[Oikage]Oikawa san, I don't think I feel so good

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

•Author: Salmayoi

•Soucre: https://archiveofourown.org/works/27892456

(Đã có sự cho phép của author ,không repost ở nơi khác )

'Oikawa san'

Oikawa quay mặt, rời khỏi chỗ kouhai đang có vẻ tức giận của mình. Anh quyết định sẽ bơ cậu cho đến khi cậu nhóc từ bỏ. Nhưng Tobio-chan vẫn cố chấp như mọi khi, cứ làm phiền anh.

'Oikawa san'

Lơ nó đi, Tooru. Tập trung vào mấy người khác ấy, đội trưởng ậm ừ , giả vờ như không nghe thấy gì.

'Oikawa san', Tobio than thở. 'Em biết anh có thể nghe thấy '

"Hả?", Anh cáu gắt. Quay mặt về phía cậu, anh nhướng mày. 'Nhóc muốn gì, Tobio-chan?'

Đôi mắt tựa như đá sapphire híp lại, bĩu môi . 'Oikawa san ... Anh có thể cho em nghỉ tập sớm được không?'

Gì?

Oikawa cau mày. Anh thực sự không thể tin rằng kouhai ngây thơ của anh lại đang hỏi anh câu hỏi ấy. Tobio, cái con người đáng yêu như thế sẽ sống bằng bóng chuyền và không bao giờ bỏ lỡ bất kỳ buổi tập nào lại đang xin nghỉ sớm? Thật không thể tin được! Chỉ có một lý do ...

Oikawa rướn người về phía trước và rón rén đặt một tay lên trán cậu bé. 'Tobio- chan, nhóc bị ốm hay sao vậy?'

Sau đó, mắt anh mở to khi anh chợt nghĩ ra. 'Đợi đã! Đừng nói với anh là... Nhóc sẽ không chết phải không? Đó là lý do mà nhóc muốn về sớm sao! Tất nhiên là vì một việc vô cùng quan trọng nào đó. Tobio mà anh biết sẽ không bao giờ bỏ lỡ buổi tập ngay cả khi bị cảm lạnh ! '

Kageyama cau mày nhìn anh khó hiểu. 'Dạ-không, tất nhiên là không! Em không chết đâu, Oikawa-san! '

Cậu cách xa senpai của mình, tạo khoảng cách giữa họ , khi Oikawa khoanh tay trước ngực. "Vậy thì là nhóc đang bị ốm", anh nói chắc nịch. "Trán của của nhóc vẻ vẻ nóng... Tobio-chan, sao không nói sớm hơn hả? Lỡ đâu lây bệnh cho những người khác đấy! ' Anh thở dài thườn thượt. 'Đúng là một thằng nhóc ích kỷ'.

Kageyama cau có. 'Thì bây giờ em đang nói với anh rồi? Vậy em có thể đi được chưa? ' Họ rơi vào im lặng, cậu ngập ngừng "Làm ơn?".

Oikawa đảo mắt. 'Tất nhiên rồi. Chỉ cần nhớ là phải nói với huấn luyện viên trước khi đi đấy. '

Tobio gật đầu, và Oikawa liếc mắt nhìn cậu, quan sát từ đầu tới chân. Đôi mắt của cậu như sắp khóc và da cậu cũng nhợt nhạt trông thấy. Chà, giờ thì anh tự hỏi tại sao mình không nhận ra ngay từ đầu.

Anh thở dài. 'Nhóc biết không? Anh mày sẽ nói hộ với huấn luyện viên sau. Đi thay đổ rồi thu dọn đồ đạc và về đi, được chứ? '

Cậu nhóc gật đầu lia lịa. 'Vâng ạ! Cảm ơn anh, Oikawa-senpai! '

'Im đi, đừng ồn ào ! Nhóc khiến người khác mất tập trung đấy '

Kouhai của thì thầm xin rồi rồi chạy đi thu dọn đồ đạc của mình. Ngay sau khi cậu nhóc rời đi, Oikawa tiến đến chỗ huấn luyện viên và kể cho ông ấy nghe những gì đã xảy ra. Đúng như dự đoán, người đàn ông đồng ý ngay lập tức, và nói với Oikawa rằng hãy đảm bảo rằng cậu ấy ở trong tình trạng tốt để về nhà an toàn.

Sau đó Oikawa rời đi để tìm Tobio, và anh tìm thấy cậu nhóc ở ngoài lối vào phòng thay đồ. Cậu nhóc đã thay một bộ đồ khác, trên vai đeo chiếc túi.

'Chuẩn bị đi chưa?'

Tobio gật đầu nữa, cúi đầu xuống để buộc dây giày. "Nhân tiện" Oikawa nói. 'Anh phải hỏi nhóc điều này, đó là đề nghị của huấn luyện viên ... Nhóc có tự về được không đấy? Sẽ không chết đúng chứ? '

Cậu bé lắc đầu. 'Dĩ nhiên rồi ạ! Nhưng cảm ơn anh đã lo lắng, Oikawa-san. '

'Gì?! Ai nói anh mày lo lắng? Chậc. Anh mày hỏi vì đây là trách nhiệm của một đội trưởng thôi '. Oikawa lè lưỡi nhìn nhìn cậu đầy trẻ con. 'Sao cũng được, nếu nhóc cảm thấy ổn, thì sẽ ổn thôi'.

Anh hất cằm về phía cửa, 'Nhóc nên đi ngay đi'.

'Vâng ạ'

Tobio đứng dậy và đi dọc hành lang, nhưng không quên vẫy tay chào. Trời ạ, sẽ tội lỗi lắm nếu Oikawa nói rằng mình chẳng hề rung động trước hành động nhỏ nhặt ấy. Anh nhìn cậu bé đi, và thấy cậu nhóc mở của bước vào, kéo theo luồng khí lạnh đến buốt người.

Cậu nhóc giật lùi lại. Cậu nhanh chóng đóng cửa lại và bước vào. Sau đó, cậu quay mặt về phía Oikawa, nhìn anh.

Oikawa nhướng mày. 'Gì?'

"Dạ?", Tobio nói lúng túng.

Oikawa thở dài, 'Tại sao nhóc lại đóng cửa? Tưởng đi rồi chứ '

Kageyama bẽn lẽn nhún vai. 'Ngoài đó lạnh lắm...'

'Và?' Đó là lúc Oikawa nhận ra điều gì đó. 'Chờ một chút, áo khoác của nhóc đâu?'

"E-ehm ... để nó ở nhà rồi thì phải?"

Oikawa thở dài thườn thượt. "Nhóc đang đùa anh à?", Anh bực tức hỏi. Anh biết nếu để Kageyama chở về nhà giờ thời tiết lạnh như thế này mà không có gì khác để che thân sẽ không được coi là đảm bảo theo yêu cầu của huấn luyện viên. Nhóc đúng là phiền phúc mà , anh khổ sở nghĩ.

'Ugh, cứ cầm lấy cái này! Đừng bận tâm! '', Anh ném áo khoác của mình vào người cậu. Cậu bé mở to mắt. 'Dạ! Nhưng Oikawa san, em không thể lấy cái này, nó là của anh! '

"Ổn mà", anh nhún vai. "Anh có một chiếc áo len dự phòng trong tủ của mình rồi - Anh chỉ không buồn lấy nó ra ngay bây giờ, thế nên cầm lấy nó đi."

'Anh ... chắc chứ?'

"Chắc , Tobio". Oikawa đảo mắt. Anh ấy thề rằng anh ấy sẽ làm điều đó thường xuyên hơn khi có Tobio. "Chỉ cần trả lại cho anh vào ngày mai, được không?" Cậu gật đầu, Oikawa khịt mũi rồi thốt lên 'tốt'.

Tobio cẩn thận mặc chiếc áo khoác vào, và khi cái áo khoác màu xanh lam - hơi quá to so với cậu - bao bọc lấy cơ thể cậu, Oikawa cảm thấy tim mình như đập nhanh hơn. Trông cậu đáng yêu khó diện tả nổi. Tất cả chỉ gói gọn trong một chiếc áo khoác ấm áp. Oikawa thề rằng anh có thể cảm thấy nhịp tim của mình tăng lên nhanh chóng, vì tình yêu dường như tuôn trào trong anh. Tobio-chan trông thật dễ thương! Một cảm giác ấm áp truyền qua cơ thể anh, và Oikawa có một ham muốn mạnh mẽ, được ôm lấy cậu. Thậm chí có thể rúc đầu vào đầu cậu.

Oikawa quyết định rời đi, trước khi bất kỳ suy nghĩ quái đản nào có thể xâm nhập vào não anh.

'Cảm ơn rất nhiều, Oikawa-senpai!' Tobio mỉm cười với anh. 'Em sẽ giữ gìn nó thật tốt'

'Đúng ... nngh, Tobio-làm ơn bỏ đi! Anh không thể đứng nhìn nhóc như thế này! Tất cả được gói gọn chỉ trong chiếc áo khoác của anh ! Điều đó làm anh đây bực mình vì sao mà nhóc có thể đãng trí đến mức để quên áo khoác ở nhà! Đúng là ngốc '.

Oikawa quay gót. Mặt anh hướng về phía Kageyama, anh tiếp tục nói. 'Dù sao thì, không có lần sau đâu. Và quan trọng hơn, đừng nói với ai về chuyện này '

'Vâng ạ, Oikawa-senpai. Em nghĩ mình nên đi đây. Cám ơn vì tất cả.'

Vừa dứt lời, anh đã phát ra một tiếng sụt sịt ướt át. Và trước khi Oikawa có thể ngăn cậu lại, Tobio đã kịp lau mũi vào tay áo khoác. Kéo theo một đường chỉ bạc.

Tất cả những suy nghĩ về việc Tobio trở nên dễ thương ngay lập tức rời khỏi tâm trí của Oikawa.

'Tobio-chan, thằng nhóc hỗn xược!'

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro