Bonus

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bộ phim mới của Ji Yeon lấy bối cảnh là chung quanh một ngôi làng nhỏ ở Busan. Bộ phim này dường như nó phải quay nửa tháng. 

Trong thời gian quay có kỳ nghỉ 4 ngày rải rác, giao thông không tính là thuận tiện , Hyo Min không cho phép nó chơi đùa, chỉ có lúc bấm máy mẹ nó tới đây đưa một ít đồ dùng hàng ngày.
Đại khái là chừng mười ngày sau khi bấm máy, có một cảnh quay ở trong mưa, khi đó đã là cuối mùa thu, khí trời đã bắt đầu lạnh, Ji Yeon không dám nói cho Hyo Min, sau khi quay, đầu gối cùng chân đều có chút phát đau.
Cuộc sống của một dol năm đó để lại ở trên người tất cả cựu thương lớn nhỏ, có lúc Ji Yeon sẽ nói giỡn, đây đều là huy chương trong quá khứ.
Đêm đó, khi Ji Yeon cùng Hyo Min video call, không biết nơi nào sơ suất, hơn nửa đêm Hyo Min liền gọi điện thoại cho quản lý, sớm đã bị Hyo Min thu mua, quản lý cũng bán đứng nó như thật.
Kết quả chính là ngày hôm sau, khi Ji Yeon trở về phòng, liền thấy Hyo Min ngồi ở trên ghế, gương mặt có chút phát lạnh.
Ji Yeon đúng lúc rùng mình, ở trong lòng mắng quản lý nghìn vạn lần.
"Để chị nhìn chân của em một chút"
"Không có chuyện gì, bệnh cũ, chị biết mà. Nghỉ ngơi một đêm cũng đã tốt lắm"

Sợ người này lo lắng, không tự chủ nói láo, nói xong lại hối hận, căn bản không gạt được cô.
Vẫn là cuốn lại quần, Hyo Min đưa tay ra massage cho nó, trên mặt từ từ lộ ra biểu lộ bất đắc dĩ lại đau lòng.
Ji Yeon rất sợ cái bộ dáng này của cô, không bằng trực tiếp vỗ đầu che mặt chửi mình một bữa. Tay chân luống cuống đưa ra ôm người này vào trong ngực.
"Xa như vậy chạy tới, rất mệt mỏi đi"

Thật ra thì từ Seoul đến Busan cũng được, chẳng qua là từ Busan đến chỗ quay phim tương đối phiền toái, đường lái xe cũng không coi là rất tốt đi.
"Cũng may, trước khi tới có đến trong nhà ba mẹ nghỉ ngơi một cái"
Vừa nói lấy thức ăn trong túi ra, thật ra thì sau khi vào cửa, Ji Yeon liền phát hiện, chẳng qua là một mực không dám mở miệng. Người này theo tuổi tác tăng trưởng càng ngày càng không thẳng thắn.

Thức ăn được để trong hộp giữ ấm thật tốt, lúc mở ra còn bốc hơi nóng.
"Vẫn là chị làm đồ ăn ngon nhất"
Hyo Min nghe được, cười đi bóp mặt của nó.
Ji Yeon vẫn luôn là tuyển thủ chơi bóng. Bởi vì không tiện, chiếc nhẫn của nó treo ở một sợi dây chuyền, thường thường mang theo.
Quản lý tò mò, hỏi nó.

"Đây là cái gì?"
"Người yêu em"

Nói xong cố ý móc chiếc nhẫn ra khoe khoang, chiếc nhẫn là Ji Yeon len lén đặt làm lúc còn chưa chính thức chung một chỗ năm đó, phía trên còn khắc chữ viết tắt tên hai người, khá tốn kém.
Quản lý quay đầu, bày tỏ không đành lòng nhìn.
Ngày hôm sau, lúc cảnh quay của Ji Yeon kết thúc, Hyo Min đã đi rồi, để lại thuốc dán còn có trái cây ở trên bàn.
Ji Yeon tẩy trang ngồi phịch ở trên giường, thở dài, sau khi chị ấy đi cảm thấy trong phòng trống không.
Kết quả cầm điện thoại di động lên liền cười, thấy người kia phát line.
"Hỗn đản"

Đính kèm là ảnh vết hôn ngày hôm qua không nhịn được lưu lại ở trên cổ.
"Hehe, về đến nhà sao?"
"Uh"
"Nhớ chị"
Nói xong không nhịn được gửi lời mời video, bên kia rất nhanh nhận.
Nhìn dáng dấp phải là mới vừa tắm xong, tóc còn chưa hoàn toàn sấy khô, mang theo một chút rối bù.
Cổ trắng noãn, xương đòn rõ ràng, trên mặt còn có vết hồng ngày hôm qua lưu lại, suy nghĩ dáng vẻ Hyo Min ngày hôm qua muốn kêu lại chịu đựng không phát ra âm thanh, Ji Yeon chỉ cảm thấy bụng mình không nhịn được lại nổi lên một đoàn lửa.
"Chị"

Giọng mềm nhu hướng về phía Hyo Min làm nũng.

"Cuối tuần có người có hoạt động, điều chỉnh thời gian quay, em có hai ngày nghỉ ngơi"
"Vậy chị đi gặp em"
"Nhưng mà em muốn về nhà"
"Quá mệt mỏi"
"Nhưng mà ở chỗ này một chút đều không tận hứng"

Dĩ nhiên cho đến lúc nó nói, Hyo Min có chút giận trách trợn mắt nhìn nó một cái, nói lầm bầm một câu "Lưu manh"
Sau khi tắt video, Ji Yeon đi gõ cửa quản lý.
"Cuối tuần em muốn xin phép nghỉ một ngày, muốn dùng cả thời gian nghỉ ngơi của bản thân em nữa"
"Huh?"
"Em nhớ nhà, em phải về nhà"
"Huh??"
"Chó nhà em nhớ em, nhớ em đến mức không ăn cơm"
"Huh???"
"Nhớ giúp em nghĩ cái lý do, ngày mai em đi nói cùng đạo diễn"
"Huh????"
"Làm gì nhìn em như vậy, cuộc sống không có tính phúc, chắc là anh sẽ không hiểu!"
Quản lý, ngất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro