Mười ba

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Hyo Min có lúc cũng không rõ ràng hai người có thật ở cùng một chỗ hay không. Không có lời thú nhận, không có lời hứa chính thức, lại thân mật hơn cả tình nhân.
Đây tột cùng là quan hệ thế nào, Hyo Min có chút nhức đầu nhìn Ji Yeon, im lặng chất vấn.
Ji Yeon đang ôm thân thể của cô, đem đầu dựa vào bả vai cô ngủ say sưa. Dù cho trái tim của Hyo Min có rối vào một mớ hỗn độn, cũng không quấy rầy nó được.
Trong giấc mơ là kỳ nghỉ, có bánh gạo còn có chị, Ji Yeon ngủ được rất là thỏa mãn.
Hai người có độ tương phản rõ nét. Hyo Min đột nhiên thở một hơi, đứa trẻ xấu xa này! Muốn hung tợn đâm ngón tay vào đầu Ji Yeon một cái, xuống tay cũng lại không tự chủ mà giảm lực độ, biến thành nhẹ một chút. Ji Yeon bị quấy rầy nhắm chặt hai mắt, bất mãn lắc lư đầu, chép chép miệng, lại dùng sức duỗi người ôm Hyo Min càng chặt hơn, sau đó lại ngủ mất.
Hyo Min nhớ lại con mèo nhỏ, nho nhỏ màu trắng, đoàn chung một chỗ, bị quấy rầy cũng không động, lười biếng huơ huơ móng vuốt tiếp tục ngủ.
Càng nghĩ càng cảm thấy giống, tự mình trêu chọc buồn bực cười một tiếng, chấn động ở lồng ngực chọc cho Ji Yeon nhíu mày một cái có chút không kiên nhẫn, đem ánh mắt mở ra một đường may hướng Hyo Min nhìn, ngay sau đó cười, chu miệng hướng về phía Hyo Min hôn một cái, lại đi chui vào trong ngực Hyo Min. Điều này làm cho Hyo Min sửng sốt, ngay sau đó mỉm cười, nới lỏng tâm tình, cũng dựa vào ghế nhắm mắt.
Chẳng qua là toàn bộ hoàn toàn rơi vào trong mắt Eun Jung đang đọc kịch bản ở phía sau.
Gần đây Hyo Min yêu phòng bếp.
Dầu khói là sát thủ lớn nhất của thanh xuân con gái, nhưng mà cô vui vì tự mình xuống bếp làm cho đứa trẻ của mình. Nhất là thấy Ji Yeon ăn đồ ăn mình làm một chút cũng không dư thừa, cảm giác thỏa mãn như có được mọi thứ.
Bánh gạo, đây là Hyo Min am hiểu nhất, bởi vì là Ji Yeon thích nhất. Khẽ hát, một mình ở trong phòng bếp bận rộn, Ji Yeon mới vừa gọi điện thoại tới đây nói lập tức trở về, còn ồn ào mình chưa ăn cái gì. Vì vậy cô liền vội vàng vào phòng bếp, có cảm giác như đang chờ chồng về nhà. Hyo Min trong lòng len lén vui vẻ.
Cay ít đi, lại thêm một chút.
Món ăn phải nhiều rau hơn, bổ sung vitamin.
Lửa không thể nhỏ, sẽ tiêu hóa không tốt.
Vặn nhỏ lửa nấu thêm năm phút, sau đó liền có thể lặng lẽ đợi Ji Yeon trở về.
Hyo Min hài lòng ngồi ở trên ghế sa lon chơi điện thoại di động.
So Yeon từ trong phòng đi ra đi phòng bếp tìm đồ ăn, thấy bánh gạo hỏi:

"Hyo Min, có phần của chị không?"
"Có, chị So Yeon ăn đi"
"Chị phải ăn ít một chút, nếu không một hồi Ji Yeon trở lại không đủ"

So Yeon lầm bầm lầu bầu chọc cho Hyo Min hơi có chút không được tự nhiên.

"Chị nói Hyo Min ah, em cũng quá cưng chìu đứa bé Ji Yeon kia đi, nếu em lớn hơn mười mấy tuổi nữa, chị khẳng định cảm thấy em là mẹ con bé"
Hyo Min cười cười bỏ qua. Đối với cô, Ji Yeon vốn là vừa giống như người yêu, vừa giống như đứa trẻ.
So Yeon ăn xong lại trở về phòng, Ji Yeon còn chưa trở lại.
Lo lắng, siết điện thoại di động muốn gọi, lại sợ phiền đến nó, chỉ có thể khuyên mình, đợi thêm một hồi đợi thêm một hồi.
Một hồi lại là nửa giờ đã qua, khi sự kiên nhẫn của Hyo Min đã đạt cực hạn, cửa rốt cục bị mở ra. Tràn đầy mong đợi nhìn sang, là Eun Jung, vì vậy con ngươi lại tối xuống.
"Chị~ sao chưa ngủ a?"

Đột nhiên Ji Yeon từ sau lưng Eun Jung vọt tới, nhào tới trên người Hyo Min.
Hyo Min yên tâm, đỡ nó dậy hỏi:

"Sao bây giờ mới trở về?"
"Mới vừa chị Eun Jung đưa em đi ăn bánh gạo, quán kia làm bánh gạo siêu cấp ngon, so với em đã ăn rồi đều ngon hơn"

Eun Jung cười xoa xoa đầu của nó, nó theo cử chỉ tay kia lắc đầu:

"Chị Eun Jung tốt nhất"
Giống như là một chậunước lạnh đột nhiên dội ở trên đầu, Hyo Min ngẩn người tại đó.
Lúc này mới kinh hãi phát giác, cho tới bây giờ JiYeon chưa từng nói là thích mình. Thật ra thì hai người cũng không có quan hệthế nào, bất quá là Ji Yeon đối với cô lệ thuộc vào, bất quá là hai người có mộttầng quan hệ, tầng quan hệ kia là bởi vì mình dung túng, dựa vào cái gì đã cảmthấy hai người ở cùng một chỗ, dựa vào cái gì cảm thấy Ji Yeon đối với mình,cũng là yêu.
Cô cùng Eun Jung cùng So Yeon cùng tất cả các chịcủa Ji Yeon, ở trong lòng Ji Yeon đều không có cái gì bất đồng, nhiều nhất nhiềunhất, cũng chỉ là người chị thân mật hơn một chút.
Thật là, tự mình đa tình.
Gượng cười đuổi Eun Jung, Ji Yeon cũng ngủ đi, bánhgạo trong phòng bếp đã có chút phát khô, còn sót lại nước sốt chung một chỗ, sôisùng sục.
Gắp một miếng bỏ vào trong miệng, đã mềm nhũnkhông có cách nào ăn rồi, vì vậy lại ói đến trong thùng rác.
Hyo Min nhìn bánh gạo, chỉ cảm thấy trong lòngchua xót, muốn khóc, rồi lại có cái gì ngăn ở nơi đó không khóc nổi.*73


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro