2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jeno sững sờ nhìn bác sĩ. Anh thầm khấn bên tai là lời nói dối. "Bác sĩ nói gì cơ?"

Bác sĩ lắc đầu nghiêm nghị. "Vai của cậu đã trở nên thực sự tồi tệ. Tại sao cậu lại để nó đến thế này? Cậu sẽ phải đến bệnh viện thường xuyên để điều trị và từ bỏ việc bơi lội."

Đầu Jeno quay cuồng. "Vậy, khi nào tôi có thể bắt đầu bơi trở lại?"

"Tôi không thể nói bây giờ nhưng nó có vẻ không nhanh đâu."

Jeno không thể ở lại để nghe điều này, anh không thể. Jeno đột ngột đứng lên và nói với bác sĩ và quản lý của anh, Doyoung, người cũng ở đó với anh. "Tôi đi ra ngoài hít thở không khí."

Anh rời văn phòng trước khi họ có thể ngăn anh lại. Thế giới xoay quanh Jeno khi anh cố gắng vượt qua mọi người và cuối cùng ngồi yên trên một chiếc ghế. Điều này không thể xảy ra với anh, anh vẫn còn trẻ với một sự nghiệp dài phía trước, anh vẫn còn những ước mơ để đạt được.

Đáng lẽ anh nên đến bệnh viện sớm hơn, nhưng anh không muốn, anh có những cuộc thi để chuẩn bị và quay trở lại, anh sẽ đưa ra quyết định tương tự. Anh không hối hận vì đã không đến sớm hơn vì khi đó anh sẽ không thể thi đua hay giành chiến thắng.

Nhưng điều này vẫn không công bằng.

Jeno nghe thấy tiếng thì thầm và nhìn lên để thấy một vài cô gái đang nói chuyện với nhau trong khi liếc nhìn anh. Họ đã nhận ra anh. Jeno thường cởi mở trò chuyện với người hâm mộ, nhưng bây giờ anh không có tâm trạng. Anh nhìn xung quanh thấy cầu thang thoát hiểm và quyết định lại gần.

Anh leo cầu thang lên các tầng cao hơn và định quay trở lại tòa nhà thì nghe thấy giọng nói từ tầng trên. Jeno nhận ra một trong những giọng nói đó là Na Jaemin, cậu bé xinh đẹp đang khóc mà anh đã gặp hôm qua. Anh tự hỏi cậu đang làm gì trong bệnh viện, trèo lên cầu thang chỉ để chào cậu ấy và anh phát hiện ra và nghe những gì Jaemin nói.

"Cậu biết không? Cậu có thể có Wooseok," Jaemin hôm nay nghe khác hẳn, em lạnh lùng, có vẻ lạnh lùng. "Và vì tất cả các cậu đều quá chán ghét tôi, nên cậu sẽ không bao giờ phải đối phó với tôi nữa. Hãy quay trở lại ký túc xá và nói với Youngjoon và Hyejun hyung rằng tôi sẽ rời nhóm. Tôi không thể đối diện với những kẻ lừa dối nữa "

Jeno dừng lại, lùi lại, vì vậy anh không thể nhìn thấy họ nữa. Đó có vẻ như là một tình huống mà anh không nên tham gia vào.

"Cậu không thể chỉ quyết định rời nhóm một mình." Cậu bé kia nghe mà kinh hãi.

"Hãy quan sát tôi cho kĩ. Cậu biết chủ tịch yêu quý tôi và sẽ làm bất cứ điều gì tôi yêu cầu. Vì tôi là người duy nhất thực sự kiếm tiền cho ông ta. Ồ, và tôi tự hỏi các bạn sẽ còn lại bao nhiêu người hâm mộ nếu không có tôi?" Jeno nhướng mày, không tin vào tai mình. Jaemin này rất khác với những gì Jeno tưởng tượng và Jeno cảm thấy hơi thất vọng.

"Đừng có chạm vào tôi." Giọng Jaemin gay gắt khiến Jeno chùn tay.

"T-" Giọng cậu bé kia run lên và Jeno cảm thấy tội nghiệp cho cậu. "Tôi chắc là điên rồi; vừa rồi tôi phải thật sự điên khi nói những điều đó với cậu. Tôi hứa, sẽ không bao giờ tìm đến Wooseok hyung nữa, nên làm ơn, đừng rời nhóm. Chúng tôi sẽ ra sao. Làm gì mà không có cậu? "

"Chà, cậu nên nghĩ về điều đó trước khi chọc tức tôi." Jaemin giận dữ phản bác lại và bỏ đi. Cậu bé kia hét lên đầy giận dữ và Jeno nghĩ rằng cậu ta sẽ xấu hổ nếu ai đó nhìn thấy cậu trong tình trạng đó nên vận động viên bơi lội cũng bỏ đi.

Jeno lấy điện thoại ra và tìm kiếm Na Jaemin. Có vẻ như cậu ấy là một người nổi tiếng, nó sẽ giải thích về mái tóc vàng của cậu ấy và tại sao cậu lại đẹp như vậy. Anh phát hiện ra cậu là rapper chính của nhóm nhạc Black Code bốn thành viên. Jeno thở dài khi lướt qua các bức ảnh của mình. Thật tệ là cậu không có tính cách phù hợp với vẻ đẹp của mình.

"Cậu đang làm gì đấy?" Doyoung bất ngờ nhìn qua vai anh và Jeno hơi nao núng.

"Hyung! Thôi đi." Jeno rên rỉ một chút nhưng nhận ra Doyoung đang nhìn vào điện thoại của mình với một biểu cảm lẫn lộn. "Anh có biết cậu ấy không?"

"Tôi á? Không." Doyoung trả lời và cuối cùng bỏ đi. "Nhưng ít nhất ai cũng biết tên cậu ấy. Cậu ấy là một nghệ sĩ nổi tiếng."

"Nếu cậu ấy tốt và nổi tiếng như vậy, tại sao em không biết cậu ấy? Và Wooseok là ai?"

"Cậu không biết là ai và tôi không biết đó là ai." Doyoung trả lời và Jeno gật đầu, người Wooseok này hẳn không phải là người nổi tiếng. Anh cất điện thoại đi.

"Bác sĩ đã nói gì?"

"Ông ấy chỉ cho tôi một loạt các bài tập để cậu thực hiện và kê một số thuốc giảm đau. Cố gắng sử dụng cánh tay của cậu bình thường nhưng không luyện tập bơi cho cậu nữa. Nếu nó không khá hơn thì cậu sẽ phải phẫu thuật. Có thể phẫu thuật ngăn không cho cậu bơi nữa. "

"Vậy thì em hy vọng mình sẽ nhanh chóng khỏe lại."

Jeno rời bệnh viện sau khi lấy thuốc và sắp xếp các cuộc hẹn để đến vật lý trị liệu. Anh về đến nhà và nở một nụ cười giả tạo trước khi vào nhà.

"Mẹ! Con về rồi." Jeno gọi khi anh bước vào. Người quản gia trung niên của họ tiến lại gần và chào anh ta bằng một cái cúi đầu nhỏ rồi Jeno quay lại. Mẹ anh khẳng định họ sẽ chính thức rời khỏi nhà từ bây giờ. Jeno cho rằng đó là bởi vì cô ấy nghèo khó, và làm quản gia cho một số người và bây giờ con trai cô cuối cùng cũng kiếm được một số tiền, cô ấy muốn sống một cuộc sống tốt hơn. Jeno tất nhiên không có vấn đề gì với nó, anh có thể tự kiếm tiền cho gia đình mình.

Mẹ anh đi xuống lầu, nụ cười tươi rói trên môi. "Jeno, con về rồi. Bệnh viện nói gì vậy?"

"Không có gì nhiều," Jeno biết anh không thể nói cho bà biết sự thật. Bà ấy sẽ quá lo lắng. "Họ cho con một số thuốc giảm đau và cho con một số bài tập để làm và mọi việc sẽ ổn thôi."

"Con yêu thật tuyệt," mẹ anh thở phào nhẹ nhõm. "Tại sao con không đi tắm rửa sạch sẽ và chúng ta có thể ăn tối. Cha và chị gái của con sẽ trở lại sớm."

Jeno gật đầu và nghiêng người để hôn lên má bà. "Nhân tiện, con thích kiểu tóc mới của mẹ. Mẹ trông thật đẹp."

Mẹ anh đỏ mặt, thích thú khi được khen ngợi. "Cảm ơn. Con đã nhận được cái nhìn hoàn hảo từ mẹ."

"Tất nhiên." Jeno tinh nghịch nháy mắt với bà và bỏ về phòng. Anh thở dài thườn thượt và bỏ thuốc xuống bàn. Anh đi tắm và ngồi trước máy tính của mình và trước khi anh biết mình đang làm gì, anh đang tìm kiếm Na Jaemin.

Anh ấy xem tất cả các video âm nhạc của Black Code, các bản chỉnh sửa của Jaemin, fancam và video huyền thoại đã khiến em nổi tiếng. Jeno thường là một người thích âm nhạc, không quan tâm nhiều đến nghệ sĩ hay những thứ khác nên anh không biết nhiều người nhưng Jaemin khiến anh muốn trở thành một fanboy.

Jeno chớp mắt, tự nhắc nhở bản thân rằng tính cách thực sự của cậu ấy không tuyệt vời. Anh không muốn đánh giá Jaemin quá nhiều dựa trên cuộc trò chuyện mà anh tình cờ nghe được nhưng thật khó để không làm vậy. Anh thở dài và đóng trình duyệt ngay khi có tiếng gõ cửa.

Chị gái của anh, Jieun, thò đầu vào. "Này, đến giờ ăn tối rồi!"

"Được rồi Noona."

Lâu lắm rồi cả nhà mới ngồi ăn cơm cùng nhau, một trong hai người thường bận rộn nên cả bốn người đều rất vui khi ở bên nhau. Họ luôn nói về ngày của họ, sau đó mẹ của anh và Jieun thường dẫn dắt các cuộc trò chuyện.

"Mẹ đoán xem?" Jieun hỏi vào bữa ăn, sự tinh nghịch trong giọng nói của cô ấy thu hút sự chú ý của Jeno. "Jeno được chọn trong chương trình Married life."

"Làm sao chị biết?" Jeno ngạc nhiên hỏi. Anh chưa nói với ai về điều đó nhưng trước khi cô trả lời, anh đã có linh cảm về người đó.

"Quản lý của em đã nói với chị." Jieun xác nhận sự nghi ngờ của anh và thè lưỡi với anh. "Anh ấy không cho con biết đối tác của Jeno sẽ là ai. Mẹ có nghĩ rằng chúng ta cũng có thể xuất hiện trong chương trình không?"

Mẹ anh nở một nụ cười kín kẽ với Jeno. "Mẹ không biết bây giờ con đang tham gia các chương trình tạp kỹ."

"Chà, có vẻ như rất nhiều người hâm mộ của con đã yêu cầu con có mặt trong chương trình để họ liên hệ với con và con nghĩ rằng điều đó sẽ không ảnh hưởng gì, chỉ là một nguồn thu nhập khác." Jeno trả lời và nhìn chằm chằm vào Jieun, người chỉ nhún vai.

"Con là một vận động viên, không phải một người nổi tiếng. Con nên lấy lòng mọi người bằng cách bơi lội của mình, không xuất hiện trên các chương trình và để mọi người đánh giá con khi họ không biết con. Và mẹ cũng không muốn con kết hôn với một người nổi tiếng. "

"Mẹ, là kết hôn giả, mẹ không cần phải coi trọng. Và chỉ là một buổi biểu diễn thôi, mẹ đừng lo lắng quá, con có thể tự lo được."

Ánh mắt mẹ anh dịu lại, "Mẹ biết, mẹ chỉ lo lắng cho con và tương lai của con."

"Và cha đánh giá cao con vì điều đó."

Cha của Jeno hắng giọng. "Hãy để cậu bé làm theo ý mình, nó 21 tuổi,đã có thể tự lo cho bản thân."

"Cảm ơn bố." Jeno trao cho cha mình một nụ cười ấm áp và đó là kết thúc của cuộc nói chuyện .

Jieun vào phòng sau bữa tối và ngồi trên giường. Jeno cau mày nhưng không làm gì cả, chỉ kéo ghế và ngồi. "Tại sao chị lại làm em căng thẳng, Noona?"

Jieun cười. "Doyoung Oppa đã nói cho chị biết đối tác Married life của em là ai."

"Anh ấy không nên nói với chị những điều này."

"Em không tò mò sao?"

Jeno nhún vai, "Không hẳn đâu. Dù sao thì em cũng không phải là một diễn viên giỏi nên em muốn thực sự ngạc nhiên hơn là giả tạo."

"Chà," Jieun thực sự bĩu môi và bước xuống giường. "Đổi lại chị muốn bắt em làm những việc cho chị, nhưng chị đoán chị sẽ đi ngay bây giờ."

Jeno nở một nụ cười thật tươi, "Tạm biệt!"

Jieun đảo mắt và định rời đi nhưng cô ấy dừng lại ở cửa và nhìn lại với ánh mắt quan tâm. "Vai của em thế nào?"

Jeno thực sự ngạc nhiên Doyoung hyung đã cố gắng giữ bí mật này với Jieun. "Không sao đâu, chỉ hơi đau thôi. Em chỉ cần uống thuốc là sẽ ổn."

"Tuyệt vời, niềm tự hào của gia đình chúng ta không thể bị thua được." Jieun nháy mắt với anh và sau đó rời đi. Jeno đã nhảy lên giường sau khi chị rời đi, trái tim anh hơi tan nát vì đã nói dối gia đình mình. Nhưng không còn sự lựa chọn nào khác, như Jieun đã nói, niềm tự hào của gia đình không thể bị tuột dốc.

Jeno chính thức khởi quay Married life một tháng sau đó. Đây là ngày đầu tiên và cuối cùng thì Jeno cũng sẽ gặp đối tác của mình trong chuyện này, anh tò mò và gần như sắp bóp cổ Jieun vì đã ám ảnh anh với điều đó trong nhiều tháng qua.

Doyoung thả Jeno ra bên ngoài quán cà phê, nơi anh sẽ gặp đối tác của mình, nhắc nhở anh phải thật tử tế và quyến rũ. Anh đã cố gắng để trông thật đẹp, mặc một chiếc áo sơ mi có cổ màu trắng với áo phông đen, quần tây đen và giày thể thao màu trắng với dây xích dài trên quần. Jieun đã chọn trang phục cho anh và bây giờ anh trông giống như e-boy.

Jeno chào nhóm quay phim, anh đã gặp hầu hết họ trong cuộc họp giao ban, và ngồi xuống quán cà phê với đồ uống. Đối tác của anh sẽ đến bất cứ lúc nào nên anh chỉ cần chờ đợi. Đội ngũ sản xuất và người quản lý của anh đã rất cẩn thận để không đưa ra bất kỳ gợi ý nào nên điều chắc chắn duy nhất là đó là một con đực.

Q: Tuýp người nào sẽ khiến bạn thấy thích ?

Jeno: Chà, tôi hy vọng họ bằng tuổi tôi để chúng tôi có thể làm bạn và cùng nhau hành động ngớ ngẩn. Một người nào đó có sự chênh lệch tuổi tác quá lớn sẽ rất phiền toái. Tôi không quan tâm nhiều đến ngoại hình (cười khẩy) Tôi đủ đẹp trai cho cả hai chúng tôi. Tôi thích những chàng trai tốt bụng và dễ gần, một người biết họ muốn gì.

Cuối cùng, cánh cửa quán cà phê mở ra và Jeno đứng dậy, nhìn lên và ngay khi anh nhìn thấy đối tác của mình, giống như vũ trụ đang chơi một trò đùa với anh.

Là Na Jaemin.

Nói Jeno bị sốc là cách nói của thế kỷ. Đây thực sự là một thế giới nhỏ. Và có lẽ là vì cả hai lần nhìn thấy Jaemin, cậu đều không trang điểm, trông cậu ấy còn đẹp hơn. Jaemin mặc một chiếc quần màu đen với một chiếc áo sơ mi dài tay có cổ rộng phía dưới. Jeno để ý làm thế nào mà đôi chân của Jaemin lại dài và hấp dẫn đến thế. Jeno phải lắc đầu để lấy lại tinh thần.

Jaemin cũng thực sự bị sốc khi nhìn thấy anh, cậu che miệng bằng lòng bàn tay, một cái nhìn đẹp đến ngạc nhiên. "Ồ, Xin chào! Tôi thực sự không ngờ có thể gặp cậu ở đây."

Jeno cười đáp lại nhưng đầu óc quay cuồng. Anh không giỏi diễn xuất hay nói dối nên làm sao có thể khiến người xem tin rằng anh không nghĩ Jaemin hơi hai mặt. "Xin chào! Tôi cũng không ngờ được gặp cậu."

"Đó là điều tốt, phải không?" Jaemin trêu chọc và Jeno cố gắng cười. Hy vọng rằng anh không có vẻ bị táo bón.

"Tất nhiên." Anh di chuyển để kéo ghế của mình lại. "Mời ngồi."

"Cảm ơn." Jaemin nói và ngồi xuống.

Q: Bạn cảm thấy thế nào khi gặp Na Jaemin?

Jeno: Woah! Tôi thực sự không ngờ là cậu ấy. Tôi không biết mình đang mong đợi điều gì nhưng đó không phải là Jaemin. Ồ. Tôi không biết phải cảm thấy thế nào lúc này.

Q: Bạn có hài lòng với chồng của mình không?

Jeno: Tất nhiên, cậu ấy rất xinh đẹp và tài năng. Tôi thích các bài hát của Black Code.

Q: Bạn có biết Lee Jeno không?

Jaemin: Tất nhiên! Mặc dù tôi mới biết cậh ấy gần đây, nhưng tôi biết cậu ấy là một vận động viên bơi lội cừ khôi và đã đạt được rất nhiều thành tích. Tôi là fan.

Q: Gặp cậu ấy cảm giác như thế nào?

Jaemin: Tôi thực sự không ngờ lại là cậu ấy. Tôi đã nghĩ mình sẽ gặp được một diễn viên hoặc một nghệ sĩ hài nhưng không ngờ lại là vận động viên bơi lội số 1 của Hàn Quốc. Tôi rất vinh dự khi được gặp cậu ấy. "

Jeno và Jaemin thậm chí không thể nhìn vào mắt đối phương. Jeno biết mình nên nói gì đó nên để ý đến chiếc túi giấy nhỏ bên mình. "Cái gì vậy?"

"Ồ," Jaemin cười ngượng ngùng và mang chiếc hộp nhỏ trong túi ra. "Tôi đã làm một ít bánh mì lần đầu tiên vào ngày hôm qua và kể từ khi tôi đến đây, tôi nghĩ rằng tôi nên làm một ít cho đối tác của mình."

Jeno mở to mắt. "Ồ wow. Tôi cũng nên mang theo thứ gì đó."

Jaemin lắc đầu với anh. "Không sao, cậu không cần phải như vậy." Cậu mở chiếc hộp nhỏ để lộ ra ba ổ bánh mì nhỏ. "Thử chúng đi."

Cậu ấy trông có vẻ khác với khi cậu bắt nạt đồng đội của mình. Jeno muốn hỏi về nó nhưng anh phải đợi.

"Cảm ơn cậu." Jeno hơi cúi đầu và với lấy một cái rồi cắn vào nó. Phải mất đôi chút Jeno mới nhận ra có điều gì đó và nhìn lên Jaemin, người đang nhìn anh đầy mong đợi. "Nó cay?"

"Ồ vậy ư?" Jaemin có vẻ ngạc nhiên và Jeno nhanh chóng lắc đầu không muốn có ý xấu nhưng làm Jaemin bối rối. "Nó không cay?

Jeno chớp mắt với cậu. "Cậu không biết nó là cái gì?"

"Là ớt bột." Jaemin trả lời và bắt đầu cười, một vài thành viên trong đoàn sản xuất cũng cười theo. Jeno cũng cười, ngạc nhiên vì bị lừa một cách dễ dàng như thế nào. Jaemin đẩy những cuộn khác về phía Jeno. "Những cái khác không cay."

Mặc dù có hạt tiêu, bánh mì thực sự có vị rất ngon. "Cậu có phải là một người nấu ăn giỏi không?"

"Đáng buồn là không, tôi chỉ thích làm bánh." Jaemin trả lời. "Cậu có phải?"

"Không, tôi không. Tôi thậm chí không thể làm bánh." Jeno trả lời. Jaemin gật đầu và lại cảm thấy khó xử. Jeno ngẩng đầu không biết nói gì. "Na Jaemin-ssi, hay tôi nên gọi cậu là Jaemin-ssi? Hay vì chúng ta bằng tuổi nhau, chúng ta nên nói chuyện tùy tiện?"

Jaemin gật đầu. "Chúng ta có thể nói chuyện thoải mái. Tôi sinh vào tháng 8. Còn cậu?"

"Tháng tư"

"Vậy tôi có nên gọi cậu là hyung không?" Đôi mắt Jaemin lấp lánh đầy tinh quái. "Hay oppa?"

Jeno thực sự cười vào điều đó. "Không, làm ơn."

Một sự im lặng khó xử khác.

"Sau này cậu muốn đi đâu?" Jeno hỏi.

"Uh, chỗ nào cũng được. Tôi thực sự không có tâm trí đâu."

"Cậu nghĩ gì về trượt băng?" Jeno hỏi, "Có một nơi mát mẻ không xa đây."

Mắt Jaemin sáng lên. "Tôi chưa bao giờ thử nó nhưng tôi luôn muốn. Nó có vẻ rất vui."

"Tôi cũng vậy." Jeno ngại ngùng thừa nhận. "Một người bạn đã giới thiệu nó cho tôi."

"Thật tốt khi cả hai chúng ta đều mới bắt đầu." Jaemin nói, sửa lại cổ áo một chút. "Tôi đến với xe của tôi, chúng ta có nên lái xe đến đó không?"

Jeno gật đầu. "Đúng vậy, tôi chưa có bằng nên không thể lái xe cho cậu nhưng tôi sẽ lấy bằng sớm."

"Không sao, tôi thích lái xe."

Họ đợi một chút để đội ngũ sản xuất thiết lập máy quay trong xe của Jaemin và sau đó rời đi.

"Cậu có muốn nghe nhạc không?" Jaemin hỏi, chỉ để lấp đầy sự im lặng.

Jeno gật đầu. "Chúng ta có thể nghe một số bài hát của Black Code. Tôi thích một số bài trong số đó."

"Chỉ vài cái thôi?" Jaemin trêu chọc nhưng Jeno có thể thấy nụ cười của cậu không mấy vui. "Xin lỗi, tôi không có bất kỳ đĩa CD mã đen nào ở đây ngay bây giờ."

Jeno gọi đó là chuyện nhảm nhí, người không có CD của nhóm mình trong xe của họ. Phải có điều gì đó đang xảy ra với các thành viên. Anh nhớ Jaemin đã nói rằng cậu ấy sẽ rời nhóm. Jeno xem qua các đĩa CD và chọn một đĩa.

Họ đến sân trượt khá nhanh và phải đợi một lúc cả đoàn lắp camera và yêu cầu chỗ trống.

"Xin lỗi một chút." Jeno nói với Jaemin và bước đi đến một khu vực vắng vẻ. Anh lấy điện thoại ra và gọi cho người bạn thân nhất của mình, Renjun. Renjun chọn bắt máy đầu tiên.

"Mày sẽ không bao giờ đoán được tao đang làm Married life với ai."

"Xin chào." Renjun lôi kéo. "Ai vậy? Park Shinhye?"

"Là Na Jaemin."

Renjun hét lớn đến nỗi Jeno phải giật điện thoại ra. "Mày có nghiêm túc không? Na Jaemin? Người đẹp? Center và rapper của Black Code? Là cậu ấy sao?"

Jeno cười khẽ. "Đúng, cái đó. Ngoài đời cậu ấy cũng rất đẹp trai. Đẹp hơn cả trên máy quay."

"Anh bạn, mày phải mời tao tham gia chương trình này. Tao phải gặp cậu ấy."

"Tùy thuộc vào cách mày cư xử." Jeno cười. "Mặc dù vậy, tao nghĩ Jaemin thực sự xinh đẹp và tất cả những gì tao nghĩ là cậu ấy khác với cách thể hiện bản thân trước ống kính."

"Tại sao mày nói vậy?"

"Tao sẽ cho mày biết chi tiết sau nhưng cậu ấy thực sự xấu tính. Trông cũng hơi hai mặt."

"Chết tiệt, thật sao?" Renjun nghe như không thể tin được Jeno. "Nhưng cậu ấy quá đẹp và tài năng, không ai có thể hoàn hảo."

"Đó là sự thật, bạn của tao." Jeno cười. "Dù sao tao cũng phải đi bây giờ, tao vừa rồi gọi điện thoại để thông báo với mày."

"Được rồi, thích làm chồng của một trong những người đàn ông đẹp trai nhất Hàn Quốc. Thằng khốn may mắn."

Jeno cúp máy và lùi ra ngoài và vô tình chạm mặt với Jaemin.

Chết tiệt.

Từ vẻ mặt, cậu chắc chắn đã nghe thấy cuộc nói chuyện của Jeno, và bây giờ Jeno cảm thấy mình giống như một tên ngốc. "Cậu đã nghe-"

"Chúng ta cần bắt đầu quay phim." Jaemin cắt lời anh, nghe lạnh lùng như vừa nghe thấy cậu ở cầu thang. Jaemin quay lưng bước đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro