Mười hai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Em không chơi với chị!" Ji Yeon đột nhiên lau sạch nước mắt hung tợn nói.
Hả? Hyo Min đang lên giường đem chăn đắp kín, nghe được Ji Yeon đột nhiên nói một câu, cũng không có phản ứng kịp.
"Khi chị kết hôn, em cũng không chơi cùng chị nữa"
Hyo Min bỗng dưng dừng lại động tác trên tay, ngón tay cuộn tròn từ từ, cuối cùng nắm chặt lại với nhau.
"Tại sao vậy chứ?" cô hỏi.
"Huh?"
"Tại sao Ji Yeon đột nhiên nói như vậy? Ji Yeon của chúng ta không phải là đã sớm không chơi cùng chị sao"

Giọng nói Hyo Min bình thản giống như chỉ là kể lại một sự thật đã qua.
Ji Yeon trầm mặc, nó dĩ nhiên biết tất cả, hơn nữa rõ ràng nghe được trong miệng Hyo Min oán giận.
Hyo Min đương nhiên là oán giận. Trước đây cô nguyện ý đem tất cả đều cho Ji Yeon, chỉ cần Ji Yeon tốt. Cô biết tham vọng của Ji Yeon đối với tương lai, lại vẫn như bướm đêm nhào lửa. Cô đem mình thấp đến trong bụi bậm, đổi lấy cũng là càng ngày càng xa nhau.
Bây giờ cô rốt cục đi ra, rốt cục bình tĩnh tâm tư giấu đi vết thương, sẵn sàng thỏa hiệp với thực tế này, tìm một người đàn ông cũng không tệ lắm, vững vàng nửa đời tiếp theo, Ji Yeon lại tới, mang theo nước mắt tới khuấy đảo cuộc sống khó khăn lắm mới yên tĩnh của cô bây giờ.
Cô cũng không thể bình tĩnh an ủi Ji Yeon, cũng không có thể giống như Ji Yeon ban đầu xoay người rời đi như vậy. Cô quả thật bị khuấy rối loạn, hốt hoảng, cô sợ hãi Ji Yeon lại một lần nữa rời đi. Cho dù là tiếp nhận hay không, đến gần hay không, cô cũng tràn đầy sợ hãi.
Vì vậy rốt cuộc là oán Ji Yeon, còn là oán mình, cô cũng là có chút không hiểu.
"Chị" Ji Yeon gọi cô một tiếng, mang theo giọng mũi, lộ ra có chút nhút nhát.
"Huh?" Hyo Min cũng không quay đầu, chẳng qua là nhẹ giọng ứng lời.
"Chị, chị có thể ôm em một cái sao?"
Hyo Min bất đắc dĩ chê cười, quay người ôm lấy Ji Yeon. So với trong trí nhớ của cô, Ji Yeon gầy rất nhiều. Thật ra thì rất lâu trước đây Ji Yeon liền gầy, chẳng qua là trong trí nhớ Hyo Min còn là đứa trẻ có chút thịt. Không áp chế được đau lòng dâng lên, cánh tay ôm chặt hơn chút nữa.
Ji Yeon vùi mặt vào chiếc cổ tuyết trắng của Hyo Min, hít thật sâu hơi thở đặc biệt trên người Hyo Min.
Đã lâu đều không có như vậy, lại một lần nữa ngửi thấy được, Ji Yeon chỉ cảm thấy mỏi mệt trong thân thể cũng dâng lên. Vì sự nghiệp cố gắng, kết thúc hoạt động nhóm, còn có cự tuyệt Hyo Min, những thứ này đều khiến nó mệt mỏi .
Nó tràn đầy quyến luyến cọ vào người Hyo Min, nói "Chị, như vậy em có sức mạnh đối mặt với tất cả. Thì ra là em vẫn luôn đang sợ, sợ rất nhiều. Nhưng mà bây giờ em không sợ, không phải là những thứ kia không quan trọng, mà là em biết sức mạnh của em ở nơi nào"
"Khi đó là em không biết quý trọng, cảm thấy chị nhất định sẽ ở sau lưng em, nhưng khi không có chị, tất cả đều không có sức mạnh. Em mới biết, em có thể đi về phía trước, là bởi vì chị ở bên cạnh em"
"Không có chị ở đây, em không ngủ được, thức dậy cũng cảm thấy mệt mỏi, không cười nổi. Khi đó cảm giác mình cũng không có trái tim, giống như một người máy. Cho đến thời điểm thấy tin tức liên quan tới chị, em mới biết mình còn có trái tim, sẽ còn đau, biết quan trọng nhất là cái gì. Cho nên lần này dù như thế nào em cũng sẽ không buông tay nữa"
hơi thở Ji Yeon rơi vào bên tai Hyo Min. Hyo Min sững sờ ở nơi đó, không biết ngôn ngữ nên như thế nào.
"Dù chị thật tính toán không muốn em, em cũng sẽ không đi"
"Chị, không có chị, em không phải là hoàn chỉnh. Cho nên em không có biện pháp đi qua, cũng không có ý định đi qua. Chị ôm em một cái, em liền lại có sức mạnh, có thể chờ chị lần nữa muốn em"
"Em biết em cứng đầu, bởi vì chị hiểu rõ em nhất, em biết, em vẫn luôn biết"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro