Hai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Hyo Min nằm một mình ở trên giường, ánh sáng trong phòng không tốt, đèn lại tắt, khiến cho cô dùng sức trợn to mắt cũng không thấy rõ kết cấu trên nóc nhà. Nhàm chán nhắm mắt lại.
Ji Yeon còn có những lịch trình khác, khiến cho Hyo Min cảm thấy phòng vốn cũng không lớn lại là trống vắng.
Vốn là sẽ không có cảm giác như vậy, cho đến sau khi xác định mình thích nó.
Vì vậy tự hỏi mình: "Park Hyo Min, làm sao mày lại thích em ấy? Chẳng lẽ là bởi vì tiếp xúc quá ít với đàn ông?" Dancer, thợ make-up, những idol khác thậm chí là quản lý xấu xí bên người mình, nếu như có thể, cô cũng muốn nói đến lần yêu trước kia để ngăn cản trái tim càng ngày càng vô lý của mình.
Nhưng một chút cảm giác cũng không có.
Cuối cùng chỉ có thể chấp nhận số phận tự nhủ: "Park Hyo Min, mày là đứa biến thái! Mày không chỉ thích một cô gái, mày còn đồng tính!"
Vâng, cô thích Park Ji Yeon, nhỏ hơn mình bốn tuổi, vẫn luôn đối xử giống như một đứa trẻ Park Ji Yeon.
Tâm trạng còn là rất khó chịu. Ngón tay bắt đầu cào nệm, móng tay ma sát qua lại phát ra tiếng động nhỏ nhẹ có chút khó nghe.
Nhưng cũng là quá mệt mỏi, ngón tay từ từ ngừng lại, nhắm hai mắt ngủ thiếp đi. Giấc ngủ không sâu, mơ màng trong giấc mơ, nhưng cũng vẫn có nhận thức về thế giới bên ngoài.
Thường thường giấc mơ rất kỳ lạ, hoặc là chuyện rất lâu trước.
Hyo Min nằm mơ thấy hình ảnh mình cùng Ji Yeon mới vừa chia lìa.
Đầu nhỏ hướng trong ngực mình, toàn bộ mặt cũng nhăn nhó, nhẹ giọng kêu mệt mỏi. Mình cũng là bất đắc dĩ, chỉ có thể đưa chai nước dinh dưỡng vào trong tay nó, dặn dò nó ở trên xe ngủ.
Nhìn xe hướng một hướng khác lái đi, thở dài một cái. Rõ ràng mới lớn như vậy, lịch trình so với các chị cũng phải nhiều hơn, mình cũng đã có chút không chịu nổi, huống chi là nó.
Vì vậy ở trong giấc mơ cũng đau lòng nhíu mi.
Tiếng bước chân từ xa truyền tới, càng ngày càng gần, cố tình nhón chân, giống như lá rơi, xào xạc, rất khó nghe.
Nhưng Hyo Min vẫn nghe thấy, dùng sức chuyển thân thể của mình, mí mắt khẽ mở, lẩm bẩm nói.

"Trở lại?"
Ji Yeon đang cẩn thận đóng cửa bị tiếng động đột nhiên truyền tới sợ hết hồn, sững sờ một chút, đáp lại.

"Vâng, trở lại"
"Đi ngủ sớm một chút"
"Vâng, chị ngủ đi"

"Ngủ ngon "
Ji Yeon chưa kịp trả lời một câu, Hyo Min liền trầm trầm ngủ, lần này là hoàn toàn ngủ say, phát ra tiếng hít thở đều đều. Giống như chờ đợi đã lâu như vậy, chỉ là vì chờ Ji Yeon, nói một câu ngủ ngon.
Nói ra, cũng yên tâm.
Ji Yeon lơ đãng mỉm cười.
Đi tới đeo cái che mắt bị rơi đến trên cổ cho Hyo Min, sau đó bật đèn.
Kéo ra túi bánh quy đã giấu kỹ, bỏ hai cái vào trong miệng, nhai nhóp nhép, giống như con chuột nhỏ ăn trộm.
Không có biện pháp, lịch trình quá nhiều, nó muốn duy trì năng lượng.
Nhìn Hyo Min ở bên kia, ngủ không thành thật để đôi tay ra ngoài, ống tay áo rộng lớn trên cánh tay mảnh khảnh trượt xuống khuỷu tay.
Ji Yeon xoa xoa vụn bánh quy trên tay đi, đem cánh tay Hyo Min bỏ vào trong chăn.
Cảm thấy không hài lòng vì bị quấy rầy, trong cổ họng Hyo Min phát ra hai tiếng hừ hừ, xoay người, lại ngủ.
Ji Yeon lúc này mới bắt đầu thu dọn mình, trước khi đi không quên giấu kỹ bánh quy, thuận tiện lại lấy một cái cho vào trong miệng.
Lúc trở lại, Hyo Min lại đá loạn chăn, nửa cái chân cũng lộ ở bên ngoài.
Ji Yeon có chút bất đắc dĩ lại cho vào trong, không nhịn được bắt đầu đánh giá.
Chân chị thật rất đẹp. Mặc dù thường thường thấy, nhìn kỹ vẫn phải cảm thán. Luôn cảm thấy màu sắc cùng kết cấu giống như một thứ gì đó, suy nghĩ hồi lâu cũng chỉ nghĩ ra đậu hủ, nhưng lại cảm thấy không đúng chỗ nào.
Nhìn lại mình, rõ ràng cũng rất trắng rất nhỏ, nhưng vẫn là thấy không giống nhau, không biết vấn đề ở chỗ nào.
Mệt đến muốn chết, còn nghĩ những vấn đề nhàm chán này. Tự cười nhạo mình, Ji Yeon đắp kín chăn cho Hyo Min, không yên lòng lại dùng sức dịch hai cái.
Sau đó trở về trên giường mình, cũng đi ngủ.
Mơ mơ màng màng rốt cục nhớ tới chân Hyo Min giống như cái gì, là bạch ngọc.
Vì vậy lộ ra một nụ cười thỏa mãn.

"Chị ngủ ngon"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro