Trông trẻ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Link gốc: https://archiveofourown.org/works/40838865

********

"Như em đã nói," Pete nói, Vegas khoanh tay trước ngực vì gã không hề vui chút nào khi phải để Venice ở với Tankhun. Vegas mím môi vì gã biết rằng Venice không hề ưa Tankhun chút nào. Giống hệt như chính Vegas - cha nào con nấy thôi.

Pete đảo mắt và mỉm cười với Venice, nhóc con đang rất vui vẻ trong vòng tay em.

"Tankhun hỏi liệu anh ấy có thể dành thời gian chơi với Venice không," Pete nói. "Và em đã nói có," em nói và Vegas mím môi lại. "Tankhun vẫn còn rất đau lòng vì Venice không thích anh ấy, nên đây sẽ là cơ hội hoàn hảo để hai người họ gần gũi nhau hơn," Pete vui vẻ nói và Vegas còn bực bội hơn vì gã thậm chí không thể khó chịu với Pete.

Gã không thể giận khi em cười như thế.

"Có lẽ Venice không thích anh ta vì một lý do nào đó," Vegas móc mỉa và Pete khịt mũi nói.

"Thằng bé chỉ là chưa hiểu rõ về Tankhun thôi," Pete nói, em nheo mắt lại. "Và những câu chuyện mà anh kể với Venice cũng chẳng giúp ích được gì," Pete trầm mặc. Vegas nheo mắt - Pete biết à? "Vâng, tôi biết hết đấy," Pete nói như thể em có thể đọc được suy nghĩ của gã và Vegas rên rỉ. "Tankhun có chút kỳ quặc, nhưng anh ấy là người tốt," Pete nói và Vegas lầm bầm điều gì .

Pete không thể nghe rõ điều Vegas nói, thay vào đó em liếc nhìn Venice, nhóc con lúc này đang nhìn xung quanh và cười khúc khích khi thấy Porsche cùng với Kinn đang tiến lại gần họ từ xa.

Chính gia và thứ gia sẽ làm việc cùng nhau. Pete và Porsche sẽ bí mật theo dõi trong khi Kinn và Vegas sẽ trực tiếp tham gia đấu giá. Cả bốn người họ đều bận rộn vì vậy cần phải có người trông coi Venice. Và đó là lý do tại sao họ ở đây, việc để Venice ở với bác Tankhun sẽ ổn thôi thôi. Pete chắc chắn về điều đó.

Pete chỉ muốn hai người họ hòa thuận và em biết rằng Venice sẽ thay đổi thái độ khi nhóc con dành nhiều thời gian hơn cho Tankhun.

"Hai người đến rồi," Porsche nói và vẫy tay chào bé Venice khi thấy thằng bé vẫy tay chào mình. Trái tim cậu ấm lên mỗi khi Porsche nhìn thấy nhóc và cậu nhìn sang Kinn, người đang nheo mắt và gật đầu.

"Ừ," Pete nhìn sang Vegas. "Anh ấy muốn ở đây đủ sớm để có thể nói chuyện với Tankhun," Pete nói và Vegas nghiến răng vì gã biết rằng Pete đang chọc mình và anh ấy trợn tròn mắt.

Đôi mắt của Kinn đang cười với Vegas, nhưng ngay khi người kia trừng mắt nhìn anh ta, anh ta liếc xuống và cố nén lại một tràng cười. Vegas là kiểu phụ huynh bảo vệ khi đến Venice và thành thật mà nói đối với Kinn thì điều đó trông rất buồn cười.

"Còn nhóc nhỏ dạo này thế nào rồi?" Kinn hỏi và mỉm cười với Venice, nhóc con nhanh chóng giấu mình vào ngực Pete, nhưng sau đó lại nhìn Kinn và cười khúc khích. Venice e dè khi ở gần Kinn, nhưng nhóc có vẻ thích hắn. "Lớn lên nhanh chóng, bác hiểu rồi," Kinn nói và sau đó hắn liếc nhìn Vegas. "Thằng bé ngày càng trông giống mày hơn," Kinn trầm ngâm. "Thật đáng xấu hổ," Vegas biết đó là một trò đùa nên gã chỉ gạt Kinn ra và Pete trừng mắt nhìn gã.

"Khun đâu?" Vegas hỏi và Pete cười nhẹ, lem ắc đầu khi Vegas cuối cùng đã được đưa đến chỗ Tankhun để gã có thể... "nói chuyện".

*******

"Nếu anh bắt thằng bé mặc thứ gì đó trông như thằng đần tôi sẽ giết anh ngay lập tức," Vegas gầm gừ, gã trừng mắt nhìn Tankhun.

Tankhun bĩu môi vì cậu ta đã chuẩn bị "một vài" bị trang phục cực kì đáng yêu dành riêng cho Venice.

"Biết rồi,"

" Và mẹ kiếp, đừng bắt nó phải xem cái mớ phim ngu xuẩn của anh," Vegas tiếp tục.

"Ugh, mày thật sự là thằng khốn." Tankhun càu nhàu và cáu kỉnh. Hắn ta nhìn qua Vegas và Pete, nét bĩu môi vẫn hiện trên môi. "Làm thế nào mày có thể sống với cái thằng này thế? Nó chẳng hài hước miếng nào, " tiếng càu nhàu khiến Pete bật cười. "Chà, mày luôn có thể trở về đây," Tankhun vui vẻ nói. "Ít nhất thì ở đây vui hơn nhiều."

"Chắc chắn rồi," Pete nói và Vegas nghiến chặt hàm.

"Pete, em đứng về phía ai?" Vegas hỏi.

"Phía anh, tất nhiên rồi."

"Thật tiếc khi chúng ta phải đến buổi đấu giá," Porsche trầm ngâm dựa vào tường cạnh Kinn, người hiện đang bật cười. Điều này thú vị hơn nhiều, hắn phải đồng ý điều này..

"Coi hai người này cãi nhau vui hơn nhiều, anh đồng ý,"

"Hai người - im lặng," Vegas càu nhàu.

"Tốt thôi," Kinn thở dài và liếc sang Porsche, người đang nháy mắt với hắn. Cả hai người bắt đầu cười lớn. Vegas đảo mắt - gã ghét cái cách mình là người nghiêm túc duy nhất trong căn phòng này.

Venice ngồi ngoan trong vòng tay của Pete, nhóc không rõ lắm về tình hình hiện tại. Bé con đang nắm chặt quần áo của Pete và mắt nhóc không ngừng hướng xuống. Nhóc không dám nhìn Tankhun, nhóc quá lo lắng và một nụ cười khẽ nở trên môi Pete.

"Con sẽ dành cả ngày với bác Khun," Pete nói. Em không chắc liệu Venice có hiểu hết không, nhưng em có thể thề rằng thằng bé có hiểu. Venice trở nên căng thẳng và nhóc bắt đầu rên rỉ. "Ba có đem theo cho con nhiều đồ chơi lắm nè," Pete nói và chỉ vào chiếc ba lô trong góc. "Ở đây con sẽ rất vui cho coi" Pete liếc về phía Arm và Pol và họ cũng gật đầu.

"Chúng tôi sẽ đảm bảo rằng mọi thứ nằm trong tầm kiểm soát, cậu Vegas," Arm nói.

Venice liếc nhìn người đàn ông và sau đó nhóc quay lại nhìn ba mình, nép sát hơn vào người Pete.

"Papa, papa-"

Pete cười khúc khích.

"Sẽ ổn thôi mà, con sẽ rất vui cho xem," Pete hứa và Venice nhìn Vegas, người gửi cho nhóc một cái nhìn hối lỗi khiến Pete phải bật cười.

********

Venice không mấy ấn tượng khi nhóc bị bỏ lại một mình với Tankhun. Vegas và Pete ra ngoài cùng Kinn và Porsche khiến Venice nhỏ bé phải ở một mình cùng bác Tankhun của mình. Và hai vệ sĩ của hắn. Mười lăm phút trôi qua, nhưng Venice không dám rời khỏi sô pha. Nhóc ngồi cứng ngắc ở đó trong khi Tankhun đang lục tung những thứ mà hắn có trong túi và mang lên phòng.

"Giờ thì thằng quái vật kia cuối cùng đã biến mất," Tankhun nói và vui vẻ lôi ra hai bộ trang phục mà hắn đã chuẩn bị cho Venice. Hắn không quan tâm đến lời hứa với Vegas. Xét cho cùng Tankhun là người lớn tuổi hơn, vì vậy hắn có thể làm theo ý mình. "Con muốn mặc cái nào?"  Tankhun vui vẻ mỉm cười và lôi ra hai bộ trang phục trông rất... "chanh sả" để Venice mặc.

Venice kinh hãi nhìn bộ quần áo, nhóc đứng dậy chạy đến nấp sau lưng Pol và lắc đầu nhiệt huyết nhất cả thể. Hai người vệ sĩ bật cười và Tankhun bĩu môi, nhưng hắn không dễ dàng bỏ cuộc đâu.

"Hãy tin tưởng bác Tankhun, con sẽ trông ngầu đét khi ở bên bác," Tankhun nói và ra lệnh cho Pol tránh ra.

Khi chỗ ẩn nấp của Venice biến mất, nhóc lại đứng lên. Tankhun cho nhóc xem hai bộ trang phục một lần nữa khiến Venice từ từ lùi lại, nhóc nhìn vào bộ quần áo và mở to mắt khi Tankhun bước lại gần.

"Con thích cái nào hơn?"

"Hong, hong, hong, hong," Venice cật lực từ chối.

"Không chịu cái nào hả?" Tankhun hỏi và chỉ vào bộ trang phục trên tay trái. Sau đó, hắn đưa chiếc bên tay phải lại gần Venice và cười toe toét. "Cái này thì sao?"

"Đán xợ!" Venice nói và chỉ vào Tankhun khiến trái tim hắn tan nát và sau đó nhóc chạy đến trốn sau sô pha.

Tankhun gục ngã. Tankhun muốn khóc. Hắn đã lên kế hoạch cho cả ngày hôm nay, nhưng nó không đúng với hắn mong đợi chút nào. Thằng bé quá bướng bỉnh. Tuy nhiên, Tankhun quyết định sẽ đổ lỗi cho Vegas.

Pol huých tay Arm tới chỗ cậu chủ của họ và cậu gật đầu.

"Nếu tôi có thể," Arm đề nghị và Tankhun trừng mắt nhìn cậu ta.

"Gì?"

"Chúng ta có thể làm quen với nhau bằng cách chơi một vài trò chơi," Arm hỏi và Tankhun nhìn Venice, lúc này đang nhìn trộm từ đằng sau sô pha và hắn từ từ gật đầu. Tankhun nhét hai bộ quần áo đó đi và ngồi phịch xuống sô pha, hắn cau có nhìn Venice.

"Bác không có ý gì xấu mà," Tankhun càu nhàu, giờ hắn cảm thấy mình là kẻ xấu và Pol nhanh chóng lắc đầu.

"Tất nhiên là không, nhưng cậu Venice vẫn còn quá nhỏ để hiểu điều đó," Pol nói. Tankhun chồm lên nhìn Venice.

"Khi con lớn hơn, bác sẽ dạy con tất cả về thời trang," Tankhun nói và Pol thở dài nhìn Arm. Tankhun đã trở lại, điều đó thật tốt. "Vậy nó muốn chơi loại trò chơi nào?" Tankhun hỏi và nhìn lên các vệ sĩ của mình.

Pol nhún vai, Arm cũng nhún vai.

"Hai cái người này chả giúp được gì," Tankhun nói.

Nhưng, sau đó Tankhun nhớ đến món đồ chơi xịn xò mà hắn đã bắt vệ sĩ của mình mua cho Venice. Venice nhìn chằm chằm khi nhóc thấy Tankhun lôi một thứ gì đó ra khỏi chiếc túi xấu xí nào đó, nhưng sau đó nhóc mở to mắt khi thấy Tankhun đang ôm một chú thỏ màu hồng trên tay. Tankhun vui vẻ mỉm cười nhìn Venice, người có vẻ thích thú với món đồ chơi.

"Nhìn này, một chú thỏ dễ thương," Tankhun vui vẻ. Venice ngập ngừng bước về phía Tankhun và nhóc đã bắt đầu mỉm cười với hắn.

Venice chỉ vào chú thỏ và bắt đầu rên rỉ. Nhóc muốn con thỏ, nhưng nhóc quá sợ hãi để bước lại gần. Tankhun thở dài, nhưng sau đó hắn đặt chú thỏ lên sô pha và đến ngồi ở phía đối diện. Tankhun mỉm cười khi thấy Venice từ từ bước lại gần, cầm lấy chú thỏ và chạy sang một bên.

Venice không chạy quá xa, sau đó nhóc nhìn sang chiếc ba lô, nơi nhóc có đồ chơi của riêng mình và nhìn sang Tankhun. Venice lặng lẽ bước lại gần Tankhun, nhóc chỉ vào chiếc ba lô và chờ đợi. Tankhun lặng lẽ với lấy chiếc ba lô và mở nó ra, đặt nó trở lại chỗ cũ và chờ đợi.

Một bước, hai bước, ba bước... và Venice giờ đã ở bên cạnh Tankhun, lo lắng nhìn hắn. Tankhun bật cười khúc khích.

Đó là... một bước ngoặt lớn.

*********

Tankhun chớp mắt, hắn cảm thấy buồn chán. Đôi mắt của Venice dán chặt vào màn hình TV. Đã hàng giờ đồng hồ kể từ khi họ bắt đầu xem TV, điều mà Tankhun ban đầu nghĩ sẽ rất vui nhưng hóa ra lại nhàm chán đến kỳ lạ. Xem phim hoạt hình thì tốt đấy, nhưng xem phim hoạt hình hai tiếng đồng hồ liền thì chán quá chừng.

Tuy nhiên, Venice dường như rất tận hưởng bộ phim và nhóc chẳng hề rời mắt khỏi TV.

Tankhun nhìn sang Arm và Pol, họ dường như không quan tâm lắm - dù sao, họ đã quen với việc dành hàng giờ mỗi ngày để nhìn chằm chằm vào TV. Tankhun cáu kỉnh và liếc nhìn Venice, người đang vui vẻ vỗ tay chỉ vào TV. Tankhun nheo mắt và từ từ với lấy điều khiển.

Họ cần phải làm điều gì đó khác nếu không Tankhun sẽ-

Đó là lý do tại sao Tankhun tắt TV khiến Venice giật mình thốt lên và bắt đầu lảm nhảm một cách vô nghĩa. Nhóc chỉ vào TV và liếc nhìn Arm, người đang nhìn Tankhun hờn dỗi. Venice nhìn ông bác của mình và nhóc thấy hắn đang cầm điều khiển trên tay.

Venice chỉ vào TV và than vãn.

"Không, vậy là đủ rồi, hãy làm việc khác thôi," Tankhun nói.

Pol cười và Arm khoanh tay. Có lẽ cậu chủ của họ cuối cùng đã nhận lại quả báo của mình rồi.

Venice tiếp tục rên rỉ và nước mắt thằng bé trào ra khi nhóc con tiếp tục chỉ vào TV. Tankhun rên rỉ đảo mắt.

"Không, hãy-"

Venice bật khóc. Trong cơn hoảng loạn, Tankhun vội bật TV lên. Venice vừa nấc vừa nhìn vào TV, nhóc ngay lập tức vui lên khi nhìn thấy các nhân vật hoạt hình chạy ngang qua màn hình. Vẫn còn khó chịu, Tankhun chuyển kênh và Venice lại quay sang hắn.

"Hong! Hong! Hong!"

"Series bác hay coi chuẩn bị phát sóng và-"

Venice bò lại gần Tankhun và giành lấy điều khiển từ hắn. Thằng bé không biết cách chuyển kênh, nhưng nhóc nhìn sang Pol và đưa cho cậu ta cái điều khiển - Pol sẽ biết phải làm gì. Pol chuyển lại kênh hoạt hình theo ý thằng bé và cậu đã bật cười khi nhìn thấy vẻ mặt của Tankhun.

"Kẻ phản bội!"

Tankhun bực bội liếc nhìn chiếc điều khiển hiện đang được đặt cạnh Venice, và vì quá tò mò hắn lại cố với lấy nó. Tankhun biết mình sẽ phải vật vạ với bộ hoạt hình này rất lâu nữa vì vậy hắn quyết định trêu Venice như một trò giải trí. Tankhun với lấy điều khiển từ xa, nhưng ngay khi hắn đặt tay lên nó, bàn tay của Venice lập tức đặt lên trên hắn và nhìn hắn một cách nghiêm túc.

Một Vegas nhỏ, y hệt!

"Hong," Venice chậm rãi nói và Tankhun rùng mình.

"Con đáng sợ quá đi!"

Venice có vẻ hài lòng với điều đó, nhóc vỗ tay và cười khúc khích.

********

"Cậu có một công việc chết tiệt đấy Porsche," Vegas càu nhàu và Porsche đảo mắt. "Tôi nghĩ mọi chuyện đã diễn ra tốt đẹp".

"Ồ, có thể là theo tiêu chuẩn của cậu," Vegas càu nhàu.

Họ gần như không thu được bất cứ thông tin nào đáng giá. Pete liếc nhìn Vegas và nhẹ nhàng xoa lưng gã. Pete mệt mỏi, em không có tâm trạng để cãi nhau, nhưng Vegas nói đúng.

Kinn khó chịu tặc lưỡi.

"Miễn là chúng ta làm xong công việc của mình... sẽ ổn thôi," Vegas muốn cãi lại nhưng sau đó gã nghe thấy tiếng cười khúc khích của Venice phát ra từ hành lang và gã mỉm cười. Cứ như vậy, những chuyện tồi tệ vừa rồi đều bay sạch. Pete cười toe toét.

"Ồ, có vẻ như nhóc con đang rất vui," Pete nói. "Thấy chưa, em đã nói gì với anh nào?"

Vegas sẽ là người phán xét chuyện đó và gã từ từ đi ngang qua ba người họ. Pete thở dài và cười khúc khích.

"Nó luôn bảo vệ quá mức thế này sao?" Kinn hỏi.

"Vâng."

Pete nhìn Vegas với nụ cười trên môi khi theo gã bước vào trong phòng. Đôi mắt của Vegas quét khắp căn phòng, điều đầu tiên gã tìm thấy là Tankhun đang bất tỉnh và nằm dài trên ghế sô pha. Nước da của Tankhun nhợt nhạt và trông có vẻ mệt mỏi. Vegas nhướng mày và sau đó gã mỉm cười khi thấy Venice đang chạy theo đám vệ sĩ quanh phòng.

Venice nhảy tới chỗ Tankhun và đập vào mặt hắn vài cái.

"Đi, đi, đi!" Nhóc con vui vẻ nói và Tankhun rên rỉ.

"Pete, mày đang ở đâu ?! Cứu tao với, tôi mệt mỏi quá rồi, tao không thể làm việc này được nữa," Tankhun than vãn. "Làm một người trông trẻ thật mệt mỏi."

Vegas cười khúc khích và gã nghiêng đầu sang một bên. À, Venice là lý do cho trạng thái hiện tại của Tankhun. Vegas chưa bao giờ cảm thấy tự hào về thằng bé như vậy trước đây. Venice chú ý đến sự xuất hiện của gã và nhóc vui vẻ hẳn lên.

"Dada, dada, dada!" Cậu bé hét lên và chạy về phía gã.

Tankhun từ từ ngồi dậy khi Venice chạy về phía Vegas. Vegas vui vẻ cười lớn đón lấy Venice, gã cảm thấy hạnh phúc hơn khi thấy rằng chính Venice đã mang đến cho Tankhun một khoảng thời gian vật vã. Gã chỉ... rất, rất tự hào về điều đó!

"Papa!" Nhóc con vui vẻ nói khi nhìn thấy Pete ở cửa.

Cuối cùng thì cả hai người đã đến đây rồi!

"Xin chào," Pete mỉm cười đặt một nụ hôn lên đầu Venice. "Con có vui không?" Pete hỏi và mắt em mở to khi nhìn thấy Tankhun.

Tankhun nói: "Vui lắm, đúng, rất là vui luôn. Nhưng làm thế nào mà thằng nhóc này có nhiều năng lượng đến thế cơ chứ?" Tankhun hỏi với vẻ mặt kinh hoàng. Sau khi xem xong hoạt hình trên TV, thằng bé muốn chơi trò đuổi bắt và điều đó đã kéo dài hơn một tiếng!

"Aww, nhóc đã cho Khun một khoảng thời gian khó khăn nhỉ?" Vegas vui vẻ hỏi. "Good boy, nhóc đang-"

"Vegas," Pete mắng gã và Vegas quay sang nhìn em.

"Sao cơ?" Vegas hỏi một cách ngây thơ và Kinn đảo mắt khi nhìn cái dáng vẻ ngứa mắt của em họ mình.

"Hai người có thân nhau hơn chút nào không?" Pete hỏi và Tankhun chậm rãi gật đầu.

"Ừ, nhưng bây giờ tao cần nghỉ ngơi. Tầm một tháng, "Tankhun nói và Pete cười nhẹ. Em bước lại gần Venice, lúc này đang vui vẻ nghịch cúc áo của Vegas và liếc nhìn Vegas, người trông vẫn rất hài lòng về con trai.

Nhưng, điều này thật tốt - Pete vui mừng, em thở dài hạnh phúc vì cuối cùng Venice cũng đã mở lòng với Tankhun, người đang nằm trên chiếc sô pha. Với một nụ hôn nhẹ trên thái dương Vegas, Pete quyết định rằng có lẽ tốt nhất nên để Tankhun nghỉ ngơi một chút. Venice vui vẻ vẫy tay với ông bác của mình khi nhóc được đưa ra khỏi phòng.

Có lẽ bác Tankhun không đáng sợ như lời dada nói!

**********

Preview chap sau:

"Cái dì dạ?" Venice hỏi, có vẻ như nhóc ấy khá quan tâm đến việc học ở trường của Macau.

"Đây là một con số," Venice kinh ngạc, " Đây là số năm," Macau giải thích và Venice có vẻ ấn tượng với điều đó. Nhóc con lại nhìn lướt qua cuốn sách giáo khoa một cách vui vẻ và vẽ nguệch ngoạc xuống một con số khác mà nhóc thích. Số năm trông giống như một con rắn và số tiếp theo khiến nhóc chú ý là số hai.

"Nhìn, nhìn, nhìn!"

"Ừ, đó là số hai," Macau và Venice lắc đầu nói.

"Hong, hong, hong," Venice phản đối khiến Macau nhướng mày. "Con chim!" là những gì Venice nhỏ chốt hạ.

[Macau đang làm bài tập về nhà, Venice quyết định giúp anh.]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro