The most beautiful moment in life

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Jin cảm nhận nhịp tim của chính mình, nó làm lung lay những nhánh rễ bao lấy nơi xương sườn. Mỗi khi Jin thở, mỗi khi anh cố ho, từng cánh hoa mang vị cay nồng rơi khỏi đôi môi như một lời nhắc nhở rằng anh sẽ chẳng bao giờ được yêu thương. Những cánh hoa Thu hải đường đáng ghét hàm chứa bao ý nghĩa sâu xa chỉ khiến người anh lớn tuổi nhất bật khóc nhiều hơn.

Những cánh hoa cam khiến anh thức dậy vào mỗi sáng để nhanh chóng gạt bỏ chúng trước khi vài cánh khác xuất hiện. Cái tôi của anh đã quen với việc dựng lên một bức bình phong, che đậy sự phiền muộn thật sự của cuộc sống với một mối tình đơn phương. Bọn họ quá khác biệt và anh biết rõ điều đó.

Tính cách anh với cậu hoàn toàn đối lập nhau, chuyện đó như muốn giết chết Jin. Những cánh hoa hằng ngày chồng chất lên nhau sinh ra từ tình cảm ngột ngạt này cũng chỉ vì anh đã yêu sai người. Những nỗi đau anh trải qua, những suy nghĩ phá vỡ cả tinh thần anh phải nhận từ mỗi cánh hoa và chả có ai nhận ra. Các thành viên luôn cư xử như những tên ngốc nhưng họ cũng chẳng biết. Bọn họ đâu biết trái tim anh đau đớn như vỡ ra khi họ trêu đùa gán ghép biệt danh bố mẹ cho anh và cậu. Họ chả biết rằng, mỗi khi họ đẩy hai người lại gần nhau, những nhánh rễ trong anh lại dài ra thêm một ít. Cậu đâu hề biết, mỗi khi ngón tay mình chạm nhe vào làn da anh, những cánh hoa như chặn lấy cả đường thở nhưng anh vẫn cố giữ lấy nụ cười. Anh yêu cậu em leader và điều đó dường như quá thầm lặng để nhận ra. Anh đắm chìm trong mối tình đơn phương người em trai và bây giờ đã quá muộn để quay trở lại lúc ban đầu. Từng nhánh rễ ăn sâu vào trong tim anh, những bông hoa đơm kết trong lồng ngực nhanh hơn bao giờ hết và đây chính là cơ hội cuối cùng của anh để nói ra điều này.

Khi trái tim hoàn thành một nhịp đập, nó lại gửi đến cho anh một cú sốc từ cơn đau. Jin cố gắng phát ra từng từ một bất chấp nơi lồng ngực thiếu vắng oxi, hôm nay anh sẽ nói rõ lòng mình. Nam Joon, bối rối khi ngồi ngoài phòng thu âm, quan sát người anh cả lắc lư thân mình nhẹ nhàng trên đôi bàn chân. Khi tiếng nhạc vang lên, Jin cảm nhận được thứ cảm xúc ấy tràn qua cả thân thể và anh biết, đã đến lúc rồi. Nam Joon yên vị trên chiếc ghế, mắt nhìn vào khung cảnh mở ra trước mắt, những câu hỏi trôi nổi trong tâm trí không biết vì sao anh cả lại muốn cậu có mặt ở đây. Một giai điệu quen thuộc vang lên, là đoạn mở đầu của I love you, điều đó chỉ làm nỗi băn khoăn trong cậu lớn thêm. Cậu nhìn anh bắt đầu cách nhẹ nhàng, mắt nhắm lại và dồn tất cả cảm xúc vào trong lời bài hát, giọng anh quá đỗi chân thành và khiến Nam Joon thực thoải mái.

Chúng ta quá khác biệt
Chính em cũng biết điều đó mà
Chúng ta không thể bên nhau được nữa
Hiện thực đã quá khác xa rồi

Em không hiểu

Em không nhớ

Những lời nói vẫn chỉ là lời nói đầu môi
Anh sẽ chẳng trông đợi gì hơn nữa

Trong suốt cả bài hát, Jin không hề mở mắt. Những tiếng thì thầm trong yên lặng sớm trở thành từng cú đánh đau đớn, và vẻ mặt đó chẳng hề được cậu nhận ra. Mỗi lần câu hát ''I love you'' được lặp lại, Nam Joon từ từ kết luận được rằng tại sao anh lại gọi cậu đến đây.

Anh yêu em

Mỗi lần Jin hỏi cậu món ăn cậu thích, và bất cứ lúc nào cậu mệt mỏi, Nam Joon đều thấy nó nằm sẵn trên bàn. Nhiều khi Jin sẽ vào phòng cậu, đặt cái khay bên cạnh laptop, nhắc cậu phải ngủ đủ giấc và bảo vệ sức khỏe của mình.

Anh yêu em

Lúc nào Jin cũng muốn chắc chắn rằng cậu luôn ổn, gần như nuông chiều cậu tới cực hạn mà không cần phải yêu cầu. Cậu chỉ đơn giản nghĩ rằng đó là bản năng người mẹ của anh, rằng anh cũng như thế với tất cả các thành viên khác.

Anh yêu em

Mỗi lần Jin sẽ cười khi bắt gặp ánh nhìn của người trẻ hơn hướng về phía mình, chẳng hỏi tại sao cậu lại như vậy. Jin lẳng lặng siết chặt nắm tay cậu khi cậu không để ý tay mình đang đặt tại nơi nào.

Anh yêu em

Mỗi lần Jin nở nụ cười ngập ngừng khi anh và cậu lại dính đến cái biệt danh bố mẹ và hiển nhiên, cậu sẽ biến nó thành một trò đùa, xóa bỏ đi khoảnh khắc ấy. Mỗi lần anh cố nở nụ cười giả tạo trấn an tất cả mọi người.

Anh yêu em

Mỗi khi Jin ho, chỉ đơn giản đổ lỗi cho chứng dị ứng mặc dù chúng đã hết từ một khoảng thời gian trước đó. Những cánh hoa Nam Joon đổ bỏ vào sọt rác mỗi khi quét dọn nhà cửa. Những lần Jin ngọt ngào với cậu đến mức buồn nôn, mặc dù khi ấy anh như tự giết chết chính mình.

Anh yêu em

Mỗi khi Jin cười thật sảng khoái, hay chỉ cười mỉm hoặc thậm chí khóc khi có sự hiện diện của Nam Joon, họ chẳng để ý đến những cảm giác của nhau. Những lời bị giấu kín xây nên bức tường được bao bọc bởi dây leo chằng chịt cùng những bông hoa rực rỡ.

Hơi ấm em vẫn còn nơi đây

Nam Joon nhận thấy nước ứa ra trong đôi mắt mình, Jin đã phải chịu đựng quá nhiều đau khổ bởi vì anh không muốn chấm dứt tình yêu đối với một tên leader ngu ngốc, hay quên và cả cái tính phá hoại. Jin sợ phải mở mắt, tiếp tục chìm vào bài hát và chưa sẵn sàng đón nhận bất kỳ điều gì lúc này.

Xin hãy ôm lấy anh

Jin mở đôi mắt, trái tim đau đớn hét lên khi chạm mắt với cậu em cùng khuôn mặt đẫm nước mắt.

Xin hãy giữ lấy anh

Những cánh hoa quá nhiều, Jin cuối cùng phải ho chúng ra, ngã ra sàn sau khi mấy cánh hoa rời khỏi khuôn miệng và sớm kết thành một khối. Mỗi cánh hoa nhuốm đầy máu và nước mắt của anh rơi xuống, từng cánh từng cánh, những cánh hoa nhỏ cong cong nằm trên sàn nhà và anh chẳng nghe thấy cậu leader nói gì nữa.

''Em yêu anh, Jin hyung. Xin đừng nhắm mắt, làm ơn nghe em nói đi. Jin, em yêu anh, xin đừng rời bỏ em. Jin, hãy ở lại với em đi!'' Giọng nói chứa đầy đau đớn và gấp gáp của Nam Joon vang vọng trên đỉnh đầu, mờ mờ ảo ảo khi anh cố gằng chống chọi với nỗi đau để tỉnh dậy. Một lực nhẹ nhàng áp lên bờ môi anh, đôi môi dày ấm chạm lấy đôi môi mềm mại. Nụ hôn của sự tuyệt vọng, sự khao khát, và đầy nỗi đau. Những cảm xúc bị chôn giấu quá lâu nhưng chưa bao giờ được bộc lộ. Cả hai đều có những cảm xúc ấy nhưng lại chẳng cho nhau biết về điều này.

.......

Jin tỉnh dậy, ánh sáng trắng như những cái bóng đèn nhiều màu làm chói mắt anh. Jin rên rỉ, cơn đau nơi lồng ngực cho anh biết rằng những cánh hoa vẫn chưa biến mất. Mặc dù chúng khiến anh đau đớn, Jin vui vì chúng chưa mất đi. Thậm chí khi anh có chết đi vì những cánh hoa ấy, anh vẫn sẽ không ngừng muốn yêu Nam Joon. Nơi cánh tay phải bị đè nặng, mái đầu vàng đang gác lên tay anh ngủ ngon lành. Các thành viên khác dường như không có ở đây, và trông Nam Joon có vẻ cô đơn khi ở lại nơi này. Bóng dáng mơ hồ của người nhỏ hơn khiến Jin cười nhẹ, mặc cho từng hơi thở như muốn giết chết anh. Dĩ nhiên là, âm thanh này khiến Nam Joon tỉnh giấc, cái đầu bật dậy và ngước nhìn Jin với đôi mắt mở to. Có hai cái quầng thâm to tướng rõ ràng dưới mắt cậu leader làm Jin nhăn mày mỗi khi nhìn thấy chúng. "Ai bảo em có thể cho phép bản thân mất ngủ bởi vì anh hả? Sức khỏe rất quan trọng đấy", giọng Jin khô khốc khàn khàn nhưng anh chả quan tâm.

"J-Jin huyng..." là tất cả những gì mà Nam Joon lẩm bẩm này giờ, đôi mắt đầy nước khi cậu cúi đầu xuống. "Tại sao anh không nói với em? Tại sao anh lại chờ đợi trong đau đớn chứ? Anh có thể đã chết... Em có thể đã mãi mãi mất đi anh rồi." Giọng cậu dần biến đổi, từ bình tĩnh cho đến sợ hãi và đau khổ. "Em không muốn mất anh. Không bao giờ." Nam Joon siết chặt cánh tay Jin, nước mắt mặn chát rơi xuống cánh tay anh.

"Joonie." Jin thì thầm, cố làm cho người kia nhìn vào anh. "Joonie." Anh lặp lại nhưng câu trả lời vẫn như vậy. Jin thở dài, nâng mặt cậu và đặt một nụ hôn nhẹ lên mũi. " Anh sẽ phải sống trong nỗi đau đó nếu như anh tiếp tục yêu em. Nhưng nếu anh ngừng lại, anh cảm thấy thật trống rỗng. Nếu như anh chấp nhận phẫu thuật, giống như một phần nào đó của anh đã bị lấy đi mất vậy. Anh không muốn sống với những ngày tháng trống vắng như thế." Anh mỉm cười với Nam Joon, một con người ấm áp và chân thật. Nam Joon không hề do dự mà ôm lấy mái đầu nâu vào trong vòng tay mình, giữ chặt anh trong khi thầm thì những lời xin lỗi vì đã không nhận ra sớm hoặc việc cậu nên trở thành một trưởng nhóm tốt hơn. "Joonie, anh chỉ biết hiện tại mà thôi. Đó là tất cả những gì anh cần." Jin vuốt ve tấm lưng người nhỏ hơn, cảm thấy vai mình ướt đẫm nước mắt. Anh ôm lấy lưng cậu, niềm tin mỏng manh cho anh biết đây không còn là tình đơn phương nữa khiến anh quá xúc động.

Nam Joon nhẹ nhàng rời khỏi cái ôm, dựa trán mình vào trán anh, "Anh bất tỉnh đã ba ngày rồi, hyung. Anh làm tụi em sợ lắm." Nam Joon thầm thì. Khoảng im lặng hiện diện giữa bọn họ, Nam Joon vẫn tựa vào trán anh, đưa ra lời nhận xét làm vỡ đi sự im ắng. "Lời tỏ tình của anh mạnh mẽ thật đấy. Anh nên đăng chúng lên mạng đi, các fan chắc sẽ chết hết vì nó cho coi." Nam Joon cười khúc khích, đặt một nụ hôn phớt lên môi anh. "E-e-em có thể mà đúng không?" Nam Joon do dự hỏi, gò má đo đỏ dần hiện lên như bị ánh mặt trời chiếu vào.

"Ờm, ý anh là em sẽ tỏ tình với anh ấy chứ nếu như em chưa làm điều đó." Một giọng khác chen vào, năm thành viên đứng ở cửa vào.  Hoseok và Taehyung thầm vui mừng, gần giống như mấy fanboy của cặp đôi này vậy. Jungkook nhẹ nhõm khi thấy Jin tỉnh lại và trông khá là có sức sống. Jimin đứng phía sau, gầm gừ dúi tiền cho Taehyung, chắc là cậu chàng đã thua vụ cá cược nào đó rồi. Cuối cùng, Yoongi, với cái dáng đứng và nụ cười bảnh chọe, tiến gần đến cặp đôi, "Ah yeah-" và gõ nhẹ lên đầu Jin mà chả thèm nghĩ đến hậu quả. "Lần tới nếu như anh có sắp chết vì ho ra hoa ấy, nhớ nói cho người khác biết trước tiên. Anh khiến cả bọn lo lắng." Mặc dù giọng điệu đầy châm chọc nhưng vẫn thấy được Yoongi rất lo cho anh ấy.

"Xin lỗi mọi người," Jin ngượng ngùng rụt cổ lại, "anh chỉ-"

"Mà này, đây có phải là lần đầu đâu chứ, cứ lấy Jimin làm ví dụ đi." Taehyung thốt lên làm Jimin ngóc đầu dậy và dí đánh nó vòng vòng. Nam Joon và Jin bối rối nhìn Hoseok khi cậu giải thích cả đám phải xoay xở thế nào trong ba ngày qua.

"Jimin cũng ho ra cánh hoa vì Yoongi đấy. Taehyung đã nhận ra và bắt họ đối diện với nhau. Thằng bé vẫn còn ho nhưng phần lớn mấy cánh hoa đã không còn nữa rồi." Hoseok nhún vai nhìn hai người.

"Vậy thì em muốn nói với anh là...Jimin cũng bị bệnh và dở tệ trong việc giấu nhẹm điều đó. Vậy nên em bắt họ với nhau, và giờ cả hai là một sao?" Jin nói chậm.

"Vâng, chính xác những gì em muốn nói đấy."

 "Ừm, anh đoán là lẽ ra anh nên nói cho ai đó." Jin thở dài, dựa lưng vào cái gối, "Điều đó sẽ cứu lấy hai tháng của anh."

"H-hai tháng sao?" Nam Joon sốc. "N-như thế nào?"

"Anh giỏi giấu diếm hơn bọn em nghĩ đấy... thật ra bọn em ai cũng dở việc đó hết." Jin nhanh chóng đẩy hết mọi người vào cuộc trò chuyện, bắt kịp những gì anh bỏ lỡ trong suốt ba ngày qua và rồi được kiểm tra bởi bác sĩ. Bọn họ chỉ rời đi khi hết giờ thăm bệnh, chỉ để lại một người ( việc này thì cần gì suy nghĩ chứ). Nam Joon ngồi kế bên Jin trên cái ghế nhựa có vẻ không thoải mái lắm, đơn giản mỉm cười nhìn người nằm nghỉ trên giường. "Em biết đấy, nếu như em cứ định nhìn chằm chằm anh như thế thì ta nên nói chuyện chứ." Jin lẩm bẩm, ngó nhìn cậu trai tóc vàng dần đỏ mặt. Trước khi cậu biện hộ điều gì, Jin cười nhẹ, thu người lại để chừa chỗ cho Nam Joon. "Lại đây đi, ngồi trên ghế chẳng thoải mái chút nào." 

"Ở đây chẳng phải có mấy cái luật về chuyện này sao?"

"Anh chả biết. Đừng quan tâm về chúng."

"Nhưng chúng ta có nên?"

"Nghe này, vậy em có muốn ôm anh không hay là ngồi trên cái ghế đó suốt đêm?"

"Em đến đây."

"Ngoan lắm."

Cặp đôi nằm cạnh nhau trong sự im lặng đầy yên bình, cả hai đều dành cho nhau nụ cười cưng chiều nhất. Nam Joon thu mình trong tư thế không thoải mái lắm nơi khoảng trống nhỏ, tay chân bọn họ quấn vào nhau. Nụ hôn nhỏ, lo lắng và tuyệt vọng đã không còn, chỉ tồn tại tâm trạng ngọt ngào và niềm vui thuần túy. Nam Joon lên tiếng phá vỡ sự im lặng, "Jin này, những gì mà Yoongi hyung nói ấy, ừm, anh sẽ là bạn trai em chứ? Ý em là em biết rõ câu trả lời rồi cơ mà-"

"Ừm. Anh đồng ý." Jin gật nhẹ, không để cậu nói xong. "Anh đã đợi suốt hai năm để nghe câu này đó. Đợi em đủ lâu rồi."

 "Jin..."

"Hửm?"

"Em yêu anh." Giọng nói thì thầm mệt mỏi, đôi môi lướt qua cổ anh khi cậu nói ra cái câu mà Jin vẫn hằng mong muốn.

"Anh cũng yêu em." Với câu ấy, cả hai cùng chìm vào giấc ngủ, bỏ lơ cái việc rằng bọn họ sẽ bị phá bĩnh và tức giận như thế nào vào sáng hôm sau. Họ chỉ mới bắt đầu khoảnh khắc đẹp nhất cuộc đời mà thôi.

-End-


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro