Chương 8: Cái gì đến sẽ đến

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trong một lúc lâu, mọi người chỉ nhìn nhau chằm chằm. Namjoon không thể rời mắt khỏi Yoongi, người rõ ràng là đang choáng váng.

Và rồi Seokjin mở rộng vòng tay và hét lên, "Hobi, Hobi-yah, hôn hyung đi! Đến lượt em!" anh ấy chu môi, tạo ra những tiếng hôn lớn về phía Hoseok làm cậu ấy giật mình vì ngạc nhiên và sau đó cũng mỉm cười đáp lại. Namjoon cảm thấy mọi thứ bên trong mình như được thả lỏng. Chúa ơi, cậu thật sự biết ơn vô cùng, đến mức cậu có thể hôn Seokjin thêm một lần nữa.

"Oh hyung, làm sao em có thể nói không được?" Hoseok trêu chọc hỏi, bước tới và dùng ngón tay chạm lên cái bĩu môi của Seokjin. Sau đó cậu ngã vào lòng Seokjin và hôn anh ấy một cách kịch nghệ và hầm hố. Điều đó thật ngớ ngẩn và không gợi cảm chút nào, nhưng nó đem cho Namjoon một giây để thở, tuy nhiên, mặc dù cậu vẫn đang lo lắng và rõ ràng là hai người kia đang làm những trò nhảm nhí, nhưng ý nghĩ về việc môi của Hoseok đang đặt nơi cậu vừa mới hôn mang đến một cơn kích thích dâng lên trong lòng cậu.

"Chà, em sẽ không hôn anh đâu," Yoongi thẳng thừng nói. Anh không thực sự nhìn vào mắt Namjoon nhưng rõ là anh ấy đã thả lỏng hơn khi nãy. "Em từng thử rồi, nhớ chứ?"

"Tụi anh hoàn toàn không có chút nhục dục luôn," Seokjin giải thích với Namjoon, khi Hobi ngồi dậy, cười khúc khích, chui ra khỏi lòng anh. "Không hề có phản ứng, mặc dù cả hai đều nóng bỏng cực. Quả là một ngày buồn cho tụi này."

"Tụi mình chuẩn bị về nhà," Hoseok nhẹ nhàng nói, chìa tay ra cho Namjoon. "Cậu muốn về cùng không?" Cậu nhìn đi nhìn lại giữa Seokjin và Namjoon, như thể không chắc câu trả lời sẽ là gì.

Namjoon đột nhiên nhận ra rằng có vẻ như mình và Seokjin đang như thể làm gì đó mờ ám. Thì tất nhiên là vậy rồi, đó là kết luận hợp lý nhất, chứ không phải là 'Seokjin cố giúp một người bạn vượt qua cơn khủng hoảng giới tính đến muộn của mình.'

"Đương nhiên," Namjoon nói, nắm chặt tay Hoseok và để kéo mình đứng dậy. "Mình cũng mệt rồi."

"Jungkook đang tìm anh đấy," Yoongi nói. Namjoon cảm thấy cách anh ấy nói ra điều đó thật ấn tượng vì nó không hề mang một chút phán xét nào.

Seokjin úp mặt trong lòng bàn tay rên rỉ. "Agrrr, đừng có bắt đầu như vậy nữa, nó chỉ là một đứa nhỏ thôi."

"Không, em ấy đâu phải vậy," Yoongi nói, với giọng đều đều như nãy giờ, cùng lúc ấy anh với lấy tay Hoseok và nắm chặt. Yoongi vẫn không nhìn Namjoon, nhưng anh không có vẻ gì là tức giận. "Chỉ là anh thích tự huyễn hoặc mình vậy thôi."

"Hình như mấy đứa chuẩn bị về, vậy sao không nhanh về đi?" Seokjin vẫy tay với họ. "Và vâng, vâng, anh sẽ đi tìm Jungkook, được chưa."

...

Trên đường về nhà, Namjoon gục đầu vào cửa kính xe buýt và nhắm mắt lại. Giờ thì cơn phấn khích đột ngột khi nãy đã trôi đi hết, bỏ lại cậu với toàn là mệt mỏi, mồ hôi nhớp nháp và cảm giác về cơn đau đầu đang lèn chặt khối óc mình. Namjoon đã hết say, tuy nhiên cậu không nghĩ vậy, vì khi ở nơi công cộng với những người hoàn toàn tỉnh táo khiến cậu cảm thấy mình cũng không hẳn là tỉnh. Yoongi và Hoseok đang ngồi đối diện với cậu. Yoongi trông có vẻ như đang ngủ, nhưng Namjoon biết anh đang giả vờ, và Hoseok lướt điện thoại của mình. Hoseok nhìn lên, bắt gặp Namjoon đang nhìn mình và mỉm cười.

Namjoon cười đáp lại. Cậu tự chống lại sự thôi thúc phải nói điều gì đó không cần thiết như "chỉ còn hai điểm dừng nữa". Cậu đã kiệt sức rồi, hơn cả về mặt thể chất. Kiệt sức như một người sẽ ngủ một giấc say mèm đêm nay, như cậu đang gồng gánh kỳ vọng của quá nhiều người để rồi để mất hết tất cả vậy. Cậu không biết phải nói gì với Hoseok và Yoongi - thú nhận? hay lại che giấu? - và đầu óc cậu lại nhức nhối khi cố gắng nghĩ về nó.

Cậu dành phần còn lại của chuyến đi trong im lặng, nhìn những ánh đèn mờ ảo của thành phố xẹt qua khung cửa.

Khi họ đến căn hộ của cậu và Hoseok, Namjoon nghĩ rằng mình có thể chui ngay vào phòng, nhưng cậu không may mắn được như vậy.

"Này," Yoongi kéo tay Namjoon. "Anh có thể nói chuyện với em không?"

"Ừm." Namjoon ngồi xuống bên cạnh anh trên chiếc ghế dài. "Xin lỗi," cậu nói theo phản xạ, mặc dù cậu không chắc mình đang xin lỗi vì điều gì.

"Em không cần phải xin lỗi, nhưng anh nghĩ anh mới là người nên nói điều đó?" Yoongi trông có vẻ không chắc lắm, nhưng việc đó không bao giờ ngăn anh ấy bắt đầu một cuộc đối thoại không lấy làm dễ chịu gì. "Anh chỉ muốn biết- và anh không có ý rằng em nợ anh bất kỳ điều gì, đây là việc cá nhân của em- nhưng." Yoongi cắn môi, mặt hằn lên sự lo lắng. "Anh có nói gì hay làm bất cứ điều gì khiến em nghĩ rằng em không thể nói với anh về điều này không?"

"Ôi trời, không, không hề." Namjoon chưa bao giờ nghĩ rằng Yoongi có thể cảm thấy như vậy, nhưng tất nhiên là anh ấy sẽ làm vậy. "Chỉ là dễ dàng hơn khi -" cậu không muốn nói dối, không phải về điều gì đó quan trọng như thế này, nhưng có lẽ đây không phải là lúc để thú nhận một cách trọn vẹn. "Nói chuyện với một người mà em không có quá nhiều kỉ niệm thì dễ hơn," cuối cùng cậu nói ra, điều này thậm chí còn thật lòng hơn khi được thốt ra thành lời.

Yoongi ngay lập tức thả lỏng, mỉm cười dịu dàng. "Tất nhiên, Namjoon-ah. Điều đó có lý. Xin lỗi vì đã nói với em như vậy. Chỉ là- em đã rất tốt bụng khi anh come-out với em- "

"Ha!" Namjoon không thể ngăn mình cười lớn. "Coi ai đang hồi tưởng lại chuyện xưa kìa."

"Ừ thì." Yoongi cau mày. "Được thôi, dù gì em cũng sẽ tìm được cách giải quyết thôi. Và nghiêm túc đấy, anh muốn ở đây vì em. Ngay cả khi điều đó có nghĩa là hãy tránh xa và cho em một khoảng không gian riêng."

"Em không bao giờ muốn anh tránh xa hết," Namjoon nói, và chúa ơi, điều đó quá đúng. Ngay cả khi điều đó không phải lúc nào cũng tốt cho cậu. "Nhưng thật sự khó để nói về những điều mà ngay cả em cũng chẳng hiểu chuyện quái gì đang xảy ra trong đầu mình nữa".

Họ yên lặng ngồi trên chiếc ghế dài, lắng nghe Hoseok ngâm nga một mình khi cậu ấy thực hiện quy trình chăm sóc da hàng đêm của mình. Thích thật, và Namjoon có thể cảm thấy một cơn buồn ngủ len lỏi trong người mình, chứ không phải cơn kiệt sức lúc nãy.

"Vậy là em và anh ấy...?" Yoongi cẩn thận hỏi, phá vỡ sự im lặng.

"Không," Namjoon nói nhanh. "Anh ấy cứ đùa rằng em nên thực hành hôn một cậu trai bằng cách hôn anh ấy. Men rượu đã giúp em đủ can đảm để chấp nhận lời đề nghị của ảnh."

"Em có biết là anh ấy sẽ không bao giờ ngừng nhắc lại chuyện đó không hả," Yoongi nói. Anh vươn vai và cúi xuống với tiếng rên rỉ, ôm lấy Namjoon. Người anh khá lạnh, thân nhiệt anh lúc nào cũng thấp. "Em sẽ phải nghe anh ấy kể lại câu chuyện này trong mọi bữa ăn cho đến khi em sáu mươi lăm tuổi."

"Ugh," Namjoon nói. "Đó là cái giá mà anh phải trả cho việc hôn người nóng bỏng nhất trong đám đông, em đoán vậy."

"Lẽ ra cậu nên hôn mình," Hoseok nói một cách nhẹ nhàng, cậu ấy bước ra khỏi phòng tắm trong chỉ một chiếc quần lót, khuôn mặt bóng loáng đầy những sản phẩm dưỡng da. "Mình thú vị hơn ảnh nhiều."

Namjoon sặc. "Hả, cái gì?" Cậu đã quá mệt mỏi, có lẽ cậu đã nghe nhầm. Nhưng cũng có lẽ Hoseok nói ra mấy lời đó chỉ vì cậu ấy uống hơi nhiều bia và đầu óc đang bị ngớ ngẩn hay gì đó thôi.

"Nào, hun mình điiiiii, Namjoonie," Hoseok ngân dài câu nói, nhảy tõm vào lòng Namjoon, hoàn toàn không để ý đến sự hỗn loạn mà cậu đang gây ra trong não Namjoon. "Mình hôn giỏi hơn Jin-huyng nhiều, thề luôn."

"Anh có thể xác nhận điều đó," Yoongi nói, có vẻ thích thú. Anh ấy vẫn đang được vòng tay của Namjoon bọc lấy. Choáng ngợp quá, hơi ấm quen thuộc của Yoongi khi ở bên cạnh Namjoon, siết chặt cậu vào cảm giác áp đảo tuyệt đối cùng lúc khi cậu có cả Hoseok trong lòng mình. Namjoon sực nhớ lại thời điểm cậu bước vào và thấy hai người họ - Hoseok hình như đã từng ngồi đúng y như vị trí của Namjoon lúc này với Yoongi cạnh bên.

Đâu có gì phải hoảng - Hoseok cũng đã dùng giọng trẻ con như này với Seokjin khi cậu ấy hôn ảnh mà - nhưng Namjoon thật sự không có tâm trạng để đùa giỡn. "Ugh", cậu nói, đẩy Hoseok ra. "Cậu làm mình rít chịt rồi nè."

"Cậu rít chịt từ trước đó rồi thì có." Hoseok nói, vặn vẹo rời khỏi đùi Namjoon theo một cách khổ sở khủng khiếp và, phát súng cuối, cậu ấy đặt một nụ hôn lên mũi Yoongi ngay trước khi thật sự đứng dậy. "Đây là dưỡng ẩm, khác hoàn toàn hiểu chứ."

"Ừ, ừ rồi," Namjoon lẩm bẩm. Bên cạnh cậu, Yoongi giơ hai tay lên và phát ra một tiếng rên rỉ nhỏ mà Namjoon chắc chắn rằng những năm trước mình sẽ không thể nào hình dung ra nổi những thanh âm đó. Hoseok đến và kéo Yoongi lên, tạo ra một vài âm thanh khó nhọc, rồi hôn lên mũi anh ấy lần nữa khi Yoongi đã đứng hẳn dậy.

Hai người dễ thương thật. Rất dễ thương. Trong trí óc rối bời, kiệt sức, thì đó là một điều cậu có thể chắc chắn nhất. Hai người sinh ra là dành cho nhau, và Namjoon thực lòng nghĩ vậy, thực sự chúc phúc cho họ.

"Tiếp theo là Namjoon," Yoongi nói, "hoặc em ấy sẽ ngồi đó trên cái ghế đó cho đến khi ẻm ngất đi mất." Anh ấy cau mày nhìn Namjoon. "Mà nếu ngủ ở đây em sẽ đau cổ đấy Namjoon, em quá dài so với cái ghế."

Hoseok tiến đến bên cạnh và nắm lấy tay Namjoon. Namjoon đặt chân xuống sàn và nắm lấy tay cậu ấy đứng dậy, Hoseok cũng làm ra vài thanh âm khó nhọc y chang khi nãy rồi cười với Namjoon khi cậu đã đứng ngang với Hoseok. Hoseok tiến đến và trong một khắc, Namjoon đã nghĩ cậu ấy cũng sẽ hôn lên mũi mình, nhưng rốt cuộc cậu ấy chỉ vỗ vai Namjoon và nói, "Nào, tới giờ đi ngủ rồi! Cậu ngủ ngon nha."

Namjoon hoàn toàn sẵn sàng cho việc nằm trên giường, trằn trọc lắng nghe bộ não của chính mình thắt lại thành từng cơn, nhưng một ngày dài như hôm nay đã khiến cậu gần như chìm ngay vào giấc ngủ sâu không mộng mị.

...

Những ngày tiếp theo có thể sẽ rất khó xử - Namjoon chắc chắn đã tưởng tượng rất chi tiết về việc mọi chuyện có thể trở nên khó xử như thế nào - nhưng không phải vậy. Hoseok vẫn vui vẻ như cũ, nói chuyện phiếm với Namjoon về việc cậu ấy nghe tin Jungkook không về sau khi ở với Seokjin từ tối hôm đó, còn mắng Namjoon vì đã để lại một chai sữa chua rỗng trong tủ lạnh. Dường như, mọi thứ cần nói về phần của Yoongi đã được nói hết, anh ấy không nhắc lại chuyện đó vào ngày hôm sau nữa, và anh ấy vẫn tiếp tục đối xử với Namjoon gần giống như trước đây.

Gần giống thôi, bởi vì Namjoon thỉnh thoảng bắt gặp anh lén lút nhìn chằm chằm cậu. Yoongi có vẻ mặt rất khó đọc thấu khi anh không muốn bị người khác đọc được, và rõ ràng là anh ấy chưa sẵn sàng chia sẻ bất cứ điều gì trong đầu với cậu.

Tất nhiên, Hoseok dường như không có vấn đề gì khi nói chuyện với Namjoon. "Chờ đã, vậy có nghĩa mình đã từng có cơ hội với cậu? Mình gặp nhau khi nào ấy nhỉ?" Yoongi, người ngồi bên cạnh, đấm vào vai Hoseok.

"Thôi nào, em chỉ nói vậy thôi, anh nhìn cậu ấy mà xem." Hoseok dựa vào người Yoongi và nắm lấy tay anh, nghịch ngợm những ngón tay của chàng người yêu. "Awww, anh yêu, anh mới đấm em bằng cánh tay tong teo này của anh đấy hử."

"Anh sẽ sớm có cơ bắp, chờ mà xem." Yoongi thở dài. "Anh lực lưỡng lắm đấy, chỉ là lâu rồi không tập luyện thôi."

"Nghiêm túc mà nói, anh ấy thật ra là người khá thích thể thao hồi cấp ba á," Namjoon nói với vẻ thích thú. Cậu đang làm bữa tối cho ba người họ, điều đó đối với cậu có nghĩa là hâm nóng một ít cơm ăn liền để ăn kèm với món mandooguk mà cậu đã mua trên đường về nhà. Yoongi gần đây đã nấu rất nhiều cho cả ba người họ, và cậu muốn trả ơn anh.

"Một người quan trọng trong đội bóng rổ. Hay, thực chất chỉ--"

"Thêm một câu nữa là anh sẽ xử đẹp em ngay," Yoongi nói. "Và xử đẹp em có nghĩ là cho Hobi coi mấy tầm hình tóc tai của em hồi đó--"

Namjoon rùng mình. "Đừngggggg, hyung--" cậu cố làm cho khuôn mặt của mình trông càng thảm hại càng tốt. Không một ai cần xem những bức ảnh đó hết.

"Hai người," Hoseok nói, mỉm cười. "Dễ thương quá đấy." Cậu ấy nhìn họ với ánh mắt đầy âu yếm, như thể cậu sẽ véo má họ ngay lập tức ấy.

Cậu luôn nói những điều như thế, nhưng Namjoon biết đôi khi mình vẫn cảm thấy bị bỏ rơi. "Hobi, mình đoán chúng ta sẽ phải gọi cho chị của cậu, phải không?"

"Chờ đã, tại sao chứ?"

"Để bêu riếu tuổi trẻ trâu của Jung Hoseok chứ chi."

Yoongi ngước lên khỏi màn hình điện thoại và mỉm cười, tự mãn như một con mèo được ăn no. "Ẻm từng niềng răng. Để anh cho em coi mấy tấm hình "

"Em đâu có xấu hổ về quá khứ của mình đâu," Hoseok tuyên bố. "Tất cả chúng ta đều có những thời trông kỳ cục. Nhưng hãy nhìn em bây giờ nè". Cậu ấy chống tay sang một bên và hất mặt lên, mỉm cười cho đến khi má lúm đồng tiền nhỏ của mình lộ ra.

Hoseok dễ thương không thể chịu nổi, và Yoongi trông như thể chỉ còn hai giây nữa là chui vào lòng cậu ấy, nên Namjoon nghĩ rằng đó là dấu hiệu đến lúc mình cần rời đi. "Được rồi, mình phải đi gọi điện cho mẹ," cậu nói và đứng dậy. "Để nhắc về quãng tuổi thơ tươi đẹp của mình. Cơm và súp đã sẵn sàng rồi đấy, mình sẽ lấy một ít vào phòng."

Yoongi không để ý đến cậu vì thực ra anh đang chui vào lòng Hoseok, còn Hoseok thì cười khúc khích, nên Namjoon lặng lẽ vào phòng và đóng cửa lại. Dù sao thì cậu cũng thực sự cần gọi cho mẹ.

~

Cuối cùng thì khi Yoongi chịu đề cập đến chuyện nó thì cũng là chuyện của vài tuần sau, tại một quán cà phê gần văn phòng của họ.

"Vậy em có định hẹn hò không?"

Namjoon ngước lên khỏi ly cà phê của mình. Yoongi đang xoay tròn chiếc cốc trên tay trước mặt, ánh mắt anh nhìn xuống bàn.

"Anh nói gì cơ?"

Yoongi ngước mắt lên bắt gặp mắt cậu. Khóe miệng anh nhếch lên thành dấu ngoặc nhỏ, sau đó mở thành một nụ cười. "Hẹn hò, em có nhớ nó không? Đã bao lâu rồi em không làm điều đó?"

"Anh biết chính xác là bao lâu mà," Namjoon lẩm bẩm. Cậu có thể cảm thấy mặt mình nóng lên. "Và em không biết nữa, em thực sự không sẵn sàng để hẹn hò." cậu nói nhỏ.

"Anh chỉ tự hỏi thôi, em biết đấy." Yoongi nhún vai. "Nếu toàn bộ chuyện này xảy ra bởi vì có một cậu trai mà em để mắt đến. Em luôn dễ phải lòng người khác mà, nhớ chứ. "

Phải rồi, với chàng trai chết tiệt của anh đấy, Namjoon nghĩ. Cậu đã quá mệt mỏi để có bất kỳ lo lắng nào về nó vào lúc này; họ đã chết dí trong phòng thu 12 tiếng đồng hồ trước khi dừng lại nghỉ giải lao. "Đã từng thôi, em đã không quan tâm đến việc hẹn hò trong một khoảng thời gian rồi."

"Lúc trước có cô gái," Yoongi nhăn mặt, cố gắng nhớ lại. "Yunhee? Yunji? "

"Tên cô ấy là Yunha, và tụi em không hẳn là hẹn hò." Cô nàng là một trong những cô gái mà cậu đã gặp ở câu lạc bộ. Cậu đã khen đôi giày của cô nàng, nàng thì yêu cầu cậu mua đồ uống cho mình và cậu đã dùng tay chơi nàng lên đỉnh trong phòng chứa rượu. Không hẳn là lãng mạn, nhưng chắc chắn là một khoảng thời gian vui vẻ.

"Em đoán là chắc giờ em có thể làm vậy chứ hả?" Namjoon trầm ngâm nói. Cậu thọc ngón tay vào phần kem đánh bông phía trên bánh mì nướng bơ mật ong và liếm sạch. "Chơi qua đường với những chàng trai."

Yoongi sặc sụa khi đang uống cà phê của mình rồi nhanh chóng đặt nó xuống, mắng chửi thứ chất lỏng chất lỏng nóng hổi đổ vương vãi ra bàn. "Ừm, ờ, anh đoán vậy."

"Ít ra thì em cũng sẽ tìm ra thứ mình thích." Namjoon nhún vai. Có chúa mới biết trái tim cậu đã bị chiếm đóng, nhưng đối tượng mà cậu đặt thật nhiều tình cảm của mình vào cũng đã bị chiếm đóng, vậy tại sao lại không kiếm cho mình niềm vui cơ chứ? Cậu đã không qua lại với bất kỳ ai trong một thời gian dài, vậy nên có lẽ nó đáng để cậu cân nhắc. "Kiểu như, em muốn làm gì với con trai. Em sẽ nghĩ về nó."

"Đương nhiên rồi." Yoongi quăng cho cậu một ánh nhìn và hai má anh ửng hồng. "Đó chắc chắn là một điều đáng suy nghĩ."

Điện thoại của cả hai cùng lúc rung lên, vang rền khắp chiếc bàn nhỏ. Namjoon bật điện thoại. "Họ muốn chúng ta trở lại sau năm phút nữa."

"Ugh," Yoongi càu nhàu. Anh ấy bắt đầu uống cà phê của mình nhanh hơn.

"Em có thể hoàn thành chiếc bánh mì nướng này trong hai phút," Namjoon nói. "Nhìn nè."

Yoongi lật điện thoại, đặt đồng hồ bấm giờ, chỉ vào Namjoon và nói, "Được thôi... làm anh xem!"

Namjoon đã làm điều đó trong một phút năm mươi ba giây, Yoongi cao hứng đánh cậu, và họ trở lại văn phòng, thở hồng hộc và cười, vừa đúng lúc.

...

Vì Namjoon và Yoongi là nhân viên cấp dưới, họ bị mắc kẹt trong một trong những studio nhỏ nhất cùng nhau. Không gian làm việc của họ nằm ở hai phía của căn phòng, nhưng bản thân căn phòng quá nhỏ, điều đó có nghĩa là họ thực tế đang ngồi quay lưng lại với nhau.

Có thể nếu ai đó quý trọng cái tôi của mình hơn sẽ cảm thấy phiền vì điều đó, nhưng Namjoon chỉ thấy rất hào hứng khi được ở trong một studio chuyên nghiệp thực sự. Cậu đã làm việc với Yoongi nhiều năm trong những căn phòng ngủ chật chội của họ, và vượt qua cả hàng trăm cây số khi Yoongi đi nghĩa vụ. Những chiếc bàn gỗ màu be nhạt nhẽo là một thứ xa xỉ.

Cho đến nay, họ đã viết một số bản hook cho một nữ nghệ sĩ solo và họ đã được giao nhiệm vụ sửa phần điệp khúc của một trong những bài b-side cho nhóm nhạc nam của công ty. Đây là một công việc thú vị, thỏa mãn hơn những gì Namjoon đã nghĩ và việc nhận lương đều đặn khiến mọi thứ trở nên dễ dàng hơn.

Tuy nhiên, một điều không thể dễ dàng hơn là việc ở gần Yoongi vào ban ​​ngày và Hoseok vào ban đêm. Đó là một điều khó khăn khi cậu không là gì khác ngoài một mớ hỗn độn không thể giải quyết và được tạo dựng bởi những cảm xúc không tên, nhưng giờ thì cậu đã biết chính xác cậu muốn có được cả hai người, cậu ý thức rõ ràng được mọi thứ; từ việc cổ tay của Yoongi khi anh tự nó vào bàn phím, những tiếng động nhỏ mà đôi khi anh ấy gây ra khi làm việc, đến hương gỗ nhè nhẹ từ loại nước hoa anh dùng, ...

Và khi cậu về đến nhà. Mọi chuyện không thể nào có thể tốt hơn được nữa. Nó không giống như Namjoon đang thèm khát Hoseok mỗi khi cậu ấy đi lại khi mặc mỗi một chiếc quần lót của mình; bây giờ cậu đã quá quen với điều đó để nó có thể gây nên tác động gì lên cậu. Mà nó là vẻ nghiêm túc, tập trung mà cậu ấy có được lúc xem lại video khiêu vũ của mình khi miệng cậu ấy hơi mở và có cau mày. Nó là cách cậu ấy hát theo các bài hát của EXID khi nấu ăn, lắc mông và dùng thìa làm mic. Nó là cách cậu ấy thỉnh thoảng cuộn tròn trên giường của Namjoon để họ có thể xem các video trên Youtube về các buổi biểu diễn trực tiếp, các fancam từ các câu lạc bộ và buổi hòa nhạc trên khắp thế giới, và Hoseok sẽ chỉ ra những điều Namjoon không bao giờ để ý về kỹ xảo và biểu diễn.

Nhiều như mức Yoongi và Hoseok hợp nhau, trở thành một cặp xứng đôi, Namjoon ước mong hơn bất cứ điều gì khác trên đời rằng mình cũng có thể vừa với một kẻ hở nào đó trong mối quan hệ của hai người kia. Đến mức cậu thậm chí cậu còn không chắc mình có vừa với cuộc sống của chính mình hay không, chỉ là những ý nghĩ đó làm cậu bị choáng ngợp.

"Anh đang khổ sở," Jimin nói. Cậu nhóc đã xuất hiện để kéo Namjoon ra Inwangsan để tản bộ, nói rằng cậu ấy cần tập cardio và cậu nhóc đã chán ngày phòng tập thể hình. Namjoon nghi ngờ rằng đây là một cái cớ để Jimin kéo cậu khỏi nhà và ra khỏi cơn hứng tình, thật ra, Namjoon thực lòng cảm kích điều đó.

Trời đã sang thu và lá bắt đầu chuyển màu. Có một luồng không khí lạnh lẽo dường như thổi qua đám mạng nhện chằng chịt trong tâm trí cậu. Namjoon cảm thấy khá hơn, gần như ngay lập tức, khi họ bước lên con đường mòn lát đá tốt và bắt đầu tản bộ. Rõ ràng hơn. Chú tâm hơn.

"Anh không nghĩ 'khổ sở' là từ đúng để dùng ở đây đâu." Namjoon xoay người né hai bà mẹ đang trò chuyện khi đẩy xe đẩy, mỗi người đều trang bị đồ hiệu North Face từ đầu đến chân. Jimin đưa mắt nhìn cậu.

"Ừ thì, được rồi. Có lẽ là có chút khổ sở. Anh đang ở trong... một cơn hứng tình."

"Anh đang nói về Hoseok hyung ấy à?" Jimin cau mày. "Sống cùng nhau chắc khó khăn lắm."

Namjoon im lặng. Jimin không thúc ép, cậu nhóc là một người bạn tốt như thế đấy, Jimin biết khi nào nên thúc ép và khi nào nên để cho ai đó có không gian riêng. Một cơn gió thoảng qua những tán cây, lướt xuống và khiến Namjoon lạnh sống lưng. Ở đây thật tuyệt, ngay cả khi có đám đông những thanh thiếu niên đang ve vãn nhau, những kẻ doanh nhân trong những bộ đồ đắt tiền và những cụ bà tí hon luôn tỏ ra quyền lực đi ngang qua họ.

Thật tuyệt khi cậu nhận ra mình vừa thoát khỏi sự tra tấn kép của ở chỗ làm và ở nhà, của việc cố gắng che giấu cảm xúc của mình, của những thứ ấy đã siết chặt cậu theo một cách nào đó, như thế chúng luôn biết cậu sẽ ứng xử thế nào.

Cậu chợt nhận ra, mình không thể tiếp tục được nữa. Và cậu sẽ bắt đầu bằng việc ngừng nói dối Jimin.

"Hoseok và Yoongi," cuối cùng Namjoon cũng nói. Cậu thấy Jimin vội quay lại nhìn mình. "Anh thích cả hai. Có lẽ yêu họ. Anh không biết nữa."

"Oh hyung, điều đó-" Jimin dừng lại và Namjoon để cậu nhóc suy nghĩ về điều đó. "Còn dễ hơn và khó khăn hơn nữa," Jimin cuối cùng nói. "Em xin lỗi."

"Ừ, cảm ơn em." Từ trên con đường mòn, có tiếng kêu thảm thiết của một đứa trẻ, van xin mẹ cho nó mua cho một món ăn vặt khác. Namjoon ước mình trở lại là một đứa trẻ, mọi chuyện sẽ trở nên dễ dàng hơn rất nhiều khi vấn đề tồi tệ nhất trên thế giới của cậu là khi em gái có nhiều kẹo hơn mình. Namjoon nhớ những khi khả năng bình tĩnh của mẹ mình có thể giải quyết bất cứ điều gì và cả sự hướng dẫn khôn ngoan của cha cậu nữa. Namjoon ước cầu tuyệt vọng rằng mình có thể nói chuyện với họ về điều này.

Nhưng Namjoon không thể. Vào mỗi cuối tuần, bố cậu lại hỏi xem liệu cậu đã quyết định khi nào sẽ thực hiện nghĩa vụ của mình chưa và mẹ cậu liên tục hỏi xem cậu đã có bạn gái chưa. Namjoon đủ may mắn khi biết rằng họ sẽ yêu cậu dù thế nào đi nữa, nhưng ý nghĩ về việc họ trao cho cậu một loại tình yêu miễn cưỡng, bất đắc dĩ luôn làm cậu tổn thương sâu sắc. Vậy nên tốt nhất là bây giờ cậu nên giữ im lặng.

"Em có nghĩ anh nên nói điều gì đó không?" Namjoon hỏi Jimin. "Anh không có bất kỳ kỳ vọng nào từ họ, nhưng chỉ- để họ biết? Điều đó khiến anh phát điên và anh không biết làm cách nào để tiếp tục cư xử bình thường xung quanh họ."

Jimin nhún vai. "Nếu là em, em sẽ muốn biết, em nghĩ vậy. Đó là lựa chọn của anh bởi vì anh mới là người phải - theo đúng nghĩa đen - sống với hậu quả, nhưng em không nghĩ rằng anh đang cho bản thân hoặc họ bất kỳ ân huệ nào bằng cách mãi giấu giếm điều này đâu. Họ sẽ sớm biết thôi, bằng một cách nào đó."

"Anh thật sự quá mệt mỏi với việc này." Namjoon đá vào một đống lá nhỏ. "Chúa ơi, lúc nào anh cũng mệt mỏi cực độ. Anh chỉ không muốn làm xáo trộn bất cứ điều gì lên cả."

"Anh cũng xứng đáng được hạnh phúc mà, hyung," Jimin nói, đưa tay qua ôm Namjoon. "Anh chỉ cần nhớ điều đó thôi."

Họ ở đó khoảng một giờ hoặc lâu hơn, đi dạo xung quanh, ăn một số món ăn nhẹ mà họ mang theo, nói chuyện về sách và âm nhạc và tán gẫu về bạn bè của họ. Chuyện về Yoongi và Hoseok đã không còn được nhắc đến nữa, và vì điều đó, Namjoon rất biết ơn. Cảm giác thật tuyệt khi chỉ là Namjoon, là chính mình, tách biệt khỏi những lo lắng thường trực.

Nó khiến cậu nghĩ rằng, ngay cả khi lời thú nhận của cậu trở nên tồi tệ, cậu vẫn có thể xử lý được nó. Cậu có thể chịu được việc rời xa hai người ấy, miễn là cậu không phải sống trong mớ hỗn độn hiện tại.

Lời thú nhận này nằm trong lồng ngực cậu như một hạt giống, lớn lên và nở hoa trên quãng đường về nhà. Cậu là Kim Namjoon, là chính cậu. Cậu xứng đáng được hạnh phúc. Cậu xứng đáng được nói ra sự thật.

Cảm giác tốt đẹp từ chuyến tản bộ bám lấy cậu trên đường về nhà, giống như không khí trong lành miền núi đã theo chân cậy hay thế nào đó. Lần đầu tiên sau một thời gian dài, những suy nghĩ của cậu trở nên rõ ràng.

Namjoon đã tự giam mình. Namjoon đã để tình cảm của mình dành cho Hoseok và Yoongi khiến cậu bị ràng buộc và lo lắng rằng mình có khả năng phá hủy sự nghiệp mà cậu đã làm việc chăm chỉ cống hiến hay các mối quan hệ mà cậu đã xây dựng với Yoongi, Hoseok, và quan trọng nhất là mối quan hệ mà cậu đã có với chính mình. Nó không công bằng cho bất kỳ ai trong số họ.

Cảm giác yên tĩnh hiện tại kéo dài cho đến khi cậu bước vào căn hộ của mình và thấy Hoseok và Yoongi đang ngồi trên ghế bành, đầu họ tựa vào nhau. Trái tim của Namjoon sôi sục hẳn lên, nhưng cậu đã dìm nó xuống và tự bình tĩnh lại.

"Chào em, Joon," Yoongi nói, vẫn tập trung vào điện thoại của mình.

Namjoon cởi giày, đặt ba lô xuống rồi chậm rãi bước đến chiếc ghế đối diện. "Hai người, em có thể nói chuyện với cả hai không?"

Ngay khi lời nói ra khỏi miệng, sự bình tĩnh cuối cùng của cậu cũng đã tan rã hết cả. Đầu ngón tay cậu tê dại và Namjoon có thể nghe thấy tiếng máu mình chảy ào ào bên tai. Giọng Yoongi như vang lên rất xa khi anh ấy cất lời, "Này, em ổn chứ?"

"Em cần nói với hai người một điều," Namjoon nói, cậu không thể tin giọng mình nghe bình tĩnh như thế. "Và em cần hai người chỉ lắng nghe, làm ơn, cho đến cùng."

Hoseok di chuyển thật chậm, có chút lưỡng lự, như thể cậu ấy sẽ bước xuống ghế. "Chờ đã, cả hai tụi mình? Hay chỉ có anh ấy? Mình có thể ra ngoài và để hai người-?"

"Cả hai người," Namjoon nói. "Làm ơn."

Namjoon đợi cho đến khi Hoseok ổn định trở lại trước khi cất lời. "Hyung, ngày trước anh đã hỏi liệu có ai đó mà em để ý đến không, liệu có lý do gì khiến em nhận ra mình là người song tính hay không, và em không nghĩ là em có câu trả lời chính xác cho anh." Cậu nhìn lên. "Em thích anh. Cả hai. Em... thật lòng vừa yêu anh, vừa yêu Hobi và điều đó- thật không công bằng, em biết. "

Giọng cậu như nghẹn lại. A, mình đang khóc, Namjoon nhận ra.

"Cả hai?" Hoseok nói, có vẻ bối rối.

Namjoon gật đầu. "Mình đã cố vật lộn với việc này trong một khoảng thời gian và nó khiến mình rối tung lên. Mình không thể... Mình không thể thở nổi xung quanh hai người." Namjoon nhìn lên. Không thể biết họ đang nghĩ gì, ngoài sự ngạc nhiên hiện rõ trên khuôn mặt.

Yoongi mở miệng định nói, nhưng không có âm thanh nào phát ra. Namjoon chuẩn bị tinh thần. "Chuyện này... chết tiệt, Namjoon, đây là chuyện không được mong đợi chút nào."

"Vậy sao?" Namjoon hỏi. Cậu đã không nghĩ rằng có một phần nào đó trong cậu vẫn hy vọng rằng Yoongi và Hobi sẽ ngã vào vòng tay cậu và tuyên bố tình yêu bất diệt của ba người họ, nhưng cậu đã cảm thấy nó, và vào thời điểm này, hy vọng cuối cùng của cậu đã chết. "Chúa ơi, em khá chắc rằng em đã yêu anh khi em mới mười sáu tuổi, chắc việc này cũng khá sốc nhỉ?"

"Chà, anh đã từng yêu em khi còn học trung học," Yoongi đáp lời. Anh ấy hẳn đang khó chịu, anh ấy hiếm khi cáu kỉnh. "Và nó đã thật tệ, nhưng anh đã vượt qua nó, vì vậy, xin lỗi nếu anh không muốn nắm tay em và đi trên con đường ký ức ngay bây giờ."

Ah. Namjoon đã bỏ lỡ cơ hội của mình. Điều đó còn tồi tệ hơn rất nhiều so với việc không bao giờ có, và cậu đã không nhận ra điều đó cho đến thời điểm hiện tại. Điều đó sẽ khiến cậu đau khổ rất lâu về sau, nhưng nó không gì thấm so với sự tê liệt bắt đầu len lỏi khắp cơ thể cậu.

"Mình luôn cho rằng... hai người..." Hoseok chậm rãi nói. "Mình biết giữa hai người từng có chuyện gì đó mà."

Chỉ sự thật. Tất cả ngay lúc này hoặc không gì cả. "Cậu là người mà mình- mình đã. Đã. Phải lòng. Đầu tiên. Cậu là người mà mình- đã khiến mình tự đặt câu hỏi." Namjoon không thể nhìn vào một trong hai người. Cậu không muốn nhìn thấy khuôn mặt của họ. Cậu nhìn chằm chằm vào chân mình. Có một vết cắt trên ngón chân của cậu, từ cái lần cậu bị bàn đạp của chiếc xe mình cứa vào. "Sau đó mình mới nhận ra mình cũng thích anh ấy."

Im lặng tuyệt đối. Namjoon lấy hết can đảm và cuối cùng cũng nhìn lên. Hoseok mở miệng, nhưng rồi lại dùng một tay che nửa miệng.

"Vậy nên hai người thấy đấy," Namjoon nói khẽ, "lý do vì sao bây giờ mình nên nghỉ ngơi."

"Namjoon-" Yoongi nói, nhưng Namjoon cắt lời anh.

"Trừ khi cả hai cùng quỳ xuống và nói rằng hai người yêu em, thì cả hai mới biết em nói đúng. Điều này đang giết chết em ngay bây giờ và em muốn tiếp tục làm bạn với cả hai người, vì vậy em chỉ cần một chút không gian từ cả hai và thành thật mà nói, em không chắc mình sẽ làm thế nào để đạt được điều đó." Namjoon rùng mình hít thở. "Vì vậy, cầu xin hai người, với tư cách như những người bạn, hãy giúp em giải quyết nó."

Im lặng đến điếc tai. Sau đó Yoongi nói, "Em biết tụi anh yêu em mà, Namjoon. Xin em đừng nghi ngờ điều đó. Chỉ là việc này quá choáng ngợp thôi".

Namjoon có thể cảm thấy những vết nứt hình thành trong lớp vỏ tự chủ của chính mình. Cậu sẽ hoàn toàn mất nó nếu Yoongi bắt đầu dành tất cả chân thành và trái tim để nói với cậu lúc này.

"Seokjin-hyung đã đi được một tuần, anh ấy đang đi nghỉ với gia đình," Hoseok nói chậm rãi, và Namjoon gần như chìm xuống sàn trong sự nhẹ nhõm. Chúc phúc cho Hoseok và khả năng giải quyết vấn đề của cậu ấy. "Cả hai tụi mình đều có thể đến ở đó, phải không hyung? Trong một lúc?" Cậu ấy trông có vẻ như không biết phải làm gì với đôi tay của mình; chúng cứ quơ quào quanh người Yoongi như thể Hoseok muốn làm anh cảm thấy thoải mái nhưng cậu ấy lại không muốn chạm vào Yoongi trước mặt Namjoon.

Yoongi gật đầu. "Ừ. Ừ, sẽ ổn thôi. "

"Em biết chúng ta không thể làm bất cứ điều gì khi ở chỗ làm," Namjoon nói, "và em thậm chí không chắc mình đang yêu cầu điều gì, ngoài không gian và thời gian để suy nghĩ. Em chỉ muốn nói ra mọi thứ. Em xứng đáng được trung thực với chính mình và các cả hai cũng xứng đáng với sự thành thật của em. Em thực sự đang cố gắng vượt qua và bước tiếp, nhưng em nghĩ mình cần phải nói rõ trước khi có thể làm được điều đó. Em xin lỗi vì đã làm hai người cảm thấy gánh nặng với tình cảm của em. "

"Đừng bao giờ xin lỗi về điều đó," Hoseok nói, khi đứng dậy khỏi chiếc ghế dài. "Mình có thể ôm cậu không?"

Namjoon lùi lại. "Có lẽ không phải bây giờ, được chứ?" Cậu thực sự, thực sự không muốn bật khóc. Bên ngoài, những tia nắng cuối cùng lấp lánh lấp ló sau đường chân trời, đột nhiên nhuốm cả căn phòng trong ánh hoàng hôn tím mờ. Namjoon đã kiệt sức.

Mặt Hoseok sa sầm. "Oh. Tất nhiên rồi. "

"Chúng ta nên đi thôi," Yoongi nói nhỏ. Anh cũng đứng đó, nắm lấy tay Hoseok, siết chặt rồi thả xuống. "Nếu đó là điều em muốn Namjoon, tụi anh sẽ tôn trọng điều đó, nhưng hãy biết rằng cả hai không giận em. Tụi anh chỉ sốc thôi, và anh xin lỗi nếu anh đã cư xử không phải, nhưng anh vẫn luôn yêu em."

Namjoon chỉ gật đầu. Cậu cần họ rời đi. Có cảm giác như ruột gan của cậu nằm la liệt trên sàn nhà, nội tâm đen tối ẩn giấu của cậu đang phơi bày cho cả thế giới thấy, và cậu chỉ cần họ rời đi.

"Em sẽ-" cậu nói, quay người và bước vào phòng, ngã xuống giường khi vẫn mặc quần áo đầy đủ.

Hai người kia có thể đã nói gì đó với nhau, có thể họ đã gói theo ít đồ, Namjoon không nhớ gì cả. Tất cả những gì cậu biết là vào thời điểm bầu trời chuyển từ màu xanh lam chuyển sang màu đen sẫm, cậu chỉ còn lại một mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro