(4/4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đợi cho đến khi anh trò chuyện xong với người bạn cuối cùng của mình một cách vô cùng thích thú và hào hứng, trời đã hơi tối, những ngọn đèn đường trong khuôn viên trường sáng lên, thu hút côn trùng bay đến dưới ánh đèn.

Vừa mở điện thoại ra xem, tin nhắn của Benz đã tràn ngập màn hình, nói là muốn cho anh biết một chuyện lớn, hãy đợi cho đến khi cậu ấy kết thúc cuộc họp lúc 8 giờ 30 và cùng nhau đi ăn tối.

Anh cũng đành chịu, chỉ có thể đợi người bạn phiền phức này ở trước quảng trường bánh răng, cũng không biết chuyện lớn nói lần này có phải là nữ thần mà cậu ấy yêu thầm đã có bạn trai hay là luận văn đã nộp lại lần nữa bị trả về, cũng có thể là người hướng dẫn lại trộm socola để trong ngăn kéo của cậu ấy.

Trên quảng trường bánh răng đã không còn người nào nữa, các sinh viên đại học sau khi huấn luyện quân sự, trên cơ bản đều nằm ở ký túc xá nghỉ ngơi hoặc là đi lang thang trong chợ đêm gần trường.

Gió đêm mùa hè có chút mát mẻ, nhưng rất thoải mái, đúng lúc làm mạch suy nghĩ của anh bình ổn lại.

Anh không biết tại sao lại nghĩ đến cậu đàn em đã gặp hôm nay đó, một khuôn mặt bị nắng chiếu đến mức đỏ bừng, nhưng nụ cười lại rất rạng rỡ, có loại sức cảm hóa không nói rõ được, làm anh cũng muốn bật cười.

Chỉ là ánh mắt của cậu ấy quá mức chăm chú, lúc nhìn chằm chằm, luôn có cảm giác như sắp bị tan chảy dưới ánh mắt nóng bỏng đó.

Có thích không? Hình như cũng không thích.

Chán ghét, vậy thì càng không đúng rồi.

Anh tiếp tục bước đi không mục đích, lẩn quẩn trên quảng trường, thẳng đến khi nhìn thấy đàn em nhìn anh chằm chằm hôm nay.

Anh giật mình, lập tức cúi đầu giả vờ đang chơi điện thoại.

Sau khi phản ứng xong, lại cảm thấy bản thân có chút chuyện bé xé ra to, trong tiềm thức xác định loại phản ứng quá khích này là biểu hiện bình thường của những người sợ xã hội vì muốn tránh giao tiếp quá nhiều.

Nhưng người đối diện hình như không lĩnh hội được ý tứ muốn tránh giao tiếp xã hội của anh, đi thẳng về phía anh, chỉ sợ không va vào nhau.

Bóng đen dưới ánh trăng lặng lẽ biến mất trước mắt anh, phơi bày tâm sự của chủ nhân dưới mặt đất trống trải.

Anh bỗng nhiên nhớ đến Benz đã từng kể về truyền thuyết cũ rích của quảng trường bánh răng, không nhịn được nhếch khóe miệng, rồi lại lén lút hạ xuống, giả vờ không nhìn thấy tâm tư nhỏ của người đối diện, nhưng trong lòng lại không khỏi phàn nàn.

Làm sao có thể có người nhìn thông minh nhưng lại ngốc nghếch như vậy a, có biết là chân sắp duỗi ra ngoài dải ngân hà rồi không.

Nhìn thấy cậu ấy tìm một cái cớ sứt sẹo để thêm thông tin liên lạc, lại giống như tự giới thiệu mà đem tất cả thông tin nói ra hết, Pavel rất muốn nói cho đồ ngốc này biết, lần sau có thể giấu kỹ tiếng tim đập của bản thân hay không, nếu không vẫn chưa mở miệng đã để lộ tâm sự của bản thân, nhưng phát hiện nhịp tim của mình cũng nhiệt tình không kém người kia.

Cuộc đời học thuật khô khan, có lẽ, có một Winnie-the-Pooh tặng hoa hồng cũng không tệ.

Xem ra, những điều Benz nói cũng có mấy phần đạo lý, té ngã trên quảng trường bánh răng, hình như thật sự có thể thu hoạch được một người bạn trai khoa kỹ thuật.

P/s: muốn trans một fic dài, là cái kiểu nhiều chương ấy, nhưng mà làm biếng quá 🥲

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro