Anh trai siêu ngầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Link gốc: https://archiveofourown.org/works/40887495

*********

Macau thở dài, cậu cúi xuống nhìn cuốn tập và mím môi lại. Cậu đang cố gắng tập trung vào việc học và mớ bài tập về nhà, nhưng nó chẳng hiệu quả chút nào. Macau chỉ có thể lắc đầu thở dài và dựa lưng vào ghế.

"Mình sẽ không bao giờ hiểu được cái của nợ này," Macau rên rỉ. Cậu muốn đến gặp Pete và nhờ anh ấy giúp đỡ, nhưng Macau không muốn làm phiền Pete. Cậu biết rằng anh dâu cậu đã đủ bận rộn với việc chăm sóc Venice rồi. Vegas cũng ở đây, tất nhiên, nhưng Macau không thật sự muốn tìm đến gã khi cậu cần giúp đỡ. Bằng cách nào đó, cậu cảm thấy thoải mái hơn khi nhờ vả Pete.

Macau cắn chặt vào môi dưới và lại cúi xuống đọc lại cuốn tập với hy vọng rằng cậu sẽ làm được, nhưng cuối cùng Macau chỉ có thể rên rỉ và rên rỉ. Cậu nằm gục đầu lên bàn, lắc lư đầu vì cậu muốn từ bỏ cái của nợ này.

Không làm nữa, cậu sẽ bỏ cuộc!

Khi Macau đang đặt nghi vấn về cuộc đời mình, cánh cửa phòng từ từ mở ra khiến cậu nheo mắt lại, từ từ xoay người để xem ai đang đứng đó. Một nụ cười khẽ nở trên khuôn mặt Macau khi cậu nhìn thấy Venice. Venice mở cửa và lúc này nhóc đang nhìn trộm bên trong phòng, tò mò muốn xem anh trai mình đang làm gì.

Macau rất yêu thương đứa em trai của mình và cậu thở dài hạnh phúc khi nhìn thấy nhóc con đang nhìn trộm khắp phòng. Venice luôn thích bám theo Macau khắp nơi và bây giờ nhóc đang ở đây.

Pete đã thử giải thích với Venice rằng Macau đang rất bận rộn với việc học nhưng bé Venice cảm thấy buồn chán và nhóc quyết định đi xem Macau đã học xong chưa. Venice thích chơi với anh trai mình, chơi với anh Macau rất là vui luôn!

"Venice?" Macau hỏi, cậu nhìn Venice lại ló đầu vào nhìn trộm và mỉm cười hạnh phúc. "Nhóc đang làm gì ở đây?" Cậu mỉm cười khi thấy Venice xách theo hộp bút màu của mình. Và cuốn sách tô màu của nhóc.

Venice đến đây để giúp anh trai làm bài tập về nhà! Nhóc cũng sẽ vẽ và tô màu nữa. Tất cả những gì Macau có thể làm là để Venice vào phòng vì cậu không đủ nhẫn tâm để nói với Venice rằng mình đã từ bỏ cái của nợ đó rồi. Bên cạnh đó, chơi với Venice vẫn vui hơn là ngồi còng lưng chạy deadline.

Venice từ từ tiến vào phòng anh trai, nhóc vui vẻ nhìn xung quanh và chỉ vào chiếc ghế bên cạnh. Macau chậm rãi đẩy chiếc ghế còn lại cạnh ghế của mình quan sát cách Venice từ từ leo lên chiếc ghế và cười nhẹ, cậu đưa cho Venice cuốn sách tô màu và hộp bút màu khi thấy nhóc đánh rơi chúng.

"Nhóc muốn làm gì?" Macau hỏi và Venice nghiêm túc nhìn cậu, nhóc chỉ chỉ vào cuốn sách tô màu.

"Nhàm... bài,"

Macau nhíu mày lại và khoanh tay trước ngực. Cậu bắt đầu hiểu ra tại sao Venice lại mang theo cuốn sách tô màu. Tên nhóc này muốn giống cậu phải không? Đó là một điều mà Macau nhận ra gần đây. Venice sẽ bắt chước mọi thứ mà cậu đã làm và Macau thấy nhóc đáng yêu muốn chết.

Macau cũng từng như thế khi cậu còn nhỏ - luôn bám theo Vegas mọi nơi, cố gắng bắt chước anh trai mình và-

"À, vậy là nhóc cũng sẽ làm bài tập sao?" Macau thích thú hỏi và Venice vui vẻ gật đầu.

"Papa nói... nhàm bài," Macau bật cười. Gần đây Venice ngày càng nói nhiều hơn và cậu chỉ có thể mỉm cười khi nghe tên nhóc đang vui vẻ mở hộp màu ra này nói.

"À, anh hiểu rồi," Macau cười nói. "Nhưng anh e rằng cuốn sách của anh khó hơn cuốn sách tô màu của nhóc một chút đấy," Macau cười khúc khích khi thấy Venice cau mày vì nhóc không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

"Nhàm bài," Venice nói một cách nghiêm túc đến nỗi Macau phải cười phá lên và chậm rãi gật đầu.

À, vâng, thật sự Venice là một bản sao nhỏ của cả Pete và Vegas. Nhóc chu đáo và thích tuân theo các quy tắc, nhưng nhóc cũng bắt người khác phải tuân theo các quy tắc. Đôi lúc Venice khá đáng sợ, ít nhất là đối với một đứa trẻ mới biết đi. Đặc biệt là Tankhun, bằng cách nào đó hắn vẫn chưa hết sốc vì sự đáng sợ của thằng bé.

"Vâng, vâng, anh sẽ làm bài ngay bây giờ," Macau rên rỉ, cậu lại cầm bút lên và tặc lưỡi. Venice vui vẻ quan sát cậu, khi nhóc thấy Macau viết vào cuốn tập, nhóc lập tức rút một cây bút màu và bắt đầu tô màu cuốn sách của mình, đôi chân nhỏ vui vẻ đung đưa trên ghế.

Venice hạnh phúc - nhóc cũng ngầu y chang anh trai!

Nhưng năm phút trôi qua, Macau rên rỉ và liếc nhìn Venice.

"Sao nhóc không làm bài tập của anh nè?" Macau hỏi và Venice chớp mắt, nhóc nhìn vào sách giáo khoa. Đôi mắt Venice mở to khi nhìn thấy quá chừng chữ và số. Nhóc không biết chúng có nghĩa là gì, nhưng chúng trông rất thú vị. Nhưng cuốn sách trong nhàm chán quá, nó cần thêm màu sắc! Hèn gì anh Macau luôn trông rất chán khi nhìn nó!

"Dúp?" Venice hỏi và Ma Cao gật đầu.

"Vâng, làm ơn, giúp anh đi mà," Macau nói đùa nhưng Venice rất nghiêm túc.

Đó là lý do Venice bắt đầu viết nguệch ngoạc vào cuốn tập. Lúc đầu Macau đã cố gắng ngăn nhóc lại, nhưng khi Venice bắt đầu viết, Macau chỉ dừng lại và quan sát nhóc. Macau mỉm cười và lắc đầu khi cậu thấy Venice đang cố gắng bắt chước những con số có trong cuốn tập

Ồ, thầy giáo sẽ không vui đâu. Nhưng Macau đếch quan tâm.

Khi Venice hài lòng với tác phẩm của mình, nhóc vui vẻ nhìn lên anh trai, người đang vò đầu một cách hạnh phúc và gật đầu.

"Nhóc vẽ đẹp lắm luôn," Macau khen ngợi khiến Venice cười toe toét đến tận mang tai.

"Macau nhàm bài!" Venice ra lệnh.

Chưa xong nữa hả ?! Tất cả những gì Macau có thể làm là gật đầu, cậu từ từ cúi xuống và bắt đầu viết lên những trang giấy đầy màu sắc. Venice quan sát anh trai một cách cẩn thận và nhìn thấy Macau có vẻ đã làm bài tập dễ dàng hơn, nhóc vui vẻ quay lại 'bài tập về nhà' của mình nhưng thỉnh thoảng nhóc vẫn kiểm tra anh trai đó nha!

Venice tò mò quan sát tất cả các con số mà Macau đang viết và nhóc quyết định viết thử chúng! Nhóc con còn chưa đến hai tuổi nên Macau rất ngạc nhiên khi nhìn thấy cậu em trai đang viết nguệch ngoạc những con số vào cuốn sách tô màu và cậu bật cười khúc khích.

"Nhìn nhóc kìa - nhóc lớn thật rồi," Macau nói đùa. Mặc dù Venice không thực sự hiểu lời Macau vì nhóc chỉ đang chơi rất vui vẻ với anh trai, nhóc vẫn gật đầu. "Có lẽ nhóc có thể đi học thay anh."

"Cái dì dạ?" Venice hỏi, có vẻ như nhóc ấy khá hứng thú với cuốn tập của Macau.

"Đây là một con số," Venice kinh ngạc, " Đây là số năm," Macau giải thích và Venice có vẻ ấn tượng với điều đó. Nhóc con lại nhìn lướt qua cuốn tập một cách vui vẻ và vẽ nguệch ngoạc xuống một con số khác mà nhóc thích. Số năm trông giống như một con rắn và số tiếp theo khiến nhóc chú ý là số hai.

"Nhìn, nhìn, nhìn!"

"Ừ, đó là số hai," Macau và Venice lắc đầu nói.

"Hong, hong, hong," Venice phản đối khiến Macau nhướng mày. "Con chim!" là những gì Venice nhỏ chốt hạ.

Macau quyết định sẽ không thắc mắc về thứ gọi là logic trong trí tưởng tượng của Venice, cậu chỉ gật đầu và cười toe toét vì cảnh đứa em trai nhỏ cố gắng suy luận mấy con số nhóc nhìn thấy thật là buồn cười. Và thú vị nữa.

"Còn cái này?" Macau tò mò chỉ về phía số bảy. Làm bài tập Toán chưa bao giờ thú vị đến thế. Chưa từng!

"Dada!" Venice vui vẻ vỗ tay.

"Gì? Sao số bảy lại là Vegas?" Macau hỏi và Venice nhìn cậu.

"Đúm, dada, dada!" Venice cố gắng giải thích với Macau rằng số bảy trông giống như thứ mà dada luôn mang theo. Thứ mà nhóc nghĩ đến là khẩu súng, nhưng nhóc vẫn chưa biết nó được gọi là gì. Venice cười toe toét khi thấy anh trai vò đầu bứt tóc và cuối cùng Macau quyết định rằng đã đến lúc cậu phải nghiêm túc làm bài tập.

Venice nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của anh trai, nhóc cũng nghiêm túc! Nhóc con bắt chước Macau một cách thuần thục và quay lại tô màu những bức tranh trong cuốn sách tô màu của mình.

Cuối cùng thì Macau cũng hoàn thành xong bài tập về nhà. Hai anh em kéo nhau vào bếp, nơi Macau quyết định làm cho họ đồ ăn nhẹ sau một buổi làm việc đầy vất vả.

Pete mỉm cười khi em đi vào và nhìn thấy hai anh em đang đi loanh quanh căn bếp. Macau giống như chú gà con lớn và Venice là chú gà con nhỏ, lạch bạch chạy theo từng bước đi của anh trai.

"Venice, nhóc muốn ăn sô cô la không?"

"Có!"

Macau mỉm cười gật đầu. Pete khẽ cười khi thấy Vegas cũng ở đó. Gã cau có nhìn hai người.

"Không ăn nhẹ trước bữa tối," Vegas đột ngột nói và Macau quay lại. Cậu đảo mắt và mím môi lại.

"Sao cũng được. Anh không phải là ông chủ."

"Nhóc đã làm bài tập chưa?" Vegas tiếp tục tra hỏi và Macau tròn mắt rên rỉ vì Vegas đã chọc giận cậu. Tất cả những gì cậu muốn là nhét đồ ăn vào bụng sau khi bị mớ bài tập về nhà tra tấn nhưng anh trai cậu thậm chí không cho phép cậu làm điều đó. Vegas thực sự là một kẻ tàn bạo ...trăm phần trăm.

"Em làm xong hết rồi," Macau rên rỉ, sau đó mắt cậu chuyển sang Pete để cầu cứu. Anh dâu thường đứng về phía cậu. Pete khoanh tay trước ngực và Macau đảo mắt. Huhuhu cậu mất anh dâu rồi? "Em thật sự đã làm bài tập về nhà xong rồi mà, anh có thể hỏi Venice, nhóc cũng ở đó mà,"

Venice nhìn lên khi nhóc nghe thấy tên mình.

"Có đúng không?" Vegas bế Venice lên tra hỏi. Nhóc con nhìn bố sau đó nhóc nhìn sang Macau - sô cô la mà anh hứa đâu? "Macau có làm bài tập về nhà không?" Vegas hỏi và Venice chớp chớp mắt. Dada đang nói cái gì thế?

"Venice, nói với bố nhóc đi," Macau nói. "Chúng ta đã làm bài rất chăm chỉ mà, phải không?"

Đôi mắt của Venice sáng lên, nhóc ra sức gật đầu.

"Macau và Venice có nhàm bài" Venice nói và chỉ vào mình. "Venice dúp," Pete khẽ mỉm cười khi nghe điều đó.

Đó là sự thật, thằng bé đã cố tìm kiếm anh trai mình và bất kể Pete cố gắng làm thế nào để ngăn Venice chạy vào phòng Macau, em biết rằng mình sẽ không thể giữ chân thằng bé. Đó là lý do tại sao trước đó em ấy đã cố khiến nhóc con bận rộn. Em đã đưa cho Venice cuốn sách tô màu và những chiếc bút màu của nhóc, nhưng ngay sau khi thằng bé nhận được những thứ đó, nhóc đã đi đến phòng của Macau để họ có thể cùng nhau làm bài tập. Và Pete đã để Venice đi.

"Pete, em có nghe thấy không?" Vegas hỏi và Pete nhìn anh ta.

"Hửm?"

"Thằng nhóc này đã bắt cóc con trai chúng ta để giúp nó làm bài tập về nhà," Vegas nheo mắt. Điều đó khiến Pete bật cười thành tiếng và Macau chỉ có thể rên rỉ. Cậu cảm thấy mình bị tổn thương sâu sắc.

"Em không có bắt cóc Venice mà!" Macau cãi lại và tất cả những gì Pete có thể làm là đảo mắt bất lực khi nghe ba người họ cãi nhau. Vâng, ba người họ vì một khi Macau và Vegas bắt đầu, Venice cũng sẽ tham gia. Cảnh tượng hỗn loạn trong nhà bếp thật hoàn hảo.

"Chúa ơi, cứ kệ em đi!" Macau rít lên.

"Ai là người lớn tuổi hơn?"

"Anh, nhưng đó không phải là vấn đề ở đây mà phải không?"

"Đại loại là vậy. Nhóc biết đấy, nhóc nên học cách tôn trọng người lớn tuổi hơn mình," Vegas tráo trở nói và Macau chỉ có thể thở dài nhìn sang Venice, người vẫn đang ngồi trong vòng tay của Vegas, và bắt đầu rên rỉ.

"Anh thật phiền phức," Macau nói và sau đó lại liếc nhìn Venice. "Vegas thật đáng sợ và khó chịu, phải không?"

Venice mở to mắt. Nhóc nhanh chóng ôm lấy Vegas và lắc đầu.

"Hong! Hong!" cậu bé phản đối.

Cứ như vậy, cuộc tranh cãi kết thúc vì Venice vừa làm tan chảy trái tim của Vegas và gã không còn tim để tiếp tục chiến đấu nữa rồi. Thay vào đó, Vegas cho phép Macau và Venice thưởng thức bữa ăn nhẹ. Gã lắc đầu và bước về phía Pete, người đang chống nạnh và lắc đầu nhìn gã.

"Gì?"

"Không có gì," Pete nói với một nụ cười nhẹ và Vegas đảo mắt.

"Sao cũng được-"

"Nào, giúp em dọn dẹp phòng khách trong khi hai anh em nhà này khủng bố cái bếp nào," Pete nắm lấy tay Vegas. Gã mỉm cười đan các ngón tay của họ lại với nhau, Pete từ từ dẫn gã ra phòng khách, nơi đồ chơi của đứa nhóc nào đó rải rác khắp sàn.

"Venice cần học cách tự thu dọn cái mớ này," Vegas nhận xét và Pete cười khúc khích, nhưng em gật đầu.

Đó là một nhiệm vụ khác, vào một ngày khác.

Lúc này, Pete lắng nghe tiếng cười của Macau và Venice vọng lại từ phòng bên cạnh. Em cười nhẹ và cùng Vegas từ từ thu dọn phòng khách.

**********

Preview chap sau:

"Sợ quá đi!"

"Vậy sao con cứ khăng khăng muốn đi chiếc cầu trượt này thế Venice?" Pete cười hỏi.

"Đi quới papa dất vui," Venice nói và nắm lấy tay Pete.

Khi nghe Venice giải thích, Pete thật sự không thể cãi lại cái logic đó được, em lắc đầu với một nụ cười trìu mến trên môi. Mặc kệ những người khác đang nhìn họ, Pete từ từ nhấc Venice lên, hai người họ đã sớm sẵn sàng trượt xuống. Pete vòng tay ôm lấy Venice khi nhóc giơ đôi tay nhỏ bé của mình lên cao. Nhóc con bắt đầu cười khúc khích khi Pete từ từ trượt xuống cầu trượt, tiếng hét lớn đầy phấn khích của nhóc vang khắp sân chơi.

[Pete và Venice đang vui vẻ ở sân chơi. Pete kết thêm vài người bạn mới. Vegas có vẻ có hoặc không ghen tị.]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro