ghi tâm, dù có phải trả giá tất cả, nàng cũng cam tâm tình nguyện.

- Ta bị giam cầm trong quá khứ thì sao? Chẳng lẽ hóa rồng thành thần thì phải vứt bỏ mọi thứ đã từng sao? Không sai, trong lòng ta còn có chấp niệm, nhưng cõi đời này ai có thể không có chấp niệm? Tỷ tỷ khổ tâm tu luyện một lòng hướng đạo, 'đạo' này không phải là chấp niệm của ngươi sao?

Bạch Tố Trinh nghe vậy quay lưng lại, không nói nữa.

Huyền Thanh Sầm tiến lên hai bước, dè dặt kéo lấy ống tay áo của Bạch Tố Trinh, khẩn thiết nói:

- Tỷ tỷ, thực ra chấp niệm của ta rất đơn giản, chỉ là tìm ra người năm trăm năm trước đã cứu ta, trả lại ân tình cho nàng mà thôi...

Bạch Tố Trinh không quay lại, lạnh lùng rút ống tay áo ra:

- Ta nói rồi, chuyện năm trăm năm trước, ta đã không nhớ rõ từ lâu. Nếu ngươi quả thật gặp được ân nhân cứu mạng ở Vạn Xà Động, sao không đi tìm Sơn Phong, từ xưa tới nay, phụ trách chiếu cố Vạn Xà Động là cô ấy!

Huyền Thanh Sầm không tin:

- Không thể là người khác được! Năm trăm năm trước ở Vạn Xà Động cùng ta... - Nàng suýt nữa lỡ miệng, song kịp thời ngừng lại, cuối cùng chỉ có thể bực bội nói - Tóm lại tuyệt đối không thể là người khác!

Bạch Tố Trinh hỏi ngược lại:

- Sao ngươi có thể chắc chắn không phải người khác? Năm trăm năm trôi qua, lẽ nào ngươi còn nhớ dung mạo của đối phương? Vạn Xà Động từ trước đến nay đều do Sơn Phong trông coi, cô ấy càng có khả năng cứu ngươi hơn ta!

Huyền Thanh Sầm sợ hãi, đúng như Bạch Tố Trinh nói, nàng quả thực đã không còn nhớ rõ hình dáng người đó, nhưng nếu đối phương không phải Bạch Tố Trinh thì còn có thể là ai chứ? Vị thần nữ vô tình bước vào cuộc đời nàng rồi lưu lại dấu ấn không thể phai mờ ấy, chẳng lẽ thật sự không phải Bạch Tố Trinh?

- Không thể nào! - Đầu Huyền Thanh Sầm đau như búa bổ, tâm thần mới vừa ổn định lại lần nữa trở nên hỗn loạn - Đó là lần đầu tiên ta... ta nhận ra hơi thở ấy... Tuyệt đối không thể là người khác... Tỷ tỷ đang gạt ta có đúng không? Ngươi tại sao phải lừa gạt ta?

Ánh mắt Bạch Tố Trinh dù có chút không đành lòng, nhưng vẫn lạnh lùng nói:

- Không tin ngươi có thể đi hỏi Sơn Phong, đến cùng là ai chăm sóc Vạn Xà Động.

Nghe giọng điệu kiên quyết của chấp giới sứ giả, Huyền Thanh Sầm biết đối phương không nói ngoa, mặt mày không khỏi trắng bệch, lại khăng khăng không chịu hết hy vọng:

- Được, vậy thì ta đi hỏi! - Nàng lảo đảo xông ra ngoài cửa .

Bạch Tố Trinh không ngăn cản, chỉ là vẻ mặt đầy tự trách, sau khi chần chừ một hồi thì cũng đi theo.

Huyền Thanh Sầm gấp gáp muốn chứng thực, bất chấp thương thế trong người tái phát, nàng vận khí chạy thục mạng. Ngọc Hồng từng nói, Sơn Phong là đệ tử thủ tọa của Trường Sinh Đạo Động, thường ngày sẽ ở đó dạy mấy môn tiên pháp như hô hấp thổ nạp, luyện hóa tinh nguyên.

Khi chạy tới ngoài cửa động, Huyền Thanh Sầm lớn tiếng gọi:

- Sơn Phong tỷ tỷ ở đâu? Ta có chuyện quan trọng cần thỉnh giáo!

Đang kiên nhẫn chỉ dạy cho một nhóm đệ tử, Sơn Phong thò đầu ra bối rối hỏi:

- Đã xảy ra chuyện gì? Gấp gáp thế, cẩn thận lửa giận công tâm không thể trường thọ!

Huyền Thanh Sầm làm gì còn nghe lọt, giờ phút này nàng chỉ muốn biết sự thật:

- Sơn Phong tỷ tỷ có biết năm trăm năm trước, Vạn Xà Động là vị tiền bối nào trong tộc ta phụ trách chiếu cố không?

- Vạn Xà Động sao? Chỗ đó xưa nay đều do ta chăm coi, có vấn đề gì? - Sơn Phong thành thật trả lời.

Sắc mặt Huyền Thanh Sầm không khỏi tái nhợt, sau khi hồi phục tiếp tục truy hỏi:

- Vậy tỷ có nhớ đã từng cứu một tiểu thanh xà sắp chết rét hay không?

- Tiểu thanh xà? - Sơn Phong cố gắng nhớ lại, đáp - Dĩ nhiên là từng cứu rồi.


𓆗𓆙𓆙𓆙𓆙𓆙𓆙𓆙𓆙𓆙𓆗

Báo trước chương kế:

Bạch Tố Trinh:

- Chuyện thứ ba, ta muốn ngươi đáp ứng, làm nô của ta ba tháng. Thời gian ba tháng này, phải đàng hoàng ở lại Thủy Nguyệt Động Thiên, mọi việc nghe ta chỉ thị. Ba tháng sau, ta để ngươi tự do, thế nào?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro