down

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Woa, trông cậu đẹp trai lắm, Renjun."

"Cảm ơn, Jaemin."

"Bé yêu," Donghyuck huých Jaemin. "Có vẻ như nó lại chuẩn bị nói một câu chuyện tẻ nhạt hay gì đó đấy."

"Chào!" Renjun cau có với bạn thân của mình.

Donghyuck lướt qua cậu một cái, mím môi. "Cái áo cổ lọ này là như nào đây?"

"Thời trang đấy đồ đần. Mày chưa nghe về nó bao giờ à ?" Renjun phản bác.

Hôm nay là ngày diễn ra cuộc thi, nơi mọi người phải trình bày tác phẩm nghệ thuật của mình với những bức ảnh chụp người mẫu của họ. Renjun vô cùng lo lắng, các dây thần kinh như muốn bò ra khỏi cổ họng, và một câu hỏi thăm từ người bạn thân nhất là điều cuối cùng mà cậu cần.

Renjun nghĩ rằng bản thân sẽ nhận được những lời động viên, chứ không phải bị phát hiện những vết hickey mà cậu đang cố giấu.

"Injunnie, con yêu..." Donghyuck thở dài như một người mẹ thất vọng vì con mình không thể giải được một bài toán đơn giản. "Mùa hè đến rồi."  Nhưng ngay sau đó, một ánh sáng vụt qua trong đầu nó. Nó thở hổn hển. "Chết tiệt! Mày đang giấu-"

"Không, im đi!" Renjun chặn tay lên miệng Donghyuck một cách thô bạo hơn so với cậu dự tính, đôi mắt mở to. "Mày đã bao giờ học về việc phải trật tự đúng lúc chưa hả?" cậu rít lên.

"Hickeys của Jeno. Mày đang giấu chúng, đúng không? " Donghyuck hỏi sau khi được thả ra. Nó nhấp nháy đôi lông mày.

Renjun chỉ muốn chui vào một cái lỗ và không bao giờ bước ra. Trái tim đập loạn xạ khi những kí ức trong phòng studio tràn về trong tâm trí. Cậu thôi nghĩ về cơ thể của Jeno và những hình ảnh lờ mờ đang hiện ra trước mắt vì cậu chẳng muốn bản thân trông như một quả cà chua trên sân khấu.

Không nhận được câu trả lời, Donghyuck lại rối cả lên, lần này còn kịch liệt hơn. "Ôi Chúa ơi, đúng vậy. Nana, bé yêu! " nó gọi bạn trai của mình, trong khi điều đó thật vô ích khi Jaemin đang đứng ngay sau họ .

"Mày đang làm cái quái gì vậy ?!"Renjun như muốn bứt hết tóc trên đầu ra.

Với sự thất vọng, Jaemin ngoan ngoãn đi đến bên họ. " Sao vậy, Hyuckie?"

"Tớ đã đúng," Donghyuck nói một cách mơ hồ, và Renjun đột nhiên cảm thấy bản thân như bị bỏ ra rìa cuộc trò chuyện

Jaemin mở to mắt trong tích tắc trước khi cậu nhìn chiếc áo cổ lọ màu đen của Renjun, sau đó quay lại bạn trai mình, rồi quay lại với chiếc áo cổ lọ của Renjun, và quay lại với Donghyuck. Cậu nhếch mép. "Tuyệt vời."

Renjun nhíu mày nhìn đôi uyên ương, nỗi thất vọng từ từ sôi sục trong cậu. "Chuyện gì vậy, hai đứa?"

"Đúng vậy," wow "," Donghyuck cảm thán. "Injunnie nắm cuộc chơi rồi."

Jaemin choàng lấy vai Donghyuck.

"Ồ!"

"Nó - nó không phải như vậy đâu!" Renjun quay sang Jaemin, người đang tận hưởng thời gian của cuộc đời mình khi chứng kiến tình huống đang diễn ra trước mắt. "Còn cậu thì đáng đòn lắm." Cậu chỉ một ngón tay về phía chàng trai tóc hồng.

Jaemin giơ tay oan ức. "Tớ thề là tớ không làm gì cả, Renjun. Ý tớ là, nếu tớ là cậu thì tớ cũng sẽ làm vậy thôi, " - cậu cười khúc khích. Câu nói khiến cậu phải chịu hai cú đấm từ phía Renjun và Donghyuck.

"Bé yêu!" Donghyuck nũng nịu.

"Tớ nói là nếu! Chỉ là lời nói thôi, bé yêu. Tớ không thực sự làm điều đó đâu. " Jaemin bĩu môi xoa xoa những chỗ đau trên cánh tay. "Nào, Hyuckie. Cậu cũng sẽ chảy nước miếng vì Jeno, phải không? "

"Không thật sự lắm."

Jaemin gãi đầu. "Được rồi, dù sao thì..."

"Ừ, dù sao thì," Renjun chen vào cuộc trò chuyện. "Bọn tao không–" cậu đột ngột dừng lại. Cậu không thể tự mình thốt ra cụm từ 'làm tình'. "Bọn tao chỉ ... ừm, hôn nhau. Vậy đó, " cậu lầm bầm.

Phản ứng của Donghyuck và Jaemin rất trái ngược nhau - Jaemin chỉ huýt sáo trong khi Donghyuck trông như một phóng viên vừa nhận được tin tức nóng hổi nhất thế giới.

"Bé yêu, bình tĩnh đi," Jaemin nói, bắt đầu lo lắng về phản ứng của Donghyuck. Có lẽ cậu ấy sợ rằng bạn trai của mình sẽ bất tỉnh khi biết thông tin này, bởi vì thành thật mà nói, Donghyuck đã gần như sắp ngất đến nơi.

"Không, Nana, cậu không hiểu đây là thành tích lớn như thế nào đối với người bạn thân nhất của tớ," nó nói trong tuyệt vọng.

"Thành tựu lớn– cái gì?" Renjun mỉa mai một cách ngờ vực. "Tao nghĩ được Lee Taeyong khen ngợi mới là một thành tựu lớn."

Và Donghyuck, người bạn phiền toái nhất tồn tại trong cuộc đời cậu, không ngừng rơi nước mắt.  "Injunnie nhỏ bé dễ thương nhút nhát của tao đã hôn một trong những tuyển thủ nóng bỏng nhất trong đội varsity? Tao nghĩ đấy là điều khá lớn đấy".

"Chúa ơi, im đi, Donghyuck," Renjun nghiến răng nói, nắm chặt tay. Nếu Donghyuck còn nói thêm lời nào nữa thì chắn chắn Renjun sẽ cho mọi người thấy máu mũi của nó.

"Xin lỗi," Jaemin thay mặt bạn trai mình xin lỗi.

"Xin hãy chú ý, xin mời tất cả các nghệ sĩ lên sân khấu," một giọng nói đến từ vị diễn giả trong khán phòng. "Tôi xin nhắc lại, tất cả các nghệ sĩ hãy lên sân khấu. Chúng tôi sẽ bắt đầu buổi lễ trong thời gian có hạn. "

Lòng bàn tay của Renjun trở nên đẫm mồ hôi

"Đến mày đấy, Injun! Cố lên, mày làm được mà. " Donghyuck vò rối mái tóc của mình, sau đó sửa nó lại trước khi Renjun có thể lên sân khấu.

"Chúc may mắn, Renjun." Jaemin nở một nụ cười và vỗ nhẹ vào lưng cậu.

"Cảm ơn." Renjun nói nhỏ. Cậu thực lòng cảm thấy như bữa sáng của mình sắp trào ngược ra ngoài, nhưng cậu đã giữ nó lại. Cậu chưa thể ốm được.

"Mày là nhà vô địch của bọn tao đấy!" Donghyuck cổ vũ. "Đúng không, Nana?"

"Ừ," Jaemin khẳng định.

"Hẹn gặp lại mọi người," Renjun nói trước khi tiến lên sân khấu, vào vị trí nơi trưng bày bức tranh nghệ thuật của cậu ấy (và Jeno).

Có nhiều người tham dự buổi lễ hơn cậu nghĩ, khi cậu đang ở trên sân khấu và có tầm nhìn tuyệt vời hướng ra cả khán phòng. Cậu không biết làm thế nào mà Donghyuck có thể làm điều này thường xuyên – đứng trên sân khấu và đối mặt với mọi người mà không  tè ra quần. Cậu tìm kiếm Donghyuck và Jaemin trong đám đông để cảm thấy thoải mái hơn, ít nhất là một chút, và khi cậu tìm thấy họ, Donghyuck đang nhảy cẫng lên đầy phấn khích, hét lên điều gì đó mà cậu không nghe được từ xa, trong khi Jaemin chỉ vẫy tay.

"Huang Renjun , phải không?" một giọng nói đến từ bên cạnh cậu

"Vâng là tôi đây." Renjun nhìn cậu bạn.  Cậu không biết đối phương là ai, chỉ biết rằng cậu bạn là người cùng ngành nghệ thuật, bởi vì Renjun không bao giờ bận tâm đến những người không phải Donghyuck.

"Tôi đã nghe rất nhiều điều về cậu từ giáo sư của chúng tôi" cậu bạn nói.

Renjun hồi hộp, suy nghĩ xem Lee Taeyong đã nói những gì về cậu với các lớp học khác và cũng thầm cảm ơn anh ấy. Cậu cắn môi để không bật ra một nụ cười ngớ ngẩn. "Tôi hiểu rồi."

"Anh ấy nói rằng những tác phẩm nghệ thuật của cậu là một trong những tác phẩm đẹp nhất..." cậu bạn tiếp tục, nhìn vào bức tranh của Jeno.

Sự bất an đột nhiên ập tới trong Renjun. "Nhưng?"

"Không, ý tôi là... tôi không biết mình đang mong đợi điều gì ở cậu nữa. Chắn chắn là có gì đó tuyệt vời, ý tôi là Không phải điều này không tuyệt vời, nhưng tôi không mong đợi... điều này, " cậu bạn giải thích, mắt vẫn chăm chú vào bức tranh.

Renjun lúng túng bắt chân này vào chân kia. Chiếc áo cổ lọ cũng bắt đầu khiến cậu cảm thấy ngột ngạt. Trước khi cậu bạn có thể trả lời một cách hoàn chỉnh, MC lại nói vào mic.

"Thưa quý vị và các học viên của SMU, chào mừng các bạn đến với cuộc thi giữa các lớp được tổ chức hàng năm bởi sinh viên khoa Nghệ thuật và Thiết kế! Như chúng ta đã biết, chủ đề của năm nay là body painting. Chắc hẳn ai cũng tò mò không biết những nghệ sĩ của chúng ta có gì trong gian trưng bày đúng không? "

Khán giả đều đồng tình hô lên như hô một bài thánh ca

"Vâng đúng rồi. Tôi tự hỏi người chiến thắng của chúng ta năm nay sẽ là ai". MC bắt đầu đi từ đầu sân khấu này sang đầu sân khấu khác, và khi anh ấy đến gần hơn, Renjun nhận ra anh ấy là Mark Lee, một học sinh năm cuối phụ trách mảng dẫn chương trình cho hầu hết các sự kiện được tổ chức trong trường. Không có gì ngạc nhiên khi anh ấy lại phụ trách lần này. "Có một số gương mặt quen thuộc, và cả những gương mặt mới. Cậu!" anh chỉ vào Renjun khiến trái tim cậu gần như rơi ra ngoài. "Cậu tên là gì?" Anh ấy đưa mic cho Renjun.

"Huang Renjun," cậu nói một cách rụt rè.

"À, Huang Renjun." Mark gật đầu. Sau đó, anh kiểm tra bức ảnh của Jeno. "Cậu có người mẫu thật hấp dẫn, Renjun."

Đám đông đã phát cuồng vì điều này, cổ vũ nhiệt tình.

Renjun muốn trốn đi. Cậu không biết làm thế nào để đáp lại điều đó. "Ừm..."

"Tôi rất muốn biết bạn lấy cảm hứng từ đâu," anh cười khúc khích. Mark đối mặt với khán giả ngay sau đó. "Bây giờ, không cần phải nói thêm gì nữa, tôi sẽ cho các nghệ sĩ của chúng ta cơ hội để phân tích tác phẩm nghệ thuật của họ và sau đó, mọi người được tự do chọn người chiến thắng cho cuộc thi giữa các lớp năm nay!"

Renjun sợ hãi, nhưng lượt của cậu đến khá nhanh mặc dù có ít nhất mười đối thủ cạnh tranh nữa và cậu sẽ là người cuối cùng trình bày tác phẩm của mình. Cậu phải giải thích cái quái gì cơ chứ? Renjun cầm lấy mic với đôi tay run rẩy và đưa nó đến gần miệng. "Uh, chào mọi người. Tôi là Huang Renjun, và tôi đã chọn Lee Jeno làm người mẫu cho mình. Tôi nghĩ hầu hết mọi người đều quen thuộc với cậu ấy? " Renjun tiếp tục sau khi tiếng reo hò tắt ngấm. "Ừm, tuy nhiên, tôi chỉ mới gặp cậu ấy gần đây. Tôi không nghĩ rằng tôi có bất kỳ lý do cụ thể nào để chọn Jeno. Có lẽ vì cậu ấy... hấp dẫn, vâng, tôi muốn nói vậy. Ừm, dù sao thì... " Cậu tìm kiếm Donghyuck trong đám đông để lấy lại bình tĩnh.

Người bạn thân nhất của Renjun giơ ngón tay cái lên và ra hiệu cho cậu tiếp tục đi.

"Vì vậy, như các bạn có thể thấy," Renjun chỉ vào cho bức tranh. " về việc tôi lấy cảm hứng từ đâu, nó rất rõ ràng. Tôi không nghĩ rằng tôi phải nói nhiều về nó. Lee Jeno ... "cậu nuốt nước bọt, hy vọng cũng sẽ nuốt trôi đi sự xấu hổ của mình. "Được vẽ như Harley Quinn."

Khán giả lại cổ vũ một lần nữa, không một lời chế giễu nào mà Renjun nghĩ mình sẽ phải hứng chịu. Có lẽ đó không phải là một ý tưởng tồi.

Bức ảnh của Jeno là một trong những bức anh đã tạo dáng một cách điêu luyện như một người mẫu thực thụ, mái tóc vàng được xịt keo màu hồng và xanh, kết hợp với vài nét vẽ cùng màu trên mắt. Một cây thánh giá được vẽ trên nốt ruồi của anh thay cho một trái tim màu đen - thiết kế ban đầu của nhân vật. Anh thè lưỡi một cách hư hỏng, nháy mắt với máy ảnh và cơ bụng thì được khoe ra trước bồn rửa mặt, Renjun nhớ lại những khoảng thời gian khó khăn mà cậu đã trải qua khi cố gắng chụp một bức ảnh đẹp bởi vì trời ơi, Lee Jeno có thể là người đàn ông quyến rũ nhất trên trái đất này.

Cậu đã lau sạch bức tranh hoa hướng dương trông buồn bã, lộn xộn sau một số hành động thân mật ngoài kế hoạch của họ, miễn cưỡng tiếp tục ý tưởng về việc Jeno sẽ cosplay thành Harley vì Renjun đã từ bỏ kế hoạch ban đầu. Cuối cùng thì cậu cũng chỉ làm được mức tối thiểu của tối thiểu bởi vì dù sao thì ngay từ đầu Renjun cũng chẳng muốn tham gia cuộc thi, nên họ đã làm như vậy đấy.

"Tôi nghĩ đó là tất cả về tác phẩm của tôi," Renjun kết thúc bài thuyết trình của mình. Renjun nghĩ rằng bản thân đã có thể quen với sự ồn ào của đám đông như thể cậu là một người nổi tiếng nào đó.

Mark cầm lấy chiếc mic mà Renjun đưa cho anh ấy. "Được rồi, đó là tất cả chia sẻ từ các nghệ sĩ của chúng ta! Các bạn có ba phút để bình chọn cho nghệ sĩ mà bạn lựa chọn trên trang web chính thức của trường. "

Renjun không mong đợi nhiều từ cuộc thi, mặc dù vẫn cảm thấy ấm lòng khi cậu biết có hai người đang cổ vũ cho cậu. Tuy nhiên, phần 'cuồng nhiệt' chủ yếu là Donghyuck. Donghyuck đang háo hức đưa màn hình điện thoại của mình cho cậu xem, ngay cả khi Renjun không thể nhìn thấy nó từ xa. Nó có lẽ đang  cố gắng cho thấy nó đã bỏ phiếu cho Renjun như thế nào. Sau đó, nó cố gắng tạo hình trái tim cho Renjun như một "soccer mom"* đáng xấu hổ và Jaemin chỉ biết chôn mặt vào tay trước những trò hề của bạn trai.

"Hết giờ rồi!" Mark nói. Anh ấy tập trung vào chiếc iPad trên tay. "Chúng tôi đã có người chiến thắng. Được rồi, trước tiên, tôi muốn chúc mừng tất cả các nghệ sĩ đã tham gia cuộc thi giữa các lớp năm nay. Mọi người đều đã làm tốt. Cá nhân tôi rất thích tác phẩm của Chenle. " Anh mỉm cười với cậu bạn đã nói chuyện với Renjun lúc nãy.

"Cảm ơn anh. Jisung cũng đã hoàn thành tốt công việc làm người mẫu của cậu ấy, " Chenle nói vào mic.

Mark gật đầu. "Vâng, tôi cũng muốn cảm ơn các người mẫu. Tôi tự hỏi liệu một số người trong số họ có ở đây không? "

Khoan đã, Renjun không nghĩ đến điều đó. Cậu muốn khóc khi nghĩ đến Jeno lúc này. Họ đã không gặp nhau kể từ ngày Renjun vẽ lên anh, chỉ là những tin nhắn tán tỉnh thỉnh thoảng từ Jeno. Cậu sẽ không biết phản ứng thế nào nếu gặp lại anh ấy ở đây.

"Nếu không có họ, cuộc thi này đã không thể diễn ra. Được rồi, tiếp tục nào. Và người chiến thắng của năm nay là...! Vui lòng nổi trống lên." Mark  dừng lại lời nói để có hiệu quả  hưởng ứng tối đa từ khán giả. "Huang Renjun!"

"Chờ đã, cái gì?" - Cậu không thể tin nổi.

Khán phòng tràn ngập tiếng hò reo, và Renjun chắc chắn đó chỉ là Donghyuck. (Và cậu đã sai.) Nhưng Donghyuck chắc chắn đang nhảy cẫng lên như thể nó  vừa trúng số.

"Hẳn là đã có sai sót gì đó," Renjun nói khi Mark tiến đến phía Renjun để trao chiếc cúp cho cậu.

"Không, không có sai sót nào cả, Renjun. Rất nhiều người thực sự đã bình chọn cho cậu ". Mark nháy mắt. "Chúc mừng." Anh ấy nhấc mic lên. "Bây giờ, thời gian dành cho bài phát biểu của người chiến thắng."

"Xin chào?" Renjun nói vào mic, đang kiểm tra xem thiết bị đã bật hay chưa. "Được rồi." Cậu hít sâu. "Đầu tiên và quan trọng nhất, tôi muốn cảm ơn những người đã bình chọn cho tôi, đặc biệt là người bạn thân nhất của tôi Donghyuck, người đã ủng hộ tôi kể từ ngày đầu tiên. Tôi cũng muốn cảm ơn Jaemin vì... đã giới thiệu tôi với Jeno và bảo tôi chọn cậu ấy làm người mẫu cho mình. Thành thật mà nói, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ giành được chiến thắng này ".

"Jeno quá là hấp dẫn luôn!" Ai đó từ trong đám đông hét lên.

Renjun muốn đảo mắt. Tất nhiên cậu ấy thắng vì Jeno. Dù sự thật này không đánh giá hết khả năng nghệ thuật vốn có của Renjun hay bất cứ điều gì. Nhưng Renjun ghét phải thừa nhận rằng Donghyuck đã đúng.

"Ừm, vâng, về Jeno... Tôi không biết cậu ấy có ở đây hôm nay không. Tôi hy vọng là không, nhưng tôi cũng muốn cảm ơn cậu ấy vì như Mark đã nói, nếu không có cậu ấy làm người mẫu, cuộc thi này sẽ không thể được thực hiện. Cảm ơn cậu, Jeno. " Renjun phải ngăn chặn mọi suy nghĩ về việc cơ thể Jeno đang áp vào mình, đôi môi của anh đánh dấu một vết trên cổ cậu – "Vâng, cảm ơn." Renjun trả lại micro cho Mark.

"Xin chúc mừng Huang Renjun. Vừa rồi là màn kết cho sự kiện của chúng tôi ngày hôm nay. Cảm ơn mọi người!" Mark nói.

Học sinh trong khán phòng chậm rãi rời đi, nơi này dần dần trống rỗng. Các nghệ sĩ khác cũng rời sân khấu với tác phẩm của họ trên tay, nhưng không hề chúc mừng Renjun trước khi rời khỏi, một số người thậm chí còn dành cho cậu những cái vỗ tay "thân thiện" khó nghe dành cho tác phẩm sau lưng cậu.

"Chào."  Là Chenle. "Xin chúc mừng."

Renjun mỉm cười. "Cảm ơn cậu."

"Năm sau, tôi sẽ không thua cậu đâu," anh bạn nhỏ thách thức, mạnh dạn cho rằng Renjun sẽ tham gia các cuộc thi lần nữa.

"Ồ, cậu không cần phải lo lắng về điều đó," Renjun trấn an. "Tôi sẽ không tham gia cuộc thi nào nữa đâu. Đây giống như là chuyện chỉ xảy ra một lần vậy. " Cậu  kéo tay áo lên trên khuỷu tay. "Xin lỗi vì tôi đã đánh cắp vị trí số một của cậu, và ý tôi là vậy. Tôi không nghĩ mình xứng đáng với giải thưởng. Tất cả chỉ là nhờ Jeno. Tôi đã không làm gì nhiều ".

"À, không có gì đâu! May mắn không đứng về phía tôi ngày hôm nay, "Chenle nói đùa với ý tốt.

"Đó là sự thật, tất cả chỉ là may mắn." Renjun ngơ ngác nhìn bức ảnh của Jeno. "Chúa ơi, tôi thực sự đã không nỗ lực. Cậu ấy chỉ cần dùng thân hình đẹp và tạo dáng gợi cảm để giúp tôi giành chiến thắng ".

Chenle nghe vậy thì ôm bụng cười "Đành cho là vậy thôi".

Họ tạm biệt nhau sau khi Chenle chúc mừng cậu lần cuối, và Renjun không tốn nhiều thời gian để đi gặp Donghyuck và Jaemin trong khán phòng gần như trống không so với trước đó.

"Hai đứa," cậu hào hứng nói. "Cảm ơn."

"Để dành sự sung sướng của mày lại cho đến khi tao đãi mày bữa tối đi." Donghyuck ôm cậu. "Quán quân của tao. Tao yêu mày lắm."

"Chờ đã, mày đi đâu vậy?" Renjun hỏi khi Donghyuck vội vàng nắm lấy tay Jaemin  sau đó lập tức kéo đi.

"Gặp mày sau. Có người muốn gặp mày ngay bây giờ đấy, "Donghyuck nói trong một lần lấy hơi.

"Xin chúc mừng, Renjun!" Jaemin nói sau khi quay đầu, cậu bạn tội ghiệp bị Donghyuck lôi ra khỏi khán phòng.

Như thể được báo trước, một giọng nói vang lên sau lưng cậu. "Renjun."

Renjun sững người. Cậu nhận ra giọng nói đó cho dù ở bất cứ đâu. Cậu từ từ quay lại và người đó không ai khác ngoài Jeno, người hôm nay đã mặc đầy đủ quần áo, thật may mắn. "Jeno... trời ơi, trời ơi... tớ không nghĩ là hôm nay cậu lại ở đây."

"Làm sao tớ có thể không ở đây khi tớ đã trao cho cậu cả cơ thể của tớ chứ?" anh  vặn lại, khá khó để hiểu đúng về câu hỏi của anh.

"Cẩn thận cái mồm cậu đi!" Khuôn mặt của Renjun nóng lên trước câu đùa bóng gió của Jeno.

Jeno nhích lại gần. "Vậy, cậu nghĩ tớ hấp dẫn, phải không?"

Renjun ước gì mặt đất sẽ mở ra và nuốt chửng cậu ngay bây giờ. Tất nhiên đó là phần duy nhất trong bài phát biểu của cậu mà Jeno  giữ lại trong đầu. "Ý tớ là ... tớ không mù." Cậu hướng ánh mắt của mình xuống  tấm thảm trải sàn, đột nhiên thấy hứng thú sâu sắc với nó như thể Lee Jeno - người có thể là học sinh nóng bỏng nhất trong trường - không đứng đối diện cậu.

"Ồ, thôi nào. Không có hại gì khi cậu thừa nhận như vậy đâu. " - Việc trêu chọc Renjun cho đến khi cậu phát điên lên cứ như là công việc thường ngày của Jeno vậy.

Renjun tặc lưỡi. "Không, điều đó sẽ chỉ làm tăng cái tôi của cậu thôi."

"Điều đấy quan trọng đến thế à?" Jeno bật cười. "Tớ thường được khen là mình hấp dẫn, nhưng điều đó sẽ chẳng có nghĩa gì nếu không phải do cậu công nhận, Renjun."

"Trời ạ, không thể tin nổi cậu." Renjun tinh nghịch xô vào ngực Jeno. "Hmm, tớ đoán là cậu sẽ ổn thôi."

"Tác phẩm tuyệt lắm. Tớ sẽ lấy nó." Anh nắm lấy tay Renjun trong tay mình. "Chúc mừng cậu, Renjun."

"Tất cả là nhờ cậu," Renjun trả lời, không hề tỏ ra khiêm tốn. Đúng là nếu không có Jeno, cậu đã không thể thắng.

"Vậy thì, trong mấy trường hợp như vậy, cậu sẽ phải trả ơn tớ, phải không?" Hai đường cong lại xuất hiện khi Jeno cười toe toét.

Renjun nhún vai. "Tớ nghĩ bản thân là một người đủ tử tế. Cậu muốn gì, Jeno? "

"Đơn giản," Jeno lí nhí. "Hãy để tớ làm bạn trai cậu."

Renjun im lặng một lúc. "Cậu đang tỏ tình tớ ngay bây giờ à?"

"Đúng vậy, Renjun!" Jeno rên rỉ. "Hồi đó khi chúng ta hứa với nhau. Không, không thể nào... " Anh  giờ đang hoảng loạn vì một lý do nào đó. "Cậu đã quên? Ôi trời, Renjun. Sao cậu có thể làm tan nát trái tim tớ như thế này? " Jeno ôm chặt lấy ngực mình, không hiểu sao lại kịch tính như Donghyuck - đứa trẻ trong rạp hát.

"Không, đồ ngốc." Renjun đưa tay lên miệng để ngăn mình cười. "Chỉ là tớ nghĩ nó sẽ lãng mạn hơn."

"Tớ có thể lãng mạn," Jeno nói, quả quyết. Anh đưa tay ra, như thể đưa cho Renjun điều gì đó. "Hãy làm bạn trai của tớ rồi tớ sẽ cho cậu một buổi hẹn hò lãng mạn."

Renjun nắm lấy tay anh. "Được rồi, bạn trai."

Jeno hét lên một cách bất thường. "Dễ thương quá đi! Cậu nói lại lần nữa được không."

"Bạn trai," Renjun thuận theo.

"Tớ thích cậu, bạn trai tớ," Jeno nói.

"Đồ khờ."

"Uh-huh. Từ bây giờ tớ là bạn trai khờ của cậu, "Jeno phản bác.

"Im đi, Jeno. Cậu sến thật đấy, "Renjun nhăn mặt. "Tớ muốn một người bạn trai lãng mạn, không phải một người khờ khạo. Cậu mà nói mấy câu như thế nữa, tớ sẽ đòi chia tay đấy. "

"Được rồi được rồi. Xin lỗi mà." Jeno dẫn hai người ra khỏi khán phòng và ra khỏi tòa nhà. "Với cả, xin lỗi vì để cậu mặc áo cổ lọ trong thời tiết như này, nhưng tớ phải thừa nhận rằng  tớ không hối hận vì làm thế tí nào."

"Thế đấy, tớ còn có một người bạn trai phiền phức nữa,". Lúc này cậu phải nheo mắt lại vì ánh nắng chói chang đang chiếu xuống. Chúng khiến cậu muốn thoát ngay khỏi chiếc áo cổ lọ đã dẫm mồ hôi.

Jeno ậm ừ. "Và sau khi hẹn hò thì, cậu có thể hôn tớ lần nữa không?"

"Tại sao phải là tớ?" Renjun hỏi, chỉ để gây khó dễ cho anh.

"Phải là cậu!" Jeno lại rên rỉ, bĩu môi như thể mạng sống của anh phụ thuộc vào câu trả lời của cậu.

"Bạn trai tớ còn là một đứa trẻ to xác nè."

"Renjun, cậu không thể chỉ để tớ hôn vào đôi môi mềm mại của cậu rồi bỏ mặc tớ, gần như một tuần, và sau đó không cho tớ hôn cậu nữa. Tớ sắp chết đến nơi rồi!" Jeno thả tay ra và nắm lấy vai Renjun, lắc mạnh.

"Và người đó còn hay xúc động mạnh nữa."

"Ren–"

Renjun cắt đứt lời nói của anh bằng một nụ hôn, khiến Jeno im lặng.

Và khi tay Jeno chạm vào quai hàm cậu, môi chạm môi và trái tim ngập tràn tình yêu, Renjun nghĩ cậu phải cảm ơn Lee Taeyong vì đã giúp cậu tham gia cuộc thi ngu ngốc và còn kiếm được một anh bạn trai.


"Renjun, tôi đã nghe về nó! Xin chúc mừng."

"Cảm ơn, thưa thầy," cậu ngượng ngùng nói, cố gắng duy trì giao tiếp bằng mắt với giáo sư của mình. "Em nghĩ giáo sư chính là người giúp em làm nên chiến thắng này. Cảm ơn thầy đã tin tưởng em."

"Ồ, không, không," Taeyong xua tay, ra hiệu rằng họ đang không nói về cùng một chủ đề. "Tôi đang nói việc em đã có bạn trai."

Renjun há hốc mồm. Chà, điều này thật khó xử. "Uh, em cảm ơn, thưa thầy?"

"Ừ. Và về công việc của em với cuộc thi... " Taeyong có vẻ như đang tìm kiếm cách diễn đạt tốt nhất để Renjun không hiểu lầm.

"Em xin lỗi, thưa thầy,"cậu ngắt lời. "Em phải thừa nhận rằng em đã không làm những gì tốt nhất."

"Không, chỉ là... Tôi không biết nếu một người nào đó cosplay một nửa theo bản mẫu có được coi là vẽ tranh trên cơ thể không? Dù thế thì, sao cũng được. Có lẽ tôi không nên giấu em và bắt em tham gia cuộc thi mà không thông báo trước ". Taeyong mím môi thành một đường mỏng.

Renjun đặt bút chì xuống, hoảng hốt trước vẻ mặt tội lỗi trên khuôn mặt vị giáo sư. Cậu cố gắng vực dậy tâm trạng. "Nhưng nếu thầy không làm như vậy, em sẽ không bao giờ bước ra khỏi vùng an toàn của bản thân và kiếm cho mình một người bạn trai."

"Sao, em hơi tinh quái rồi đấy," Taeyong thích thú nói, cười nhẹ.

"Em xin lỗi, thưa thầy. Thầy thực sự đặt niềm tin vào em nhưng em đã làm một việc rất tầm thường". Renjun lo lắng, nghịch chiếc bút chì trong tay.

"Không sao đâu, Renjun. Mọi việc đều phải trải qua lần đầu tiên, phải không? Miễn là em không chểnh mảng trong lớp học và vẫn nộp bài đúng hạn là được. " Taeyong kiểm tra đồng hồ đeo tay của mình sau đó. "Ồ, đến giờ rồi," anh lẩm bẩm. "Được rồi, cả lớp, hết giờ rồi. Hẹn gặp lại các bạn vào tuần sau và đừng quên hoàn thành công việc của ngày hôm nay ". Anh nháy mắt với Renjun trước khi tiến đến bàn làm việc phía trước, và điều đó thật kỳ lạ, như thể là deja vu.

Renjun thu dọn đồ đạc và cúi chào giáo sư trước khi bước ra khỏi lớp học, tình cờ va vào ai đó ngoài cửa. "Cái –" Cậu lùi lại để xin lỗi nhưng lời nói tắt ngấm khi cậu nhận ra đối phương là ai. "Jeno?"

"Mày đứng đấy để ngắm Puddin của mày đấy à?" -  Donghyuck nói từ phía sau họ.

"Hyuck, im đi." Renjun quay gót nhìn bạn thân của mình. "Và đừng gọi tao như vậy. Mày có biết là Harley và Joker có mối quan hệ độc hại không? "

Jeno quàng tay qua vai cậu. "Chúng ta không cần giống họ, bé yêu." Anh hôn lên má Renjun. "Ăn trưa không, bé yêu?"

"Xin lỗi, bạn thân của tôi sẽ ăn trưa với tôi," Donghyuck xen vào và chỉ một ngón tay cái về phía mình, nắm lấy một tay Renjun.

"Jeno, mày đang làm gì trong tòa nhà khoa nghệ thuật vậy?"

Cả ba người họ đều quay đầu lại và thấy một Jaemin đang bối rối. Cậu ấy nhìn vào ba người họ, cách Jeno đang ôm Renjun sát vào mình và cách Donghyuck chuẩn bị giật cậu khỏi Jeno.

Cậu ấy dường như cuối cùng đã thành công ghép các mảnh lại với nhau và hiểu được chuyện gì đang xảy ra. "Đừng bận tâm, tớ sẽ chỉ đi tập bóng rổ và cố gắng hoàn thành việc chỉnh sửa một số bài tập của tớ," đó là tất cả những gì cậu ấy nói trước khi đi, để lại Jeno và Donghyuck tranh nhau Renjun.

Renjun đưa tay về phía Jaemin đang rút lui, nhưng cậu không thể khi bị giữ bởi hai cậu bé to xác như thế này. "Chờ đã, Jaemin, đưa tớ đi với–"

"Này, Donghyuck, nhìn kìa!" Jeno nói, chỉ vào thứ gì đó ở đằng xa. "Đó có phải là vở Hamilton** không?"

Donghyuck quay đầu về hướng anh đã chỉ. "Ở đâu?"

Cùng lúc đó, Jeno bỏ chạy với Renjun, reo lên như thể vừa thắng một trò chơi.

"Bạn trai của tớ đúng là đồ lén lút."

"Tất cả là vì cậu đấy Renjun."


END.

*soccer mom: mọi người có thể hiểu đơn giản là mấy bà mẹ mà coi con mình là nhất ấy

**vở Hamilton: là một vở kịch nổi tiếng xuất xứ từ Hoa Kỳ, được đề cử và chiến thành nhiều giải thưởng về nhạc kịch (theo Wikipedia)





Cuối cùng thì mình cũng có thời gian để beta và hoàn thành chiếc fic này cho mọi người đây. Cảm ơn mọi người đã dành thời gian đọc và nếu có phát hiện sai sót gì trong quá trình đọc thì hãy nhắc mình với nha

Love you all 💚

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro