Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiệc sinh nhật của Park Gun Woo được tổ chức tại phòng tổng thống của khách sạn 5 sao. Phòng có sảnh chính, có bếp, còn có phòng ngủ, có sức chứa 20-30 người.

Vì tiệc tổ chức ở khách sạn, để không ảnh hưởng tới những khách hàng khác, Park Gun Woo còn bao luôn hai gian hai bên. Phòng bên trái là phòng tiêu chuẩn hai người, ai chơi mệt có thể sang nghỉ, phòng bên phải là phòng giường đôi, bố trí rất lãng mạn.

Khi mấy người hội Lee Se Jin đến thì cũng đã có không ít người có mặt rồi.

"Ma Ri, đến sớm thế." 

Park Gun Woo từ đầu kia tiến lại, nhìn Lee Se Jin cười.

"Se Jin, cảm ơn em đã đến."

"Tôi tới cùng Ma Ri."

Lee Se Jin khẽ gật đầu.

"Giới thiệu với anh, đây là Seo Yi Kyung, bạn tôi."

"Xin chào, rất hân hạnh."

Park Gun Woo đưa tay ra.

Seo Yi Kyung không bắt tay anh ta, chỉ ngẩng lên quan sát.

"Một lát nữa tiệc mới bắt đầu. Trong phòng khách có gà rán, pizza, mọi người có thể qua đó ăn trước."

Park Gun Woo cũng không bận lòng, rút tay về, nói với tư cách chủ nhân bữa tiệc.

Anh ta đút tay túi quần rời đi. Son Ma Ri và Tak cũng tới chào hỏi những người quen biết. Lee Se Jin quay sang nhìn Seo Yi Kyung.

"Này, hôm nay ở đây toàn bạn học của tôi, Park Gun Woo là chủ bữa tiệc. Cô đừng để anh ta mất mặt đó, mọi người đều nhìn vào."

Seo Yi Kyung nhìn cô không nói.

Ở bên kia, Park Gun Woo nói chuyện với mấy người bạn, ánh mắt vô tình cố ý nhìn sang chỗ Lee Se Jin.

"Hê hê, Lee Se Jin cuối cùng thì cũng tới."

"Đương nhiên, người mà Gun Woo nhìn trúng, có lần nào là bỏ lỡ đâu?"

"Xem ra phòng bên cạnh chuẩn bị là cần thiết. Lát nữa tiệc bắt đầu, mấy người chúng ta tìm lý do chuốc rượu Lee Se Jin cho say, rồi lúc đó...hê hê..."

Mấy người bên cạnh nhìn bóng lưng Lee Se Jin, cười nham hiểm.

Park Gun Woo nghe mấy người đó nói, thu ánh mắt về, cười mà không nói gì.

Tiệc đã bắt đầu.

"Mọi người đã tới tiệc sinh nhật của tôi thì cứ ăn uống thoải mái, tự nhiên nhé!"

Park Gun Woo phong độ ngời ngời nói.

"Mọi người ăn chút đồ, lát nữa chúng ta sẽ có trò chơi."

Trò chơi bắt đầu.

"Vòng 1 kết thúc, người thua là Lee Se Jin!"

"Á, sao lại là tôi?"

Lee Se Jin mặt như muốn khóc.

"Uống rượu đi!"

Bên cạnh có người đưa ly rượu tới.

Lee Se Jin đành nhận lấy uống hết.

"Vòng 2 kết thúc, Lee Se Jin lại thua rồi!"

Ly rượu thứ hai được đưa tới tay Lee Se Jin.

"......"

Seo Yi Kyung ở bên cạnh chau mày.

"Lee Se Jin cô lại thua rồi! Uống rượu!"

"Ha ha ha, Lee Se Jin hôm nay trúng độc đắc rồi!"

"Không được, uống nữa tôi say mất."

Lee Se Jin mặt đã hơi đỏ, xua tay.

"Không uống thì nói lời thực lòng đi! Se Jin cô thấy anh chàng nào thu hút nhất đêm nay?"

"Hả? Tôi..."

Lee Se Jin nhìn quanh, mọi người đều có nét mặt xem kịch hay.

"Cô không nói để bọn tôi nói thay nhé —— Park Gun Woo!"

Mọi người cười lớn.

"Tiếp theo là trò  mạo hiểm, Se Jin và Gun Woo hôn nhau một cái, thế nào hả?"

Khách khứa đều vỗ tay hô hào.

Lee Se Jin bối rối nhìn Park Gun Woo, anh ta cười bí hiểm.

"Này, hai người mau hôn đi! Hôn một cái thì khó gì đâu?"

Người bên cạnh lại đưa rượu ra.

"Không làm được thì phạt rượu."

Lee Se Jin chau mày, đưa tay nhận lấy ly rượu.

Một cánh tay chặn trước mặt cô.

"Tôi uống thay cô ấy."

"......"

Lee Se Jin quay sang, Seo Yi Kyung đang giơ tay chặn phí trước, giành lấy ly rượu từ tay người kia, ngửa cổ uống cạn.

Người đưa rượu khựng lại rồi cười mấy tiếng gượng gạo.

"Ha ha ha...xem ra 'hắc kỵ sĩ' xuất hiện rồi."

Mấy lượt sau Lee Se Jin vẫn thua, Seo Yi Kyung lại uống thay hết ly này tới ly khác.

"Gì thế, người này sao thích quản việc người khác vậy."

"Mẹ nó chứ, tưởng có kịch hay để xem..."

Có người nói lớn, có người thì rì rầm với nhau.

"......"

Park Gun Woo nheo mắt quan sát Seo Yi Kyung, vẻ mặt có chút thích thú.

Khi lượt mới kết thúc, Park Gun Woo ngăn người bên cạnh đưa rượu.

"Cô bạn, rượu của Se Jin đều do cô uống, e là không đúng quy tắc."

"Cô ấy tửu lượng không tốt.

Seo Yi Kyung lạnh lùng nói, ánh mắt đánh giá Park Gun Woo.

"Từ bây giờ rượu của cô ấy do tôi uống."

"Xem ra cô rất tự tin vào tửu lượng của mình."

Park Gun Woo mỉm cười, lấy một bình soju mới.

"Hiếm khi gặp được nữ trung hào kiệt, chúng ta so tài một chút, thế nào hả?"

Park Gun Woo chỉ vào bàn.

"Quay ra số lẻ tôi uống, số chẵn cô uống, cô thấy sao?"

Seo Yi Kyung nhìn một cái, rồi quay kim trên vòng xoay.

"24."

Seo Yi Kyung không nói gì, lấy một cốc soju uống cạn.

"Tới lượt anh.."

"11."

Park Gun Woo cũng uống cạn một cốc.

"18."

"20."

"22."

"13."

Mọi người nhìn Seo Yi Kyung và Park Gun Woo cứ tôi một ly anh một ly mà uống, vỏ chai trên bàn ngày một nhiều.

"......"

Lee Se Jin lo lắng nhìn Seo Yi Kyung uống, căng thẳng siết chặt nắm tay.

Uống đến chai thứ tư Park Gun Woo bắt đầu nhìn không được rõ nữa rồi, anh ta lắc lắc đầu, ngẩng lên nhìn người trước mặt.

Seo Yi Kyung ánh mắt vẫn sáng rõ, chăm chăm nhìn con số trên bàn quay, ngẩng lên nhìn thẳng Park Gun Woo.

"Tới lượt anh."

Chai thứ năm, thứ sáu, Park Gun Woo sắp không chịu nổi, cố gắng mở cặp mắt nặng trịch, cơ thể bắt đầu loạng choạng.

Khi tới chai thứ bảy, cuối cùng anh ta không chịu nổi, đứng dậy chạy vào nhà vệ sinh.

Seo Yi Kyung nhìn bóng lưng loạng choạng của anh ta, ánh mắt khinh miệt, đặt mạnh ly rượu xuống bàn.

"Còn ai muốn thay anh ta?"

"......"

Khách khứa xung quanh im lặng như tờ.

Seo Yi Kyung đứng dậy kéo theo Lee Se Jin rời đi.

"Se Jin a!"

Son Ma Ri và Tak cũng đứng dậy.

"Xin lỗi, chúng tôi về trước."

Những người còn lại trong phòng đứng nhìn nhau.

"A, Gun Woo thế nào rồi nhỉ?"

Có người đột nhiên hô lên phá vỡ không khí gượng gạo.

Mấy người chạy vào nhà vệ sinh, thấy Park Gun Woo đang nằm dạng chân dạng tay dưới sàn nhà.

"Còn tưởng hôm nay Park Gun Woo còn xơ múi được gì, ai ngờ thế này."

"Đúng thế, thật mất hứng."

Park Gun Woo được mấy người dựng dậy, ném xuống cái giường lớn được trang trí tinh xảo ở phòng bên cạnh.

............

Đi ra khỏi khách sạn, Seo Yi Kyung bỗng loạng choạng.

"Yi Kyung, cô không sao chứ?"

Lee Se Jin vội đỡ cô.

Seo Yi Kyung đẩy ra, chạy ra lề đường cúi người nôn thốc nôn tháo.

"Seo Yi Kyung!"

Lee Se Jin chạy theo vỗ vỗ lưng cho cô, mắt đỏ lên.

"Cô bị ngốc à? Rõ ràng không uống được tại sao còn tỏ ra như vậy?"

Seo Yi Kyung nôn xong thì gần như mất ý thức ngã vào lòng Lee Se Jin.

"Se Jin!" 

Son Ma Ri và Tak từ phía sau chạy tới.

"Seo Yi Kyung thế nào rồi?"

"Cô ấy say rồi."

Lee Se Jin để cô dựa vào người mình, hai mắt rưng rưng.

"Ma Rri, cậu giúp mình đỡ cô ấy lên xe."

Về đến nhà, Lee Se Jin vất vả dìu Seo Yi Kyung vào phòng.

Seo Yi Kyung vừa chạm xuống đệm liền cuộn mình lại, thở nhẹ.

"Seo Yi Kyung, cô sao rồi?"

"Uhm..."

Seo Yi Kyung nhắm chặt mắt, tay ôm bụng.

".....Khó chịu quá."

"Đau dạ dày sao?"

Lee Se Jin tiến gần xem. Seo Yi Kyun guống quá nhiều rượu, sợ sẽ xuất huyết dạ dày.

"Làm sao giờ, hay đi bệnh viện?"

"Không cần..."

Seo Yi Kyung chau mày.

"......Đi bệnh viện tốn tiền."

"Tới lúc nào rồi còn lo cái đấy?!"

Nghe thế Lee Se Jin đau lòng, cắn môi, đưa tay chạm bụng Seo Yi Kyung.

"Đau chỗ nào để tôi xem..."

Chưa dứt lời, Seo Yi Kyung đột nhiên đưa tay kéo mạnh Lee Se Jin.

"!!!"

Lee Se Jin không kịp phản ứng, ngã vào lòng Seo Yi Kyung, má đập vào xương quai xanh và hõm cổ nóng hôi hổi của Seo Yi Kyung.

Ôm chặt người trong lòng, cơ thể căng cứng của Seo Yi Kyung dần thả lỏng.

"Như vậy đỡ hơn nhiều rồi."

Trên người Seo Yi Kyung toả ra mùi rượu nồng nặc, khiến Lee Se Jin gần như không mở mắt được. Cô cảm nhận được Seo Yi Kyung đang ôm mình rất chặt, dường như còn vô thức sợ mất đi sự ấm áp này.

Cảm nhận lực từ vòng tay người đó, trái tim Lee Se Jin đập thình thình.

Trong bóng tối, hai người lặng lẽ ôm nhau như vậy. Hàng lông mày nhăn tít của Seo Yi Kyung cũng giãn dần ra, nhịp thở đều đặn hơn.



--- TBC ---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro