Một

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Gần đây Park Hyo Min thường xuyên soi gương, đôi môi mím chặt, đôi lông mày đẹp mắt nhíu lại, ánh mắt không chớp nhìn chằm chằm mình trong gương, tựa như muốn nhìn mình thành một bông hoa.
Nhìn hồi lâu cũng không nhìn ra được mình muốn, vì vậy có chút giận dỗi bỏ gương sang một bên, thất vọng nằm trên bàn, miệng thầm oán trách, ngón tay nhẹ nhàng gõ. Ánh mắt từ từ nhắm lại, suy nghĩ vẫn không ngừng chuyển động, vòng tới vòng lui cũng là không thể rời bỏ người kia.
Hút một hơi sâu, nặng nề thở dài, không khí từ trong phổi đi qua cổ họng lại bị phun ra, trong nháy mắt mang đi tất cả phiền não. Chợt ngồi thẳng người, tiện tay bắt người bên cạnh hỏi:

"Chị nói em có giống như người bị bệnh thần kinh không?"
"Aigoo, Park Hyo Min, em cũng hiểu sao?"

Park So Yeon bị bắt liền chế giễu, rồi lại cảm thấy có chút kỳ quái, không khỏi lo lắng, khuỷu tay nhẹ nhàng huých một cái.

"Em không sao chứ?"
"Không sao, không sao"

Tâm tình nặng nề lúc nãy vừa phiêu đãng một vòng ở bên ngoài lại trở về trong lòng, ép tới Hyo Min lập tức sụp vai, ánh mắt rũ xuống lộ ra sự thất vọng. Tiện tay lại cầm lấy gương, nhìn chăm chú mình ở bên trong.
Vẫn là bộ dáng như vừa rồi.
So Yeon vỗ vai Ham Eun Jung đang ngồi nghịch tóc của mình.

"Aizz, có phát hiện gần đây Hyo Min có cái gì không đúng hay không?"

Thấy Eun Jung không để ý tới mình, nắm vai mà nói.

"Aizz, đừng nghịch nữa, chị nói Hyo Min có chút không đúng"
"Đã sớm không được bình thường, cũng hơn một tuần lễ nó không giúp Ji Yeon giấu bánh quy"

Eun Jung cũng không quay đầu lại.

"Chính xác là thích anh chàng nào đó, nhưng vẫn không nói ra miệng"

Xoắn tóc hai cái, rất hài lòng với mái tóc của mình. Tuy nhiên gần đây cô ấy không giúp Ji Yeon giấu bánh quy, làm hại mình cũng không có cái ăn. Eun Jung rốt cục nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề, liếc mắt nhìn Hyo Min vẫn đang soi gương, theo thói quen ma sát móng tay ngón trỏ phải.
Park Ji Yeon quấn khăn lông trên đầu đi ra, hoàn toàn không chú ý tới không khí kỳ lạ.
"Chị cho em soi gương"

Gương trong tay chợt bị cướp đi, Hyo Min vừa muốn nổi giận, quay đầu thấy Ji Yeon vừa gội đầu xong, tóc vẫn còn nhỏ giọt nước, từng giọt trên khuôn mặt hội tụ đến một điểm nhất định dưới cằm, và sau đó đột nhiên rơi xuống đất. Hyo Min cảm giác thậm chí mình có thể nghe được tiếng giọt nước kia vỡ ra, vì vậy lời vừa muốn bật thốt lên bị nuốt về trong bụng. Cầm khăn lông ở trên đầu Ji Yeon, lau giúp hai cái liền nghĩ tới cái gì, ném khăn lông trên đầu Ji Yeon một cái, lười biếng ngồi lại trên ghế, ánh mắt rũ xuống.
Ji Yeon có chút sững sờ, không thành công gây ra một cuộc chiến tranh đoạt, làm bộ soi hai cái liền đem gương trả lại trong tay Hyo Min. Ai thật muốn soi gương, chỉ là thích đùa giỡn cùng chị mà thôi.
Lau khô tóc, để chị make-up tùy ý làm tóc trên đầu, hé mắt theo khe hở của tóc rũ xuống mắt thỉnh thoảng liếc nhìn Hyo Min ở bên kia.
Là có lo lắng, nó không thích bộ dáng này của Hyo Min, rất mất sức sống, thậm chí mình chuẩn bị cùng cô ấy hóng gió cũng bị mất hứng. Vì vậy không giải thích được mà tức giận, nhất là khi Eun Jung nói ra câu "Chính xác là thích anh chàng nào đó", hận không thể ném khăn lông ra xa.
Cũng may nó không làm như vậy.
Hyo Min lấy điện thoại di động ra không biết làm cái gì, muốn tiến tới xem một chút, bị chị make-up tại chỗ ngồi gầm lên:

"Đừng lộn xộn, ngồi đàng hoàng cho chị"
Cũng may thành công thu hút sự chú ý của Hyo Min, đã không còn là thần sắc mới vừa rồi, khóe miệng mỉm cười, trêu chọc nói:

"Chị, Ji Yeon vẫn còn trẻ con, đưa cho món đồ chơi mới có thể ngồi im được"

Vừa nói tiện tay cũng không biết đang cầm cái gì nhét vào trong tay Ji Yeon.
Nhìn kỹ, hẳn là chiếc gương gần đây Hyo Min thường cầm ở trong tay.
Ji Yeon cầm ở trong tay, tùy ý lấy ngón trỏ xoa mặt gương, giống như con ốc sên bò qua, lưu lại từng dấu tay.
Chị vẫn có chỗ không đúng, Ji Yeon nghĩ, nếu không rõ ràng trước mặt có cái gương lớn, tại sao lúc nào cũng cầm cái gương nhỏ theo làm gì.
Không biết khi nào tạo hình của mình làm xong.
Eun Jung từ xa nói:

"Mấy đứa, lên tinh thần còn lên sân khấu"

Bên ngoài phòng nghỉngơi, nhân viên làm việc đi ngang qua, thỉnh thoảng có người vô tình nhìn sang,lại vội vã thu hồi ánh mắt .Vì vậy thu lại tâm tư, sửa sang lại tóc, đến gầnHyo Min lặng lẽ nhéo đầu ngón tay, bước nhanh ra ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro