Chapter 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Hyunjung dựng cổ áo khoác lên và bước đi trong bóng tối.

Đường phố tấp nập người qua lại, dù đang là đêm khuya, ánh sáng của những chiếc đèn đường cũng không chiếu xuống vỉa hè ẩm ướt vì bóng người qua lại. Trong đêm tối, mùi mưa và đồ chiên nóng hổi, cũng như mùi xạ hương đặc trưng chỉ có ở Seoul, phảng phất trong bầu không khí. Đôi mắt của Hyunjung lấp lánh sắc bén như nửa vầng trăng sáng trên cao, nhưng cô để bóng tối che khuất mình khi vội vã đi dọc theo con đường ẩm ướt về phía thư viện.

Mặc dù thường xuyên đi công tác nhưng Hyunjung vẫn thuộc lòng tuyến đường này. Theo bản năng, cô đẩy ra cánh cửa gỗ sồi cũ kĩ của thư viện, và lẻn vào trong.

Thư viện bị bỏ hoang tối đen như màn đêm bên ngoài. Nó ngập tràn mùi của những trang sách cổ và mùi cà phê thật dịu, rất quen thuộc với cô. Hyunjung luồn tay qua các giá sách, những ngón tay mảnh khảnh của cô lướt trên từng gáy sách bụi bặm.

Khác với quan điểm của những thợ săn Ma cà rồng khác, Hyunjung không hoàn toàn bị ám ảnh bởi công việc. Trên thực tế, cô sẽ không thích gì hơn ngoài việc cuộn mình trong một góc của thư viện ngay bây giờ như một con mèo lười nghiền ngẫm từng trang sách. Đọc sách là một trong những khoảng thời gian yêu thích nhất của cô, và cô tận hưởng sở thích ấy trên các chuyến tàu hay trên mỗi chuyến xe buýt bất cứ lúc nào có thể.

Cái túi nặng trịch trên vai cô, chất đầy những cây cọc, lọ nước thánh và súng ống. Có quầng thâm dưới mắt cô, và làn da của cô trở nên nhợt nhạt như xác chết. Nhưng Hyunjung có việc phải làm, và cô không thể để bản thân yếu đuối vào lúc này, cho dù cô có muốn vậy đi chăng nữa.

Khuôn mặt cô cứng nhắc trong bóng tối khi cô tiếp tục đi lướt qua thư viện. Bỗng có một tiếng lách cách khi cánh cửa nhỏ phía sau thư viện mở ra. Từ kho lưu trữ bí mật của thư viện Venator.

"Taeyeon," Giọng cô thì thầm trong bóng tối, nhẹ nhàng hơn hẳn bình thường.

"Chào buổi tối, Hyunjung."

Ánh đèn nhấp nháy, và Kim Taeyeon đang đứng ở ngưỡng cửa. Chiếc áo khoác len màu kem của cô ấy dài đến đầu gối, và mái tóc bạc ấy được buộc gọn gàng theo kiểu đuôi ngựa thấp, mềm mại và nhẹ nhàng như đường nét trên gương mặt cô ấy. Cô ấy nhìn Hyunjung và nở một nụ cười dịu dàng. Nhưng Hyunjung biết rõ hơn hết là không nên tin vào vẻ bề ngoài này. Bởi có rất nhiều người sợ hãi Taeyeon, vì nhiều lý do rất chính đáng.

Cô ấy là một trong những thợ săn Ma cà rồng lành nghề và giàu kinh nghiệm nhất mọi thời đại, và Hyunjung đã là người học việc của cô ấy từ nhiều thập kỷ trước. Hyunjung nhìn thấy đôi bàn tay gầy gò của cô ấy, giờ đang đút trong túi áo len, chúng bê bết máu. Người ta nhìn thấy cô ấy với khuôn mặt hiền lành dễ dàng trở nên hung ác trong một khắc, dáng vẻ mà Hyunjung đã cố bắt chước để giống vậy. Đó là một trong những lý do Hyunjung kính trọng cô ấy hơn bất cứ ai cô từng biết.

"Em đã nhận được tin nhắn của chị," Hyunjung nói. Cô đặt chiếc túi lên thảm thư viện, xoa xoa chỗ đau ở vai. "Chị cần em à?"

Công nghệ là gánh nặng đối với những thợ săn Ma cà rồng, đặc biệt là những người truyền thống hơn như Hyunjung và Taeyeon. Các phương thức ghi chú bằng giấy và điểm hẹn cũ của họ hiệu quả hơn nhiều, nếu xét đến tính chất khó khăn của công việc. Trong thời hiện đại này, thật khó để di chuyển mà không bị phát hiện, và khi bạn săn Ma cà rồng, ẩn nấp là kỹ năng quan trọng nhất.

"Ừ," Taeyeon xác nhận, "Chị e rằng chị cần sự giúp đỡ của em một lần nữa."

"Chuyện sẽ dễ dàng hơn nhiều nếu chị chỉ vừa mới nghỉ hưu."

Taeyeon bước vào trong và ngồi trên chiếc ghế bành, bắt chéo chân và hai tay khoanh trước ngực. Cô ấy thở dài.

Hyunjung nhướng mày. Mái tóc của cô ấy xõa xuống vai, và khuôn mặt cô ấy có nhiều nếp nhăn hơn do tuổi tác. Nhưng Hyunjung chắc chắn rằng khi Taeyeon nhìn cô, cô ấy vẫn sẽ thấy cô vẫn là người phụ nữ trẻ mong manh đã tìm kiếm mình nhiều năm về trước.

"Hãy biết điều đi, Hyunjung." Taeyeon châm biếm, "Bây giờ chị đã là một con ngựa già cỗi. Chị chỉ làm em chậm lại thôi."

"Không thể nào." Hyunjung càu nhàu.

"Tình cảm của em đang làm em mù quáng đấy," Taeyeon cười nhẹ. "Và dù sao đi nữa, em biết bây giờ chị thích điều hành thư viện như thế nào."

"Thế cảm giác đó có thích bằng cảm giác hồi hộp của cuộc rượt đuổi không? Không có gì giống như đi săn cả, chị biết đấy. Một khi chị đã nếm trải nó..."

Đôi mắt Taeyeon lóe lên trong giây lát, và Hyunjung cảm thấy xót xa khi nhìn thấy bóng dáng của người thợ săn già trước mắt mình.

"Chúng ta có thể bỏ qua phần này được không? Chị biết đằng nào thì em cũng sẽ đồng ý săn lùng theo ý chị. Việc qua lại này thật vô nghĩa." Taeyeon hất cằm chỉ vào chiếc bàn trước ghế bành, "Ngồi với chị."

"Nhưng mà—"

"Thôi nào, Hyunjung. Đêm không còn nhiều nữa, và chúng ta còn có việc phải làm."

"Ý chị là em có việc phải làm."

"Phải rồi." Taeyeon cười khúc khích.

Mặc kệ những lời phàn nàn của cô ấy, Hyunjung ngồi vào chiếc ghế bành đối diện với người thầy của mình. Cô gấp chiếc áo khoác sẫm màu bên dưới và cúi người về phía trước. Cô đã chuẩn bị sẵn sàng khi Taeyeon đẩy bức ảnh trên bàn về phía cô — họ đã làm chuyện này khá nhiều lần kể từ khi Taeyeon nghỉ hưu.

Hyunjung kẹp bức ảnh giữa các ngón tay và giơ nó ra ánh sáng.

"Là Kim Jiyeon." Taeyeon bắt đầu, "Cô ta đã nhận được rất nhiều sự chú ý từ các thợ săn trong vài tháng qua, nhưng tất cả những người tìm kiếm cô ta... chà, bọn họ không còn lành lặn như trước lúc họ trở về."

Đôi mắt của Hyunjung nheo lại. "Ảnh hưởng của Ma cà rồng?"

"E là vậy." Nụ cười của Taeyeon không chút độ ấm, "Người ta nói rằng cô ta quyến rũ bất cứ ai xâm phạm lãnh thổ của cô ta, và với sự kết hợp giữa sức quyến rũ và siêu năng lực của cô ta... chà, em có thể đoán được hầu hết các thợ săn sẽ có kết cục như thế nào."

Hyunjung khinh bỉ sức mạnh của Ma cà rồng nhiều như cô khinh thường chính Ma cà rồng. Khả năng đọc được tâm trí ai đó và thao túng suy nghĩ của người khác theo ý muốn của họ dường như rất tàn độc, chưa kể đến việc xâm phạm, và nghĩ về nó khiến cô rùng mình.

"Đó là lý do tại sao chị giao vụ này cho em?"

"Phải. Em biết rõ hơn ai hết về việc bị dụ vào bẫy của Ma cà rồng." Taeyeon liếc mắt qua Hyunjung, "Không phải sao?"

"Đúng là vậy," Hyunjung nhếch môi. "Chị còn biết điều gì khác nữa không?"

Cô nhìn chằm chằm vào bức ảnh, vẫn đang bị kẹp chặt giữa hai đầu ngón tay, lấp ló dưới ánh sáng nhân tạo của thư viện. Người phụ nữ trong ảnh đứng bên bốt điện thoại. Cô ta xinh đẹp, chắc chắn rồi. Ngay cả khi nhìn qua một bức ảnh mỏng dính thế này, đôi mắt cô ta dường như vẫn lấp lánh, thu hút ánh mắt Hyunjung, mặc dù thật dễ dàng để bỏ qua sức hút đó. Mái tóc đen nhánh của cô ta rất dài, đuôi tóc uốn quanh vai và lưng, và một chiếc váy đen bó sát người dài đến mắt cá chân. Một chiếc áo cộc tay màu đỏ thẫm vắt trên vai cô ta.

Hyunjung nuốt nước bọt và nới lỏng tay cầm bức ảnh. Nó rơi xuống bàn, và cô hất nó đi.

"Theo những tin đồn quanh Seoul, cô ta được sinh ra vào khoảng giữa thế kỷ 18." Taeyeon cho biết: "Cô ta đã đi du lịch đến nhiều thành phố ở Nhật Bản và Hàn Quốc trước khi đến Seoul."

"Một mình?"

"Phải, cô ta luôn đi một mình." Taeyeon dừng lại, "Mặc dù... hiện tại cô ta có một vài khách quen. Chị cho rằng cô ta đang cảm thấy đói khát và thích nán lại Seoul lâu hơn dự tính."

Hyunjung cau mày.

"Ừ, chị biết." Taeyeon lấy lại bức ảnh và nhét nó vào túi một lần nữa. "Em có câu hỏi nào nữa không?"

"Cô ta đã giết ai chưa?"

"Chúng ta cũng không chắc." Taeyeon trả lời, "Đó là lý do tại sao chị cần em kiểm tra."

"Gia đình thì sao? Nguyên nhân cái chết?"

"Cô ta khó nắm bắt một cách kỳ lạ. Chị không thể tìm thấy nhiều thông tin trong kho lưu trữ. Nhưng có tin đồn rằng cô ta đã bị xử tử."

"Hừm." Hyunjung gật đầu thừa nhận, "Chị không có việc gì tốt hơn để làm sao?"

"Chà, bây giờ tôi đang ở đây, phải không?"

"Vâng, bàn giao công việc cho em."

"Ồ, em thích nó."

Đúng là như thế thật. Hyunjung yêu những cuộc rượt đuổi, ghép những manh mối mơ hồ lại với nhau và tạo thành một bức tranh rõ ràng. Cô yêu thích cảm giác thỏa mãn khi bắt được con mồi, sẽ có trận chiến diễn ra sau đó, và sự im lặng đáng sợ khi cô đóng chiếc cọc vào tim Ma cà rồng, hoặc là nếu chúng sẵn sàng rời bỏ con đường tội lỗi của mình, niềm vui sướng lan tỏa khắp người cô khi thấy chúng ra đi thanh thản.

"Em có kế hoạch gì không?"

"Tất nhiên, em có chứ." Hyunjung hướng mắt ra cửa sổ. Trên những con phố nhộn nhịp, ẩm ướt của Seoul, một con Ma cà rồng đang sắp sửa bị đưa ra trước công lý. "Rõ ràng là cô ta muốn được chú ý. Vậy nên, em sẽ dành điều đó cho cô ta."

"Em không định quyến rũ cô ta sao...?"

"Đừng có ngớ ngẩn vậy chứ. Em không thể quyến rũ một tảng đá được." Hyunjung gần như bật cười, "Nhưng trốn trong bóng tối không hiệu quả trong trường hợp này, em chắc chắn vậy. Tự em sẽ tiết lộ thân phận với cô ta."

Taeyeon ậm ừ suy nghĩ. Cô ấy chống cằm, và ánh nhìn khắc nghiệt trong mắt cô ấy khiến Hyunjung liên tưởng đến một giáo viên nghiêm khắc đang nhìn học sinh của mình. Dưới ánh mắt đó, Hyunjung cảm thấy mình như một đứa trẻ, và cơ thể cô tự động cứng ngắc lại theo phản xạ.

"Điều đó có thực sự khôn ngoan không, Hyunjung? Em biết là cô ta thường xuyên tận dụng sức mạnh ảnh hưởng nhất mà. Để lộ bản thân ngay từ đầu trò chơi có vẻ hơi..."

"Em biết em đang làm gì." Cô tiếp tục, "Và em chưa từng gặp một lần thất bại nào kể từ khi em bắt đầu đi săn. Em có thể chống lại những trò chơi thách trí kể cả trong giấc ngủ của mình."

"Chị không đánh giá thấp cô ta được. Chu Sojung trở về từ cuộc đi săn của cô ấy và cô ấy bị biến thành một con ếch."

"Thật là một mất mát cho cộng đồng của chúng ta." Hyunjung nói đùa. Sojung và cô, cùng với Park Soobin, đã từng hợp tác với nhau trong một số vụ án khi Hyunjung vẫn còn là người mới. Sojung rất tuyệt, nhưng cô ấy luôn có cách biến mọi thứ trở nên tồi tệ hơn.

Mặc dù ở cùng họ rất vui, nhưng Hyunjung nhận thấy, trong tất cả các cuộc đi săn của mình, một mình hành động có lợi hơn nhiều.

"Đừng như vậy."

"Em sẽ làm theo cách em muốn, vì chị đã giao cho em xử lí vụ này rồi."

"Chị thề là em đã từng... ngoan ngoãn hơn thế này nhiều."

"Chị biết là em vô cùng ngưỡng mộ chị mà," Hyunjung chân thành nói, "Nhưng chị không bắt em khuất phục được đâu."

"Lý do chính đáng đấy." Taeyeon mỉm cười ngọt ngào, và khiến cho sự phòng thủ của Hyunjung dễ dàng biến mất. "Đừng bao giờ cúi đầu trước bất cứ ai, nếu em có thể chịu được."

"Em sẽ ghi nhớ điều đó."

Taeyeon ngập ngừng trước khi nói tiếp.

"Nếu em nhất định muốn tiếp cận trực tiếp hơn, chị biết em có thể tìm gặp cô ta ở đâu. Có một quán bar cũ bị bỏ hoang ở Myeongdong mà cô ta luôn ghé thăm vào mỗi buổi tối. Tất nhiên, tất cả chỉ là tin đồn, nhưng đó là một đầu mối đáng lưu ý."

"Cảm ơn chị."

"Em phải tiếp cận một cách thận trọng đấy," Taeyeon vỗ nhẹ vào túi áo có chứa bức ảnh. "Vẻ ngoài có thể đánh lừa đôi mắt em."

Cuộc gặp gỡ của họ dường như sắp kết thúc. Hyunjung vuốt phẳng áo khoác và đứng dậy. Dựa vào ánh đèn thư viện để nhìn xuống Taeyeon, Hyunjung có vẻ già dặn và khôn ngoan hơn những gì cô ấy từng cảm thấy.

"Chị có thêm thông tin gì cho em không?"

"Đó là tất cả rồi. Chị cá là em sẽ tìm ra nhiều hơn chị."

"Không lí nào lại vậy." Hyunjung vén cổ áo lên, "Em sẽ báo cáo lại với chị sau vài tuần nữa. Em cho rằng việc này sẽ không lâu hơn một tháng đâu."

"Có vẻ em tự tin quá rồi đấy."

"Em đã từng mắc kẹt vào trận chiến còn tồi tệ hơn nhiều trong một thời gian ngắn hơn."

"Rõ ràng là vậy."

Hyunjung khoác chiếc túi lên vai và bước về phía Taeyeon. Khi cô đến gần, cô nhẹ nhàng đặt một tay lên vai cô ấy.

"Thật vui khi gặp lại chị, Taeyeon." Cô thì thầm.

"Còn em, Hyunjung." Taeyeon nói: "Em sẽ cẩn thận, phải không?"

"Cẩn thận," Hyunjung trả lời, "Thường thì điều đó sẽ không mang lại kết quả tốt nhất."

Quán bar ở Myeongdong nồng nặc mùi rượu và thuốc lá.

Ở trong quán bar bỏ hoang, ánh trăng rọi qua kẽ hở của những ô cửa sổ cũ kĩ, Hyunjung di chuyển trong bóng tối, khéo léo tránh đi những tia sáng kia. Quán bar đã được xây dựng cách đây hàng trăm năm nên có tiếng kẽo kẹt nhẹ trên ván sàn bằng gỗ khiến cô nhăn mặt. Nhưng chiếc cọc nhét trong túi áo khoác bên trong của cô là một thứ đáng an tâm và là lời nhắc nhở về khả năng chết người của chính mình.

Lịch sử các trận chiến của cô với Ma cà rồng rất dài và tàn bạo. Cô đã từng gặp những con quái vật miệng vấy máu, mắt đỏ ngầu và hoang dại. Cô đã gặp những người lịch lãm, tinh tế, những người thao túng cơ thể cũng như tâm trí của con mồi. Cô đã gặp những con non, chết đói và thiếu kinh nghiệm, chỉ vì muốn thỏa mãn cơn đói khát của chúng.

Bây giờ, Hyunjung phải tìm Kim Jiyeon. Tất cả những gì quan trọng đối với cô bây giờ là tìm hiểu xem Kim Jiyeon làm việc như thế nào. Nỗi sợ hãi của cô ta là gì, cô ta yêu thích điều gì, cuộc đời của cô ta — và sau đó chống lại cô ta.

Bước đầu tiên là làm theo sự hướng dẫn mà Taeyeon đưa cho cô. Thì thầm ở Seoul, Hyunjung nghĩ, chúng đáng tin cậy hơn nhiều so với những gì cô mong đợi.

Đột nhiên có một mùi hương khác tràn ngập trong quán bar — một loại nước hoa xạ hương ngọt ngào. Hyunjung dừng lại, và liếc nhìn mình trong chiếc gương ở phía bên kia của quầy bar. Ngay cả dưới bóng trăng, cô vẫn trông không hề sợ hãi. Mặc dù kẻ thù của cô đã đến, đôi mắt của cô không chứa gì ngoài sự tập trung cao độ.

"Kim Jiyeon," Hyunjung lầm bầm trong bóng tối, "Danh tiếng của cô còn đến trước cả cô nữa."

"Của cô cũng vậy." Jiyeon vặn lại, trong lời nói mang theo chút phấn khởi. "Kim Hyunjung."

Giọng nói của Jiyeon, giống như Hyunjung có chút mong đợi, nó ấm áp và lảnh lót. Hyunjung quay người lại và rút chiếc cọc từ trong áo khoác ra, nhưng cô không thể nhìn thấy Jiyeon trong bóng tối. Ma cà rồng không thể tàng hình, nhưng bản chất chúng rất giỏi ngụy trang, giống như những con dơi ẩn mình trong đêm tối. Cô sẽ không thể gặp Jiyeon trừ khi Jiyeon muốn gặp cô trước.

"Tôi phải nói rằng, tôi đã luôn muốn gặp cô sớm hơn." Jiyeon nói tiếp. "Cô có đáng sợ như vẻ ngoài của cô không?"

Câu hỏi mang đầy sự trêu chọc và giễu cợt. Hyunjung mặt vẫn không chút thay đổi. Cô nắm chặt cây cọc của mình, đôi mắt nheo lại và khuôn mặt vẫn cứng đờ. Xuyên qua bóng tối, không có dấu vết nào về Ma cà rồng đang hiện diện ở đây ngoại trừ mùi nước hoa mê hoặc của cô ta, nhưng Hyunjung cảm thấy có ánh mắt đang dõi theo cô, theo dõi từng cử động nhỏ nhất của cô.

"Đó có phải là cây cọc mà cô luôn mang theo không?" Jiyeon hỏi. Giọng cô ta to dần, và Hyunjung cố gắng lắng nghe tiếng bước chân ma quái của cô ta đang lại gần trong quán bar. "Cô thực sự cổ hủ như bọn họ nói. Mặc dù cách tiếp cận thực tế như này có chút quyến rũ, phải không..."

"Hãy bước ra khỏi bóng tối đi." Hyunjung rít lên.

"Oh, nhưng tôi khá thích ở đây." Một giọng nói ấm áp thì thầm bên tai cô. "Phải không?"

Hyunjung xoay người với lấy Jiyeon trong bóng tối, nhưng Ma cà rồng đã biến mất, không để lại gì ngoài tiếng váy sột soạt của cô ta sau lưng cô.

"Có quá nhiều thứ bị che giấu trong bóng tối," Jiyeon mơ màng thở dài, "Cái nắm tay của những kẻ yêu nhau, những bí mật bị cấm đoán, những cuộc hiến tế được thực hiện dưới ánh trăng... Cô có thường đi săn vào ban đêm không, Hyunjung?"

"Tôi không có hứng thú với trò chơi đấu trí của cô, Kim Jiyeon."

"Tất nhiên là không rồi." Tiếng cười của Jiyeon thật giòn giã, và Hyunjung nắm cây cọc của cô chặt hơn, "Nhưng tôi có cảm giác rằng cô sẽ rất vui khi bị trêu chọc. Tôi đã gặp rất nhiều thợ săn giống như cô."

"Đủ rồi." Giọng nói cứng rắn của Hyunjung vọng khắp quầy bar, âm thanh vỡ ra dọc theo ván sàn và những bức tường cũ. Cô đã nhìn thấy đôi mắt của mình lóe lên một cách ác nghiệt dưới ánh trăng trong hình ảnh phản chiếu trong gương.

"Như ước nguyện của cô." Jiyeon ngọt ngào nói.

Và sau đó, dưới ánh trăng, Hyunjung nhìn thấy một bóng đen khi cô ta vồ lấy cô.

Hyunjung đã sẵn sàng. Những móng tay dài của Jiyeon cào vào mặt cô, nhưng động tác của Hyunjung đã nhanh hơn. Cô túm lấy cổ Jiyeon và ấn cô ta vào gương, cánh tay cô căng ra để giữ cô ta đứng im. Cánh tay còn lại của cô ấn cây cọc vào ngực, ngay phía trên tim của người trước mặt. Phần sau đầu và vai của Jiyeon có thể nhìn thấy được trong hình ảnh phản chiếu của cô ta— nhưng cả người cô ta thì không.

"Cô đã bắt được tôi rồi," Đôi mắt Jiyeon lấp lánh trong bóng tối, và chúng không hề giấu nổi vẻ vui mừng. Nụ cười chậm rãi nở rộ trên khuôn mặt của cô ta. "Có vẻ như cô đang chiếm thế thượng phong. Làm tốt lắm, Hyunjung."

"Kim Jiyeon," Hyunjung thúc giục, giọng nói nồng nặc mùi thuốc súng, "Nếu cô chịu hợp tác, toàn bộ chuyện này sẽ kết thúc rất êm đẹp. Nếu không... tôi sẽ để phần còn lại cho cô tự tưởng tượng."

Dưới ánh sáng mập mờ của vầng trăng, Hyunjung nhìn rõ nét mặt của Jiyeon. Đôi mắt ngọt ngào, sâu thẳm đó, nhìn chằm chằm vào chính cô, khiến cô cảm thấy ớn lạnh nơi sống lưng. Một vài sợi tóc lòa xòa trên trán cô ta, và làn da của cô ta nhợt nhạt đến nỗi cô không nghĩ đấy là thật. Nụ cười trêu chọc đó đã thu hút Hyunjung, nhưng cô nhận ra rằng đó có thể là ma thuật Ma cà rồng của Jiyeon, và cô dễ dàng không bị nó mê hoặc.

"Tôi là dân chuyên nghiệp." Hyunjung ấn cây cọc sâu hơn vào ngực Jiyeon, đủ mạnh khiến cô ta thấy đau đớn, như một lời cảnh cáo. "Và tôi đảm bảo với cô, đứng về phía tôi sẽ có lợi hơn nhiều cho cô. Tôi thẳng thắn và thủ đoạn hơn hầu hết các thợ săn. Tôi cũng nên bổ sung rằng, tôi nguy hiểm hơn nhiều."

"Vậy tin đồn là thật."

"Nếu cô đủ khôn ngoan, tôi đoán cô nên làm vậy," Cô tiếp tục, "Cô sẽ tự nộp mình cho chúng tôi thẩm vấn. Trải nghiệm của cô sau đó phụ thuộc vào những tội ác mà cô đã gây ra khi cô ở Seoul, và tôi cam đoan sẽ điều tra đầy đủ, nhưng nếu cô không chịu giao nộp cho tôi, tôi sẽ truy sát cô, hậu quả khi ấy sợ là thảm khốc hơn rất nhiều."

"Tôi có nên cảm thấy sợ hãi không?" Jiyeon hỏi một cách điềm tĩnh, nhưng hơi thở của cô ta nghẹn lại khi Hyunjung nắm chặt cây cọc hơn.

"Không phải cô đang cảm thấy thế sao?"

"Hầu như là không. Về phần tôi, cô có biết là cô không có bằng chứng gì về bất kỳ hành vi sai trái nào không? Việc săn lùng một Ma cà rồng chưa từng làm hại ai có trái với cái gọi là Quy tắc Thợ săn của cô không?"

"Ồ, đừng giả ngu. Cô đã dụ dỗ con người vào kế hoạch vô nhân đạo của mình, thao túng họ—"

"Hyunjung." Jiyeon bật cười ngạc nhiên. "Cô thật đáng yêu."

"Gì?"

"Tôi không bắt ép họ làm điều họ không muốn, ồ không," Giọng cô ta khàn khàn và nguy hiểm, "Họ tự muốn điều đó."

Hyunjung trừng mắt.

"Và tôi đảm bảo với cô," Jiyeon kéo dài câu chữ, cố ý dựa sát vào cô hơn, "Dù cô nghĩ thế nào, tôi cũng có cách khiến cô khao khát tôi."

Hyunjung cảm thấy Jiyeon lướt qua từng ngóc ngách trong tâm trí cô. Cô ta không cố gắng gây ảnh hưởng đến Hyunjung hay thay đổi suy nghĩ của cô, mà chỉ muốn cảm nhận được tâm trí của cô và cách cô nắm thế giới trong lòng bàn tay. Hyunjung cười tự mãn khi Jiyeon bị chặn lại bởi bức tường gạch tinh thần trong đầu cô. 

Trong một khoảnh khắc, Hyunjung nới lỏng cây cọc và cho Jiyeon xem hình dáng sợi dây chuyền đang đeo trên cổ cô. Nó lạnh giá và nặng nề, nhưng nó rất hữu ích.

"Rosemary (hương thảo)." Hyunjung cười khẩy, "Những thợ săn truyền thống cũng có một vài mánh khóe. Chúc may mắn khi cố gắng gây ảnh hưởng lên tôi bây giờ."

"Thật đáng tiếc," Jiyeon nói, "Tôi sẽ phải khiến cô mất cảnh giác, trong tương lai."

Đôi mắt của Hyunjung nheo lại. Cô đã mong đợi Jiyeon sẽ ngoan ngoãn hơn một chút, nhưng có một ngọn lửa nổi loạn bùng lên trong mắt cô ta, và khả năng phòng thủ của cô ta dường như ngang ngửa với Hyunjung. Mặc dù giọng điệu ngọt ngào, nhưng cô ta vẫn có một sự cứng rắn, một sự cay đắng bên dưới dáng vẻ ngọt ngào đấy. Hyunjung giờ đã biết rằng cuộc đi săn này sẽ không kết thúc vào tối nay.

Ánh mắt Jiyeon lướt qua khuôn mặt Hyunjung.

"Cô đang chảy máu."

"Cô gây ra mà."

"Tất nhiên." Jiyeon bật cười, nhưng tròng mắt đen của cô ta lần theo vết máu đang chảy xuống má cô, "Cô sắc sảo hơn vẻ ngoài của cô rất nhiều."

"Tôi cũng không nghi ngờ gì." Hyunjung nói. Một cảm giác hồi hộp lướt qua cô khi đôi mắt đen thẫm, đói khát của Jiyeon lại chạm vào mắt cô.

"Cô biết không, tôi đã muốn gặp cô rất lâu." Jiyeon tiết lộ, "Kể từ khi có tin Kim Taeyeon thu nhận người học việc đầu tiên và duy nhất của cô ta. Cô thực sự là một nỗi ác mộng trong giới Ma cà rồng chúng tôi. Mặc dù tôi phải thừa nhận là, cô không hoàn toàn như tôi mong đợi."

"Ồ?"

"Cô dịu nhàng hơn." Cô ta thốt lên, "Tôi cảm thấy như tôi có thể bóp nát cô trong lòng bàn tay của mình một cách dễ dàng."

Dịu dàng không phải là từ thường dùng để miêu tả Hyunjung. Cô luôn được so sánh với những con quạ, đen tối như màn đêm và cô độc như chính bản thân cô, luôn luôn ngoài tầm với. Cô luôn bị gọi là kẻ ngạo mạn, khắc nghiệt, lỗi thời và tồi tệ hơn rất nhiều. Dịu dàng cũng chưa bao giờ liên quan đến mọi thứ trong đời cô.

"Mặc dù tôi chắc chắn rằng cô sẽ chống cự." Jiyeon tiếp tục, "Biết rồi phải không, tôi không phải là kiểu người dễ dàng đầu thú đâu nhỉ?"

Hyunjung gật đầu. Cô cứng rắn nhìn chằm chằm vào con Ma cà rồng trước mặt.

"Cô gái ngoan." Jiyeon cười, "Tôi rất mong chờ cuộc gặp mặt tiếp theo của chúng ta. Linh tính mách bảo tôi rằng cô sẽ không dễ bị bắt như những người khác đâu."

"Tôi chưa bao giờ thất bại trước đây."

"Tôi sẽ là người đầu tiên chứng kiến việc đó sao?" Jiyeon xuýt xoa, "Tôi muốn hủy hoại cô lắm. Có lẽ đó là sự lãng mạn trong tôi, nhưng không có gì đẹp đẽ hơn là phá vỡ cái không thể phá vỡ."

"Đừng tự tâng bốc mình," Hyunjung nói một cách bất cần, "Tôi đã gặp nhiều Ma cà rồng như cô. Lời nói của cô cũng trống rỗng như cô vậy."

Những lời này, rốt cuộc cũng đã phá vỡ ánh mắt châm chọc của Jiyeon. Hyunjung thoáng mừng rỡ khi Jiyeon rít lên và lật người cô, đến nỗi tay Hyunjung đập mạnh vào gương. Điều đó có nghĩa là Hyunjung đã phát hiện ra điều gì đó mới mẻ, điều gì đó quan trọng về Jiyeon. Cô nắm chặt cây cọc của mình, đứng vững vàng ngay cả khi một cơn đau nhói lên sau gáy.

Jiyeon tiến sát mặt mình vào mặt cô, hơi thở của cô ta phả vào miệng Hyunjung, đôi mắt cô ta đủ gần để Hyunjung cảm thấy như mình đang bị nuốt chửng trong bóng tối của cô ta.

"Sao mày dám," Jiyeon rít lên, "Xem thường tao."

"Tôi biết nhược điểm của cô rồi," Hyunjung chế giễu. "Đó là sự phù phiếm rỗng tuếch của cô."

Cả người Jiyeon mang đầy sát khí, lộ rõ sự nguy hiểm, giống như con người thật của Ma cà rồng. Hyunjung cười đắc thắng. Tất nhiên, cô đã tìm được con đường đến với sự sắc sảo thực sự bên dưới lớp vỏ bọc giả tạo của Kim Jiyeon. Điều đó thật khó khăn, nhưng cô đã khôn khéo luồn lách dưới nụ cười trêu chọc và đôi mắt lấp lánh của Jiyeon để tìm ra sự thật đằng sau.

Trở thành một thợ săn không chỉ là giết hoặc bắt. Sự thật là, bóng tối luôn ẩn nấp bên dưới mỗi người, cho dù họ là con người hay Ma cà rồng, đều là những linh hồn tội nghiệp. Và Hyunjung cũng giỏi ẩn nấp như vậy, thậm chí có thể giỏi hơn ở điểm đó.

"Cô sẽ hối hận, một ngày nào đó." Jiyeon gào thét.

"Tôi có thể đảm bảo với cô," Hyunjung dừng lại, một nụ cười chế giễu hiện trên khuôn mặt cô. "Tôi sẽ không bao giờ cúi đầu trước cô."

Jiyeon buông cô ra, và Hyunjung ngồi thụp xuống sàn, xoa xoa gáy cô. Jiyeon đứng hiên ngang trong bộ váy dài dưới màn đêm đen kịt, đôi mắt cô ta vẫn còn ánh lên sự giận dữ, và Hyunjung ngước nhìn thẳng vào mặt cô ta.

"Đây là một cuộc chiến mà cô sẽ không bao giờ giành chiến thắng." Jiyeon nói, "Không phải lúc này."

"Ngược lại," Hyunjung giễu cợt, "Tôi đang mong chờ chiến thắng của mình."

Jiyeon trừng mắt nhìn cô, mái tóc gợn sóng hơi rối, làn da nhợt nhạt dưới ánh sáng mờ ảo. Cô ta liếc nhìn ra ngoài cửa sổ đang hé mở, nơi bầu trời mới bắt đầu sáng lên một chút, rồi lại nhìn Hyunjung lần nữa.

"Mặt trời sẽ mọc sớm thôi. Cô biết đồng loại của tôi sẽ yếu hơn vào ban ngày."

Hyunjung đưa tay lên mặt, và những đầu ngón tay cô tối lại, nhuốm đầy máu của chính mình.

"Vậy biến đi." Cô nói, "Đây chưa phải là kết thúc. Cô đã chắc chắn về điều đó."

"Tôi đang tự hỏi," Jiyeon dừng lại, "Tôi sẽ mất bao lâu để xé nát linh hồn cô. Chúc ngủ ngon, Kim Hyunjung."

Ngay sau đó, tiếng váy của cô ta phấp phới trong bóng tối, và cô ta biến mất. Tất cả những gì còn lại là âm thanh của đôi cánh dơi khi cô ta bay qua bầu trời đêm. Hyunjung lắc đầu và đứng dậy.

Hyunjung chú ý đến sự vắng vẻ ở nơi đây. Bây giờ màn đêm đã bị xua đuổi, cô có nhiều cơ hội để tìm kiếm nhiều manh mối hơn. Cô bước về phía những chiếc ghế đẩu ở quầy bar, tránh xa tấm gương lớn mà cả hai người vừa mới áp sát vào nhau vài phút trước đó.

Quầy bar bụi bặm, một chiếc quầy rượu dài hoen rỉ mà cô lướt ngón tay dọc theo. Ghế ngồi cũng đã cũ sờn, vải bong tróc. Các kệ không còn rượu, nhưng có một chai rượu duy nhất trên quầy, cùng với một ghi chú nhỏ.

Rượu vang đỏ có vẻ hợp khẩu vị của cô hơn, thưởng thức nhé.

—KJY

Nó được viết bằng một nét chữ viết tay khá khó hiểu.

Hyunjung khui nắp chai và vẫy nó dưới mũi. Nó không có mùi giống bất kỳ loại thuốc độc thông thường nào mà Hyunjung đã thuộc lòng, nhưng cô không nên quá thận trọng. Cô nhét cái chai vào túi và sau một lúc do dự, cô cũng bỏ luôn tờ giấy nhỏ vào túi của mình.

Vụ này giờ đã là một cơn ác mộng đối với cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro