Hồi 7: Tiền trần vãng sự 💥

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hồi tưởng xinh đẹp của chương trước:

Sau Kinh Trập, Xà tộc bước vào kỳ hợp hoan, khắp nơi đều có tuyến hương rắn cái phát tán, Huyền Thanh Sầm vào nhầm địa giới Hợp Hoan Các đến mức bị động tình, Ngọc Hồng mang nàng vào Kỳ Hoàng Đạo Động tìm Bạch Tố Trinh giúp cứu mạng, ai ngờ tuyến hương trên thân Bạch Tố Trinh đối với Huyền Thanh Sầm mà nói càng thêm chí mạng

Hồi 7: Tiền trần vãng sự

Khu vực sườn dốc phía sau đài thuyết giảng tuy nói là thạch thất, nhưng thực ra chật chội nhỏ hẹp, không cửa không sổ, lối vào cần cúi đầu khom người, bên trong cũng chỉ có cái giường đá cao tầm một trượng mà thôi, thường ngày cho dù nghỉ ngơi hay ngồi thiền thì Bạch Tố Trinh cũng rất ít khi tới. Nếu không phải xảy ra chuyện khẩn cấp, lo lắng Huyền Thanh Sầm bại lộ thân phận thiếu âm quân, nàng cũng sẽ không nghĩ đến nơi này.

Trong không gian mờ tối, Huyền Thanh Sầm bị đặt lên giường đá lạnh như băng, cơ thể nóng bức đã giảm đi phần nào, nhưng dục niệm nặng nề lại không chút lui bớt. Nàng sợ người bên cạnh rút tay rời đi, dứt khoát một phen kéo lại đối phương, lực đạo rất lớn, ngay cả Bạch Tố Trinh cũng có chút bất ngờ không kịp đề phòng.

Hai người lăn lộn trên giường đá, Huyền Thanh Sầm không nói lời nào, cúi đầu hôn xuống, cánh môi thanh lãnh thơm mềm của Bạch Tố Trinh bị nàng thô bạo mút lấy, còn tuyến thể sưng lên trong quần thì cách y phục cọ sát qua lại, nóng lòng tìm kiếm giải thoát.

- Tiểu Thanh, dừng tay... - Bạch Tố Trinh thấp giọng trách cứ, hy vọng có thể gọi trở về lý trí của Huyền Thanh Sầm, nhưng nàng vừa mở miệng, lưỡi rắn của Huyền Thanh Sầm liền thừa dịp chui vào trong miệng, bắt đầu càn quét chiếm đoạt thơm ngọt.

Huyền Thanh Sầm cảm nhận được người bên dưới cứng đờ trong thoáng chốc, càng to gan làm bậy lên, xảo kình trên tay chấn một cái, làm đứt dây áo Bạch Tố Trinh, đang muốn mò vào bên trong tìm kiếm, lại bị giữ chặt cổ tay.

- Huyền Thanh Sầm, ngươi nhìn rõ ràng ta là ai! - Bạch Tố Trinh nổi cơn thịnh nộ, không thể không xuất chiêu chế trụ người.

Huyền Thanh Sầm mê mang ngẩng đầu, ngây ngốc nhìn người trước mặt, ngay sau đó nở nụ cười:

- Tỷ tỷ, là ngươi sao...

- Tỷ tỷ? - Bạch Tố Trinh giận dữ cười lạnh - Sợ là tỷ tỷ bên trong Hợp Hoan Các của ngươi nhiều vô số, không biết ngươi đang nghĩ đến ai đây.

Tình nhiệt đã sớm nhuộm đỏ đuôi mắt, Huyền Thanh Sầm bị sắc dục làm mờ lý trí, từng cử chỉ hành động đều tràn đầy phong lưu kiều mỵ:

- Tỷ tỷ của ta từ đầu tới cuối chỉ có một người thôi... Nàng không muốn thu lưu ta, không muốn làm chủ nhân ta, chỉ muốn gọi ta là tỷ muội, ngươi nói xem, tỷ tỷ ta là ai?

Bạch Tố Trinh không ngờ Huyền Thanh Sầm sẽ trả lời như vậy, tâm thần thoáng xao động, để đối phương có cơ hội phản công.

Huyền Thanh Sầm xoay người, vòng qua sau lưng Bạch Tố Trinh, ép nàng dựa vào vách đá, cắn rái tai nàng thì thầm:

- Tỷ tỷ đừng cử động nữa có được không? Coi như ta cầu xin ngươi...

Với tu vi của Bạch Tố Trinh, dĩ nhiên sẽ không rơi xuống thế yếu, chỉ có điều bên ngoài vách đá này còn có mấy chục vị Xà tộc cùng thế hệ đang tu luyện thuật kỳ hoàng, chỉ cần bên trong đây động tĩnh hơi lớn chút là có thể khiến người khác chú ý. Vì vậy, nàng nhẫn nhịn thêm lần nữa, nhỏ giọng cảnh cáo:

-Tiểu Thanh, ta khuyên ngươi chớ có làm càn, nếu không đừng trách ta không khách khí!

Huyền Thanh Sầm làm sao còn nghe lọt, tuyến thể dâng trào đụng vào phía sau Bạch Tố Trinh:

- Ta khó chịu lắm... Tỷ tỷ coi như giúp ta một lần có được không? Ta đảm bảo không làm bẩn xiêm áo của tỷ tỷ... - Chỉ cần có thể ngửi tuyến hương của Bạch Tố Trinh, mượn thân thể nàng hòa hoãn một phen, cho dù chỉ cách y phục, Huyền Thanh Sầm cũng đã thấy đủ.

Nhưng mà hành vi hạ lưu bực này, Bạch Tố Trinh sao có thể cho phép, lập tức tránh thoát, một chưởng đẩy ra Huyền Thanh Sầm, xấu hổ giận dữ nói:

- Chỗ tu luyện này, há để ngươi làm xằng làm bậy!

Huyền Thanh Sầm thực sự chịu trực tiếp một chưởng, không giãy giụa nữa, nàng cúi đầu, giống như bị rút sạch khí lực, ngã ngồi trên giường đá.

Một chưởng này của Bạch Tố Trinh tuy mang theo ý trừng phạt nhẹ, dùng lực hơi mạnh một chút, nhưng tuyệt đối không tổn thương gân cốt, bởi vì nàng hiểu rõ tình huống đặc thù của Huyền Thanh Sầm, lúc động thủ vẫn chừa lại mấy phần tình cảm, chỉ là không ngờ Huyền Thanh Sầm sẽ hoàn toàn không phòng bị.

- Tiểu Thanh? - Bạch Tố Trinh thấy sắc mặt đối phương có vẻ khác thường, định tiến lên kiểm tra, không ngờ Huyền Thanh Sầm đột nhiên 'phụt' một tiếng, phun ra một ngụm máu đen lớn !

Bạch Tố Trinh vừa nhìn đã biết đây là triệu chứng độc vào tạng phủ, lúc này không để ý trừng phạt cái gì nữa, vội vàng ôm lấy Huyền Thanh Sầm, giơ tay điểm mấy yếu huyệt nhằm bảo vệ tâm mạch đan điền:

- Ngươi rốt cuộc uống bao nhiêu độc?

Huyền Thanh Sầm lắc đầu, sức lực ban nãy của nàng hoàn toàn là bởi vì tình nhiệt bùng lên, mới miễn cưỡng duy trì được một ngụm chân khí, nếu như dục niệm có thể thuận lợi phóng thích, dĩ nhiên cũng có dư lực áp chế độc tố. Đáng tiếc nàng và Bạch Tố Trinh một không phải đạo lữ, hai không có thi ân, đòi hỏi vô lý như vậy sao có thể được như ý?

Chân khí bị một chưởng đánh tan, độc tố trong cơ thể Huyền Thanh Sầm khó mà áp chế, mới trong nháy mắt bị cắn trả!

Lục phủ ngũ tạng truyền tới đau nhức khiến cho Huyền Thanh Sầm tạm thời thoát khỏi vực sâu dục niệm, giờ phút này nàng toàn thân vô lực xụi lơ trong lòng Bạch Tố Trinh, cười khổ nói:

- Tỷ tỷ đã không chịu giúp ta, bây giờ còn cứu ta làm chi...

Bạch Tố Trinh cau mày:

- Tuy ta không thể cùng ngươi hoan hảo, nhưng cũng sẽ không thấy chết không cứu. Nỗi khổ tình nhiệt của ngươi, ta tự có phương pháp khác giúp ngươi, việc cần kíp là giải kịch độc trong cơ thể trước.

Huyền Thanh Sầm nhếch khóe môi còn vương vết máu, càng nổi bật lên nụ cười yêu dã:

- Độc trong người ta, có lẽ tỷ tỷ còn nhiều phương pháp giải, nhưng tình độc này, sợ là chỉ có thân thể tỷ tỷ mới có thể chữa...

Bạch Tố Trinh nhiều lần tự nhủ, không được chấp nhặt với kẻ thần trí hỗn loạn:

- Còn có sức ba hoa, ta thấy ngươi là không biết sống chết!

- Chết thì chết, cái mạng rẻ mạt của ta, ai thèm để ý? Chỉ là chết kiểu này, thật có hơi nghẹn... - Huyền Thanh Sầm cúi đầu liếc nhìn tuyến thể vẫn hiên ngang như cũ, mười phần không cam lòng.

Bạch Tố Trinh không thèm đếm xỉa, nàng đỡ Huyền Thanh Sầm ngồi dậy, bản thân cũng ngồi xếp bằng trên giường đá, nghiêm mặt nói:

- Tiểu Thanh, độc tố bên trong cơ thể ngươi đã vào tạng phủ, chỉ có dùng nguyên đan của ta mới có thể hút độc ra. Trong lúc đó, ta cần ngươi tập trung toàn bộ tinh thần, tuyệt không thể vọng động tạp niệm, biết chưa?

Huyền Thanh Sầm nghe được hai chữ ''nguyên đan", lập tức lắc đầu:

- Nguyên đan rời khỏi thân thể tổn hao nhiều tu vi, tỷ tỷ không cần làm như vậy vì ta. Chỉ là vài thứ độc, không làm gì được ta...

Bạch Tố Trinh không muốn nghe nói nhảm nữa, dứt khoát điểm huyệt Huyền Thanh Sầm, bắt đầu vận công dẫn dắt linh lực.

Chỉ thấy một quả nguyên đan lóng lánh kim quang chậm rãi từ trong miệng nàng bay ra.

Lần này đến phiên Huyền Thanh Sầm cắn chặt hàm răng, sợ mình làm liên lụy Bạch Tố Trinh.

Mấy phen không chờ được Huyền Thanh Sầm thỏa hiệp, Bạch Tố Trinh bất đắc dĩ, chỉ đành nắm cổ áo nàng, tiến sát lại.

Cánh môi giáp nhau, cảm giác mềm mại quen thuộc làm Huyền Thanh Sầm tức thì trợn to hai mắt, thậm chí quên mất giãy giụa, nàng không ngờ vậy mà sẽ có ngày Bạch Tố Trinh chủ động hôn mình!

Nhất thời thất thần, Huyền Thanh Sầm đã hoàn toàn đắm chìm trong đó, mặc cho Bạch Tố Trinh dùng đầu lưỡi khéo léo hất ra hàm răng, chui vào, ngay sau đó một dòng nước ấm ôn nhuận trượt vào cổ họng Huyền Thanh Sầm.

"Hm..."

Tiếng rên rỉ bị kìm nén vang lên trong thạch thất tối tăm, tạo nên bầu không khí kiểu diễm.

Cho dù là Bạch Tố Trinh linh trí thanh minh, cũng bị khí tức Huyền Thanh Sầm phát ra khuấy loạn tâm thần, nhưng vì cứu người, nàng không thể nửa đường hủy bỏ, chỉ đành phải vừa âm thầm giữ vững đạo tâm, vừa không ngừng độ linh lực qua miệng .

Lúc đầu, cùng với dòng chảy của linh lực, đau nhức trong cơ thể Huyền Thanh Sầm quả thực giảm đi không ít, độc tố bên trong tạng phủ cũng nhờ nguyên đan của Bạch Tố Trinh mà được lọc sạch.

Vốn cho rằng trận kiếp nạn này sẽ được hóa giải, ai ngờ chỉ qua thoáng chốc, Huyền Thanh Sầm đã mơ hồ cảm thấy không ổn!

Sau khi Bạch Tố Trinh vận công, linh khí toàn thân nàng bốc lên, khí tức lạnh lẽo đặc trưng của nàng cũng vô hình trung khuếch tán ra, mà thạch thất nhỏ hẹp, không cửa không sổ, lối ra vào chỉ cao vỏn vẹn nửa người, khí tức rất khó giải tán, cộng thêm hai người lại thân mật khăng khít như vậy, đủ loại tình hình đối với Huyền Thanh Sầm mà nói, đều là chí mạng!

Nhất là khi đau nhức trên thân thể dần dần nhạt đi, chầm chậm biến mất, cái dục niệm kia lại có xu hướng trỗi dậy trở lại. Cho dù Huyền Thanh Sầm liều mạng khắc chế, không dám nghĩ ngợi lung tung, quay đầu lại vẫn như cũ khó ngăn cản tình nhiệt công tâm...

Trong thoáng chốc, Huyền Thanh Sầm tựa như thấy được tràng cảnh tượng triền miên phiên vân phúc vũ năm trăm năm về trước.

Đó là một đêm Kinh Trập, bạch y thần nữ không nhiễm bụi trần ngồi tĩnh tọa trong Vạn Xà Động cực kỳ rét lạnh, hai mắt nàng nhắm nghiền, trán phủ đầy mồ hôi. Ai cũng không ngờ rằng, giờ phút này bên dưới lớp váy trắng tinh không tỳ vết, đang có một con rắn độc xanh biếc ướt át bò lên quấn quanh vùng bụng nàng, trong khi đuôi rắn khéo léo cắm sâu vào khe suối âm u phía dưới...

Khung cảnh thay đổi, bạch y thần nữ đã y sam xộc xệch, ý thức mơ màng, cơ thể nàng bị quấn quanh bởi một con mãng xà khổng lồ màu xanh, hình dáng hung tợn. Vô số rắn nhỏ chung quanh liều mạng bò về hướng này, lại ngại uy áp của cự mãng, không dám tới gần phân nửa.

Cự mãng màu xanh không thể nghi ngờ là muốn độc chiếm thần nữ, đuôi rắn cường tráng cuốn lấy nàng từng vòng, quấn chặt đến mức không chút kẽ hở, trong lúc dây dưa, có thể mơ hồ thấy một cây tuyến thể từ trong khoang thực chìa ra, đang nối liền với thâm cốc của thần nữ, chậm chạp đẩy đưa...

Cuối cùng, hình ảnh Vạn Xà Động biến mất, bạch y thần nữ cùng thanh mãng cũng không còn bóng dáng, ngược lại tiếng rít bên tai càng ngày càng mãnh liệt, Huyền Thanh Sầm không biết mình đã đi đến đâu, nàng mở to hai mắt hòng nhìn rõ hết thảy.

Đầu tiên là gió rét lạnh thấu xương thổi vào mặt, ngay sau đó có nước mưa ấm áp từ trên đầu rơi xuống, Huyền Thanh Sầm cuối cùng đã thấy rõ, đây là một mảnh rừng rậm sum xuê, nàng đang ở trên đỉnh cây cổ thụ, điên cuồng quấn quýt với một con cự mãng màu trắng khác trong mưa.

Trận giao hoan này, vừa tựa như hoan hảo vừa tựa như truy đuổi, cự mãng màu trắng mấy lần muốn chạy trốn, đều bị Huyền Thanh Sầm cắn cổ rắn quấn trở lại, đối phương không đường để trốn, chỉ có thể từ bỏ chống cự, mặc cho tuyến thể của Huyền Thanh Sầm hất ra vảy rắn, chui vào bên trong khoang thực của nàng.

Huyền Thanh Sầm tất nhiên biết thế gian hoan ái phải ngươi tình ta nguyện mới có thể gọi là mỹ diệu, nhưng trước mắt nàng lại không có chút lý trí nào, tựa như trong đầu trừ điên cuồng chiếm hữu, không còn gì khác...

- Tiểu Thanh, Tiểu Thanh?

Bên trong thạch thất, Bạch Tố Trinh đã thu hồi nguyên đan, vốn cho rằng giải độc xong thì Huyền Thanh Sầm có thể bình an vô sự, ai ngờ đối phương không chỉ mãi không tỉnh táo, còn nói năng bậy bạ, hiển nhiên là đã tẩu hỏa nhập ma, rơi vào hư vọng cảnh, cho nên mới nôn nóng kêu gọi.

Ánh mắt thất thần của Huyền Thanh Sầm dần dần tụ lại, đến khi thấy rõ là Bạch Tố Trinh, mới nhớ ra bản thân còn đang ở trong thạch thất của Kỳ Hoàng Đạo Động. Nàng muốn đáp lời Bạch Tố Trinh, lại hết lần này tới lần khác không phát ra được âm thanh, lồng ngực đau nhức như bị chùy lớn đập mạnh, đập nàng bẹp dí trên giường đá, cho dù Huyền Thanh Sầm thầm vận công chống đỡ, cũng khó mà làm dịu cơn đau do chấn động thần hồn mang đến!

Bạch Tố Trinh vội vàng ôm lấy nàng, muốn dẫn dắt lại chân khí tán loạn.

Nhưng mà sau khi lần nữa nằm vào trong lòng Bạch Tố Trinh, Huyền Thanh Sầm trong nháy mắt bình phục trở lại, như thể mọi đau đớn biến mất trong khoảnh khắc, chỉ còn lại nỗi tương tư khắc cốt ghi tâm dâng trào trong tim. Ánh mắt Huyền Thanh Sầm trở nên nóng bỏng mà sâu thẳm, đắm đuối ngắm nhìn Bạch Tố Trinh trước mắt, lại như đang nhìn một ai khác, thật lâu sau, mới khàn giọng khẽ thở dài:

- Tiểu Bạch, ta rất nhớ nàng...


𓆗𓆙𓆙𓆙𓆙𓆙𓆙𓆙𓆙𓆙𓆗

Thông báo chương kế:

Trong lòng Bạch Tố Trinh biết Huyền Thanh Sầm lúc này đã tẩu hỏa nhập ma, nàng không lo được quá nhiều, chỉ có thể cắn răng đưa tay cởi vạt áo Huyền Thanh Sầm:

- Tiểu Thanh, nhịn một chút, bây giờ tỷ tỷ sẽ giúp ngươi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro