CHƯƠNG 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoàng Tuấn Tiệp không biết mình sống sót qua một tuần đó như thế nào, chỉ biết rằng mỗi ngày anh đều mê man vô định.

Buổi sáng ngơ ngẩn ở nhà dưỡng thương, đêm về bị tra tấn bởi những cơn ác mộng. Trong mơ, có khi Hoàng Tuấn Tiệp sẽ thấy Quang Quang nằm bất động trước mặt mình, máu nhuộm đỏ người, không còn hơi thở; hoặc cũng có khi là ánh mắt ghê tởm từ Quang Quang, cậu sẽ bảo anh rằng: Mau cút ra xa.

Hầu như lần nào anh cũng bừng tỉnh và bật khóc, trời vẫn còn tối, chưa đến lúc bình minh. Mỗi lần giật mình thức giấc như thế, Hoàng Tuấn Tiệp đều không tài nào ngủ lại được, chỉ cô đơn dựa vào đầu giường.

Thỉnh thoảng anh lại ngơ ngác xem hết những bức ảnh và đoạn video của Quang Quang khi trước. Chàng trai trong khung hình luôn nở nụ cười, quá đỗi hồn nhiên, vô lo vô nghĩ. Anh ngắm nụ cười của Quang Quang qua chiếc điện thoại, bất giác cũng cười theo, thế nhưng khi khoé môi anh cong lên, nước mắt lại không kìm được mà rơi xuống.

Chị Vương nói đúng, không tổn thương xương cốt thì vẫn được xem là vết thương nhẹ. Nhờ sự chăm sóc của Đại Thành, đến tuần thứ hai, vết thương của Hoàng Tuấn Tiệp cũng dần lành lại, anh đã có thể cảm nhận được sự tê đau và ngứa ngáy khi tái tạo da. Anh nghĩ, thật khó để kìm chế không gãi vào vết thương đang lành, nhưng lúc đó Quang Quang đã chịu đựng rất tốt, em ấy giỏi vô cùng.

"Anh Tuấn Tiệp, sao lại thừ người ra vậy? Ăn cơm đi anh." Đại Thành vẫy tay trước mặt anh.

Hoàng Tuấn Tiệp giật mình, ngượng ngùng cười: "Cậu không trách anh đã lừa cậu về chuyện của Quang Quang sao?"

"Có gì lạ đâu anh, với lại ngoại trừ việc cậu ấy không phải họ hàng xa của anh thì những cái khác cũng không thể xem là nói dối." Đại Thành thở dài: "Chỉ là không ngờ cậu ấy thực sự dính líu đến xã hội đen. Anh Tuấn Tiệp, lời này của em có thể anh nghe không lọt tai, nhưng... người bình thường như chúng ta tốt nhất không nên dây dưa với những người như họ. Bây giờ Quang Quang đã đi rồi, chắc hẳn tạm thời anh sẽ không thể nào chấp nhận được, nhưng biết đâu đó lại là sự an bài tốt nhất."

"Không phải như vậy, Quang Quang khác với bọn họ, anh luôn có cảm giác em ấy đã xảy ra chuyện gì đó." Hoàng Tuấn Tiệp chỉ vào mắt, giọng nói run run: "Cậu không biết lúc anh gặp Quang Quang, em ấy đã bị thương nặng đến mức nào đâu. Những người đó thực sự muốn lấy mạng em ấy, anh sợ rằng Quang Quang đã gặp chuyện không may."

"Vậy thì chúng ta có thể làm gì đây? Chúng ta căn bản không thể làm gì được cả."

Hoàng Tuấn Tiệp nhìn sang, ánh mắt cực kỳ kiên định: "Anh muốn tìm em ấy... Anh muốn biết em ấy có khỏe hay không, có an toàn hay không. Chỉ cần biết được điều này, anh sẽ hoàn toàn yên tâm..." Giọng anh dần dần trầm xuống: "Cậu nói đúng, bọn anh vốn là người đến từ hai thế giới, nhưng chỉ cần anh xác nhận hiện tại em ấy vẫn ổn thì anh sẽ không bao giờ nhớ đến em ấy nữa."

Đại Thành nhìn Hoàng Tuấn Tiệp đang kìm nén nước mắt, cảm thấy khó chịu trong lòng, cậu mở miệng, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, chỉ giơ tay vỗ nhẹ vào vai Hoàng Tuấn Tiệp: "Dù sao đi nữa, nếu anh cần em giúp đỡ bất cứ điều gì, chỉ cần nói với em."

"Được, cảm ơn Đại Thành."

Hoàng Tuấn Tiệp nghỉ ngơi thêm hai ngày nữa, sau khi vết thương trên mặt hoàn toàn mờ đi, anh xốc lại tinh thần và quay trở lại quán cà phê làm việc.

Hoàng Tuấn Tiệp không biết làm cách nào để tìm được một "người lạ" ở thành phố này, trong khi anh còn chưa biết rõ điều gì về người đó. Anh chỉ có thể nghĩ ra một cách đơn giản nhất, ngốc nghếch nhất: Đi đến càng nhiều nơi càng tốt, gặp gỡ nhiều người hơn, hỏi thăm, kiếm tìm cơ hội.

Thế là quán cà phê bổ sung thêm dịch vụ giao hàng, đích thân ông chủ Hoàng Tuấn Tiệp đảm nhận vai trò shipper.

A Manh hơi đau lòng, nói rằng làm như vậy thì vất vả cho ông chủ quá.

"Anh phải tìm việc gì đó để làm cho bận rộn mới được, ngồi không trong quán thì thoải mái quá." Hoàng Tuấn Tiệp vừa cười vừa nói: "Anh không muốn sống thoải mái như vậy đâu."

Thời gian thấm thoát thoi đưa, chớp mắt lại sắp bước vào mùa hè. Hoàng Tuấn Tiệp đã đến rất nhiều khu dân cư, bước chân vào rất nhiều tòa nhà và gặp gỡ vô số những con người khác nhau, nhưng đến cùng anh vẫn không nhận được bất kì tin tức nào về Quang Quang cả.

Vốn dĩ trong lòng anh biết rõ, nếu những người đó thật sự là kẻ thù xương máu, có lẽ Quang Quang đã hoàn toàn biến mất khỏi thế gian từ ​​lâu. Nhưng chỉ là anh không muốn tin, không muốn từ bỏ, anh nghĩ, người tốt đến vậy sao có thể biến mất mà không nói một lời? Cậu sẽ dễ dàng từ giã cuộc đời này như thế sao?

Hoàng Tuấn Tiệp không còn mong đợi mình và Quang Quang sẽ có kết quả đẹp đẽ gì, chỉ cần anh thấy Quang Quang vẫn sống khỏe mạnh là đủ rồi.

"Ông chủ ơi, đơn hàng này xa quá, hơn 20 km lận đó!" A Manh nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, lẩm bẩm: "Trời hôm nay còn nóng nữa chứ... hay chúng ta từ chối đơn hàng này nhé?"

"Nhận đi." Hoàng Tuấn Tiệp nói ngắn gọn, đi tới nhìn xem: "Đơn này giao đến đâu?"

"Đơn này ở... tập đoàn Heguang, hình như đầu năm nay còn lên thời sự. Đây là một công ty rất hùng mạnh." A Manh nói: "Không ngờ một công ty lớn như họ lại đặt mua cà phê của quán chúng ta. Ông chủ ơi, điều này chứng tỏ chúng ta sắp kiếm được mối lớn rồi, thực sự luôn đó!"

Hoàng Tuấn Tiệp mỉm cười ấm áp, giục cô mau giúp anh đóng gói cà phê, đừng buôn chuyện nữa.

Thật ra khoảng cách vẫn có thể chấp nhận được, nhưng trời hôm nay hơi nóng bức, Hoàng Tuấn Tiệp có thể cảm nhận rõ từng giọt mồ hôi chảy xuống trán, len vào cổ áo, lúc này mà cởi mũ bảo hiểm ra, chắc anh sẽ trông nhếch nhác lắm.

Khoảng hơn hai mươi phút sau, cuối cùng Hoàng Tuấn Tiệp cũng đến nơi đúng giờ, anh khoá xe điện rồi nhanh chân lao vào.

Khách đặt hàng đang đợi ở quầy lễ tân, nhìn thấy anh thì lập tức sáng mắt, vẫy tay: "Tôi gọi cà phê nè!"

"Xin chào quý khách, chúc bạn dùng ngon miệng." Hoàng Tuấn Tiệp giao hàng bằng hai tay, cười nói: "Bạn có thể kiểm tra trước rồi mới nhận hàng."

Cô gái lớn tiếng nói rằng không có vấn đề gì, rất ngại khi phiền anh giao hàng đến tận đây trong khi vừa xa vừa nắng. Nói xong, cô gái chợt mỉm cười và tiến lại gần anh: "Tôi nghe nói ông chủ đẹp trai của quán đích thân đến giao hàng, có thể cởi mũ bảo hiểm ra cho tôi ngó thử một cái không? Anh cho tôi xem mặt, tôi đánh giá năm sao."

Hai má Hoàng Tuấn Tiệp nóng bừng, không biết vì xấu hổ hay do nhiệt độ cao. Trong lúc anh đang nghĩ cách ứng phó với vị khách hàng hơi "khó tính" này thì chợt nghe thấy tiếng bước chân từ bên trong truyền đến, có một nhóm người đang tiến về phía cửa.

Các cô gái ở quầy lễ tân kính cẩn chào hỏi: "Xin chào ngài Hạ."

Hoàng Tuấn Tiệp chôn chân tại chổ, anh nhìn thẳng vào người đàn ông đang dẫn đầu, một thân tây trang, giày da bóng loáng.

Hoàng Tuấn Tiệp bắt đầu choáng váng, nhưng cơ thể phản ứng trước não bộ, anh bất ngờ chạy tới, dừng trước mặt người đàn ông.

Người đàn ông khẽ cau mày, trên mặt lộ ra vẻ không kiên nhẫn: "Xin hỏi có chuyện gì?" Giọng nói lạnh lùng xa cách, có chút không hài lòng.

Tim Hoàng Tuấn Tiệp đập loạn, run giọng gọi một cái tên: "Quang Quang?"

Sắc mặt người đàn ông càng lúc càng thâm trầm: "Nếu không có chuyện gì, phiền tránh đường."

Hoàng Tuấn Tiệp bỗng nhớ ra chiếc mũ bảo hiểm đang che mặt mình, anh không quan tâm đến mái tóc bù xù và khuôn mặt đẫm mồ hôi sẽ khiến mình trông nhếch nhác ra sao, chỉ cố gắng để Quang Quang nhận ra anh.

Hoàng Tuấn Tiệp nhanh chóng cởi bỏ chiếc mũ bảo hiểm, đôi mắt sáng ngời nhìn người đàn ông, trên mặt toát lên niềm vui sướng không thể che giấu: "Là anh đây, Quang Quang, anh là Hoàng Tuấn Tiệp, anh Tiểu Tiệp đây!"

Người đàn ông lạnh lùng nhìn anh, như thể đang nhìn một tên hề từ đâu lao tới, biểu diễn một mạch rồi đưa tay xin tiền thưởng.

Từng giây từng phút trôi qua, rốt cuộc Hoàng Tuấn Tiệp cũng nhận ra điều gì đó, nhưng anh không chịu nhượng bộ, vẫn muốn thử đến gần người đàn ông: "Em, bây giờ em thế nào rồi?"

Sự kiên nhẫn của người đàn ông cuối cùng cũng cạn kiệt, cậu ta khó chịu quay đi, hơi nâng cằm nhìn người bên cạnh, người đó lập tức đi tới chặn đường anh: "Ngại quá, mời tránh đường."

"A." Hoàng Tuấn Tiệp ngơ ngác chớp mắt, ngượng ngùng cười nói: "Xin lỗi, xin lỗi."

Anh thì thào rồi đội lại mũ bảo hiểm, lùi về vài bước, nhìn người đàn ông rời đi trong sự bao quanh của đám đông.

Cô gái đặt mua cà phê chứng kiến ​​toàn bộ quá trình, vô cớ cảm thấy đau lòng cho Hoàng Tuấn Tiệp, vậy nên cô đánh giá năm sao, suy nghĩ một chút rồi đi đến chỗ anh, nhỏ giọng hỏi: "Có phải anh nhận nhầm người rồi không? Đó là ngài Hạ, sếp tổng của chúng tôi. Mặc dù tên ngài ấy là Hạ Chi Quang, cũng có một chữ "Quang" trong đó, nhưng chắc là sếp không quen biết anh đâu."

Hoàng Tuấn Tiệp tỉnh táo lại, gật đầu: "Ừ, tôi nhận nhầm người thôi, chúc bạn dùng bữa vui vẻ, tạm biệt." Nói xong, anh nhẹ cúi đầu, lái chiếc xe điện trở về dưới ánh nắng chói chang.

Mặt anh ướt đẫm, không biết là mồ hôi hay nước mắt. Cũng tốt, tuy người ấy đã không còn nhận ra anh, cũng không nhớ đến anh nữa, nhưng cơ thể người ấy hồi phục rất tốt, thậm chí đã trở thành một người giỏi giang như thế... Thật sự quá tốt rồi.

Ngay từ lúc đầu, họ vốn dĩ không nên can dự gì đến nhau, và hiện tại mọi thứ cũng chỉ được đưa về đúng quỹ đạo của nó mà thôi.

Nhưng không hiểu sao dù biết tất cả, cũng nhìn thấu mọi điều, thế mà trái tim anh vẫn đập rộn ràng, vô cùng đau đớn.

Hoàng Tuấn Tiệp không quay lại quán cà phê ngay, anh tìm một trụ ATM, lấy ra chiếc thẻ từ trong ví. Đây là lần đầu tiên anh kiểm tra số dư trong đó, anh cứ tưởng mắt mình bị loá, phải dụi vài lần để chắc chắn rằng đây không phải là ảo ảnh.

Hoá ra thái tử của Tập đoàn Heguang có giá trị đến nhường này.

Hoàng Tuấn Tiệp khịt mũi rồi cất tấm thẻ đi, chỉ là.... Nếu biết lai lịch của Quang Quang lớn như vậy, những kẻ đó cũng là "người tốt" thì có lẽ khi ấy anh đã không đến nỗi tuyệt vọng, nơm nớp lo sợ, mất hồn mất vía vì lo lắng liệu "Quang Quang" có sống tốt và bình yên hay không.

Rốt cuộc thì so với anh, cậu còn sống tốt hơn nhiều, không phải sao?

Hoàng Tuấn Tiệp đi lang thang bên ngoài một lúc mới trở về quán cà phê. Lúc thấy anh, A Manh lập tức nhận ra tình trạng của anh không ổn, cô nhanh chóng đến hỏi anh đã xảy chuyện gì, có phải do nóng quá không? Nóng đến khóc luôn rồi.

Hoàng Tuấn Tiệp cười ngốc nghếch nói: "Anh không khóc, anh chỉ đổ mồ hôi thôi, em biết mà, là mồ hôi." Sau đó anh đưa cho A Manh một bao lì xì đỏ thật lớn: "Hôm nay anh vui nên phát tiền thưởng cho em."

"Ông chủ! Cảm ơn anh! Anh chính là anh ruột của em đó!" A Manh nhìn số tiền trong bao lì xì, cười tươi phơi phới: "Chuyện gì mà anh vui ơi là vui vậy, nói ra để em vui chung với."

"Anh... Hôm nay anh giao một đơn hàng rất lớn, khách hàng còn boa thêm một khoản tiền không nhỏ, họ giàu lắm."

A Manh gật đầu: "Đúng là chuyện vui nha!"

"Cho nên anh quyết định — dịch vụ giao hàng sẽ kết thúc kể từ hôm nay." Hoàng Tuấn Tiệp quay lưng lại với A Manh, trông anh mỏi mệt vô cùng.

"Giao hàng một thời gian dài như vậy, anh mệt rồi, không muốn giao tiếp nữa."

Sóng lưng A Manh run lên, cô vô thức hỏi: "Anh đã tìm thấy..."

"Ừ, vậy nên anh không làm nữa." Hoàng Tuấn Tiệp hít sâu một hơi rồi đi vào trong tắm rửa, thay quần áo.

Một tầng lo lắng phủ lên gương mặt của A Manh, cô cảm thấy lúc này Hoàng Tuấn Tiệp không hề ổn, nhưng cô chỉ là một nhân viên, nếu Hoàng Tuấn Tiệp không nói, cô chỉ có thể giả vờ hồ đồ.

May mắn thay, chưa đầy nửa giờ sau, Hoàng Tuấn Tiệp lại bước ra với tinh thần sảng khoái, anh thay bộ quần áo đi làm do cửa hàng thiết kế riêng. Anh rất nghị lực, cười thật ngọt ngào, giống như trước đây.

A Manh thầm thở phào nhẹ nhõm, bảo với ông chủ rằng, chúng ta hãy phát triển thêm một số hương vị mới nữa đi.

Hoàng Tuấn Tiệp nói: "Được thôi, tính năng động chủ quan của em mạnh mẽ quá nhỉ, sau này sẽ thưởng cho em."

"Dạ!"

Buổi tối khi học sinh tan học, quán cà phê trở nên đông đúc hơn, các bạn trẻ vì nghe danh mà đến nên Hoàng Tuấn Tiệp đã đích thân phục vụ, anh cũng không từ chối lời mời chụp ảnh của mọi người. A Manh lén nói với anh: "Trước đây ông chủ không thích chụp ảnh cùng người khác."

"Điều này giúp việc kinh doanh dễ dàng hơn mà. Trước đây anh thua lỗ nhiều lắm đó." Hoàng Tuấn Tiệp vừa nói vừa chỉnh tách cà phê trong tay: "Có người nói với anh rằng, nếu cực đoan quá thì cuộc sống sẽ rất khó khăn. Anh không muốn khó khăn như vậy."

"Được rồi, dù sao quyết định của ông chủ  luôn chuẩn không cần chỉnh."

Hoàng Tuấn Tiệp bị cô chọc cười.

Đột nhiên điện thoại trong quán reo lên, A Manh chạy đến bắt máy, cô có chút khó xử: "Thật ngại quá, hiện tại chúng tôi không cung cấp dịch vụ giao hàng nữa, cảm ơn bạn đã ủng hộ. Nếu cần, bạn có thể đến quán của chúng tôi để nếm thử cà phê nhé."

Hoàng Tuấn Tiệp nhún vai: "Nếu anh không phải là quản lý của quán, vậy thì làm người giao hàng tận tuỵ cũng hay, chuyên giao tình cảm nè."

A Manh thấy những lời này thú vị ghê.

Hai người bận rộn đến mười giờ tối, sau khi tiễn hai vị khách cuối cùng thì cũng đến lúc đóng cửa. Hoàng Tuấn Tiệp muốn phân loại lại các loại nguyên liệu nên đã bảo A Mạnh về trước.

Làm được một lúc, Hoàng Tuấn Tiệp chợt nghe thấy có người đẩy cửa bước vào.

"Xin lỗi, hôm nay chúng tôi đóng cửa rồi." Hoàng Tuấn Tiệp đứng dậy tựa vào quầy bar, anh mỉm cười, nhưng rất nhanh nụ cười ấy đã hoàn toàn cứng đờ, bởi vì vào thời khắc này, một người đang đứng đó nhìn anh.

Hoá ra là...Quang Quang.

Không, không đúng.

Phải gọi là Hạ Chi Quang.

Sắc mặt Hoàng Tuấn Tiệp dần tái nhợt, toàn thân cứng đờ. Anh cố nở một nụ cười thương mại, nhưng dù cố gắng thế nào cũng không thể cử động khóe miệng: "Xin lỗi, chúng tôi đã đóng cửa." Anh lặp lại lần nữa.

"Tôi muốn nếm thử cà phê của anh, tôi có thể trả thêm tiền." Hạ Chi Quang cười nhếch mép nhìn anh, ánh mắt sắc bén như xuyên thấu, khiến người ta cảm nhận được sự nguy hiểm theo bản năng.

Bàn tay ẩn dưới quầy bar của Hoàng Tuấn Tiệp vô thức siết chặt thành nắm đấm: "Thưa ngài, đây không phải vấn đề về tiền bạc. Nguyên liệu không còn tươi nữa, sẽ ảnh hưởng đến hương vị và kết cấu của cà phê. Nếu thích, ngài có thể quay lại vào giờ mở cửa ngày mai."

"Sao anh lại gọi tôi là "Quang Quang?" Hạ Chi Quang đột nhiên hỏi.

Hoàng Tuấn Tiệp mím chặt môi, lấy hết can đảm nhìn thẳng vào Hạ Chi Quang như thể muốn nhìn thấy điều gì đó trong mắt cậu, nhưng đáng tiếc, anh không tìm thấy chút hơi thở nào thuộc về "Quang Quang".

Cuối cùng anh cũng nhận ra rằng, dù họ có ngoại hình giống nhau nhưng có lẽ "Quang Quang" sẽ không bao giờ quay trở lại.

Sự thật tàn khốc này làm cho hai mắt Hoàng Tuấn Tiệp đỏ như rướm máu, anh thở ra một hơi, cố gắng giữ giọng điệu bình tĩnh: "Thật xin lỗi, lúc đó tôi nhận nhầm người."

"Nhầm người?" Hiển nhiên Hạ Chi Quang không tin: "Bộ dạng của anh lúc đó không giống nhận nhầm người."

Hoàng Tuấn Tiệp mỉm cười: "Thực sự nhận nhầm người, làm lãng phí thời gian của ngài. Đêm muộn mà ngài vẫn đến tận đây, không phải vì lý do đó chứ?"

Hạ Chi Quang chớp chớp mắt, cười nói: "Không phải chỉ mỗi chuyện này. Nói thật, tôi có ấn tượng rất tốt với anh, nên muốn đích thân tới đây hỏi xem, liệu chúng ta có thể phát triển thành... mối quan hệ thân mật hay không."

Hoàng Tuấn Tiệp hơi sửng sốt, sau đó cụp mi xuống: "Xin lỗi, tôi đã có người mình thích."

"Tôi không bận tâm."

Khuôn mặt xinh đẹp của Hoàng Tuấn Tiệp ngày càng tái nhợt, thậm chí trông có phần ốm yếu. Anh đột nhiên cảm thấy rất khó chịu, đến mức buồn nôn: "Nhưng tôi bận tâm." Dứt lời, anh đi vòng qua, đứng trước mặt Hạ Chi Quang, "Tôi phải đóng cửa rồi, mời ngài rời đi cho."

"..." Sắc mặt Hạ Chi Quang tối sầm, ánh mắt lạnh lùng như đâm thấu lòng người.

Nhưng Hoàng Tuấn Tiệp không hề tỏ ra yếu đuối, anh đối mặt trực tiếp với Hạ Chi Quang một cách không kiêng dè.

Không biết qua bao lâu, Hạ Chi Quang thu lại sự bén nhọn, nói rằng: "Được rồi, tôi đi đây." Khi đi tới cửa, cậu bất ngờ lên tiếng: "Anh Tiểu Tiệp?"

Hoàng Tuấn Tiệp vô thức đáp "Huh?", hơi choáng váng, trái tim anh lại bắt đầu đập loạn xạ. Anh gần như nghĩ rằng Hạ Chi Quang chỉ đang trêu chọc anh, "Quang Quang" mà anh yêu vẫn còn đó, chỉ là muốn làm anh ngạc nhiên nên mới tạm thời che giấu mà thôi.

Nhưng giây tiếp theo, Hoàng Tuấn Tiệp chợt nghe thấy giọng nói châm chọc của Hạ Chi Quang: "Anh không cảm thấy gọi như thế có hơi ghê tởm à?"
.

Tác giả: 一个疯狂大西瓜
Dịch & chỉnh sửa: Sìn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro