paint

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Renjun gõ bút chì cành cạch vào mép tập phác thảo của mình với vẻ chán nản, má đặt lên lòng bàn tay khi khuỷu tay chống xuống bàn. Việc vẽ nguệch ngoạc những thứ linh tinh lên trang giấy để giết thời gian dần trở nên vô nghĩa, và cậu thề với Chúa rằng bản thân sắp chìm vào giấc ngủ đến nơi rồi.

Cho đến khi cậu cảm nhận được một sự hiện diện lờ mờ trước mắt mình.

Lông mày cậu nhíu lại, rồi từ từ ngẩng đầu lên, để chạm mắt với vị giáo sư của mình. Cậu nhanh chóng lật sách sang trang tiếp theo, không muốn đối phương nhìn thấy những gì mình đã làm từ khi bài giảng bắt đầu. "Giáo sư."

"Renjun, tôi có điều này muốn nói với em," vị giáo sư gấp gáp nói.

Cậu trợn mắt, trong lòng ngập tràn lo lắng. Giáo sư muốn nói gì với cậu? Cậu gặp phải chuyện gì rồi? Renjun dù không phải là dạng học sinh quá xuất  sắc, nhưng cậu luôn chọn cách tránh xa những rắc rối. Ngay cả khi cậu còn đang  đấu tranh xem mình có nên trì hoãn nữa không, thì cậu vẫn sẽ hoàn thành bài tập của mình đúng thời hạn và nộp chúng với rất ít sai sót. Chờ đã, hay là cậu đã đánh rơi  tờ giấy đầy hình vẽ nào đó của mình? Chết tiệt.

Renjun liếm môi, chỉnh lại giọng nói của mình. "Vâng thưa thầy?"

Người đàn ông kiểm tra đồng hồ đeo tay của mình một chút trước khi tiếp tục nói. "Được rồi, trước hết, tôi nghĩ tôi nên xin lỗi em." Anh nắm lấy tay Renjun. "Tôi xin lỗi, Renjun."

"Dạ?"

"Tôi đã ghi tên em vào cuộc thi giữa các lớp."

Renjun choáng váng, lắp bắp không nói thành lời. Cậu mím môi lại sau khi nhận ra chúng đã mở ra tới gần một phút. "Nhưng, thưa thầy, em–"

"Tôi đã xem các tác phẩm mà em nộp cho tôi trong những tuần vừa qua, và chúng thật tuyệt vời," vị giáo sư cắt lời cậu. "Sẽ thật tiếc nếu tài năng đó được giữ cho riêng tôi mà không được chia sẻ với mọi người trong trường".

"Ừm..." Renjun không biết phải phản ứng thế nào trước một lời khen xuất sắc như vậy, một lời khen mà cậu cảm thấy mình không xứng đáng. Thành thật mà nói, cậu nghĩ rằng khả năng nghệ thuật của mình chỉ trên mức trung bình, đủ để giành lấy một suất trong khóa học Nghệ thuật và Thiết kế vì đó là điều duy nhất mà cậu giỏi. Cậu không bao giờ cần ai công nhận,  việc cậu đang làm là tốt hay không, nhưng được giáo sư khen ngợi bằng cả khuôn mặt là điều mà cậu chưa thể chấp nhận được. Cậu đỏ mặt. "Cảm ơn thầy. Nhưng em không tự tin lắm về việc chia sẻ tác phẩm của mình với những bạn học khác, "cậu thừa nhận.

Vị giáo sư gật đầu, ậm ừ. "Em có thể cảm thấy như vậy. Nhưng mà tôi nghiêm túc đó. Bất cứ ai có bàn tay vàng như em đều có quyền khoe khoang về các tác phẩm nghệ thuật của họ, theo tôi là vậy. Tôi không thể tin rằng em đã không tham gia bất kỳ cuộc thi nào, kể cả ít nhất một lần. Thật sự quá khó hiểu. Làm ơn giúp thầy lần này thôi được không? " Anh cúi xuống sát hơn nữa để nói với tông giọng nhẹ nhàng đến nỗi chỉ Renjun mới có thể nghe thấy. "Tôi thích các tác phẩm của em nhất trong lớp này, nhưng đừng nói với ai nhé," anh vừa cười vừa nói.

Renjun thất bại trong việc xử lý những gì vị giáo sư của mình - Lee Taeyong - vừa nói với cậu. Lee Taeyong, một nghệ sĩ có tiếng trong nước, nổi tiếng với những tác phẩm đẹp mắt mà chỉ những người có hiểu biết và tình yêu nghệ thuật sâu sắc mới có thể cảm nhận và tìm ra ý nghĩa đằng sau chúng. Lee Taeyong, người đã quyết định trao lại những kiến ​​thức mà anh có và nộp đơn vào SMU để dạy các nghệ sĩ tương lai đầy nhiệt huyết và triển vọng. Lee Taeyong, người vừa nói với Renjun rằng cậu suất xắc nhất lớp và gián tiếp nói rằng Renjun là học sinh yêu thích của anh.

Quá nhiều thứ phải tiếp nhận, và khi Renjun cuối cùng cũng quyết đồng ý, vị giáo sư vỗ tay một cái. "Được rồi, cả lớp. Hết giờ rồi. Hẹn gặp lại các bạn vào tuần sau với công việc hôm nay ". Anh nháy mắt với Renjun trước khi quay lại bàn làm việc.

Renjun bé nhỏ tội nghiệp chìm trong một mớ hỗn độn, cố gắng hết sức để không đánh rơi bất kỳ vật dụng nào trong khi thu dọn đồ đạc. Cậu cúi đầu chào giáo sư lần cuối trước khi ra khỏi lớp học và đi đến nhà ăn để lấy một thứ gì đó bỏ bụng trước khi vào giờ học tiếp theo, vừa vặn trong hai giờ tới. cậu có thể chợp mắt trong thư viện, hoặc buồn bã vì phải tham gia một cuộc thi ngoài ý muốn.

Khoảng cách tuổi tác giữa cậu và Taeyong không quá lớn, vì vậy vị giáo sư trẻ tuổi này khá hòa hợp với các sinh viên của mình, và trong đó có cả Renjun. Ngay cả khi cậu không thể nói nhiều hơn mười từ trong một cuộc trò chuyện với Taeyong mà không bối rối.

Và khi người bạn thân nhất của cậu chế nhạo cậu về điều đó, Renjun sẽ chỉ phản bác lại bằng cách nói rằng cậu ấy cũng sẽ chẳng thể trò chuyện bình thường với Seulgi của Red Velvet mà không run rẩy. Renjun thực sự rất ngưỡng mộ Taeyong và thần tượng anh ấy rất nhiều.

"Này, Injunnie!"

Giọng của một con quỷ...           

"Hyuck, xin chào," Renjun chào hỏi bạn thân của mình một cách đơn giản, không có lấy một chút năng lượng để vui vẻ.

Donghyuck đã nhanh chóng đuổi kịp cậu trong hành lang, đi bên cạnh cậu và đôi vai va vào nhau khi họ len lỏi qua người của những học sinh khác. Lông mày của nó nhíu lại. "Làm sau thế? Mày gặp chuyện gì à?"

Một tiếng thở dài não nề bật ra khỏi cổ họng Renjun và cậu thậm chí còn không thèm che giấu điều đó. Tất nhiên Donghyuck sẽ không quá để ý đến tâm trạng u sầu của cậu. Không phải là tình cờ khi cậu có một người bạn thân như Donghyuck. "Chà..." cậu nói khi họ bước vào nhà ăn. "Mày biết cuộc thi giữa các lớp hàng năm của sinh viên khoa nghệ thuật không? Tao bị ép phải tham gia. "

"Bị ép?" Donghyuck thắc mắc. "Ý mày là sao?"

"Đó là một cuộc thi - mày phải đăng ký nếu muốn tham gia. Tao thì không rồi. Nhưng đã có người khác làm thay tao". Renjun khẽ rên lên khi kể lại câu chuyện.

Cậu hy vọng sự tò mò của Donghyuck sẽ kết thúc ở đó, sau khi họ lấy bữa trưa và ngồi xuống bàn ăn, nhưng Renjun không phải lúc nào cũng đúng, cậu nhận ra điều đó ngay khi Donghyuck mở miệng lần nữa. "Ai đã đăng ký cho mày?"

Renjun do dự một lúc trước khi trả lời, vì cậu biết Donghyuck sẽ không để chuyện này kết thúc. Giống như thể tự đào mồ chôn mình nếu cậu nói với Donghyuck, nhưng bằng cách này hay cách khác, bạn thân của cậu chắc chắn vẫn sẽ tìm ra câu trả lời từ cậu nên Renjun đã nhượng bộ. "Chính là Lee Taeyong."

Cách mắt Donghyuck mở lớn như thể chúng sẽ rơi ra khỏi hốc mắt của nó trông sẽ rất hài hước, nếu như nó không có ý định hét lên rằng Lee Taeyong có niềm tin lớn như nào với Renjun cho toàn trường biết. Renjun thồn ngay một thìa cơm vào miệng nó và thở phào nhẹ nhõm khi Donghyuck mắc nghẹn.

"Cái quái gì vậy ?!" Donghyuck cố gắng hét lên sau khi ho sặc sụa và rít hết một nửa hộp sữa dâu.

Renjun nhún vai một cách thờ ơ, cắn một miếng cá trên đĩa của mình. "Mày sẽ lại luyên thuyên thôi. Tao không có lựa chọn nào khác."

Donghyuck tặc lưỡi, nhưng không tranh luận thêm. "Được rồi, tao đoán vậy là công bằng." Sau đó, nó nhổm người lại gần Renjun, gần như thể cái bàn giữa họ tàng hình vậy. "Chờ đã, tao có thể giúp mày giành lấy vị trí số một."

"Gì? Sao mày biết chủ đề của năm nay là gì? "

Chủ đề của cuộc thi giữa các lớp năm nay là lý do duy nhất khiến Renjun quyết định không tham gia. Chà, không phải cậu đã từng tham gia bất kỳ cuộc thi nào về chủ đề đó, như giáo sư của cậu nói. Cậu đã có nửa quyết tâm để đăng ký tham gia năm nay,nhưng chỉ vì Donghyuck luôn không ngừng quấy rầy nếu cậu làm điều đó, một cái gì đó về việc chui ra khỏi vỏ bọc của cậu...? Renjun không biết Donghyuck đã kiếm được câu thoại đó từ nhà hát nhạc kịch nào, một đứa trẻ đáng ghét hát nhạc kịch như nó ấy mà.

Ồ đúng rồi. Cuộc thi.

Renjun đã quá mất tập trung vào việc cậu buộc phải tham gia một cuộc thi mà quên mất việc lên kế hoạch cho nó. Giờ thì khi nhớ lại, cậu chỉ muốn chui vào một cái lỗ và không bao giờ chui ra lại.

Thế quái nào mà cậu lại phải tìm một người mẫu để cậu có thể vẽ lên cơ thể họ? Tệ hơn nữa, làm thế nào mà cậu có thể xoay sở để ở gần một người khác và thậm chí là vẽ lên da của họ? Renjun sẽ hét vào mặt Donghyuck bất cứ khi nào nó thay đồ trước mặt cậu trong phòng của họ, ngay cả khi hai người đã là bạn cùng phòng trong ba năm.

"Tao chỉ biết," Donghyuck trả lời một cách mơ hồ. "Đó là body painting, phải không? Hmm... Tao nghĩ cách duy nhất để mày giành chiến thắng là tìm một người làm mẫu thật nóng bỏng, vì không phải tất cả những người bình chọn đều hiểu biết về nghệ thuật để đánh giá một cách chính xác. Họ sẽ chỉ tập trung vào người mẫu của mày chứ không phải bức tranh của mày. "

Renjun vẫn không biết Donghyuck đang cố gắng làm gì. "Vậy ý mày đang nói là...?"

"Tao có thể giúp mày tìm được ai đó hấp dẫn, và tao đang làm điều này từ trái tim nhân hậu với tư cách là người bạn thân duy nhất của mày đấy". Donghyuck cười toe toét khi đang ăn dở, vươn tay xoa đầu Renjun trước khi lùi về phía sau để nó có thể bắt đầu ăn thức ăn của mình như một con người bình thường. "Tao đang nghĩ đến việc tìm kiếm một người nào đó từ nhóm varsity," Nó nói thêm. "Tao chắc rằng bạn trai tao có thể giới thiệu cho mày người hấp dẫn nhất trong nhóm của cậu ấy."

"Gì cơ?" Renjun nuốt nước bọt. "Hyuck, tao không nghĩ–"

"Tin tao đi," Donghyuck cắt lời cậu.

Lần cuối cùng Donghyuck bảo Renjun hãy tin tưởng cậu ấy, thì ra đó là một sai lầm.

(Donghyuck đã đưa Renjun về quê trong kỳ nghỉ vì Renjun không về Trung Quốc lần này nữa vì cậu đã về trong kỳ nghỉ trước đó. Đó là một ngày thứ bảy khi bố mẹ nó đi chơi và Donghyuck muốn thử làm một món ăn. Bất chấp sự phản đối của Renjun về những điều đáng ngờ mà Donghyuck đã bày ra khi đang 'nấu ăn', nó đã nói với Renjun rằng hãy tin tưởng nó.

Cuối cùng, Donghyuck gần như thiêu rụi ngôi nhà. Làm thế nào một người có thể vô tình làm cháy một miếng vải bếp và chỉ hét lên trong khi nhìn nó cháy mà không cố gắng dập lửa?

"Phù! Xém tí nữa thì toang rồi..., phải không, Injun?"

"Mày thật may mắn khi tao ở đây để cứu lấy cái mông của mày."

"Thực ra, tao đã lên kế hoạch để trốn thoát và cách tao sẽ mang theo tất cả album Red Velvet của tao.")

Renjun ngơ ngác nhìn nó. "Hãy để tao thực sự tin mày một lần được không, Hyuck."

🎨

"Ý cậu là muốn tớ nói cho cậu biết ai là cầu thủ hot nhất trong đội? Tớ không phải là người hot nhất ở đây rồi sao, Hyuckie? " Cậu trai nói với một cái bĩu môi cường điệu, những sợi tóc hồng dính trên vầng trán đẫm mồ hôi.

"Bạn trai mày là Sư tử đúng không?" Renjun thì thầm với Donghyuck.

Donghyuck quay mặt về phía cậu, ánh mắt nó có chút thích thú. "Làm sao mày biết?"

"Xin chào?" Jaemin búng tay trước mặt họ, rõ ràng là cậu đang cảm thấy bị bỏ rơi.

"Oh, yeah." Donghyuck dường như cuối cùng cũng nhớ ra mục đích nó kéo Renjun - một người khá cục cằn - đến sân bóng rổ vào cuối tuần khi Renjun thích việc ngủ nghê hơn. "Bạn thân của tớ đây cần một người mẫu cho cuộc thi body painting mà cậu ấy đang tham gia. Phải không, Injunnie? "

"Ừ," Renjun nói nhỏ.

"Vì vậy, chúng tớ muốn cầu thủ xuất sắc nhất của cậu, Nana," Donghyuck kết luận.

"A..." Trầm ngâm, một tiếng ngân kéo dài rung lên trong cổ họng khi cậu nhìn quanh các tòa nhà. Có một số chàng trai đang chạy xung quanh chỗ này, một số đang khởi động và một số chỉ nghỉ ngơi một chút khi ngồi trên mặt đất, uống vài ngụm nước lớn. Hầu hết những tiếng ồn đều đến từ một vài chàng trai vẫn đang chơi, đuổi theo một cầu thủ đang dẫn bóng.  Jaemin nhìn Renjun và Donghyuck một lần nữa. "Jeno, có được không? Cậu ấy thường xuyên lui tới phòng tập thể dục rất nhiều ".

"Jeno?" Renjun chớp hai mắt,  hoàn toàn không biết gì.

"Đúng vậy. Là cầu thủ số 23. "

Renjun cẩn thận dò quét quanh sân để tìm kiếm ai đó có số 23 trên áo đấu. Không mất quá nhiều thời gain trước khi cậu tìm thấy chàng trai mình cần - giữa không trung với quả bóng trong tay khi mái tóc vàng rực của anh phấp phới lung tung, ném nó qua rổ trước khi giữ chặt thành rổ. Anh tiếp đất bằng cả hai chân một cách an toàn và các đồng đội của anh lập tức nhấn chìm anh vào một cái ôm của nhóm, hò hét loạn xạ. Họ giải tán và người đội trưởng ra hiệu tạm nghỉ.

Đây là thời điểm hoàn hảo, và Renjun nghĩ rằng đây là lúc cậu phải đến gặp Jeno và nói chuyện. Nhưng thay vào đó, cậu cắm đầu xuống đất, không thể rời mắt khỏi Jeno khi cầu thủ này vén áo lên để lau những giọt mồ hôi chảy dài trên mặt, thành công để lộ cơ bụng săn chắc.

Có một cơ thể hoàn hảo như thế là bất hợp pháp. Chúa có những đứa con yêu thích của Người và Jeno chắc chắn là một trong số họ, và rõ ràng là Chúa đã dành rất nhiều thời gian để tạo ra anh. Nếu nói Renjun không bị thu hút bởi vẻ ngoài của Jeno,thì chắc chắn là do cậu đang ghen tị.

Cậu luôn cho rằng thật thô lỗ khi nhìn chằm chằm vào ai đó nhưng cậu chẳng thể dừng lại được.

"Injun, mày đang chảy nước dãi kìa."

Giọng nói của Donghyuck đã thành công kéo cậu ra khỏi trạng thái mất hồn. Renjun lắc đầu để cố gắng quay về thực tại. "C-cái gì?" Khi cậu nhớ lại những gì người bạn thân nhất của mình vừa nói, theo bản năng, tay phải của cậu đưa lên cằm và lau nó, chỉ để nhận ra rằng cậu chưa hề chảy nước dãi.

Jaemin chỉ biết cười trừ. "Tớ thấy cậu cũng rất đồng tình- về việc Jeno có nóng bỏng hay không ấy? "

Cậu có thể cảm thấy máu đang dồn lên hai má mình, thậm chí còn nhiều hơn thế khi Donghyuck cười khúc khích ở bên cạnh. "Tớ– uh– đó là–" cậu lắp bắp. "Thực ra, các cậu biết không? Tớ phải đi ngay bây giờ. Có một bản vẽ mà tớ chưa hoàn thành và nó sẽ đến hạn vào thứ Hai tuần này. " Cậu quay gót một cách đột ngột khiến đầu cậu bắt đầu quay cuồng, nhưng dù sao thì cậu cũng phải  nhanh chóng đi ra khỏi nơi đó, không để tâm đến cơn đau đầu đang ập đến.

"Chào!" Donghyuck gọi cậu nhưng bị phớt lờ.

Sau đó, là giọng nói vui vẻ của Jaemin, như thể không biết về những cảm xúc bên trong Renjun mà cậu ấy vừa gây ra. "Tớ sẽ giúp cậu nói với cậu ấy, Renjun! Rất vui được gặp cậu hôm nay! "

🎨

Ngồi một mình trong studio với một đống dụng cụ vẽ tranh và máy ảnh rải khắp sàn trong khi đợi Jeno đến, Renjun cảm thấy mình như một thằng khốn nạn. Một tuần trước, cậu thuyết phục Donghyuck và Jaemin nói chuyện với người mà cậu nhờ làm mẫu mà không thèm gặp trực tiếp với người ta. Ít nhất thì tin tốt là Jeno đã đồng ý trở thành người mẫu của Renjun sau khi được Jaemin thuyết phục và Donghyuck đã tìm đến cậu. Vì thế, mọi nhiệm vụmà Jeno cần biết đều được giao cho Donghyuck, người đã chuyển thông tin cho Jaemin, người cuối cùng đã thông báo cho Jeno.

Và đó là lí do Renjun mong chờ Jeno đến, trong sự hồi hộp .

Cậu dựa lưng vào tường, hai chân xếp lại và chống cằm lên đầu gối trong khi lướt xem những bức ảnh mà Donghyuck đã rất có tâm gửi cho cậu. Chúng là ý tưởng cho những gì Renjun có thể vẽ, và hầu hết trong số chúng, trước sự thất vọng của cậu, cần người mẫu phải khỏa thân hoàn toàn. Donghyuck chắc chắn đang cố tình làm vậy,chắc rồi?

Mặc dù cuộc thi có cho phép người mẫu khỏa thân, Renjun cũng sẽ không có ý định tiến xa đến thế với người mẫu của mình. Cậu không nghĩ mình có thể vẽ lên ai đó khi họ đang khỏa thân - điều đó là quá gần gũi và cậu có thể sẽ chết mất.

Cậu vẫn chưa lựa chọn xong  trong khi cậu phải hoàn thành việc này trước khi Jeno đến. Renjun tạm lưu lại những bức ảnh mà các người mẫu vẫn còn ít nhất một bộ quần áo trên người.

Quá chìm đắm trong những suy nghĩ của riêng mình, cậu không nhận ra cánh cửa phòng đã mở toang.

"Ừm, Renjun?"

Cậu ngóc đầu dậy rồi nhảy dựng lên để chào hỏi người vừa bước vào. "Ồ," câu nói có chút khó nhọc. "Jeno, phải không? Xin chào. Vào đi. " Renjun đứng thẳng dậy khi Jeno đóng cửa lại. "Cậu ăn rồi chứ? Việc này sẽ mất khá nhiều thời gian đấy. "

Jeno gật đầu với một nụ cười và, lạy Chúa, mắt anh ấy biến thành một đường cong và điều đó thật dễ thương. "tớ ăn rồi. Tớ cũng đã làm tất cả những gì cậu cần". Anh dừng lại, có vẻ như đang nhớ lại điều gì đó. "Tối qua tớ đã tắm rất nhiều để cạo sạch lông toàn thân, đến mức bạn cùng phòng của tớ phải đập cửa liên tục. Tớ đã cạo các vết rỗ, cánh tay, chân của mình và xuống– "

"Được rồi!" Renjun lên tiếng trước khi anh có thể đi vào chi tiết rõ ràng về việc tẩy lông của mình. "Được rồi, Jeno, tớ biết rồi. Cảm ơn cậu."

Jeno dường như không bận tâm. "Tớ cũng đã khử hết mùi cơ thể như cậu yêu cầu, tớ đã dùng rất nhiều sữa tắm vào sáng nay. Cậu biết đấy, đề phòng thôi, vì tớ là một vận động viên mà".

"Được rồi, cảm ơn," Renjun nói một cách dứt khoát, hy vọng chủ đề của cuộc trò chuyện có thể được chuyển sang một hướng khác - bất cứ vấn đề gì ngoài việc vệ sinh cá nhân của Jeno vì Renjun vẫn có thể tiếp tục cuộc sống của mình mà không cần phải biết điều đó.

"Giờ thì sao? Tớ phải lột đồ ra à? " Jeno thản nhiên hỏi như thể việc mình khỏa thân với người khác không phải là vấn đề gì to tác, cơ mà Renjun thì khá tò mò về số đo cơ thể của anh.

Bấu chặt vào cây cọ vẽ không có ích gì trong việc giảm bớt căng thẳng khi mà má Renjun đang nóng lên. "K-không! Ý tớ là... " Renjun gần như muốn hét lên trước nụ cười nhếch mép của Jeno khi chứng kiến cậu nói lắp. "Uh, tớ nghĩ là cậu nên cởi áo sơ mi trước," cuối cùng thì cậu cũng nói ra được một câu hoàn chỉnh.

"Được chứ." Jeno với tay đến phía sau áo sơ mi của mình, kéo nó lên và vòng qua đầu, làm rối tung mái tóc vàng của mình một chút. Anh chải tóc lại cho gọn gàng, nhìn Renjun đầy mong đợi.

Nhưng Renjun quá bận rộn với việc nhìn chằm chằm vào cơ thể của mình. Cơ thể hoàn hảo của đối phương  chắc chắn là một tuyệt tác điêu khắc của Chúa. Và Renjun cảm thấy mình không nên nhìn thấy nó miễn phí. Cậu có lẽ nên trả cho Jeno nửa triệu chỉ để xem chiếc "bàn giặt" của anh, hay bất cứ thứ gì trên cơ thể đó cũng được. Ngay cả bắp tay của anh ấy cũng thật tuyệt vời, nhưng cũng không phải Renjun chưa từng thấy nó. Cậu đã thấy nó vào tuần trước, lịch sự dưới chiếc áo bóng rổ không tay. Thật tốt khi được diện kiến ​​nó một lần nữa, và Renjun sẽ không bỏ lỡ cơ hội quý giá nào như này.

Cậu đưa ra kết luận sau khi say sưa ngắm nhìn cơ thể của Jeno. Điều này không công bằng chút nào - chẳng lẽ Jeno không có một khuyết điểm nào hay sao?

Jeno hắng giọng, thu hút sự chú ý của Renjun. Ô đúng rồi. Mắt cậu hướng lên trên. "Tớ định hỏi nếu cậu thích bất cứ mẫu vẽ nào, nhưng mà tớ sợ bản thân trở nên tự phụ. Đó vốn là việc của Jaemin mà. Dù sao thì, cậu đã nghĩ đến mẫu vẽ nào chưa? " Anh có vẻ thực sự quan tâm đến chuyện này và Renjun để ý đến điều đó.

"Chà..." cậu cắt ngang. "Điều này dễ thôi, tớ thề rằng tớ sẽ nỗ lực hết mình nếu như tớ thực sự muốn tham gia cuộc thi,"cậu tự thú.

Lông mày của Jeno nhướng lên và sự bối rối âm ỉ trong cổ họng anh. "Cậu không muốn tham gia ư? Vậy thì, tại sao? "

"Giáo sư  là người đã đăng ký cho tớ và sau đó nói với tớ khi đã quá muộn để rút lui," Renjun giận dữ. "Tớ không muốn làm thầy thất vọng, nên giờ thì tớ đang đứng ở đây, cố vượt qua cái khó khăn này đây."

Jeno nở một nụ cười tử tế với cậu và hình lưỡi liềm lại xuất hiện nơi đôi mắt . "Tớ chắc rằng cậu sẽ làm rất tốt thôi, Renjun."

Một tiếng cười lo lắng bật ra khỏi miệng cậu trước sự khích lệ. Cậu không  biết đó là vì có người đang mong đợi cậu, hay bởi vì có người đang nóng nảy khen ngợi cậu theo một cách nào đó. "Tớ cũng mong là như vậy." Sau đó, cậu cho Jeno xem rất ít thiết kế mà cậu đã chọn lựa trên điện thoại mình. "Có lẽ là tớ đang cho cậu vinh dự khi được tự chọn lựa những gì sẽ được vẽ trên cơ thể cậu đó. Sao nào? "

Jeno nhích lại gần điện thoại, xem xét kỹ lưỡng từng bức ảnh. Khi cuộn đến cái cuối cùng, anh bật ra một tiếng cười. "Harley Quinn? Nghiêm túc? Hãy nghĩ xem những người mẫu khác có cái gì – hoa trên cơ thể họ, còn tớ, trong bộ đồ cosplay?. "

Renjun định mắng Jeno, bảo anh ấy đừng đùa nữa và hãy nhanh chóng lựa chọn để họ có thể giải quyết chuyện này, nhưng Jeno đã chọc lại cậu vì điều đó.

"Tớ muốn nó," anh nói với sự quyết tâm đến nỗi nếu không nghe kĩ, người ta sẽ nghĩ Jeno đang nói về việc muốn có điểm trung bình 4.0 thay vì được vẽ như Harley Quinn.

"Gì?" Renjun không thể tin vào tai mình. "Cậu muốn Harley Quinn? Cậu có nghiêm túc không đấy, Jeno?"

"Tại sao không chứ?" Jeno nhún vai. "Chắc chắn cậu không thể giành chiến thắng nếu như chỉ vẽ những điều cơ bản như một bông hồng trên ngực của tớ"

Có lẽ, Jeno có lý.

"Thay vì thế thì, tớ nghĩ mình sẽ trông thật nóng bỏng trong bộ đồ cosplay Harley Quinn," anh nói thêm.

Đừng bận tâm đến câu trên, Jeno không có lý gì cả.

Renjun chế giễu. "Tuỳ cậu thôi."

"Được rồi, Puddin," Jeno nói, nháy mắt với cậu.

Hiện tại, Renjun đã có sẵn mọi thứ cậu cần - cọ vẽ, màu, một lọ nước khi cậu phải thay màu và quan trọng nhất là người mẫu của cậu. Cậu vẫn đang do dự, xem xét kỹ lưỡng bức ảnh trên điện thoại của mình và Jeno. "Tớ thực sự không chắc chắn về điều này đâu."

Jeno cười khẽ, kiên nhẫn một cách phi thường, nhẫn nhịn với Renjun. "Chơi lớn hoặc về nhà đi, bé à. Cậu thậm chí còn không quan tâm nhiều đến việc chiến thắng? "

Phải mất một lúc sau Renjun mới trả lời, tâm trí quá tập trung vào việc Jeno vừa gọi cậu là 'bé' - "Không thật sự lắm."

"Chính xác. Vậy thì sao cậu không biến tớ thành Harley? " Jeno cố gắng tiếp tục thuyết phục, nhưng không phải là kiểu khiến người ta dừng lại quyết định của bản thân, đúng hơn là kiểu khiến ai đó thấy rằng chẳng có gì sai với quyết định mà họ sắp đưa ra cả.

Renjun liếm môi, sợ rằng mình sẽ biến thành tên ngốc nếu nói ra suy nghĩ của mình. Nhưng có vẻ Jeno đang thực sự muốn nghe nó. "Chỉ là... tớ thực sự sẽ chỉ sơn cậu bằng màu trắng, và sau đó thêm một số họa tiết và những thứ vớ vẩn. Tớ không biết đó có được coi là nghệ thuật không nữa? Và độc đáo ở đâu chứ? "

Môi Jeno hé mở khi anh nghĩ về những gì Renjun đã nói với anh. Anh ậm ừ. "Tớ hiểu rồi. Vậy thì, có lẽ chúng ta có thể bỏ qua bức tranh trắng và biến tớ thành Harley nhưng với một chút 'Renjun' trong đó, nếu có thể? " anh cười toe toét. "Tớ là người theo chủ nghĩa tối giản nên ngay cả những chi tiết nhỏ trên người và khuôn mặt của tớ là quá đủ rồi."

Một cảm giác ấm áp nảy nở trong lòng Renjun trước những lời tốt đẹp mà Jeno dành cho cậu, và cậu mỉm cười. "Đúng. Có lẽ tớ sẽ bắt đầu với khuôn mặt của cậu trước. "

Jeno đã đứng rất yên trong khi Renjun làm việc, thậm chí còn tử tế đến mức hơi cúi xuống khi anh nhận thấy rằng Renjun phải kiễng chân lên mới có thể chạm được vào mặt Jeno. Đáp lại, Renjun chỉ vỗ nhẹ vào vai Jeno, ra hiệu anh chỉ cần đứng thẳng dậy, nói rằng không sao cả. Dù gì thì Jeno cũng sẽ đứng rất lâu và anh không muốn lưng mình bị đau.

Renjun bắt đầu với nốt ruồi ngay dưới mắt phải của Jeno. Ở gần một Jeno đang-cởi-trần thế này khiến cậu hơi loạng choạng, đến nỗi khuôn mặt của họ chỉ cách nhau có vài inch. Cậu nhẹ nhàng nắm lấy cằm Jeno, bảo anh quay mặt đi hướng khác để có thể vẽ các chi tiết bên dưới nốt ruồi dễ dàng hơn . Đặt một cánh tay lên vai anh để trọng lượng cơ thể không dồn hết vào ngón chân, Renjun tập trung lực siết vào cây cọ vẽ của mình để đưa tâm trí thoát khỏi chiếc cơ bụng đẹp một cách khủng khiếp kia và trái tim đang đập thất thường của cậu, cố gắng vẽ một cây thánh giá gần đuôi mắt. Cậu chỉ có thể cầu nguyện rằng Jeno sẽ không nghe thấy nó.

"Có ai từng nói với cậu rằng cậu rất xinh đẹp chưa?"

Một tiếng leng keng vang dội khắp studio khi cây cọ rơi xuống sàn.


TBC...














---//---

Bình thường khi dịch thì mình sẽ xin phép tác giả trước rồi mới dịch. Cơ mà bộ này mình đợi lâu lắm rồi mà bạn tác giả vẫn không rep 😥 đến nỗi mình dịch được một nửa rồi mà vẫn chưa thấy rep nữa nên mình mạn phép đăng trước. Tất nhiên trường hợp bạn tác giả không đồng ý thì mình sẽ gỡ ngay.

💚

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro