1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jaemin thức giấc vì tiếng vòi hoa sen đang chạy. Rên rỉ, em quay lại và cảm nhận khoảng không bên cạnh và thở dài. Wooseok đã hứa sẽ ở lại với em cả ngày và khi nhìn thấy hắn đang tắm, bạn trai của em có lẽ sẽ đi sớm.

Jaemin đứng trên giường, một cơn ớn lạnh phả vào cơ thể trần truồng khiến em kéo áo choàng. Nước tắt ngay khi em đang buộc áo choàng và Wooseok bước ra khỏi phòng tắm ngay sau đó, một chiếc khăn tắm quấn quanh eo và một chiếc xoa tóc cho khô.

Wooseok là bạn trai ba năm của Jaemin nhưng Jaemin vẫn không thể tin được một người đàn ông tuyệt đẹp như Wooseok lại là của mình. Jaemin bĩu môi và Wooseok nở một nụ cười triệu đô.

"Tôi đã đánh thức em sao, xinh đẹp?"

"Anh đã hứa là sẽ ở lại với em hôm nay." Jaemin nói, nhìn bạn trai mở tủ. Wooseok có những bộ trang phục mà hắn để đây khi ở lại.

"Tôi biết, nhưng văn phòng đã gọi và họ nói rằng nó khẩn cấp."

"Điều này luôn xảy ra."

Wooseok tiến về phía Jaemin và kéo em vào lòng. "Tôi xin lỗi. Tại sao chúng ta không làm một cái gì đó đặc biệt cho ngày kỷ niệm của chúng ta vào tuần tới?"

Jaemin cười vào cổ hắn. "Anh nhớ sao?"

"Tất nhiên, đó là kỷ niệm năm thứ ba của chúng ta. Tôi có kế hoạch đặc biệt."

Jaemin hơi rụt người lại để ngước nhìn hắn. "Thật sao? Em có thể mong chờ không?"

"Ừ, em có thể." Wooseok xác nhận rồi đặt lên môi cậu một nụ hôn nhẹ nhàng. "Tôi phải đi ngay bây giờ, tôi sẽ gọi cho em sau."

Jaemin gật đầu và để hắn đi. "Được rồi. Mặc quần áo đi."

Wooseok rời đi sau vài phút và Jaemin đi vào phòng khách. Em cảm tiếng kêu đói trong bụng nhưng lại chỉ lấy ra một miếng gà lắc và một ít trái cây. Em có buổi chụp hình vào ngày mai nên không ăn được nhiều. Em ngồi xuống trước ghế dài và bật TV.

Một kênh thể thao đang phát, một trận đấu bơi lội, Wooseok hoặc người quản lý của em có lẽ đã để nó ở đó, Jaemin định đổi kênh khi nhận thấy một trong những vận động viên là người Hàn Quốc, tên anh là Lee Jeno. Lee Jeno hóa ra là một vận động viên bơi lội thực sự giỏi, chiến thắng gần như tất cả các trận đấu. Anh cũng rất đẹp trai và có nụ cười ngây thơ trên khuôn mặt khiến Jaemin muốn cổ vũ cho anh.

Jaemin thấy mình bị cuốn vào việc này đến mức gần như không nghe thấy tiếng chuông cửa. Quản lý đứng một cách miễn cưỡng để đánh tiếng người trong cuộc.

"Có chuyện gì vậy?" Jaemin nói khi quản lý bước vào, trở lại chiếc ghế dài. Người quản lý của em đi theo sau và đóng cửa.

"Anh đã nói với em rằng hãy luôn hỏi xem ai đang ở cửa trước khi mở. Nếu anh là một kẻ theo dõi thì sao?" Jaemin biết quản lý của mình rất có ý tốt nhưng hôm nay em không có tâm trạng để lắng nghe.

"Hôm nay là một ngày rảnh rỗi đối với em, cũng như đối với anh, vậy tại sao anh lại ở đây?" Jaemin hỏi. Lee Jeno đang bắt đầu một cuộc đua mới trên màn ảnh và trông rất nóng bỏng khi đang ướt.

"Chúng ta đã nhận được lời đề nghị chọn em trong 'Married Life'. Chương trình mà hai người xa lạ gặp nhau và kết hôn vào ngày hôm sau và phải chung sống như một cặp vợ chồng trong vài tháng."

Cuối cùng thì Jaemin cũng rời mắt khỏi chiếc tivi. "Em nghĩ chúng ta sẽ bắt đầu suy nghĩ về album solo của em? Ý anh là Married Life?"

Quản lý của Jaemin thở dài và ngồi xuống ghế. "Đúng, nhưng chương trình này gần đây thực sự nổi tiếng và sẽ rất tốt cho em được biết đến nhiều hơn. Hãy thể hiện tính cách dễ thương và vui vẻ của em trên truyền hình và khiến mọi người trên toàn quốc yêu em. Màn solo của em sẽ là một xác nhận thành công sau đó. "

Điều đó có ý nghĩa với Jaemin, nhưng cậu vẫn hơi e ngại rằng em sẽ phải đẩy lùi màn solo của mình thêm một lần nữa. "Nhưng em đã có bạn trai. Em không nghĩ Wooseok sẽ thích ý tưởng em đóng giả với người khác trên máy quay."

Quản lý của em nhướng mày. "Wooseok không có tiếng nói trong việc này. Nếu em không muốn làm điều đó thì cũng tốt nhưng đừng để mối quan hệ của em cản trở em đến với thành công."

Jaemin quay lại TV và thấy rằng Lee Jeno đã thắng trận đấu. Anh đang ăn mừng với người dường như là huấn luyện viên của anh và nở một nụ cười rất tươi. Anh trông giống như một con cún con. "Em sẽ tham gia với ai?"

Người quản lý của em mỉm cười, biết Jaemin ít nhiều đã nhận lời xuất hiện trong chương trình. "Em biết đấy, anh không thể nói với em điều đó", quản lý quay sang T.V và tỏ ra bị sốc trong một giây ngắn ngủi. "Anh không biết em đã xem thể thao?"

Jaemin nhún vai. "Em không. Chỉ một lần này thôi. Anh có biết Lee Jeno không?"

"Có ai không biết Lee Jeno?" Jaemin nhìn anh một cái nhìn bối rối và quản lý tiếp tục. "Cậu ấy là thần đồng bơi lội, số 1 Hàn Quốc và là vận động viên Hàn Quốc duy nhất giành được huy chương vàng tại Giải vô địch thủy sinh thế giới năm nay. Cậu đã giành được huy chương vàng cho mọi cuộc thi solo và hầu hết mọi cuộc thi đồng đội mà cậu ấy tham gia."

"Cậu ấy thật tuyệt." Jaemin ngạc nhiên. Cậu nhìn lại TV, nhìn vận động viên bơi lội cúi đầu nhận huy chương của mình, anh trông cũng thật trẻ, khoảng tuổi của Jaemin. Thật tuyệt biết bao khi đạt được nhiều điều như vậy ở độ tuổi trẻ như vậy?

Đó là kết thúc của cuộc trò chuyện và quản lú của em rời đi không lâu sau đó. Jaemin dành cả ngày còn lại để nằm, nhắn tin cho bạn bè và sau đó tập thể dục vào ban đêm. Em đắp mặt nạ trước khi ngủ để chuẩn bị cho ngày mai.

Jaemin đến buổi chụp trang bìa tạp chí vào ngày hôm sau, cùng với ba thành viên khác trong nhóm nhạc nam của em, BlackCode. Một trong những phần tuyệt vời nhất khi trở thành người nổi tiếng đối với Jaemin là trang điểm.

"Tôi nghe nói cậu đang nhận vai cho Cuộc sống hôn nhân?" Một trong những thành viên của em, Youngjoon hỏi.

Jaemin gật đầu. "Ừ, tôi nghĩ nó có thể rất vui nên tôi đã đồng ý."

"Không phải là tuyệt vời để trở thành một trong những người nổi tiếng sao? Chúng tôi hầu như không có bất kỳ công việc nào ." Hyejun, người lớn tuổi nhất nói và bầu không khí trở lạnh lẽo. BlackCode đã là một nhóm được sáu năm và trong khi họ có một vài bài hát hit, Jaemin là thành viên được biết đến nhiều nhất. Em đã trở nên viral một năm trước với một trong những fancam của mình và em đã nhận được rất nhiều lời mời đến các chương trình tạp kỹ, quảng cáo và thậm chí là khách mời trong các bộ phim truyền hình.

Cả nhóm từng là bạn thân của nhau nhưng khi Jaemin đột nhiên trở nên nổi tiếng, Hyejun trở nên hung hăng và tiêu cực, Youngjoon xa cách nhưng chỉ có Chan vẫn đối xử với em như cũ.

"Hyung, đừng nói vậy." Chan đáp lại, liếc nhìn Jaemin lo lắng trong gương và Jaemin khẽ mỉm cười với cậu. Em không còn nhạy cảm với những nhận xét của Hyejun nữa, em đã học cách phớt lờ chúng.

Họ hoàn thành trang điểm và trang phục trong im lặng và sẵn sàng chụp ảnh. Nhiếp ảnh gia đã đặt Jaemin ở phía trước và chính giữa và làm cho các thành viên khác cảm thấy như mình là phông nền và điều đó khiến Jaemin cảm thấy tồi tệ.

Sau toàn bộ lịch trình mệt mỏi, Jaemin rời đi trong chiếc xe cá nhân của mình, chiếc xe rời đi kể từ khi em chụp một mình lần trước. Lấy điện thoại ra, em gọi cho Wooseok nhưng nó chuyển sang hộp thư thoại. Jaemin thở dài, bực bội đánh rơi điện thoại. Em không cảm thấy muốn trở về ngôi nhà trống, em muốn tiếp xúc với những người không có ác ý với em.

Đúng lúc đó, điện thoại của em đổ chuông. Đó là Jungwoo, một trong những người bạn của Jaemin nên em vui vẻ nghe. "Này, anh đã gọi vào một thời điểm tuyệt vời."

"Chào, Jaemin. Em có khỏe không?"

"Em ổn, em vừa mới quay xong và đang tìm người đi chơi. Hyung, anh có bận không?"

"Hôm nay anh có một số buổi luyện thanh," Jungwoo nói và Jaemin nhận ra điều gì đó trong giọng nói của mình. "Và tôi có một vài điều muốn nói với em."

"Có chuyện gì vậy?"

"Anh nhớ hôm qua em đã nói với anh rằng Wooseok hyung đang làm việc, nhưng Jisung nói với anh rằng em ấy đã nhìn thấy Wooseok hyung và Chan rời club cùng nhau."

Jaemin chớp mắt, não em không xử lý thông tin đủ nhanh. "C-cái gì? Wooseok và Chan? Điều đó không thể nào, họ chưa gặp nhau, em chưa giới thiệu họ."

"Anh chỉ đang kể cho em nghe những gì anh đã nghe," Jungwoo nói nhẹ nhàng. "Sao em không hỏi Wooseok, có lẽ sẽ có lời giải thích."

Lời giải thích cho việc Wooseok rời club với Chan? Jaemin không nghĩ vậy, nhưng em cố tin Jungwoo. Phải có một lời giải thích. Nhưng tại sao họ không nói với Jaemin nếu họ biết nhau, và tại sao Wooseok thậm chí còn ở trong club? Hắn nói với em rằng hắn đã làm việc cả đêm. Và Chan, người bạn của em trong suốt những năm qua, họ đã thân nhau từ những ngày còn là thực tập sinh vậy tại sao vậy?

Jaemin lắc đầu để giải tỏa và nói vào điện thoại. "Cảm ơn Hyung. Em sẽ gọi lại sau." Em cúp máy trước khi có thể nghe thấy câu trả lời của Jungwoo.

Cho xe chuyển động, em tăng tốc đến tòa nhà chung cư của Wooseok, định hỏi hắn về Chan và hy vọng bạn trai cho em một lời giải thích hợp lý. Jaemin gọi cho Wooseok một lần nữa trên đường đi của em nhưng nó lại chuyển sang hộp thư thoại. Em đậu xe ở lô đất và nhìn thấy chiếc xe hơi màu đỏ ưa thích của bạn trai mình ở đó. Hắn chắc chắn đang ở nhà. Jaemin tự hỏi hắn đang làm gì để không nhận cuộc gọi của mình.

Jaemin lấy mũ lưỡi trai ra và che đi màu tóc vàng bạch kim của mình để tránh gây chú ý. Đeo kính râm vào, em ra khỏi xe và đi vào tòa nhà. Đó là buổi chiều của một ngày trong tuần nên hầu như không có ai xung quanh để ý đến Jaemin.

Jaemin đến căn hộ ngay lập tức và hít thở sâu bên ngoài cửa nhà. Em bấm chuông cửa nhưng không có tiếng trả lời. Sau vài phút, Jaemin nhập mật mã, Wooseok đã nói với em một lần và mở cửa.

Đèn sáng nhưng Wooseok không có trong phòng khách. Jaemin nhìn thấy chiếc điện thoại của Wooseok bị bỏ rơi trên ghế và cảm thấy nhẹ nhõm một chút vì hắn không bỏ qua các cuộc gọi của mình, chỉ là hắn đã không nhìn thấy chúng. Jaemin đi về phía phòng ngủ và nghe thấy một tiếng cười.

Một tiếng cười quen thuộc.

Cửa phòng ngủ hơi mở nên Jaemin nhìn vào và tim em chùng xuống. Wooseok và Chan đang quấn lấy nhau, nửa khỏa thân và cười về điều gì đó họ đang nói về. Wooseok đang trao cho Chan nụ cười đó, nụ cười luôn làm tan chảy trái tim Jaemin. Chan đang cười với Wooseok giống như cách cậu ấy đã từng cười với Jaemin, một nụ cười của tình bạn và sự ấm áp.

Trái tim Jaemin vỡ tan thành từng mảnh khi nhìn thấy những giọt nước mắt cay xè khi rơi xuống. Khi nào họ ngừng trao cho em những nụ cười đó và bắt đầu trao chúng cho người kia?

Jaemin biết mình không thể đối đầu với họ, nhìn vào mắt họ lúc này mà không khỏi suy sụp nên em quay đi và ra cửa.

Em đã ra khỏi đó trong nháy mắt và quay trở lại xe của mình. Tay Jaemin run lên khi cố gắng mở xe nhưng những giọt nước mắt đã làm mờ tầm nhìn của em. Vì vậy, em chỉ cúi xuống bên cạnh ô tô, che mặt và khóc nức nở. Em nghĩ về những nụ hôn mà Wooseok đã trao cho dm chỉ mới ngày hôm qua và lời hứa về một kỷ niệm năm thứ ba tuyệt vời. Em nghĩ về cách Chan đã hỗ trợ em ngay trước đó vào ngày hôm đó và tự hỏi làm thế nào cả hai người họ có thể làm điều này với mình. Chan là thành viên duy nhất của BlackCode biết mình đã có bạn trai, vì Jaemin tin tưởng cậu ấy. Nhưng em đã bị cả hai người họ đâm sau lưng và Jaemin cảm thấy mất mát.

"Cậu có ổn không?"

Jaemin đóng băng trước giọng nói và ngập ngừng nhìn lên, đã nghĩ cách thoát khỏi tình huống này. Giọng nói thuộc về một người đàn ông trẻ tuổi, đẹp trai và khuôn mặt của anh ta có vẻ rất quen thuộc.

Jaemin cố gắng đứng dậy ngay lập tức nhưng chân em co quắp và gần như ngã về phía sau nhưng người lạ mặt đẹp trai này đã bắt lấy eo em và kéo Jaemin về phía mình. Trái tim Jaemin đập thình thịch trong lồng ngực vì cú sốc và một thứ cảm xúc khác mà em không thể hiểu khi nắm lấy bờ vai rộng lớn của người lạ để giữ vững bản thân.

Jaemin nhìn vào đôi mắt nâu của người lạ, có vẻ rất quen thuộc, và cảm thấy như bị mất hút trong giây lát, thế giới tắt ngấm và em không thể nghĩ được gì và gần như quên mất rằng mình đang đau lòng và đang khóc.

"Xin chào?"

Jaemin được đưa trở lại thực tại khi em chớp mắt nhanh chóng. Người đàn ông lạ mặt đẹp trai đang nhìn em một cách kỳ lạ và Jaemin nhận ra rằng anh vẫn đang giữ mình nên em bỏ đi ngay lập tức.

"Tôi xin lỗi." Jaemin lầm bầm. Em thật ngốc, nếu bị nhận ra thì sao?

"Không sao đâu. Mặc dù vậy cậu vẫn ổn chứ? Cậu đang khóc, cậu có cần giúp đỡ không?" Người lạ hỏi một cách lo lắng, dường như anh ta không biết Jaemin là ai.

"Tôi không sao," Jaemin trả lời và lau nước mắt, cố nở một nụ cười nhẹ. "Đó là gió. Dị ứng." Em ra hiệu một cách mơ hồ.

"Ồ, dị ứng." Người đàn ông lặp lại, rõ ràng là không tin anh nhưng quyết định không thúc ép. "Cậu có sống ở đây không?"

Jaemin lắc đầu nguầy nguậy. "Tôi chuẩn bị rời đi
"Ồ," Anh gật đầu rồi mỉm cười với Jaemin và đột nhiên nó nhấp nháy. Jaemin biết em đã nhìn thấy người lạ ở đâu trước đây.

"Anh là Lee Jeno! Vận động viên bơi lội!"

"Ồ, cậu biết tôi là ai." Jeno xoa gáy và tỏ vẻ ngại ngùng.

"Ừ, gần đây." Jaemin mỉm cười cảm thấy thích thú. Nó giống như định mệnh. "Tôi tình cờ xem kênh thể thao ngày hôm qua và cậu thật tuyệt!" Em nhấn mạnh Jeno đã tuyệt vời như thế nào bằng một ngón tay cái lên làm cho Jeno cười một chút.

"Cảm ơn. Tôi rất vinh dự. Tên của cậu là gì?"

Đã lâu rồi em không tự giới thiệu mình. "Tôi là Na Jaemin. Rất vui được gặp."

Họ bắt tay nhau và Jaemin cảm thấy trong lòng rất thích thú, giống như được gặp thần tượng của mình, mặc dù em mới biết về Jeno ngày hôm qua. Jaemin cũng nhận ra Jeno ngoài đời đẹp trai hơn.

"Thôi, tôi phải đi ngay, tôi đang cần gặp một người bạn ở đây." Jeno nói cuối cùng và buông tay Jaemin mà Jaemin thậm chí còn không nhận ra mình vẫn đang nắm.

"Được rồi, tôi sẽ đi." Jaemin nói. "Rất vui được gặp bạn."

"Tôi cũng vậy, và tôi chân thành hy vọng chứng dị ứng của cậu không tái phát." Jeno nở một nụ cười cuối cùng và bỏ đi. Jaemin nhìn anh rời đi và khi anh đi xa, cảm giác buồn bã và đau lòng lại quay trở lại. Jaemin thở dài và lên xe. Em không mong muốn được ở một mình trong ngày.

Jaemin về nhà thay quần áo và đi ra ngoài. Thay vào đó, em lái xe đến bệnh viện, đó trở thành điều Jaemin làm bất cứ khi nào em cảm thấy thất vọng. Em chào hỏi các y tá và đưa cho họ một ít cà phê và bánh mì. "Hãy tiếp tục phát huy."

Họ đón nhận nó bằng nụ cười và những lời nói ngọt ngào. Jaemin tiếp tục trò chuyện trong một phút trước khi bước vào phòng riêng. Mẹ anh, người thân cuối cùng còn sống duy nhất mà Jaemin có, nằm bất động trên chiếc giường được gắn với các loại máy móc khác nhau.

"Chào mẹ," Jaemin ngồi bên cạnh và nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của bà, nói chuyện với mẹ luôn khiến em cảm thấy dễ chịu hơn, mặc dù bà không thể đáp lại. "Mẹ có khỏe không? Con hy vọng mẹ vẫn ổn, dù con không thể nói như vậy với bản thân mình. Con thật ngu ngốc mẹ ạ. Con thật ngu ngốc khi mở lòng với họ và nghĩ rằng sẽ an toàn.Con thật ngu ngốc vì đã yêu anh ấy. "

Jaemin cảm nhận được làn sóng nước mắt mới và lần này em để cho mình thổn thức. Chăm chỉ hơn trước và trong sự thoải mái của mẹ em.

<>

Ngày hôm sau, Jaemin cập nhật cho người quản lý của mình về vị trí của mình và sau đó gửi một tin nhắn cho Chan yêu cầu gặp cậu ngay bây giờ, và một tin nhắn cho Wooseok để yêu cầu gặp lại sau. Jaemin thực sự tức giận, giận cả hai người, giận bản thân và giận cả thế giới.

Chan đến vào đầu giờ chiều, nụ cười trên môi khi cậu bước vào phòng bệnh, giống như mọi khi cậu gặp Jaemin nhưng Jaemin chỉ muốn tát cho nụ cười của cậu ta.

Chan đưa cho Jaemin một giỏ hoa quả nhỏ. "Tôi không muốn đi tay không."

"Phải thật khó khi phải nỗ lực hết mình để trở nên tốt đẹp." Jaemin không kìm được mình và phớt lờ cái nhìn bối rối của Chan, đặt trái cây đi. "Chúng ta đi chỗ khác nói chuyện."

Jaemin đưa Chan đến lối thoát hiểm và ngay lập tức xuống đó, không muốn mất thời gian. "Cậu và Wooseok hyung quay lén sau lưng tôi bao lâu rồi?"

Chan rõ ràng là rất ngạc nhiên và trông có vẻ mất tập trung trong một giây trước khi cậu ấy thở dài, nét mặt của cậu ta đột nhiên trở nên lạnh lùng, một điều Jaemin chưa từng thấy trước đây. "Cậu là người đã bấm chuông cửa của anh ấy ngày hôm qua? Nếu cậu nhìn thấy chúng tôi tại sao cậu không nói sớm, chúng tôi có thể đã giải quyết vấn đề này sớm hơn."

"Ý cậu là gì?" Jaemin sửng sốt trước sự táo tợn, không biết xấu hổ của cậu ta, nhưng em không để lộ ra ngoài.

"Ý tôi là ... Wooseok hyung đã nói với tôi rằng anh ấy phát ngán vì cậu. Anh ấy muốn kết thúc mọi chuyện với cậu nhưng cậu tiếp tục bám lấy anh ấy. Anh ấy đã hứa với tôi sẽ sớm chia tay với cậu. Anh ấy yêu tôi bây giờ." "

Jaemin mở miệng nhìn chằm chằm. Phải đấu tranh rất nhiều để từ ngữ được thốt ra, sự tổn thương bao trùm lên họ là điều hiển nhiên. "Anh ta nói như vậy?"

"Và hơn thế nữa. Cậu có muốn nghe phần còn lại không?"

"Cậu có thích điều này không?" Jaemin phun ra một cách kinh tởm.

"Không phải ngày nào Jaemin vĩ đại cũng đạt được điều mình muốn. Cảm giác thế nào khi biết tôi lấy bạn trai của cậu?

Đây là lúc Jaemin nhận ra, Chan chưa bao giờ là bạn của mình. Cậu ta cũng ghen tị và cay nghiệt như các thành viên khác. Cậu ta chỉ giả mạo nó để có lợi cho mình. Cơn thịnh nộ thiêu đốt Jaemin và một thứ gì đó chỉ nhấp vào trong em.

"Cậu biết không? Cậu có thể có Wooseok. Và vì cậu đã quá chán ghét tôi, cậu sẽ không bao giờ phải đối phó với tôi nữa. Quay trở lại ký túc xá và nói với Youngjoon và Hyejun hyung rằng tôi sẽ rời nhóm . Tôi không thể sống với những hành động khốn nạn của cậu nữa "

Jaemin nhìn thấy sự hối hận trong mắt Chan ngay lập tức mặc dù cậu ta cố gắng che đậy nó nhưng rõ ràng là giọng nói của cậu ta hơi run. "Cậu không thể chỉ quyết định rời nhóm một mình."

"Hãy quan sát tôi cho kĩ. Cậu biết chủ tịch yêu quý tôi và sẽ làm bất cứ điều gì tôi yêu cầu." Jaemin chế nhạo. "Vì tôi là người duy nhất thực sự kiếm tiền cho ông ta. Ồ, và tôi tự hỏi các cậu sẽ còn lại bao nhiêu người hâm mộ nếu không có tôi?" Sau đó, Jaemin quay lại bỏ đi nhưng Chan đã nắm lấy cánh tay của em nhưng Jaemin kéo cánh tay của mình ra khỏi vòng tay của kẻ phản bội một cách thô bạo. "Đừng có chạm vào tôi."

"Tôi-" Chan loạng choạng, giọng nói và đôi tay run rẩy. "Tôi chắc là điên rồi; vừa rồi tôi phải thật sự điên khi nói những điều đó với cậu. Tôi hứa, sẽ không bao giờ lại gần Wooseok hyung nữa, nên làm ơn, đừng rời nhóm. Chúng tôi sẽ ra sao,làm gì mà không có cậu? "

"Chà, cậu nên nghĩ về điều đó trước khi chọc tức tôi." Jaemin giận dữ vặn lại vai Chan, bước ra ngoài.

Và em cảm thấy hài lòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro