Hồi 8: Thạch thất thâu hoan 💥

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hồi tưởng chương trước:

Huyền Thanh Sầm bị tình nhiệt và kịch độc đồng thời giày vò, lại ngoài ý muốn chịu một chưởng của Bạch Tố Trinh, đến mức linh lực trong cơ thể mất khống chế, tẩu hỏa nhập ma, tính tình đại biến.

Hồi 8: Thạch thất thâu hoan

Rõ ràng độc trong người Huyền Thanh Sầm không phải là loại kịch độc hiếm gặp, nhưng tại sao khi tẩy độc lại rơi vào tình trạng nguy hiểm như tẩu hỏa nhập ma? Bạch Tố Trinh quả thật nghĩ không ra. Y thuật của nàng xưa nay không thua kém gì các trưởng lão trong tộc, giải độc cho người ta cũng là chuyện trong tầm tay. Nhưng tình huống như hiện tại thật sự chưa từng xảy ra.

Nghĩ tới nghĩ lui, hình như chỉ có tình nhiệt chưa giải, chẳng lẽ...

Huyền Thanh Sầm thân là thiếu âm quân, bị tuyến hương ảnh hưởng cũng là điều có thể hiểu được, nhưng tuyến hương của đám tỷ muội Xà tộc ở Hợp Hoan Các hoàn toàn không thể lan đến đây, mà Huyền Thanh Sầm ban nãy đích xác đã áp chế được tình nhiệt, cho nên lần này tái phát, Bạch Tố Trinh không thể không hoài nghi đến trên người mình. Nhưng ngàn năm tu vi như nàng, sớm đã có thể tự do kiểm soát tuyến hương, sao mà dễ dàng làm đối phương động tình được? Bên trong rốt cuộc có nguyên do gì?

Bạch Tố Trinh rất muốn biết sau khi Huyền Thanh Sầm tẩu hỏa nhập ma, rốt cuộc nhìn thấy gì bên trong hư vọng cảnh? Người mà Huyền Thanh Sầm luôn miệng nói nhớ nhung, thật sự là Bạch Tố Trinh nàng sao?

Bao nhiêu nghi vấn, nhất thời không thể biết được, Bạch Tố Trinh không hiểu tâm ma của Huyền Thanh Sầm là gì, chỉ biết rằng nếu không nhanh chóng giải tỏa, tình nhiệt không tiêu, tâm ma khó lui. Nếu kéo dài càng lâu, nhẹ thì tu vi hoàn toàn bị phế, trở lại nguyên hình, nặng thì nguyên đan tan vỡ, tính mạng khó giữ.

Bạch Tố Trinh tuy giữ giới thanh tu, nhưng tự hỏi bản thân không đến mức bảo thủ, hơn nữa người nàng đang ôm lúc này không phải ai khác, mà chính là Huyền Thanh Sầm...

Suy nghĩ chốc lát, nàng cuối cùng vẻ mặt phức tạp cởi ra vạt áo của Huyền Thanh Sầm:

- Tiểu Thanh, nhịn một chút, bây giờ tỷ tỷ sẽ giúp ngươi.

Rút đi y phục màu khói, chỗ nhạy cảm của thiếu âm quân lộ ra không chút che đậy. Chỉ thấy vùng cỏ thơm thưa thớt mềm mại kia giống như sợi tơ mịn trên vỏ mật đào, tuyến thể sục sôi đứng thẳng ở giữa, khẽ run rẩy giống như con rắn nhỏ cầu xin thương yêu. Mà thiếu âm quân trời sinh có hai bộ khí cụ bất đồng, khe suối âm u chỉ thuộc về rắn cái giấu ngay phía sau tuyến thể, giờ phút này hơi hơi rung động, như đang mong đợi một trận xâm phạm kịch liệt...

Ánh mắt Bạch Tố Trinh lảng tránh, không dám nhìn kỹ, may mà bên trong thạch thất ánh sáng mờ tối, giảm đi không ít ngượng ngùng.

Huyền Thanh Sầm toàn thân vô lực, xụi lơ trong lòng Bạch Tố Trinh, lẳng lặng nhìn thần nữ ngày thường khư khư bảo thủ cao cao tại thượng lại vì nàng mà chần chừ do dự như thế nào, vì nàng mà phá giới luật ra sao...

Ngọc thủ trắng nõn thon dài của Bạch Tố Trinh lưỡng lự trên phần bụng nhỏ săn chắc của Huyền Thanh Sầm, chỉ đơn giản chạm nhẹ vào, đã làm cổ họng Huyền Thanh Sầm phát ra tiếng thở dài thỏa mãn.

Tay ngọc dần di chuyển xuống dưới, gặp phải tuyến thể hùng dũng, không khỏi ngẩn người một chút, ngay sau đó lựa chọn vòng qua, đi tới phía trước u cốc.

Huyền Thanh Sầm không biết Bạch Tố Trinh ngàn năm xà sinh đến tột cùng là trôi qua như thế nào, dường như không hay biết tí gì về chuyện tình sự, cho dù đối mặt với bộ phận giống như rắn cái, Bạch Tố Trinh cũng chỉ ở bên ngoài vòng quanh vuốt nhẹ, cũng không có động tác khác.

Một lát sau, Huyền Thanh Sầm quả thực không nhịn nổi, nghiêng người ngậm lỗ tai Bạch Tố Trinh dụ dỗ nói:

- Tỷ tỷ xoa vào trong một chút, ta sẽ càng thoải mái hơn...

Bạch Tố Trinh khẽ nhíu mày, theo bản năng muốn cự tuyệt, nhưng nghĩ tới tình huống của Huyền Thanh Sầm, lại không thể không thỏa hiệp.

Rất nhanh, Huyền Thanh Sầm cảm nhận được lối nhỏ bị nhẹ nhàng đẩy ra, một ngón tay thon thả cẩn thận thăm dò vào bên trong. Để nó vào được suôn sẻ hơn, nàng thậm chí chủ động mở rộng hai chân.

Nhưng mà mới đi vào trong một đoạn, đầu ngón tay bị cản trở rõ ràng làm Bạch Tố Trinh sửng sốt:

- Ngươi nơi này... trước đó chưa bao giờ qua?

Huyền Thanh Sầm cười tủm tỉm hỏi ngược lại:

- Làm sao, sợ rồi? - Nàng lập tức đè lại bàn tay đang định rút về của Bạch Tố Trinh - Đã đáp ứng muốn giúp ta, chẳng lẽ định đổi ý?

Bạch Tố Trinh trầm mặc hồi lâu, cắn răng nói:

- Yên tâm, chuyện ta đã đáp ứng thì sẽ không đổi ý, ngươi buông ra.

Huyền Thanh Sầm thật sự nghe lời buông lỏng tay, nghi hoặc nhìn nàng.

Việc đã đến nước này, làm nhiều làm ít đều là làm, Bạch Tố Trinh chỉ có thể kiên trì tiếp tục đến cùng. Tuy nhiên lần này, nàng thay đổi mặt trận, quay sang nắm lấy tuyến thể của Huyền Thanh Sầm, bắt đầu dè dặt vỗ về.

Huyền Thanh Sầm vốn cũng không hài lòng, nhưng theo động tác Bạch Tố Trinh tăng nhanh, nàng cũng không lo được quá nhiều nữa.

Cảm giác tê dại từ dưới truyền lên tán loạn không ngừng, Huyền Thanh Sầm ngước cổ, khẽ há miệng, tiếng thở dốc mỏng manh dần dần trở nặng, tựa như cả người đều bị Bạch Tố Trinh nắm trong tay, chìm chìm nổi nổi toàn bộ chỉ dựa vào một ý nghĩ của đối phương.

Bên trong thạch thất mờ tối, nhiệt độ tăng cao, tiếng thở dốc liên miên bên tai, cho dù là Bạch Tố Trinh cũng bị bầu không khí này làm cho mặt đỏ tai hồng

Bỗng nhiên, ngoài thạch thất truyền tới tiếng bước chân:

- Bạch tỷ tỷ, Thanh Sầm giải độc thế nào rồi? Có cần ta giúp đỡ gì không?

Bạch Tố Trinh cả kinh khựng lại động tác, Huyền Thanh Sầm như bị treo giữa không trung, lên không được xuống không xong, vô cùng bất mãn. Nàng âm thầm giãy dụa thân mình, đem tuyến thể của bản thân lại lần nữa nhét vào trong tay Bạch Tố Trinh cọ xát qua lại, cũng dùng ánh mắt đáng thương nhìn về phía đối phương, không tiếng động cầu xin vuốt ve nhiều hơn.

Thấy Ngọc Hồng sắp khom người chui vào thạch thất, Bạch Tố Trinh đầu tiên là trừng mắt nhìn Huyền Thanh Sầm, ngay sau đó giơ tay lên bày một trận pháp Thiên Cang Ngự Thủ, trầm giọng nói:

- Đừng vào! Ta đang vận công cho Tiểu Thanh, ngươi ở bên ngoài canh là được.

Ngọc Hồng bị chặn lại, cũng không gấp gáp, tín nhiệm của nàng đối với chấp giới sứ giả gần như mù quáng, hiển nhiên không nghi ngờ gì:

- Vậy ta ở bên ngoài canh giữ, nếu Bạch tỷ tỷ có phân phó, chỉ cần kêu ta!

Ngoài cửa nhiều thêm một người, Bạch Tố Trinh làm sao còn có thể chuyên tâm như lúc nãy, rất sợ động tĩnh lớn dẫn tới phiền toái không cần thiết, xoa khó khăn khập khiễng, khiến Huyền Thanh Sầm cực kỳ khó chịu.

- Chuyện gì xảy ra? Vì sao lâu như vậy cũng không thấy ngươi phóng thích? - Bạch Tố Trinh nhỏ giọng hỏi.

Huyền Thanh Sầm cũng phát cáu, dứt khoát nắm tay Bạch Tố Trinh tự làm, đáng tiếc quanh đi quẩn lại cũng không đến được mấu chốt. Huyền Thanh Sầm nổi cơn nóng nảy, động tác không đúng mực, suýt nữa tự làm mình bị thương.

- Cẩn thận - Bạch Tố Trinh ân cần nói - Hay là thử nghĩ cách khác? Ta đi tìm chút đan dược tới, có thể sẽ...

- Không! - Huyền Thanh Sầm quả quyết cự tuyệt, ánh mắt rực lửa nhìn chằm chằm Bạch Tố Trinh - Ta chỉ cần ngươi!

Nói xong, nàng tựa hồ phát giác bản thân quá mức hùng hổ dọa người, chọc Bạch Tố Trinh không vui, vì vậy mềm giọng giải thích:

- Ta không mong cầu xa vời, chỉ xin ngươi giúp ta lần này, dùng tay là được, được không?

Bạch Tố Trinh nghĩ tới nghĩ lui, không chịu nổi Huyền Thanh Sầm khổ sở khẩn cầu, chỉ đành lần nữa thỏa hiệp:

- Tiểu Thanh, ta giúp ngươi đều là vì nể tình hai ta tỷ muội đồng tộc, thấy chết không cứu không phải là bản tính của ta, nhưng ta hy vọng ngươi biết, giữa chúng ta, không thể có khả năng khác, ngươi hiểu không?

Huyền Thanh Sầm nghe xong lời này, đáy mắt xẹt qua một tia ám hỏa, trên mặt lại giả vờ ngoan ngoãn:

- Yên tâm, tỷ tỷ có thiện ý muốn cứu ta, ta tất nhiên vô cùng cảm kích, giữa chúng ta cũng không cần có khả năng khác. Ra khỏi gian thạch thất này, chuyện hôm nay trời biết đất biết ngươi biết ta biết.

Bạch Tố Trinh thấy Huyền Thanh Sầm hiểu chuyện như vậy, sắc mặt hơi buông lỏng, đang muốn tiếp tục, lại bị Huyền Thanh Sầm ngăn lại:

- Nếu muốn mau chóng giải quyết, sợ phải đổi tư thế mới được.

- Chỉ cần đừng quá mức, hết thảy tùy ngươi đi. - Bạch Tố Trinh cũng không biết tại sao bản thân lại nhượng bộ Huyền Thanh Sầm như vậy, gần như đến mức phóng túng. Thân là chấp giới sứ giả, nàng không biết đã vì Huyền Thanh Sầm vượt khuôn phép bao nhiêu lần, hết thảy mọi thứ nàng không dám nghĩ sâu, chỉ mong chuyện hoang đường này có thể sớm kết thúc.

Huyền Thanh Sầm chỉ dẫn Bạch Tố Trinh nằm đến trên giường đá, đồng thời đặt tay nàng bày đến giữa hai chân, bản thân thì ráng xoay mình đè lên.

Bạch Tố Trinh tựa hồ ý thức được chuyện sắp phát sinh, không khỏi nhắm mắt, quay đầu đi chỗ khác.

Được ngầm cho phép Huyền Thanh Sầm nói câu "Đắc tội", liền khom người đỡ tuyến thể cẩn thận đưa vào lòng bàn tay Bạch Tố Trinh đang đặt giữa hai chân. Nàng đem cái kia tưởng tượng thành khe suối của Bạch Tố Trinh, chuyển động quên mình, đến cuối cùng, cơ hồ dùng hết toàn lực.

Khi sắp đạt đến đỉnh phong, Huyền Thanh Sầm không nhịn được cắn vành tai Bạch Tố Trinh nhỏ giọng nỉ non:

- Tiểu Bạch... Ta rất nhớ nàng, Tiểu Bạch... Nàng cuối cùng đã trở lại bên cạnh ta...

Bạch Tố Trinh không phân rõ Huyền Thanh Sầm rốt cuộc đang gọi nàng hay là người khác, trong lòng cảm thấy có chút không vui. Nàng biết rõ giờ phút này Huyền Thanh Sầm tẩu hỏa nhập ma, bị tâm ma khống chế, nhưng sự kiêu ngạo của Bạch Tố Trinh cũng không cho phép xảy ra chuyện như vậy. Nàng có thể vì cứu người mà chịu đựng bị đối đãi suồng sã, nhưng cũng không chấp nhận Huyền Thanh Sầm xem nàng như thế thân của người khác !

- Ngươi đừng gọi cái tên này nữa, nếu làm người chung quanh chú ý, đừng hòng ta giúp ngươi!

Huyền Thanh Sầm sửng sốt, thấy vẻ mặt Bạch Tố Trinh như lờ mờ tức giận, không dám nghịch ngợm:

- Được, ta không gọi. Tỷ nói gì, ta đều nghe... - Chỉ cần tỷ không rời khỏi ta, trong lòng nàng bổ sung.

Động tác bên dưới tiếp tục, Huyền Thanh Sầm nhìn chằm chằm Bạch Tố Trinh, ánh mắt thâm tình, phảng phất như muốn xuyên thấu qua nàng, nhìn về phía một bóng hình khác.

Mà Bạch Tố Trinh toàn bộ quá trình quay đầu đi, hoàn toàn không chú ý động tác của Huyền Thanh Sầm, chỉ biết đối phương quả thật im lặng rồi. Chốc lát sau, Bạch Tố Trinh ngửi thấy một mùi vị tanh ngọt, lúc này mới xoay đầu lại, phát hiện Huyền Thanh Sầm đã cắn bể đầu lưỡi.

- Sao ngươi lại... mau mở miệng ra!

Huyền Thanh Sầm lắc đầu:

- Tỷ cứ tập trung giúp ta làm xong, không cần để ý những thứ này, ta đảm bảo không làm ồn đến tỷ.

Bạch Tố Trinh một tay giữ môi Huyền Thanh Sầm:

- Ngươi chảy máu rồi, bảo ta làm sao có thể không để ý? Mau buông ra! Đừng làm bản thân bị thương!

Huyền Thanh Sầm nghe Bạch Tố Trinh quan tâm nàng, trong lòng càng thêm nóng như lửa, dục niệm càng mãnh liệt hơn. Làm đến cuối cùng, nàng dứt khoát không bắt lại tay Bạch Tố Trinh nữa, mà là ôm thật chặt lấy vòng eo thướt tha của đối phương, tiến vào bước chạy nước rút cuối cùng, tuyến thể ở lòng bàn tay Bạch Tố Trinh hỗn loạn đẩy đưa giữa hai chân.

- Ta có thể hôn tỷ không... - Huyền Thanh Sầm đột nhiên hỏi.

Bạch Tố Trinh kinh ngạc ngước mắt nhìn, lần đầu tiên đối diện ánh mắt nóng bỏng của Huyền Thanh Sầm.

Trong khoảnh khắc đối mặt này, Huyền Thanh Sầm cúi người hôn xuống, nàng liều mạng siết chặt vòng tay, dùng sức kéo Bạch Tố Trinh về phía mình, say mê mút vào hai cánh môi mỏng nhung nhớ đã lâu.

Sau cú chạm cuối cùng là một trận run rẩy không kiềm chế được, theo đó là một dòng nước ấm tuôn trào, thấm ướt váy lụa giữa hai chân Bạch Tố Trinh.


𓆗𓆙𓆙𓆙𓆙𓆙𓆙𓆙𓆙𓆙𓆗

Dự báo chương kế:

Huyền Thanh Sầm không tin:

- Không thể nào là người khác! Năm trăm năm trước ở Vạn Xà Động cùng ta... - Nàng suýt nữa lỡ miệng, lại kịp thời ngừng, cuối cùng chỉ có thể nổi giận nói - Tóm lại tuyệt đối không thể là người khác! Tỷ tỷ vì sao phải lừa gạt ta?

Tác giả comment

Vốn cho rằng có thể lưỡng tình tương duyệt, lại không nghĩ rằng càng lúc càng xa. Ngộ ngược một chút nga.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro