(3/4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Pavel dường như có hơi lo lắng, vội vàng rời khỏi người Pooh, dùng lòng bàn tay đỡ khoảng trống bên cạnh rồi ngọ nguậy đứng dậy, nhưng không biết rằng cổ áo sơ mi cởi hai nút đã để lộ hình xăm màu đen của anh, như ẩn như hiện dưới ánh trăng.

Pooh cũng đứng dậy, cúi đầu nhìn Pavel chăm chú, giống như một chú chó Golden Retriever đưa bàn chân xù lông ra, " Xin lỗi đàn anh, vừa rồi em không chú ý nhìn đường, anh không sao chứ, hay là em thêm thông tin liên lạc của anh rồi đến bệnh viện kiểm tra một chút?"

Pavel có vẻ hơi ngạc nhiên, xua xua tay, lịch sự đáp lại: "Không sao đâu..."

Nhận được một câu trả lời lịch sự và xa cách, Pooh rõ ràng là không hài lòng.

Cậu hít một hơi thật sâu, nắm chặt tay, như thể đã hạ quyết tâm nào đó.

"Đàn anh, em là Pooh, sinh viên kỹ thuật năm nhất Chula, hôm nay anh cũng nhìn thấy rồi. Thật ra thì, em thích anh, ngày từ cái nhìn đầu tiên đã thích anh rồi, muốn anh làm bạn trai của em, có thể cho em một cơ hội để theo đuổi anh không..."

Cậu giống như đang tự giới thiệu, nói không ngừng về tuổi tác, sở thích, chuyên ngành và thậm chí cả gia đình, lại mang theo mấy phần thấp thỏm và bất an, lo lắng nhìn chằm chằm khuôn mặt Pavel, mong ngóng một câu trả lời, một câu trả lời có thể khiến trái tim cậu bình an.

Pavel mỉm cười, lộ ra hàm răng trắng tinh, và đôi mắt sáng hơn cả những vì sao trên bầu trời, anh chậm rì rì mở miệng, trong ánh trăng lưu luyến, như lời thì thầm của gió.

"Vậy thì ngày mai anh muốn một bông hồng do đích thân Winnie the Pooh tặng như một lời xin lỗi vì đã làm anh té trên quảng trường bánh răng."

...

Góc nhìn của Pavel

Pavel ngồi trên chiếc ghế dài dưới giàn hoa tử đằng, anh ngẩng đầu lên nhìn, những bông hoa vẫn chưa nở trên giàn, đã e ấp những chiếc nụ màu tím nhạt, ẩn trong lá cây, tuy không dễ thấy, nhưng đã thu hút rất nhiều ong mật đến làm tổ ở đây.

Anh thở dài, tiếp tục nghịch những bông hồng nở rộ xinh đẹp trên tay, đây là giống mới nhất được trồng trong phòng thí nghiệm, nó có khả năng chịu hạn, rất dễ sống, mặc dù chi phí trồng rất thấp, cũng hao phí rất nhiều tâm huyết của anh mới nuôi dưỡng thành dáng vẻ rực rỡ như thế này, kết quả là đăng lên vòng bạn bè bị Benz nhìn thấy, chạy đến phòng thí nghiệm cầu xin anh mấy ngày nhờ giúp đỡ.

Ôi, bông hồng nhỏ tội nghiệp a.

Anh lấy bình xịt nhỏ mang theo bên người ra, xịt vài lần lên hoa và lá, loại bỏ đi lớp bụi trên mặt lá xanh.

Đột nhiên có một tầm mắt nóng bỏng dừng ở trên người anh, anh ngừng lại một chút, rồi lại tiếp tục bận rộn chăm sóc chậu hoa.

Thực ra là, nếu như Benz không bận rộn huấn luyện quân sự cho sinh viên mới, nói rằng cậu ấy muốn tặng hoa hồng cho các đàn em của mình như một món quà nhân dịp kết thúc khóa huấn luyện quân sự, anh tuyệt đối sẽ không rêu rao đến Chula tặng hoa cho cậu ấy. Anh từ trước đến nay đều không thích ánh mắt của người khác, nếu như có thể, thà rằng ở trong vườn hoa hoặc là phòng thí nghiệm cả đời, thực vật không thể nói chuyện, nhưng đối với anh mà nói là niềm an ủi.

Cũng may, ánh mắt đó không dừng lại trên người anh quá lâu.

Kết quả là không nghĩ đến Benz đáng chết lại có thể kéo anh đến trước lớp, đối mặt với một đám tân sinh viên phơi nắng đến mức đỏ bừng lờ mà lờ mờ, anh cũng dịu dàng đi một chút, trưng ra một khuôn mặt tười cười chào hỏi bọn họ, tiện thể làm sáng tỏ một chút mối quan hệ của mình với Benz.

Lúc anh mới lên đại học cũng là trạng thái này đi?

Nhưng bây giờ, anh nhẹ nhàng phủi đi những con côn trùng nhỏ rơi trên cánh hoa, bỏ đi, trồng hoa cũng không tệ.

Anh tự an ủi mình như thể đã bước vào cuộc sống nghỉ hưu mà vô số người mơ ước, nhân tiện góp phần vào sự nghiệp xanh hóa đất nước.

Không đợi anh cảm khái mấy câu, một lần nữa lại cảm nhận được ánh nhìn giống như lúc trước.

Người đó ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào anh, thậm chí khiến anh muốn xây dựng một rào chắn để tránh đi ánh nhìn nóng bỏng đó.

Xem ra vừa mới nhìn anh cũng là người đó, làm sao lại có người kỳ lạ như vậy, vừa gặp mặt đã nhìn chằm chằm vào một người lạ, không cảm thấy rất thô lỗ sao?

Nhưng mà, tại sao anh lại cảm thấy có chút dễ thương, rất giống một chú chó vô gia cư lang thang.

Pavel cảm thấy bản thân điên rồi, lại có thể cho rằng một người giống chó con, nhất định là do gần đây Benz đã làm phiền anh quá lâu, mới làm cho mạch suy nghĩ của anh không rõ ràng.

Kết thúc thời gian nghỉ ngơi rồi, anh thở dài, trên thực tế phần lớn thời gian anh đều ở trong phòng thí nghiệm và vườn hoa của trường, quả thực không biết làm thế nào để hòa nhập với những đàn em này.

Hoàn thành xong nhiệm vụ được Benz giao phó, anh cũng muốn tận dụng thời gian rảnh rỗi hôm nay để gặp gỡ một số người bạn cũng ở Chula.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro