me

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tớ - sao cơ?" Renjun lùi lại phía sau, tạo một khoảng không nhỏ giữa cậu và Jeno.

Jeno chỉ nhìn cậu một cách khó hiểu, như thể đang chờ đợi một câu trả lời. Cây thánh giá trên má chỉ mới thực hiện được một nửa và Renjun sẽ bật cười vì sự ngớ ngẩn của nó, nếu như tiếng tim cậu ngừng đập thình thịch vào bộ xương sườn, khiến nó gần như vỡ vụn tới nơi.

Cậu nhặt cây cọ bị rơi lên rồi mân mê nó, không mong muốn sự chú ý của đối phương. "Điều đó thì có liên quan gì? Có vấn đề gì sao? "

"Tớ chỉ... muốn bắt đầu một cuộc trò chuyện?" Jeno trông như một chú cún buồn bã với cái bĩu môi. "Hay cậu thích làm việc trong im lặng vài giờ tới vì tớ nghĩ như thế khá là ngại ngùng đấy. Giọng của cậu thật nhẹ nhàng, cậu có thể là một DJ radio hay gì đó giống vậy. Tớ muốn nghe nhiều hơn. "

Nếu Renjun có thể tan thành một vũng nước, cậu chắc chắn sẽ tan ra ngay bây giờ đây. Cậu cau có để che đi sự xấu hổ của mình và bước về phía Jeno một cách giận dữ, nắm lấy cằm anh ấy một cách thô bạo và cố định đầu anh ở một vị trí. "Chỉ cần im lặng và đứng yên thôi."

Một tiếng cười khúc khích trầm thấp vang lên từ ngực Jeno và Renjun có thể cảm nhận được rung động trên người anh với khoảng không tồn tại giữa họ. "Ồ, cậu đang ra lệnh đó à."

Bàn tay đang tô điểm cho nốt ruồi của Jeno dừng lại. "Jeno, tớ có thể tát vào mặt cậu ngay bây giờ mà không do dự đấy."

Nhưng Renjun chùn bước khi nhận thấy ánh mắt của Jeno đang hướng về mình, gần như nghe thấy nụ cười nhếch mép của Jeno. 

Renjun lặng lẽ thở dài, ước gì Chúa bắt Jeno đi ngay bây giờ. Cậu quyết định không trả lời những câu hỏi của Jeno, những thứ dường như không bao giờ thất bại trong việc làm cậu căng thẳng, vì điều đó sẽ chỉ làm mọi thứ tồi tệ hơn. Không mất quá nhiều thời gian để hoàn thành bước đầu tiên và Renjun lùi lại một bước để chiêm ngưỡng tác phẩm của mình. "Không tệ."

"Ừm?" Jeno nhận lấy chiếc gương nhỏ mà Renjun đưa cho anh, huýt sáo khi nhìn thấy kết quả. "Đó là bước đầu tiên." Anh đặt gương xuống, háo hức khi đối mặt với Renjun. "Tiếp theo là gì?"

Renjun mím môi, gõ cọ lên cằm khi một lần nữa ngắm nửa thân trên của Jeno, lần này là vì công việc. Nhưng cái nhìn kết thúc nhanh như chớp, và Renjun thấy mình gần như chảy nước miếng. Có lẽ cậu nên từ bỏ. "Cậu biết không, tớ nghĩ tớ sẽ từ bỏ ý tưởng về Harley Quinn. Tớ không thể làm điều này nữa ". Thực ra ý Renjun là – cậu ấy không thể chịu đựng được việc dành thêm thời gian để tô vẽ cơ thể (nóng bỏng) của Jeno mà không bị thiêu đến chết. "Vì vậy, tớ sẽ chỉ vẽ vài bông hướng dương thật cơ bản lên ngực cậu. Đúng vậy." Cậu gật đầu với chính mình, cảm thấy tự hào. Đó là điều mà cậu nên làm.

Jeno bối rối và tiếng thở dài gần như phát ra, nhưng ngoài điều đó, anh không nói gì.

Khi không nghe thấy câu trả lời, Renjun hỏi lại, "Có ổn không?"

"Đó là lựa chọn của cậu, Renjun. Tớ chỉ là một người mẫu mà thôi ". Jeno xoa hai bên cánh tay vài lần, có vẻ lạnh lắm. "Và việc đó có thể bớt chút thời gian nên tớ nghĩ là nó có lợi cho cả hai."

Nói rằng Renjun đang bị lừa tình từ những điều nhỏ nhất cũng được nhưng cậu thực sự nghĩ rằng bản thân đang ngày càng yêu Jeno nhiều hơn khi thời gian trôi qua, vì con người anh tốt như nào. Thành thật mà nói, cậu nghĩ rằng mình chỉ bị thu hút bởi vẻ ngoài của Jeno thôi, nhưng bây giờ, cậu nhận ra rằng Jeno còn hơn thế nữa. Cậu trai với trái tim nhân hậu, thứ mà khó có thể tìm thấy ở một người có vẻ ngoài như vậy.

Hoặc có lẽ đó chỉ là một suy nghĩ sai lầm của Renjun

Công bằng mà nói, ngoài Donghyuck ra thì cậu thực sự không có bạn, vì vậy việc giao tiếp với những người không phải Donghyuck có phần khó khăn. Thậm chí, phải mất khá nhiều thời gian Renjun mới có thể thân thiết với Jaemin, điều mà cậu buộc phải làm vì chẳng còn cách nào khác, huống gì Jaemin lại là bạn trai của Donghyuck.

Nhưng Jeno... Jeno là một trường hợp khác.

Thật dễ dàng để hòa hợp với anh mặc cho sở thích tán tỉnh và những trò đùa ngớ ngẩn. Chúng không làm Renjun quá khó chịu, vì vậy chỉ cần một vài cú đập thôi là đủ để khiến Jeno phải im lặng. Ngoài chuyện đó ra, cậu chỉ mới ở với Jeno chưa đầy nửa giờ nhưng đã cảm thấy mình như một người bạn thất lạc từ lâu của anh... hay điều gì đó hơn thế nữa, nếu trái tim hai người tiếp tục bắt nhịp với nhau thì bất cứ điều gì cũng sẽ trôi qua thật nhẹ nhàng.

Cậu ngay lập tức bắt tay vào việc, mở nắp một lớp sơn màu vàng. Khi đầu cọ vẽ của cậu tiếp xúc với làn da của Jeno, cái cách mà đối phương căng thẳng và rùng mình khiến Renjun chú ý. "Xin lỗi, tớ nên cảnh báo cậu trước," cậu nói nhẹ nhàng. "Sơn có thể rất lạnh."

Yết hầu của Jeno nhấp nhô lên xuống , nuốt nước bọt trước khi nói. "Vậy thì, có lí do đặc biệt nào khiến cậu chọn hoa hướng dương không?"

Liếm môi như một hành động trong tiềm thức khi tập trung, Renjun thở ra và cười. "Đó là loài hoa yêu thích nhất của bạn thân tớ. Chỉ là nó tự nhiên xuất hiện trong tâm trí tớ thôi. "

Jeno hít vào một hơi mạnh giữa hai hàm răng khi Renjun dần vẽ phần ngực của anh nhiều hơn. Hơi thở của anh dần trở nên dồn dập. Điều này khiến Renjun cảm thấy không ổn và cậu thậm chí muốn dừng lại.

Khoảnh khắc trôi qua và chỉ có sự im lặng đi cùng họ. Nó có phần ngột ngạt và căng thẳng gần như đến không thể chịu đựng được. Cách mà cậu chỉ có thể tập trung vào làn da mịn màng của Jeno mỗi lần cây cọ lướt qua đúng là cực hình, chưa kể đến những tiếng thở hổn hển và những cái rùng mình của Jeno khi phải tiếp xúc với thứ chất lỏng lạnh lẽo, và Renjun cần thay đổi điều đó ngay lập tức. Giờ thì cậu đã hiểu tại sao Jeno lại muốn bắt chuyện sớm hơn. Lần này, đến lượt cậu.

"Tại sao cậu đột nhiên im lặng vậy?" Renjun hỏi khi chạm vào những cánh hoa hướng dương mà cậu đã vẽ sau khoảng thời gian gần như là cả thập kỷ. Tiếp theo cậu nên tiếp tục với phần thân và lá. Cho đến khi ngẩng đầu nhìn Jeno, trái tim cậu như trùng xuống.

Ánh mắt của chàng trai đối diện đang dán chặt vào môi cậu và Renjun lại đưa lưỡi ra để làm ướt môi mình, đột nhiên cậu cảm thấy tỉnh táo bất ngờ. "Môi cậu trông mềm thật ấy. Tớ đang tự hỏi vị của chúng sẽ như nào?"

Jeno đã nhìn chằm chằm vào môi cậu bao lâu rồi?

Và tốt thôi, Renjun nghĩ rằng hai người có thể chơi cái trò đó – đến lúc cậu trở thành người tán tỉnh Jeno rồi.

"Vậy sao cậu không tự tìm hiểu đi?" là những gì thật sự thốt ra từ miệng cậu,và rõ ràng đã nắm thóp được Jeno. Vẻ chiến thắng hiện lên gương mặt cậu.

Jeno ngay lập tức tĩnh tâm lại, tiến một bước về phía Renjun, trong mắt đầy sự tinh quái. "Cậu sẽ để tớ làm thế chứ?"

Đó là một câu hỏi có chủ đích. Renjun thực sự phải suy nghĩ nếu cậu thực sự muốn trao nụ hôn chính thức đầu tiên của mình – mà thật ra là thứ hai, về mặt kỹ thuật, lần đầu tiên là lần của cậu với Donghyuck, nhưng đó là năm trước khi họ trở thành bạn thân và chỉ vì luyện tập bởi Donghyuck sắp hẹn hò với một người nào đó (sau này Renjun phát hiện ra là Jaemin và hóa ra là họ đã trở thành một đôi vài tháng sau đó) và điều đó không được tính - với Jeno.

"Ừm, tớ..."

Renjun cảm nhận nhịp tim mình tăng dần theo mỗi bước tiến của Jeno . Cậu rất muốn chạy trốn nhưng gần như là chẳng thể. Chẳng có gì ngăn cản cậu chạy trốn, vậy mà... cậu vẫn đứng đó, tựa vào cái chạm của đối phương khi Jeno nhẹ nhàng ôm lấy má cậu.

"Sao vậy, người đẹp?" Jeno gằn giọng.

Renjun để ánh mắt của mình đọng lại trên đôi môi đang căng ra thành một nụ cười ma mãnh của Jeno trước khi bắt gặp ánh mắt anh. "Chỉ vì cậu tò mò và tớ thì thấy thông cảm cho điều ấy thôi nhé." Cậu bước lại gần, không để lại bất cứ khoảng trống nào giữa họ, ngực va vào ngực trần của Jeno. "Cuối cùng thì, sự tò mò đã giết chết con mèo."*

Tín hiệu duy nhất mà cậu nhận được là một nụ cười khẽ từ Jeno, trước khi anh áp vào đôi môi lạnh giá vào môi cậu, dần trở nên mạnh bạo hơn mỗi giây. Nụ hôn không giống nụ hôn cậu đã làm với Donghyuck, đầy ngập ngừng và ngượng nghịu. Thay vào đó là sự khao khát và dữ dội, khi Jeno liếm môi dưới của cậu, thúc giục cậu hé miệng, và sau đó đưa lưỡi vào trong.

Đầu óc trở nên trống rỗng, cậu phải mất tới vài giây để đáp lại hành động đó. Jeno phát ra tiếng thở mạnh thích thú, trái ngược hoàn toàn với những tiếng thút thít đáng xấu hổ phát ra từ câu. Những cơn rùng mình hành hạ cơ thể cậu khi Jeno vuốt ve hai bên hông, khiến cậu phải nắm chặt vai đối phương như sự phó mặc.

Làn da lạnh lẽo của Jeno giờ đã ấm hơn, hoặc có thể chỉ do Renjun đang nóng lên. Nhiệt độ trong studio cũng tăng lên vài phân mặc dù cậu đã đặt điều hòa ở mức tương đối thấp để chống lại cái nóng mùa hè.

Nhưng không gì có thể so sánh giữa ngọn lửa bùng cháy bên trong Renjun với cảm giác cơ thể Jeno áp sát vào cậu.

Nhận thấy thời cơ, Renjun quyết định rằng đến lượt mình phải tấn công lại đối phương. Điều cậu không ngờ tới là Jeno đã tóm lấy nó trước và khiến cậu mất cảnh giác, phát ra tiếng rên rỉ không thể kìm nén. Renjun không có thời gian để cảm thấy xấu hổ vì ngay sau đó, cậu bị đẩy vào bức tường gần nhất, bị lấy cạn hết dưỡng khí và cổ thì ngập tràn những nụ hôn.

"Jeno..." cậu thở ra, ngón tay quấn vào những sợi tóc vàng phía trên gáy đối phương.

Jeno chỉ đáp lại bằng một cái cắn trước khi ậm ừ hỏi han trên vùng da nhạy cảm của cậu. Cậu dường như cảm nhận được sự thích thú trong cơn rùng mình ngắn ngủi và hơi thở dần trở nên nặng nhọc. Jeno đặt lưỡi của mình lên chỗ anh vừa cắn để xoa dịu cơn đau. Renjun cũng có thể cảm nhận được nụ cười trên cổ mình.

Lần thứ hai khi Jeno cắn vào da, Renjun hét lên một tiếng. Cậu nắm tóc anh giật về sau, trái tim run rẩy nhìn vào đôi đồng tử đang mở to và cái nhìn si mê trên khuôn mặt Jeno. Renjun biết rằng Jeno cũng đang giống như cậu.

Jeno nối hai đôi môi lại một lần nữa, lần này chậm chạp và rời rạc, Renjun cũng vui vẻ đáp lại hành động đó. Đôi môi của họ hoà nhịp đồng đều, như thể chúng được tạo ra để làm điều này, sở hữu nhịp điệu riêng của chúng, một nhịp điệu mà Renjun không gặp khó khăn gì trong việc bắt nhịp. Mặc dù đã được nếm trải, nhưng cảm giác lưỡi Jeno dụi vào cổ cậu vẫn còn xa lạ với Renjun, khiến cậu phải khuỵu xuống, kéo theo đối phương.

Hai cánh môi vẫn dính chặt cho đến khi Renjun tiếp xúc với mặt đất, tiếng rên truyền vào miêng Jeno. Đối phương dứt môi mình ra, sau khi cắn mạnh vào môi dưới của cậu.

"Cậu rất tận hưởng nó đấy nhỉ?" Renjun hỏi, nhướng mày khi cố gắng lấy lại hơi thở.

"Tớ có thể làm gì đây?" Jeno thay đổi tư thể cho cả hai, đè lên người Renjun. Anh giam cậu với hai tay đặt mỗi bên đầu và đầu gối giữa hai đùi, nhìn sâu vào mắt Renjun. "Môi cậu mềm y như vẻ ngoài của chúng vậy".

Lúc đầu, Renjun không bận tâm lắm khi Jeno cúi xuống hôn cậu một lần nữa, nhưng môi cậu bắt đầu đau, nên cậu tách môi hai người ra, tạo một đường chỉ bạc. "Nóng quá," cậu lầm bầm.

"Để tớ giúp cậu." Jeno giữ gấu áo Renjun và kéo nó lên để lộ bụng, cười khúc khích trong tiếng thở dốc lướt qua miệng Renjun khi hơi lạnh phả vào da thịt. "Đúng vậy," anh nói khi Renjun ưỡn lưng lên khỏi sàn và giơ tay lên để anh có thể cởi bỏ chiếc áo sơ mi.

Chẳng mấy chốc, môi Jeno lại ở trên da cậu, chạm vào xương quai xanh. Nhưng tiếng 'ah' thoát ra từ miệng Renjun, và những ngón tay như thể tìm được hơi ấm từ mái đâu vàng của Jeno, đan vào những sợi tóc. Những tiếng thở dài mãn nguyện của cậu dường như là động lực để Jeno tiếp tục, để lại những vết đỏ trên làn da không tỳ vết của Renjun sau mỗi nụ hôn.

Việc này bắt đầu quá sức với cậu, đầu óc và mọi vật quay cuồng, và nếu Jeno không dừng lại sớm, Renjun chắc chắn rằng cậu sẽ ngất lịm đi mất. Cậu yếu ớt đẩy ngực Jeno ra, khiến anh rời môi khỏi cổ cậu trước khi cậu đổi ví trí, đè sát vào người anh.

"Ồ, cậu muốn nằm trên hửm?" Jeno trêu chọc.

Đảo mắt, Renjun càu nhàu. "Dừng lại, Jeno." , Cậu ngắm nhìn trạng thái của Jeno - tóc bù xù, đôi môi sưng mọng lấp lánh, bộ ngực được tô điểm bằng bức tranh màu vàng, mặc dù một phần đã trở nên lộn xộn nhờ Renjun, phập phồng lên xuống. "Ôi tổ tiên ơi ."

"Ơi, bé yêu?"

"Không, ý tớ là–" Renjun thích thú khi cười khúc khích, đưa ngón tay chạm vào bức tranh trên ngực Jeno. "Ôi trời. Chúng ta thực sự đã phá hỏng bức tranh của tớ, nhỉ? "

"Nhìn xem ai đã thực sự vẽ lên ai cơ?" Jeno hỏi khi nhìn những dấu vết anh để lại trên cổ và ngực Renjun, rõ là tự hào về bản thân.

Renjun chỉ đỏ mặt, quay mặt đi chỗ khác. "Uh, vậy... đây không phải là một phần của kế hoạch." Cậu đứng dậy,loạng choảng một lúc trước khi yên ổn lấy được chiếc áo sơ mi của mình rồi mặc nó vào.

Những tiếng động phát ra từ phía sau, có lẽ Jeno cũng đã bỏ cuộc và đứng dậy rồi. "Cậu có hối hận không..?" Sự hoảng loạn và ân hận phảng phất trong câu nói.

Renjun không cần phải nhìn nhưng cũng biết Jeno đang tỏ ra ấm ức như chú cún bị chủ bỏ . Cậu quay lại nhưng vẫn tránh giao tiếp bằng mắt. "Không."

"Không?" Jeno hỏi lại.

Renjun cuối cùng cũng bắt gặp ánh mắt của anh và mỉm cười ngượng ngùng. "Không. Thú vị lắm. "

Jeno có vẻ lo lắng khi cắn môi, thu hút sự chú ý của Renjun. Cảm giác kỳ quái khi nghĩ về việc nó còn đang nằm trên môi của Renjun vài phút trước. "Vậy ,tớ hỏi cậu này được không?"

"Cậu tò mò nhiều thứ ghê nhỉ?" Renjun bật cười. Tuy nhiên, cậu không thể nói dối. Cậu thực sự cảm thấy khá e ngại trước những gì Jeno định hỏi.

"Nếu cậu thực sự giành chiến thắng trong cuộc thi thì cậu sẽ làm bạn trai tớ chứ?"

Renjun mở miệng, dù vì sốc hay muốn nói gì đó, cậu không chắc. Cậu lập tức khép môi lại khi nhận ra bản thân không biết nên làm gì trong tình huống này đây. "Tớ-sao cơ?"

"Ý tớ là, ừm..." Jeno bối rối trong giây lát. "Cậu không cần phải làm thế nếu cậu không muốn, nhưng mong là cậu biết rằng, tớ chưa từng hôn ai cả. Tớ thấy cậu thực sự rất xinh đẹp và giỏi việc vẽ vời và mọi thứ khác, cậu thông minh và tốt bụng, dễ gần, vì vậy ... vì vậy, tớ không biết, Renjun. "

Renjun chỉ có thể chớp mắt, chết lặng.

"Vẫn hơi sớm nhưng có vẻ như tớ thích cậu mất rồi," Jeno thú nhận.

Chà, không phải ngày nào Renjun cũng nhận được lời tỏ tình. Đặc biệt là từ một người nóng bỏng như Jeno. Cậu chắc chắn là đang nói dối nếu như cậu không muốn hẹn hò với Jeno hay bỏ qua bất kì cơ hội nào.

"Nếu tớ không thắng thì sao?"

Jeno bước về phía cậu và gạt những lọn tóc lòa xòa trên mặt Renjun. "Nhưng mà cậu đã chiếm được trái tim tớ rồi." Anh cười toe toét.

"Đồ khờ." Renjun hếch mũi lên với vẻ ghét bỏ. Cậu ậm ừ, vỗ nhẹ vào má Jeno. "Thỏa thuận vậy nhé."



TBC
-------
* sự tò mò giết chết con mèo:  là câu tục ngữ nhắc nhở về tác hại của việc tọc mạch quá mức những thứ vô ích mà đôi khi việc tò mò ấy có thể dẫn đến một hậu quả nguy hiểm 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro