Hồi 6: Kinh Trập động tình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giữa xuân, tiết Kinh Trập.

Sấm sét cuồn cuộn nơi chân trời, giống như đàn voi rầm rập chạy qua, đánh thức vạn vật trong núi sâu.

Gió thoảng mưa phùn rả rích, như những nét vẽ tuyệt diệu, nhuộm xanh đỉnh núi Bồng Lai.

Cơn mưa dông này không chỉ xua tan cái lạnh cuối cùng trên Xà Sơn, mà còn báo hiệu loài rắn chính thức bước vào kỳ hợp hoan!

Huyền Thanh Sầm nhìn tỷ muội đồng bào trong hang tạm trú lần lượt sa vào trạng thái động tình mà đau đầu vô cùng. Nàng bắt đầu hối hận lúc trước vì sao lại từ chối nhận túi linh thạch của Bạch Tố Trinh. Nếu có một động phủ yên tĩnh thì đã không đến mức bị tra tấn nặng nề như bây giờ.

Không khí ẩm ướt tràn ngập mùi hương dày đặc, nhiều tỷ muội không chịu nổi sự khát khao bản năng, đã rối rít kêu gọi các nam tử bên ngoài vào hợp hoan. Hang tập thể vốn đã không lớn, hầu như mỗi góc đều có thể nghe thấy tiếng rên rỉ ái muội.

Huyền Thanh Sầm bị ảnh hưởng bởi tuyến hương, chỉ cảm thấy cơ thể nóng bừng, hạ thân sưng phồng khó chịu. Nếu không vì sợ lộ thân phận thiếu âm quân, có lẽ nàng đã sớm làm nô lệ cho dục vọng. Cũng vì vậy, nàng ở trong hang cũng không dám cởi áo, thậm chí không dám chợp mắt ngủ.

Ba ngày sau, mắt Huyền Thanh Sầm thâm quầng cả một vùng, sắc mặt u ám đến mức có thể vắt ra nước. Không thể chịu nổi nữa, nàng đành phải bỏ chạy khỏi nơi mê loạn này!

- Thanh Sầm, sớm như vậy đã đi tu luyện sao? Đợi ta! - Ngọc Hồng đuổi theo.

Huyền Thanh Sầm thấy nàng không mất khống chế giống như các tỷ muội khác, không khỏi có chút tò mò:

- Ủa? Trên người ngươi sao lại không có mùi tuyến hương?

Vẻ mặt Ngọc Hồng đầy tự hào:

- Ngươi còn nhớ lần trước ở Kỳ Hoàng Đạo Động, chấp giới sứ giả dạy chúng ta trích sương cỏ lưỡi rắn không? Hoá ra thứ đó có tác dụng ức chế tuyến hương phát tán! Sau đó ta chắt lọc thêm mấy bình, quả nhiên rất hữu dụng, ngươi muốn không, ta chia cho ngươi ít?

Huyền Thanh Sầm lắc đầu, sương cỏ lưỡi rắn căn bản vô dụng với thiếu âm quân, chẳng thà uống chút thuốc giải nhiệt còn tốt hơn.

- Kỳ quái, ngươi không phải sợ chấp giới sứ giả sao? Sao còn tiếp tục đi Kỳ Hoàng Đạo Động tu luyện?

Ngọc Hồng cười gượng:

- Chẳng phải là phát hiện ra sự diệu dụng của kỳ hoàng sao. Ngươi cũng nói rồi, ta phải học chút nghề để kiếm sống, vừa khéo, ta hình như rất có thiên phú với thuật kỳ hoàng, sương cỏ lưỡi rắn kia, ta đã có thể chiết xuất tinh hoa đến cấp trung đẳng hoàn mỹ. Mấy ngày trước, ta còn mang theo mấy bình đến Hẻm Thảo Mộc chào hàng, tuy rằng các tiền bối coi thường, nhưng luôn có các tỷ muội tu vi thấp cần mà. Mấy ngày thôi ta đã kiếm được hơn trăm cái linh thạch trắng hạ phẩm rồi.

Huyền Thanh Sầm thấy Ngọc Hồng nói mặt mày hớn hở, trong lòng cũng cao hứng thay bạn.

- Ta đã hỏi thăm rồi! Động phủ nhỏ nhất tầng Nhâm - tầng thứ chín, tiền thuê mỗi tháng là hai cái linh thạch tím cực phẩm, tương đương hai ngàn linh thạch trắng. Chỉ cần ta chăm chỉ trích xuất, không đến hai ba tháng là có thể thuê một tòa! - Ngọc Hồng ánh mắt chờ mong lôi kéo Huyền Thanh Sầm - Đến lúc đó, Thanh Sầm ngươi cùng ta dọn ra ngoài đi, chúng ta không cần lại ở hang tập thể chịu khổ nữa!

Huyền Thanh Sầm bên ngoài cười mà không nói gì, trong lòng lại lần nữa hối hận không thôi vì đã từ chối túi linh thạch của Bạch Tố Trinh!

Sớm biết tiền khó kiếm thế này, lúc trước hà tất làm bộ làm tịch, còn không bằng cầm chút lợi trước rồi nói sau! Rõ ràng ngày thường nàng cũng không kén chọn thủ đoạn, sao trước mặt Bạch Tố Trinh lại như biến thành người khác, chết còn sĩ diện, thật không thể hiểu nổi!

Huyền Thanh Sầm thầm tự mắng mình một trận.

Ngọc Hồng hỏi:

- Đúng rồi Thanh Sầm, ngươi gần đây ở Luyện Độc Đạo Động tu luyện như thế nào? Ta thấy đám đồng lứa sau khi bái nhập môn hạ, không phải tay chân lở loét thì là mặt mày nổi ban đủ màu sắc, ngươi ngược lại không biến hóa gì, làm sao được như vậy? Chẳng lẽ đệ tử thủ tọa nơi đó đối xử ngươi cực tốt, vẫn chưa bắt ngươi thử độc?

Huyền Thanh Sầm cười lạnh:

- Ngươi nghĩ nhiều rồi, tất cả đệ tử sơ cấp bái nhập Luyện Độc Đạo Động đều phải làm thử độc, không có ngoại lệ. Ta vừa vào đã bị đút 7749 loại kịch độc, chỉ khi chịu được 7749 ngày, tự đem độc vật trong cơ thể luyện hóa thanh trừ, mới tính là thông qua khảo nghiệm, trở thành đệ tử chính thức.

- 49 loại kịch độc? - Ngọc Hồng khiếp sợ - Đây chẳng phải là xem tính mạng các ngươi như trò đùa sao?

- Cũng không cần lo đâu, ta trời sinh vốn mang độc, muốn áp chế mấy thứ ngoại độc này không tính là quá khó - Huyền Thanh Sầm trái lại an ủi bạn tốt.

Ngọc Hồng lại lắc đầu lia lịa:

- Không không không, ngươi mới vừa nhập môn đã đi làm công cụ thử độc, ai biết được sau này còn có bao nhiêu độc chờ ngươi? Theo ta thấy, chi bằng ngươi cùng ta về Kỳ Hoàng Đạo Động tu luyện đi!

Huyền Thanh Sầm sợ tới mức xua tay cự tuyệt, từ sau lần "chia tay không vui" với Bạch Tố Trinh, cảm giác xoắn xuýt của nàng vẫn còn chưa tan hết, nói chung chưa nghĩ ra cách nào để đối mặt với đối phương. May mà đệ tử thủ tọa của Luyện Độc Đạo Động không phải là Bạch Tố Trinh, nên nàng mới có thể yên tâm học tập. Bây giờ chỉ là bị coi như công cụ thử độc, đối với nàng vẫn nhẹ nhàng hơn nhiều so với việc đối mặt chấp giới sứ giả.

Hai người vừa đi vừa trò chuyện huyên thuyên, trong lúc lơ mơ, Huyền Thanh Sầm ngửi thấy một mùi hương ngào ngạt hơn gấp trăm lần trong hang tập thể! Sắc mặt nàng biến đổi, ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện bọn họ không biết từ lúc nào đã đi đến gần Hợp Hoan Các. Đây chính là địa bàn của Vương Cẩm Nhi, nơi đám tỷ muội chuyên lấy hợp hoan song tu làm phương pháp tu luyện!

Đúng là mới rời ổ sói, lại nhập hang hổ!

Nếu nói các tỷ muội trong hang tập thể giao phối vì khó kiềm chế bản tính, vậy thì xà yêu trong Hợp Hoan Các lại hoàn toàn sinh ra để sống vì dục vọng. Bình thường, họ đã lấy giao phối làm phương pháp tu luyện, nay gặp kỳ hợp hoan, hiệu quả tu luyện tăng gấp bội, làm sao họ có thể dễ dàng bỏ qua, tất nhiên sẽ càng thêm dốc sức hoan hảo, có thể tưởng tượng được nơi đây hỗn loạn đến mức nào!

Bên trong Hợp Hoan Các, quần yêu loạn vũ, vô số trai gái khỏa thân phóng túng dây dưa, mặc kệ ở trong phòng, đại sảnh, bậc thang hay là dưới bàn đá, khắp nơi đều có thể thấy được xà yêu vì động tình mà quấn quýt với nhau giao hợp kịch liệt. Trong số bọn họ thậm chí có kẻ vừa kết thúc một hồi hoan ái, đã liền xoay người chui vào vòng tay khác, còn có những người túm năm tụm ba hợp thành một nhóm đan xen chồng chéo, hành vi phóng đãng, trăm loại tư thế...

Vì để có thể hấp dẫn càng nhiều nam tử đến giao hoan, đám tỷ muội trong Hợp Hoan Các phóng thích tuyến hương không hề cố kỵ, thậm chí cố tình lợi dụng tu vi phóng đại nó, chằng chịt như mạng nhện, phàm là nam tử vào nhầm thiên la địa võng đều khó thoát mê hoặc.

Huyền Thanh Sầm không phải là nam tử, nhưng thân là thiếu âm quân, khó tránh khỏi bị tuyến hương ảnh hưởng. Hang tập thể đều là tuyến hương non nớt, nàng còn có sức chống cự, nhưng gặp phải các tiền bối tu vi cao hơn mấy trăm năm trong Hợp Hoan Các, chỉ trong chớp mắt, nàng liền cảm thấy thần thức hoảng hốt.

Ngọc Hồng không giống Huyền Thanh Sầm, không có phản ứng với tuyến hương, chỉ nhíu mày:

- Nghe nói tất cả tỷ muội Hợp Hoan Các đều là đệ tử của Hợp Hoan Đạo Động, tuy bọn họ lấy song tu là chủ, nhưng khi động tình đến mức nồng liệt, vô cùng có khả năng sẽ xuất hiện tình huống cắn nuốt đạo lữ như Xà Mẫu. Nhưng dù vậy, đám nam tử này vẫn như cũ người trước ngã xuống, người sau tiến lên giao hợp, thật là gan to bằng trời a!

Giờ phút này Huyền Thanh Sầm đã không còn rảnh quản người khác sống chết, tứ chi nàng bủn rủn, dục vọng giữa hai chân lại sục sôi ý chí chiến đấu, nàng rất rõ ràng bản thân nên lập tức rời đi nơi này, đáng tiếc thân thể hoàn toàn không nghe sai sử, chỉ muốn chạy vào trong.

Ngọc Hồng một phen túm chặt nàng:

- Ngươi định làm gì? Kia chính là Hợp Hoan Các. Oái? Thanh Sầm, cơ thể ngươi nóng quá! Sao lại thế này?

Huyền Thanh Sầm mơ mơ màng màng ngẩng đầu, khóe mắt ửng đỏ, hơi thở cuồng loạn, nàng mất kiên nhẫn giằng khỏi tay bạn thân, thất tha thất thểu loạng choạng đi về phía mùi hương nồng đậm nhất.

Ngọc Hồng không thể hiểu nổi:

- Chẳng lẽ độc phát rồi? Đi, ta mang ngươi đi tìm chấp giới sứ giả! Thuật kỳ hoàng của tỷ ấy cao minh nhất, nhất định có thể giúp ngươi giải độc!

Huyền Thanh Sầm tuy có chút mất khống chế, nhưng khi nghe được bốn chữ "chấp giới sứ giả", vẫn bị dọa giật nảy mình, lắp bắp cự tuyệt:

- Không, không muốn gặp cô ấy...

- Vì sao? Ngươi không phải rất có hảo cảm với tỷ ấy, luôn bảo tỷ ấy có bản lĩnh nhất sao? - Ngọc Hồng kiên trì lôi kéo.

Huyền Thanh Sầm không muốn kể chuyện mình bị Bạch Tố Trinh cự tuyệt báo ân cho người khác biết, đành phải mạnh miệng:

- Ngươi đừng, quản ta... Tóm lại không gặp...

Ngọc Hồng buồn bực:

- Ngày thường ngươi luôn ra vẻ không sợ trời không sợ đất, sao xảy ra chuyện lại không dám đi gặp chấp giới sứ giả?

- Ai nói ta sợ cô ta... Ta không sao... Ngươi để ta vào Hợp Hoan Các đi... Ta thà rằng đi bên kia... - Huyền Thanh Sầm quyết định thỏa hiệp với dục vọng.

- Ta thấy ngươi bị độc ngấm vào đầu rồi! Hợp Hoan Các đâu phải nơi hành y chữa bệnh! - Ngọc Hồng tức giận bạn thân chết đến nơi còn không phân rõ trắng đen - Bớt nói nhảm! Theo ta đi ngay!

Dứt lời, nàng nhanh chóng đỡ lên Huyền Thanh Sầm đã hoa mắt ù tai, sải bước chạy đến Kỳ Hoàng Đạo Động.

Bạch Tố Trinh trên đài thuyết giảng nhìn bộ dáng lôi thôi lếch thếch của hai người, lòng khẽ thắt lại.

- Bạch tỷ tỷ cứu mạng, Thanh Sầm trúng độc! - Ngọc Hồng vừa vào động liền hô to.

- Trúng độc? - Bạch Tố Trinh có ngàn năm tu vi, chỉ quan sát kỹ một lúc đã nhìn ra manh mối. Nàng buông dược thảo trong tay, từ trên đài thuyết giảng bay xuống, chậm rãi dừng trước mặt hai người - Giao Tiểu Thanh cho ta, các ngươi tự tu luyện đi, không cần lo lắng.

Ngay sau đó bế lên Huyền Thanh Sầm, xoay người đi về phía thạch thất trong sườn dốc phía sau đài thuyết giảng.

Lúc này, Huyền Thanh Sầm đã khô nóng toàn thân, ý thức mơ hồ, miệng vẫn không ngừng lẩm bẩm:

- Không muốn gặp Bạch Tố Trinh... Ngọc Hồng, ngươi buông ta ra, để ta vào Hợp Hoan Các là được... Ai cũng được... Tóm lại bây giờ đừng gặp cô ta...

Bạch Tố Trinh nghe vậy nhíu chặt mày, nhưng lại không có quyền trách móc nặng nề, chỉ có thể giáo huấn:

- Hợp Hoan Các là địa phương nào, chẳng lẽ ngươi không biết? Sợ lấy thân nuôi Xà Mẫu, lại không sợ thành mồi cho các tiền bối khác?

Huyền Thanh Sầm thấy giãy giụa mãi cũng không thoát khỏi "Ngũ Chỉ Sơn", chỉ đành từ bỏ, mềm nhũn bám vào áo Bạch Tố Trinh, miệng thì thào:

- Đút thì đút, thà làm quỷ phong lưu, cũng quyết không lại làm kẻ ngốc si tình nữa...

- Miệng toàn nói nhảm! - Bạch Tố Trinh hừ lạnh một tiếng, không thèm để ý.

Huyền Thanh Sầm hậu tri hậu giác phát hiện cái ôm này vô cùng quen thuộc, vừa dễ chịu lại khiến người ta an tâm, nàng thuận thế cọ cọ. Bỗng nhiên, một làn tuyến hương sắc lạnh khó tả xông vào khoang mũi, Huyền Thanh Sầm vốn đã ý loạn tình mê tức khắc dựng đứng đồng tử rắn, một tia lý trí cuối cùng trong đầu chớp mắt vỡ tan!

𓆗𓆙𓆙𓆙𓆙𓆙𓆙𓆙𓆙𓆙𓆗

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro