Mười sáu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



"Chị"

Ghi hình cho một show truyền hình, bầu không khí rất thoải mái, không giống những chương trình có MC cố định, thường thường để cho người ta thần kinh căng thẳng, Ji Yeon đứng ở góc cố ý né ống kính, tinh nghịch gọi Hyo Min.
Hyo Min quay đầu một cái ánh mắt ý bảo mình nghe được.
"Chị, chị tới đây"
"Làm cái gì?"

Chỗ nào cũng là máy quay phim, nói không chừng liền bị cut vào, Hyo Min chỉ có thể cẩn thận ứng phó.
Thấy Hyo Min không động đậy, không biết đứa trẻ lại nghĩ ra cái chủ ý gì, chui ra kéo kéo y phục tiến tới bên người Hyo Min, tinh nghịch chơi đùa, hoàn toàn không để ý tới nghi ngờ của Hyo Min. Bên trái lắc lư bên phải lắc lư đùa bỡn, chọc cho nhân viên làm việc một trận cười ầm lên.
Ji Yeon càng tinh nghịch, chạy đến bên người Bo Ram chơi đùa xong, lại chạy đến bên người Eun Jung oán trách khó chịu.
Dù sao nó nhỏ nhất, dù sao cũng cưng chìu nó, đùa giỡn là không có sợ hãi.
Cuối cùng lại trở về bên người Hyo Min, ghé vào bên tai cô lặng lẽ nói:

"Mới vừa chính là nhớ chị, mới làm như vậy"
Hyo Min không nhịn được phốc cười một tiếng, rõ ràng đang ở trước mặt, nhớ cái gì, thua thiệt nó nghĩ ra được lời như thế. Mượn cái bàn ngăn che trộm sờ bấm nó một cái.
Thấy Ji Yeon trộm nhe răng toét miệng, hướng về phía máy quay phim dáng vẻ giả bộ cái gì cũng không phát sinh, ở trong lòng Hyo Min cười muốn lăn lộn.
"Không phải chị ở đây sao? Nhớ cái gì?"

Cuối cùng vẫn là đau lòng, lại trộm sờ xoa hai cái.
"Vậy cũng nhớ, một cái không thấy được sẽ nhớ"

Lời yêu thương nhàm chán lại bị Ji Yeon nói ra chuyện đương nhiên. Có lẽ ở trong mắt nó căn bản không tính là lời yêu thương, bất quá là sự thật mà thôi.
Hyo Min cúi đầu cười cười, lại gần len lén nói:

"Vậy lúc một mình em hoạt động chẳng phải là nhớ chị muốn chết"
"Mệt mỏi, không nhớ"
"Huh?"

Hyo Min nghi ngờ, Ji Yeon mới vừa muốn trả lời, liền bị người khác kêu đi.
Còn là chuyên tâm ghi hình đi, chuyện còn lại để sau khi xong việc rồi nói. Hyo Min bị ý nghĩ của mình chọc cười, tan việc, giống như là dáng vẻ vợ chồng nhà bình thường đây.
Nhìn sang hướng Ji Yeon, dáng vẻ chuyên tâm dồn chí cố gắng, thật đúng là có dáng vẻ chững chạc.
"Tại sao lúc một mình ngược lại không nhớ chị đây"

Sau khi kết thúc ghi hình, Hyo Min còn là không quên chuyện này, chào hỏi cùng các fan thường thường đến xem bọn họ, vội vàng bắt Ji Yeon hỏi.
"Huh?"

Không nghĩ tới Hyo Min lại sẽ nhớ đến bây giờ, Ji Yeon sửng sốt một chút, cầm lấy tay của Hyo Min chơi.

"Bởi vì khi đó quá mệt mỏi, không nghĩ được cái khác. Nhớ nhất chị là lúc kết thúc, lập tức có thể thấy chị"

Khi hết thảy đều kết thúc, mang theo cả người mệt mỏi, đang mong đợi sự thoải mái của người yêu, khi đó thời gian trôi qua đột nhiên chậm lại, giống như chiếc đồng hồ cát đột nhiên bị tắc, làm cho lòng người thư giãn.

"Bình thường coi như mệt mỏi, có chị ở bên người, cũng tốt giống như không có mệt mỏi như vậy"

Ji Yeon đột nhiên ngẩng đầu đối với Hyo Min cười rực rỡ.

"Hơn nữa lúc chị đang ghi hình và lúc bình thường không giống nhau. Lúc ghi hình sẽ cảm thấy đây là Park Hyo Min của mọi người, cho nên nhìn thấy cũng sẽ nhớ. Nhưng mà lúc bình thường, chị cũng chỉ là chị của em"
Hyo Min có chút đau lòng, nhẹ giọng mắng:

"Đứa ngốc!"

Mình cũng không thích một người ghi hình, phải chú ý cái này cái kia, lúc trở về túc xá, trong xe trừ quản lý cũng chỉ có mình, luôn cảm thấy có chút vắng vẻ, mệt nhọc cũng liền cảm thấy mệt mỏi hơn.
Nhưng mà mình như thế nào có thể là của một mình nó, nó cũng không thể chẳng qua là chỉ có mình một người, người nhà bạn bè sự nghiệp, mỗi thứ cũng không bỏ được, chỉ cần tình yêu trong đó là độc nhất vô nhị là tốt.
"Dù sao chỉ ngốc đối với chị, không có gì"

Ji Yeon không chút nào chột dạ thừa nhận, mình thật là ngốc, rất khó đoán được lòng của Hyo Min. Có lúc cũng sẽ có chút không an lòng, nhưng khi nhìn đến Hyo Min cưng chìu mình như vậy, những sợ hãi kia liền biến mất không một dấu vết.
Lời nói của Ji Yeon đơn giản trực tiếp lại dễ dàng đụng tới trái tim Hyo Min. Bởi vì biết đứa trẻ nhà cô sẽ không cố ý nói những lời ngon tiếng ngọt kia, ngược lại lời nói đơn giản có thể để cho ngọt ngào cũng tràn ra.
Màn đêm đã sâu, trong mắt Hyo Min lóe lên đầy màu sắc của thành phố này, cũng như đám mây lướt trên mặt nước. Chân chính khắc ở trong mắt chỉ có đứa bé trước mặt cô.

BC%8CSq


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro