​​Hồi 5: Hứa hẹn lời thề

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Báo ân? - Bạch Tố Trinh làm sao cũng không ngờ được, thiếu nữ trước mắt này theo đuôi bản thân suốt dọc đường lại là vì muốn báo ân?

Báo ân gì?

- Nửa tháng trước, giúp ngươi giấu giếm thân phận thiếu âm quân, chẳng qua là ta nhất thời bốc đồng, đều không phải bổn ý, cho nên không tính là ân huệ gì cả, ngươi không cần vì vậy mà cảm tạ ta. Tương lai sự việc bại lộ, ta cũng sẽ tự lãnh phạt, tuyệt không oán ngươi - Lời lẽ của Bạch Tố Trinh mang theo chút xa cách.

Huyền Thanh Sầm chẳng những không để ý, thậm chí mắt còn sáng lên:

- Hoá ra tỷ tỷ nhớ rõ ta? Mấy lần gặp mặt, ngươi chưa bao giờ gọi tên ta, ta còn tưởng tỷ tỷ đã sớm quên ta rồi...

Bạch Tố Trinh mỉm cười:

- Tên của ngươi là do ta đặt, làm sao mà quên.

Huyền Thanh Sầm mừng rỡ giữ chặt tay áo Bạch Tố Trinh:

- Vậy tỷ tỷ có còn nhớ, năm trăm năm trước trong Vạn Xà Động, ngươi từng tiện tay cứu một tiểu thanh xà sắp bị cóng chết?

Bạch Tố Trinh đầu tiên là sửng sốt, vẻ mặt bối rối, sau đó rút tay áo ra, rũ mắt nói:

- Năm trăm năm trước, chuyện quá xa xôi, ta không còn nhớ rõ.

Huyền Thanh Sầm nghe vậy, có chút mất mát, nhưng điều này cũng nằm trong dự liệu, nàng không từ bỏ nói:

- Khi ấy là đông chí, thời điểm mà Vạn Xà Động rét lạnh nhất, tuy ta đã khai mở linh trí, nhưng xà tính chưa cởi, vì chịu không nổi cực hàn xâm nhập mà lâm vào ngủ đông, nếu không phải tỷ tỷ kịp thời ôm ta vào lòng, cho ta chút hơi ấm, chỉ sợ ta đã sớm ngủ chết ở trong mộng, đâu đến được hôm nay?

Bạch Tố Trinh nghe xong, như cũ lắc đầu:

- Xin lỗi, ta thật sự không có ấn tượng. Cho dù từng có, cũng chỉ là tiện tay thôi, hà tất nhớ rõ, chi bằng kệ nó đi.

Huyền Thanh Sầm đương nhiên không đồng ý:

- Ân cứu mạng, nào có thể mặc kệ? - Đáy lòng nàng đã nhận định người đó chính là Bạch Tố Trinh, suy cho cùng chỉ có tuyến hương trên người Bạch Tố Trinh mới có thể làm nàng có phản ứng như vậy. Năm trăm năm, cái gì cũng có thể quên, nhưng ngày Kinh Trập ấy, tuyến hương phát ra từ trên thân người đã cùng nàng có quan hệ xác thịt kia, nàng đến chết cũng không thể quên! - Tỷ tỷ thật sự không nhớ gì cả sao?

Huyền Thanh Sầm mong đợi nhìn Bạch Tố Trinh, lại không dám nói quá nhiều, bởi vì Ngọc Hồng từng kể rằng chấp giới sứ giả xem thường nhất là mấy thủ đoạn hạ lưu như hợp hoan song tu. Huống hồ một hồi năm trăm năm về trước, chẳng qua là nàng đơn phương làm bậy, có lẽ Bạch Tố Trinh căn bản không biết giữa bọn họ rốt cuộc từng phát sinh những gì.

Vậy cũng tốt...

Nếu Bạch Tố Trinh nhớ rõ, nói không chừng sẽ ngay tại chỗ giết chết đồ vô liêm sỉ lấy oán trả ơn này...

- Cho dù tỷ tỷ không nhớ cũng không sao - Huyền Thanh Sầm lấy hết can đảm hứa hẹn - Bất luận như thế nào, ta cũng sẽ báo đáp ân tình của tỷ tỷ. Tuy hiện giờ ta tu vi thấp kém, nhưng ta nguyện ý tại đây thề rằng, sẽ làm ba việc cho Bạch Tố Trinh vô điều kiện. Bất kể khi nào, ở đâu, hay yêu cầu gì, chỉ cần tỷ lên tiếng, ta nhất định xông pha nước sôi lửa bỏng, quyết không chối từ!

Đối mặt lời thề thình lình xuất hiện, cho dù là Bạch Tố Trinh hơn một ngàn năm tâm như nước lặng, cũng khó tránh khỏi cảm động trước lời tuyên bố nồng nhiệt này.

Đáng tiếc nàng không thể lĩnh tình.

- Ngươi có biết mình đang nói gì không? - Bạch Tố Trinh nhíu mi, dùng tư thái tiền bối để thiện ý nhắc nhở - Tiểu Thanh, ngươi còn trẻ, về sau đừng tùy tiện hứa hẹn nghiêm trọng như vậy, vạn nhất bị người có ý đồ lợi dụng, chẳng phải gay go?

Huyền Thanh Sầm chỉ ngọt ngào cười, nàng có thể cảm giác được sự quan tâm đến từ người trước mắt.

Nhưng mà, Bạch Tố Trinh hiển nhiên không biết, từ trước đến nay chỉ có Huyền Thanh Sầm nàng lợi dụng người khác, ai có thể lợi dụng được nàng chứ? Phải biết thứ mà Huyền Thanh Sầm theo đuổi cả đời chính là có thể đem vạn vật trên thế gian điều khiển như chó rơm. Nhưng nàng tự cảm thấy mình cũng tuyệt không phải hạng bạc tình bội nghĩa, phàm là người đối đãi tốt với nàng, nàng nhất định chân thành đáp trả, phàm là người có ân với nàng, nàng cũng tất phải báo đáp.

- Tỷ tỷ đã cứu tính mạng ta, còn ban ta tên họ, ta cam tâm tình nguyện bị ngươi lợi dụng, chỉ hy vọng tỷ tỷ có thể cho ta một cơ hội báo ân!

Bạch Tố Trinh thấy không khuyên được đối phương, đành phải quả quyết cự tuyệt:

- Ta sẽ không chấp nhận lời hứa của ngươi, ngươi hãy trở về đi.

Huyền Thanh Sầm sốt ruột:

- Nếu tỷ tỷ không chịu lĩnh tình, nhân quả của ta khó mà kết thúc, sợ là sẽ hóa thành khúc mắc, đời này khó cầu đại đạo rồi! Tỷ tỷ nhẫn tâm như vậy?

Bạch Tố Trinh có chút bất đắc dĩ:

- Sao ngươi lại cố chấp thế?

- Sự tình liên quan đến ân cứu mạng, ta có thể nào không cố chấp ? Cầu tỷ tỷ thành toàn! - Huyền Thanh Sầm nói xong liền quỳ phịch xuống trước mặt Bạch Tố Trinh.

Bạch Tố Trinh vội vàng nâng nàng dậy, thỏa hiệp nói:

- Được rồi, ta tạm thời đáp ứng ngươi là được. Nhưng ta thực sự nghĩ không ra yêu cầu gì, nếu theo ý của ngươi, ngươi muốn báo đáp như thế nào?

Vấn đề ném về cho Huyền Thanh Sầm, Bạch Tố Trinh vốn tưởng nàng nghĩ không ra chiêu trò gì, hôm nay có thể thuận thế từ chối, ai ngờ thiếu nữ xanh sẫm đảo mắt một vòng, vui vẻ ra mặt nói:

- Nếu không... tỷ tỷ dứt khoát thu nhận ta, để ta làm nô của tỷ đi?

Cửa hang tập thể không biết có bao nhiêu nam tử xếp hàng muốn nhận Huyền Thanh Sầm. Nghe Ngọc Hồng nói, mấy tiền bối huynh trưởng không đi Hợp Hoan Các lấy lòng rắn cái khác mà khăng khăng tới chỗ người mới cầu duyên phận, phần lớn là vì cho rằng những thiếu nữ chưa hiểu sự đời này dễ lừa, đưa về không chỉ có thể ngày ngày giao hoan, còn có thể tùy ý sai bảo, làm nô làm tì. Huyền Thanh Sầm thật ra không sợ lợi dụng lẫn nhau, nhưng gần đây, nàng cảm thấy những kẻ này nói như rồng leo làm như mèo mửa, không thể cho nàng điều nàng muốn. Thứ hai, thân phận thiếu âm quân của nàng không thích hợp bại lộ.

Nghĩ tới nghĩ lui, nếu đối tượng đổi thành Bạch Tố Trinh, thì đúng là vui cả đôi đường!

Dù sao hầu hạ ân nhân cũng là thiên kinh địa nghĩa, không xem như chuyện gì mất mặt. Huống hồ chấp giới sứ giả lợi hại hơn gấp trăm lần đám kẻ xấu kia, nếu nàng có thể đi theo bên cạnh Bạch Tố Trinh, nói không chừng còn có thể học thêm vài pháp thuật, tăng tiến tu vi...

Huyền Thanh Sầm đánh bàn tính rất tốt, đáng tiếc Tương Vương có ý Thần Nữ vô tình.

- Ta sẽ không thu nhận ngươi, chỗ ta cũng không cần "nô" gì cả. Ngươi thân là thiếu âm quân, sống cùng ta dưới một mái hiên, chung quy không thích hợp.

- Tỷ tỷ yên tâm, ta nhất định nghiêm ngặt giữ đúng bổn phận, tuyệt không vượt quá giới hạn! - Huyền Thanh Sầm nóng lòng mong toại nguyện, bắt đầu bán thảm - Tỷ tỷ có điều không biết, ta ở hang tập thể sống thật sự gian nan. Tỷ muội chung quanh không kiểm soát được mùi hương tiết ra, chọc cho ta tâm thần không yên. Ngoài động lại có rất nhiều huynh trưởng lượn lờ, suốt ngày quấy rối ta đòi hợp hoan song tu, nhưng khổ nỗi thân phận của ta, nào dám đáp ứng! Cứ mãi như thế, chỉ sợ sớm muộn cũng xảy ra chuyện không hay. Tỷ tỷ nếu có thể thu ta làm nô, ta không chỉ có thể báo ân cứu mạng, còn có thể có nơi đặt chân, đẹp cả đôi đàng, tỷ tỷ cớ sao không chịu chứ?

Nói đến mức này, đổi thành người khác, hẳn đã cố mà làm, sớm đáp ứng rồi. Trong lòng Bạch Tố Trinh cũng không phải không dao động, nàng phát hiện bản thân luôn dễ dàng thỏa hiệp với lời cầu xin của Huyền Thanh Sầm, nhưng trăm ngàn năm nay, nàng chưa từng thử sống chung với ai, tu đạo kiêng kị nhất là dính vào nhân quả, Bạch Tố Trinh tất nhiên là nếu có thể tránh thì phải tránh.

Sau một hồi suy nghĩ, nàng từ bên hông gỡ ra một chiếc túi sen đưa cho Huyền Thanh Sầm:

- Ngươi thân là thiếu âm quân, cùng đám tỷ muội ở chung hang quả thực không tiện. Số linh thạch này ngươi cầm trước đi, đến tầng khác tìm tòa động phủ riêng mà ở.

Huyền Thanh Sầm không ngờ Bạch Tố Trinh lại ra chiêu này, có chút dở khóc dở cười:

- Tỷ tỷ làm vậy là đang tiếp tế ta, hay là đang bao dưỡng ta?

Bạch Tố Trinh không để ý những lời huyên thuyên của nàng, nghiêm túc nói:

- Ta chỉ là muốn giúp ngươi.

Huyền Thanh Sầm tiếp nhận túi tiền, không hề né tránh, mở ra đếm ngay trước mặt, phát hiện bên trong có hàng chục viên linh thạch lam thượng phẩm, thậm chí còn có hơn mười viên linh thạch tím cực phẩm, giá trị đủ để trụ trong một động phủ tùy ý ở tầng chín suốt một năm!

Nàng lập tức mặt mày ủ dột nói:

- Vậy phải làm sao bây giờ?

Bạch Tố Trinh khó hiểu:

- Lại làm sao nữa?

- Ta vốn đến tìm tỷ tỷ để báo ân, kết quả ngược lại cầm một túi linh thạch của ngươi, thiếu nợ ân tình mới. Ta thân không xu dính túi, tu vi lại kém xa tỷ tỷ, có thể hoàn trả lại, sợ là chỉ có ba thứ thân - tâm - mệnh, tỷ tỷ nói cho ta biết, ngươi muốn thứ nào của ta đây? - Huyền Thanh Sầm mắt mi ngậm cười, kiều tiếu mà nhìn Bạch Tố Trinh.

Người khác mà nói chuyện như vậy với chấp giới sứ giả, chỉ sợ phải bị trị tội danh "khinh bạc", nhưng ngặt nỗi Huyền Thanh Sầm tuy tư thái phong lưu có thừa, lại không có nửa phần phóng đãng, ánh mắt sáng quắc, giống như chỉ đợi Bạch Tố Trinh ra lệnh một tiếng, nàng sẽ thật sự moi tim trình lên!

Bạch Tố Trinh không khỏi nghiêng mặt đi:

- Ta vừa rồi dạy ngươi đừng có dễ dàng nói ra hứa hẹn nghiêm trọng, sao ngươi mãi không chịu lọt tai? Thân tâm mệnh của ngươi nên thuộc về chính ngươi, sao có thể tùy ý đưa cho người khác?

- Nhưng tỷ tỷ không phải là "người khác", mà là "ân nhân" của ta a!

Bạch Tố Trinh thở dài, bất đắc dĩ nói:

- Được rồi, ta không tranh cãi với ngươi nữa. Ngươi không phải muốn làm ba việc cho ta sao? Vậy ta sẽ nói ngay bây giờ, thứ nhất, ta muốn ngươi yêu quý bản thân, không được lại dễ dàng trao thân tâm mệnh cho người khác. Thứ hai, ta muốn ngươi tập trung tu hành, không được lại nhớ đến chuyện báo ân ta, hai ta đã cùng mẫu sinh ra, thì chính là tỷ muội, cho dù ta đã từng cứu ngươi, cũng là theo lý nên làm, ngươi không cần nhớ trong lòng. Thứ ba...

Huyền Thanh Sầm thấy Bạch Tố Trinh như muốn một hơi nói hết ba việc, tức khắc gấp đến độ rối loạn chừng mực, vội vàng duỗi tay điểm lên môi Bạch Tố Trinh, ngăn cản nàng nói tiếp:

- Xin tỷ tỷ đừng nói thêm nữa! Sao ngươi có thể dễ dàng dùng hết cả hai việc như vậy, có lẽ lời hứa của ta trong mắt tỷ tỷ vô cùng bé nhỏ không đáng kể, nhưng trong mắt ta, đó chính là chuyện quan trọng hơn cả tánh mạng! Cho nên chuyện thứ ba này, hy vọng tỷ tỷ có thể tạm thời giữ lại. Yên tâm, lời vừa rồi ngươi nói, ta đều sẽ làm được, ta sẽ yêu quý bản thân, tập trung tu hành, không tới dây dưa ngươi, chỉ mong tỷ tỷ đừng bức thiết phân rõ giới hạn với ta như vậy nữa, để cho ta đường đường chính chính trả lại cho ngươi những thứ mình thiếu nợ, được không? - Giọng nói của nàng càng lúc càng trở nên hèn mọn, như đang liều mạng duy trì mối ràng buộc nào đó để không bị cắt đứt hoàn toàn.

Có lẽ là nhìn thấy vẻ tổn thương trong ánh mắt của Huyền Thanh Sầm, Bạch Tố Trinh thậm chí không so đo hành động vượt giới hạn của nàng, ngược lại còn áy náy nói:

- Xin lỗi, ta tuyệt không có ý coi thường ngươi. Vậy chuyện thứ ba ta sẽ giữ lại, đợi ta cẩn thận suy nghĩ rồi sẽ nói cho ngươi, như vậy được không?

Huyền Thanh Sầm lặng lẽ gật đầu, trong lòng biết đây chẳng qua là lời an ủi xuất phát từ ý tốt của Bạch Tố Trinh, suy cho cùng, chỉ là thương hại nàng thôi.

- Linh thạch ta không cần, tỷ tỷ lấy về đi - Nàng thu liễm cảm xúc, trả túi tiền về.

Bạch Tố Trinh sửng sốt:

- Vì sao không cần?

Huyền Thanh Sầm lén siết chặt nắm tay, nghiêm mặt nói:

- Ta đã thấp cổ bé họng, lại còn nhận linh thạch của tỷ tỷ, chẳng phải sẽ càng chứng minh ta vô năng sao? Ta có thể vì báo ân làm nô làm tỳ cho tỷ tỷ, nhưng điều này không có nghĩa là ta không có cốt khí. Ta không cần bất luận kẻ nào đồng cảm và thương hại. Cho nên chuyện thứ ba, xin tỷ tỷ cân nhắc.

Bạch Tố Trinh nhất thời không biết nên đáp lại như thế nào, chỉ có thể nhìn Huyền Thanh Sầm tức giận rời đi.

Trước khi đi, đối phương lưu lại một câu:

- Huyền Thanh Sầm ta tuyệt đối không phải vật trong ao, nếu tỷ tỷ tin ta, ngày nào đó ta cũng nhất định có thể hóa rồng thành thần, thứ ngươi muốn, ta đều có thể cho ngươi!

Bạch Tố Trinh đứng yên tại chỗ với vẻ mặt phức tạp, tâm tư xoay chuyển muôn vàn.

Hóa rồng thành thần, từng là mộng tưởng của mỗi một xà yêu, nhưng trăm triệu năm qua, chân chính làm được lại ít ỏi không có mấy. Xà tộc hiện giờ tựa hồ đã sớm quên mất mộng tưởng này, suốt ngày không phải sa đà hưởng thụ thì chính là bận bịu tranh đấu với các yêu tộc khác. Nàng cho rằng thế gian chỉ còn một mình nàng ôm chấp nhất ngu dại đối với hóa rồng thành thần, không ngờ hôm nay lại có thể từ trong miệng một người khác nghe được lời này.

- Năm trăm năm, thời gian trôi qua thật mau a...


𓆗𓆙𓆙𓆙𓆙𓆙𓆙𓆙𓆙𓆙𓆗

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro