Mười một

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hyo Min cuối cùng đứng dậy ra khỏi giường, ở dưới lầu dậm chân chờ nó.
"Gặp phải chuyện gì?" thấy Ji Yeon tới đây, kéo tay nó, giọng nói mang theo lo lắng.
"Không có, chính là muốn gặp chị"
"Nhóc con hư lại nổi điên cái gì"

Nắm chặt đôi tay phát lạnh ở trong tay mình dù cũng không ấm áp, cúi đầu lục lọi lòng bàn tay Hyo Min "Không có nổi điên, chính là muốn gặp chị"
Vào nhà, ấm áp lập tức đánh tới, cho nên có xung động không khỏi muốn khóc. Là bỏ lỡ quá lâu, lại một lần nữa gặp nhau, luôn là khiến cho người ta cảm kích rơi nước mắt.
Ji Yeon ngồi ở trên ghế sa lon uống một ít nước nóng vào miệng, nhiệt khí phả ở trên mặt, ánh mắt xuyên qua sương mù rơi vào áo ngủ trên người Hyo Min.
Hyo Min đưa cho nó áo ngủ, là ban đầu Ji Yeon ở lại nhà cô. Đã nhiều năm như vậy, Hyo Min cũng dọn nhà mấy lần, lại vẫn luôn không có ném. Ji Yeon cầm áo ngủ chóp mũi bắt đầu ê ẩm. Tất cả mọi thứ trước đây đều là chuyện đương nhiên, cũng bắt đầu khiến cho Ji Yeon có vô tận cảm động. Nó thậm chí muốn trực tiếp nhào tới ôm lấy Hyo Min nói nó yêu cô, muốn vĩnh viễn đều ở đây cùng nhau. Nhưng mà nó không thể.
Ji Yeon nghĩ, nửa đời này đây là điều cuối cùng nó hối tiếc sẽ không còn những thứ khác. Trước đây nó có thể tùy thời nhào vào trong ngực cô, bây giờ lại ngay cả ôm cũng bắt đầu có sợ hãi.
Ban đầu có phải Hyo Min cũng là như thế hay không, biết sợ sẽ lo lắng, sẽ bởi vì một hành động nhỏ mà mừng rỡ, nhưng cuối cùng bị mình làm cho thương tích khắp người. Ji Yeon suy nghĩ nước mắt liền rớt xuống. Khi đó Hyo Min đã rất đau khổ đi, có phải so với nó bây giờ còn muốn khổ hơn ngàn lần vạn lần hay không. Nó là tự đổ lỗi, như vậy ban đầu Hyo Min đến tột cùng là thiếu của người nào.
Hyo Min thu thập xong quần áo trở về phòng liền thấy Ji Yeon ôm gối ôm khóc "Thế nào, quay phim không thuận lợi sao?" Hyo Min cầm giấy nhét vào trong tay Ji Yeon, lại dùng tay nhẹ nhàng lau nước mắt cho nó "Cái gì cũng sẽ đi qua, Ji Yeon của chúng ta giỏi như vậy, sẽ càng ngày càng tốt hơn"
Ji Yeon lôi kéo tay của Hyo Min càng khóc dữ dội hơn. Hyo Min hỏi nó thế nào, nó nhưng không biết nên nói như thế nào. Nói đau lòng chị sao, lâu như vậy, vết thương của chị có thể cũng khép lại, em lại mới chạy tới nói đau lòng. Thật là một đứa khốn kiếp, cũng không có ai so với mình khốn kiếp hơn.
Chà mũi lau sạch nước mắt, kéo vạt áo Hyo Min, giọng mũi mềm mềm "Chị"
"Huh?"
"Chị"

"Ở đây"
"Chị"

"Ji Yeon nổi điên cái gì"
"Chị, em nhớ chị"
hoàn toàn mang theo nức nở, nước mắt mới dừnglại bắt đầu rơi.
Hyo Min có lẽ cũng ý thức được cái gì, thở dài,nâng lên mặt của Ji Yeon, nhẹ nhàng lau nước mắt, nói "Ji Yeon của chúng ta vẫn luôn ưu tú so với chị, chị cũng có thể điqua, Ji Yeon cũng có thể, có phải hay không?"
Ji Yeon rất muốn trả lời một câu không phải.
Không qua được, làm sao có thể qua đây. Trốntránh lâu như vậy, mới dám đối mặt, tình cảm đè nén mấy năm tựa hồ cũng bùngnổ, cũng cắn nuốt mình, Park Ji Yeon là ai cũng không biết. Chỉ biết là yêuPark Hyo Min, chỉ như vậy, yêu Park Hyo Min.
Nhưng quá muộn, Hyo Min đã đau đớn vì yêuthương, mà nó chỉ mới bắt đầu.
Tới muộn rồi, Park Hyo Min đã không phải là ParkHyo Min của nó nữa rồi. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro