15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




15.

Sau khi Bành Lập Huân cẩn thận dọn ra bàn đống rượu và mở tất cả đồ nướng họ đặt mang về, Triệu Gia Hào bước nặng nề ngồi xuống chiếc bàn tròn nhỏ cùng mọi người.

Làn như thông lệ, phải uống ba vòng trước. Ly đầu tiên, là để kỷ niệm chuỗi bốn trận toàn thắng của BLG, những trận về sa thật đáng mong chờ. Ly thứ hai, xin chúc mừng bộ đôi Đường Dưới đã kết hôn và trở thành một cặp đôi hoàn hảo. Còn về ly thứ ba, ba người dụ dỗ Triệu Gia Hào và Lạc Văn Tuấn uống một chén rượu, bầu không khí đã đến đỉnh điểm vậy rồi, khó có thể từ chối nên Triệu Gia Hào đã chủ động khoác tay Lạc Văn Tuấn uống cạn ly rượu trong tay.

Sau ba ly rượu, Triệu Gia Hào chỉ cảm thấy bụng mình căng đầy, nhìn Lạc Văn Tuấn cũng đồng cảnh ngộ, có chút lo lắng, anh bĩu môi hơi nhíu mày, liền nói:

"Đừng để Owen uống thêm nữa, em ấy không uống được nhiều, vì vậy tôi sẽ uống thay em ấy."

Trong vòng nửa giờ, Triệu Gia Hào đã phải trả giá đắt cho lời nói của mình.

Nhóm bạn xấu này đã dốc hết sức để rót rượu cho anh, nói rằng C của đội nếu muốn giữ vững phong độ thì nên uống; người đi rừng và hỗ trợ đường dưới thì nên

uống; cái này thì phải một cốc lớn!

Rượu Sprite cùng đá không ngừng tác động lên dây thần kinh đại não của Triệu Gia Hào, nhấp một ngụm chỉ cảm thấy đầu nóng như lửa đốt, cảnh tượng trước mắt như có song ảnh, nhưng những lo lắng cùng băn khoăn trong lòng đều biến mất. Một cảm giác thư thái đã mất từ lâu bao trùm lấy anh, cả cơ thể và tâm trí như được giải thoát khiến anh vô thức cười khúc khích với những người bạn xấu của mình.

Nhìn Triệu Gia Hào đang dán mắt vào phía đối diện, Lạc Văn Tuấn cau mày càng chặt hơn, cậu trịnh trọng nhắc nhở ba người họ: "Đừng làm loạn nữa, ở đây đang có nhiều người đấy."

Nhưng Triệu Gia Hào lại không vui nữa, anh quàng tay qua cổ Lạc Văn Tuấn, lông mày nhếch lên cười, "Ồ, Owen, em không thể uống nữa, em đi trước đi, anh sẽ trả thù thay em ba hiệp nữa để hạ gục bọn họ"

Lạc Văn Tuấn chưa kịp nói gì thêm thì Triệu Gia Hào đã buông cậu ra và lại lao vào trận "hỗn chiến" tiếp, Lạc Văn Tuấn chỉ còn cách thở dài, che chở cẩn thận kẻo có ai lỡ đụng phải anh.

Sau khi uống ba hiệp, thức ăn thừa trên bàn vương vãi lung tung, những chai rượu rỗng dưới chân bàn chia ra ba cái vung vãi khắp sàn, quả nhiên cả bốn người đều uống quá chén rồi.

Tăng Kỳ nhắm mắt lại và thả người xuống ghế, như thể anh đã ngủ thiếp đi. Trần Trạch Bân thì phát lại trận đấu lúc trước để nghe, liên tục nhấn mạnh rằng anh chơi hỗ trợ rất đỉnh. Bên kia, Bành Lập Huân nước mắt nước mũi lã chã, kéo Triệu Gia Hào vẫn đang cười khúc khích lại, liên tục dặn dò anh phải giữ mối quan hệ thật tốt với Owen, cố gắng nhịn ba năm, đừng để cha già phải lo nghĩ về hai đứa...

Nhìn những người đồng đội say khướt của mình, Lạc Văn Tuấn chỉ có một suy nghĩ. Cậu đã gửi một tin nhắn người quản lý như thể chỉ định, giải thích tình hình và nói rằng họ sẽ không về đêm nay. Sau đó, cậu dìu từng người nằm xuống, Bành Lập Huân còn lau nước mắt và nước mũi vào cậu giữa chừng. Khi Lạc Văn Tuấn sắp xếp xong mọi thứ cho 3 người, cậu đã đổ mồ hôi đầm đìa.

Cậu hít một hơi thật dài, ngồi xuống bên cạnh Triệu Gia Hào, ngửa mặt lên bắt đầu thưởng thức tình trạng say xỉn đáng yêu của AD. Lúc này, Triệu Gia Hào đang ngòi nghịch ngón tay và cười khúc khích một cách ngốc nghếch. Làn da trắng nõn bình thường của anh giờ đây đã ửng hồng, nói trắng ra là trông nó thực sự giống một quả táo nhỏ màu đỏ. Anh không biết mình đã tháo kính ra từ lúc nào, đôi mắt ngấn nước với vẻ hơi say và tràn đầy sự uể oải, nhưng ánh mắt lại vẫn trìu mến và dịu dàng như nước.

Lạc Văn Tuấn cảm thấy mặt anh có chút hơi khô, vì vậy cậu nhanh chóng đứng dậy và đi vào phòng tắm để lấy khăn tắm và nhẹ nhàng lau mặt cho Triệu Gia Hào.

"Uống nhiều như vậy, anh không khó chịu sao?"

"Không thoải mái."

"Không thoải mái còn uống rượu? Anh ngốc sao?"

"Nhưng mà, anh không muốn em chịu khổ."

Triệu Gia Hào nghiêng đầu và trả lời thẳng thắn, nhìn chằm chằm vào Lạc Văn Tuấn với ánh mắt trìu mến, Lạc Văn Tuấn sững sờ trong giây lát, vội vàng dừng động tác và muốn kéo Triệu Gia Hào lên. Nhưng Triệu Gia Hào lại mở tay như một kẻ ngốc, trên mặt anh hiện rõ sự không hài lòng.

"Cựu Mộng, ngoan nào, dậy đi, chúng ta đi ngủ thôi?"

"Không muốn! Anh phải được Owen ôm mới có thể đứng dậy!"

Nói xong, Triệu Gia Hào giang hai tay ra, cười đến mức không thấy được mắt, giống như một bé cún sữa nhỏ xin được chủ nhân cưng chiều.

Lạc Văn Tuấn không nhịn được cười, sự chiều chuộng trong mắt anh trào ra, không chút do dự ôm Triệu Gia Hào vào lòng, vỗ nhẹ vào lưng anh, giống như dỗ một đứa trẻ đang khóc.

"Owen, đêm đó em có tức giận không?"

"Không, anh à, em sẽ không bao giờ giận anh đâu."

"Anh biết rồi! Owen là nhất!"

Vừa nói, Triệu Gia Hào vừa ôm chặt lấy cổ Lạc Văn Tuấn, tóc khẽ lướt qua cổ cậu, hơi thở của Lạc Văn Tuấn bất giác chìm xuống.

"Tuấn..."

"Em ở đây, anh."

"Thực xin lỗi, anh trói em ở bên người, đừng trách anh, đừng đi, anh thực xin lỗi, là anh không tốt, thực xin lỗi."

"Không, em tự nguyện,em sẽ không rời đi. Đừng sợ, em vẫn luôn ở đây."

Trong giọng nói của Triệu Gia hào có chút gì đó như đang khóc, Lạc Văn Tuấn nhận thấy người trong lòng mình có chút run rẩy, liền thấp giọng an ủi, nhiều lần nói với Triệu Gia Hào rằng cậu đang ở đây, và cậu sẽ luôn ở đây. .

Không biết qua bao lâu, Lạc Văn Tuấn nghe thấy hơi thở của Triệu Gia Hào đều đều trong ngực mình, cậu khẽ gọi tên Triệu Gia Hào, thấy anh không phản ứng, cậu mới biết người trong lòng mình đã ngủ. Vì vậy, cậu nhẹ nhàng bế Triệu Gia Hào đặt lên giường, cởi giày và tất cho anh.

Nhìn khuôn mặt ngủ yên bình của Triệu Gia Hào, đôi mắt của Lạc Văn Tuấn liền bị đôi môi đỏ mọng của anh hấp dẫn, cậu vô thức tiến lại gần, ngay khi môi cậu sắp chạm vào, Lạc Văn Tuấn đã dừng động tác của mình, và cuối cùng đặt nó ở ngay dưới môi Triệu Gia Hào. Một nụ hôn rơi xuống nốt ruồi của anh, mềm mại và ngoan đạo, như thể đang hôn lấy một thánh vật.

Ngủ ngon, Triệu Gia Hào. Kể từ bây giờ, mỗi ngày và đêm, chỉ cần anh nhìn lại, em đều sẽ ở đó.

Khi tắt đèn và đi ngủ, Lạc Văn Tuấn tự nghĩ. Trước khi ngủ, cậu vô thức chạm vào môi mình, dường như vẫn còn chút hơi ấm của Triệu Gia Hào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#elk#onelk