Chapter 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hãy đợi cho đến khi cuộc săn bắt đầu," Hyunjung nói, "Cô sẽ hối hận vì đã dám vượt mặt tôi đấy."

"Ôi cưng à," Jiyeon giễu cợt, lướt qua cô như bóng ma, "Đã sẵn sàng rồi."


Bất cứ khi nào Hyunjung ở Seoul, cô đều dành nhiều thời gian nhất có thể để đến một quán cà phê nhỏ, ấm cúng ở rìa thành phố.

Cô đã tìm thấy nó trong những năm đầu học việc, khi đi dạo trên đường phố Seoul vào một ngày khó ngủ. Kể từ đó, Hyunjung luôn tìm thấy thời gian để thư giãn ở đây và nhâm nhi một tách cà phê, mối quan tâm duy nhất của cô là mùi hương của loại đồ uống nói trên trộn lẫn với mùi vị ngọt ngào của bánh nướng và vết mực đều đều trên mỗi trang giấy.

Chiều hôm nay, khi ánh mặt trời tàn dần, Hyunjung đã ngồi ở góc nhỏ này rất lâu. Cô ngửi thấy mùi cà phê, vị caffeine nóng hổi làm khoang miệng cô ấm lên. Cô nhìn xuống cuốn nhật ký thợ săn dày cộm của mình, và khi ngày hôm này dần trôi qua, mục viết về Kim Jiyeon đầy những chữ viết tay của mình.

Sẽ dễ dàng hơn để tập trung khi không có sự ồn ào và náo nhiệt của đường phố Seoul hay sự im ắng cô đơn trong phòng ngủ của cô. Hyunjung thích ngắm nhìn dòng người qua lại ở ngoài kia, bị ngăn cách bởi tấm kính thủy tinh, nơi cô có thể quan sát họ từ cửa sổ. Các nhân viên đã biết cô trong nhiều năm, và họ biết họ không nên làm phiền cô, nhưng họ cũng rất tốt bụng và lịch sự.

Hyunjung thực sự không thể nghĩ ra một nơi nào khác tốt hơn để nghĩ về chuyến đi săn gần đây nhất của mình.

Cô dời mắt khỏi cửa sổ và quay trở lại với những ghi chú trong trang nhật ký của mình, cái mà sau này cô sẽ trình bày thành một bản báo cáo thích hợp.

Kim Jiyeon.

Ra đời vào khoảng giữa thế kỷ 18. 

Khả năng đặc biệt: Ảnh hưởng của ma cà rồng. Hiện đang cư trú tại Seoul.

Xuất xứ: chưa xác định.

Mục đích: chưa xác định.

Mức độ nguy hiểm đối với con người: chưa xác định.

Hyunjung cười chế giễu ở dòng ghi chú cuối cùng. Cô biết rõ thật ngu xuẩn khi nghĩ rằng Jiyeon vô hại; Ngay cả vẻ ngoài của cô ta cũng khiến người ta hét lên rằng: 'Kẻ giết người khát máu'.

Mặc dù có điều gì đó nói với cô rằng Jiyeon là một linh hồn khiến cô bất ngờ hơn bất kỳ ma cà rồng nào khác mà cô từng gặp, nhưng Hyunjung chưa bao giờ trông đợi điều đó, và sẽ không bao giờ tin vào vẻ bề ngoài kia. Luôn có một điều bí ẩn đối với mọi người, con người hay những sinh vật khác, những thứ mà cô quan tâm hơn nhiều.

Nhưng có lẽ Jiyeon đã đúng, Hyunjung cân nhắc, khi mà mặt trời cuối cùng cũng lặn. Chắc chắn có điều gì đó lãng mạn về Hyunjung. Đúng là cô thích tính nghệ thuật đại diện cho một người thợ săn, sự yêu thích bóng tối của màn đêm, sự—

Mùi nước hoa quen thuộc khiến Hyunjung quên đi những suy nghĩ của mình. Cô đông cứng và suýt sặc cà phê khi thấy Jiyeon, mặc một chiếc áo khoác màu be phối với áo sơ mi trắng, ngồi vào chiếc ghế trước mặt cô.

Cô ta nở một nụ cười nhìn Hyunjung, tia trêu chọc ẩn hiện trong đôi con ngươi ấy. Trái tim của Hyunjung rung động, và cô dễ dàng coi đó là ảnh hưởng của Ma cà rồng, mặc dù vẫn cảm nhận được sức nặng của sợi dây chuyền Rosemary vẫn trên cổ cô.

"Cô muốn giới thiệu món gì không?" Jiyeon tò mò lướt qua thực đơn, "Ồ, latte vị bí ngô? Tôi nghĩ nó sẽ rất tuyệt, vì mùa thu đã đến—"

Chân ghế cọ xát vào sàn nhà khi Hyunjung vội vàng đứng dậy. Cả căn phòng quay sang nhìn chằm chằm vào cô trong khi cô trừng mắt nhìn tên Ma cà rồng trước mặt và lấy cái cọc từ trong túi xách của mình, giơ thẳng vào mặt Jiyeon.

Thay vì câu 'Cô đang làm gì ở đây?' mà cô định hỏi, Hyunjung lại nói một điều hoàn toàn khác.

"Tôi chưa bao giờ gặp một Ma cà rồng uống cà phê bao giờ."

Nụ cười của Jiyeon càng rạng rỡ hơn, "Tôi là ma cà rồng hiện đại cơ mà." Cô ta nói. "Giờ thì đặt cọc xuống đi, thân ái. Cô đang làm phiền những khách hàng khác đấy."

"Cô đang làm gì ở đây?" Sự ngạc nhiên của Hyunjung biến thành sự nghiêm khắc thường thấy. Cô bực bội vì Jiyeon đã khiến cô mất cảnh giác. Cô càng phẫn uất hơn khi Jiyeon bằng cách nào đó đã phát hiện ra một trong những không gian thiêng liêng nhất của cô, và giờ nó sẽ bị hủy hoại mãi mãi với ký ức không mấy tốt đẹp về một Ma cà rồng.

"Đây là một đất nước tự do đấy."

Hyunjung định trả lời, nhưng chắc hẳn lúc nãy cô đã nuốt vội cà phê của mình. Nó khiến cô nấc lên, và khiến Jiyeon cười thích thú.

"Tôi không nghĩ sẽ làm cô mất cảnh giác nhanh như vậy đâu." Cô ta trêu chọc, "Ngồi xuống đi, Nấc Cụt."

"Cô vừa gọi tôi là gì?"

Đôi mi của Jiyeon khẽ rung rung.

"Tôi không hiểu ý của cô là gì, Nấc Cụt." Cô ta hồn nhiên nói.

"Dừng đi!"

"Thử ngăn tôi lại xem." Jiyeon chế giễu, với một nụ cười xấu xa trên khuôn mặt.

Có một chút kỳ quái, khi nhìn chằm chằm vào Jiyeon trong quán cà phê yêu thích của cô. Cô đã quen với việc rình rập Ma cà rồng vào ban đêm, trong các tòa nhà cũ hoặc ở nghĩa trang, và dựa vào bóng tối để che giấu bản thân mình khỏi tầm nhìn của con mồi. Nhưng đây lại là một trường hợp đặc biệt. Trong ánh đèn mờ ảo của quán cà phê, trong khi trăng đang lửng lơ ngoài cửa sổ, Hyunjung không có nơi nào để trốn.

"Tôi nên giết cô ngay bây giờ nhỉ."

"Ồ, nhưng điều đó không trái với Sổ tay của Thợ săn sao?"

Hyunjung đảo mắt nhìn Jiyeon. Tất nhiên là như vậy. Cô thuộc lòng từng điều luật trong đó và cô không cần một tên Ma cà rồng nào chỉ ra những quy tắc mà cô cần tuân theo.

Điều 33. Khoản 1. "Thợ săn không được tiếp xúc, bắt giữ, gây sát thương hoặc giết Ma cà rồng trước mắt con người."

Đó không chỉ là để bảo vệ danh tính của những người thợ săn mà còn để giữ sự cân bằng giữa con người và Ma cà rồng mà những người thợ săn đã cam kết bảo vệ ngay từ đầu. Hyunjung sẽ không bao giờ phá được luật đã được đặt ra — những lời đe dọa vừa nãy của cô chẳng có tác dụng gì.

"Tôi nói đúng mà." Jiyeon vui vẻ nói, "Giờ thì, cô có vui lòng ngồi xuống không?"

Càu nhàu lải nhải, Hyunjung cau có ngồi trở lại ghế. Cô kéo cuốn nhật ký về phía mình và vội vàng viết, "Mức độ nguy hiểm đối với con người: Làm phiền họ đến chết." trước khi nhét cuốn nhật ký trở lại túi và uống một ngụm đầy cà phê.

"Tôi không muốn hỏi lần thứ ba đâu," Hyunjung gằng từng từ, "Cô. Đang. Làm. Cái. Gì. Ở. Đây?"

"Chà, nó không rõ ràng sao?" Jiyeon nói, lướt ngón tay dọc theo thực đơn, "Tôi đã nghĩ rằng cô muốn biết nhiều hơn tất cả mọi người chứ, thông tin về kẻ thù của mình."

Hyunjung khựng lại. Thật sự là vậy. Cô đã dành nhiều thời gian để nghiên cứu về Ma cà rồng, hay còn gọi là dòng dõi Ma cà rồng, cô đã săn lùng trước, trong và sau cuộc đi săn. Thông thường, nó vượt khỏi chuyên môn của cô. Cô tò mò muốn phát điên về cách thức hoạt động của tâm trí họ, về lịch sử của họ, những thứ phong phú và đen tối xoay quanh họ.

Cô nhìn Jiyeon khi nhấp thêm một ngụm cà phê. Dù mang dáng vẻ như vậy, cô chắc chắn rằng cuộc sống của Jiyeon không hề tươi đẹp như vẻ bề ngoài.

"Tôi vẫn chưa hoàn toàn tha thứ cho cô đâu," Jiyeon nói. Cô ta khẽ giơ tay lên, và một người phục vụ nhanh chóng đến bàn họ. Một Ma cà rồng hiện đại, thực sự đấy. "Vì những gì cô đã nói lần trước."

"Và đó là gì?"

Đôi mắt Jiyeon liếc nhìn cô đầy sắc bén, nhưng trước khi cô có thể đáp lại, nhân viên phục vụ đã đến để nhận yêu cầu của cô ta. Cô ta gọi món một cách dễ dàng, như một con người bình thường, trước khi quay lại với Hyunjung.

"Nếu tôi nhớ không nhầm thì cô đã gọi tôi là kẻ rỗng tuếch. Nhưng cô không, sẽ không bao giờ, thấu hiểu tôi." Jiyeon phản bác, "Tôi đã nói rồi, cuộc đi săn của cô sẽ không thành công đâu."

"Tôi không nghĩ là vậy đâu. Tôi đã biết một trong những khuyết điểm của cô rồi," Hyunjung dễ dàng đáp trả, "Bẻ gãy cô khá dễ dàng đấy."

Khoảng im lặng bao trùm khi đồ uống của Jiyeon được mang ra và đặt xuống bàn với một tiếng cạch nhẹ nhàng. Cô ta nhấp một ngụm, đôi mắt lấp lánh hiện một chút vui sướng. Một điều nữa cần lưu ý, Hyunjung nghĩ, đó là tình yêu của cô ta với thế giới loài người.

"Nhưng cô nghĩ tôi đã làm gì, trong khi cô đã phân tích tôi rất cẩn thận?" Jiyeon hỏi, nhấp thêm một ngụm đồ uống nóng nữa. "Tôi không phải là người duy nhất mắc sai lầm."

Hyunjung dựa lưng vào ghế, lông mày nhướng lên.

"Ồ, cái này nghe có vẻ tốt đấy." Cô nói một cách miễn cưỡng, "Please, Kim Jiyeon, nói chi tiết đi."

"Nếu phù phiếm là tội lỗi của tôi, thì cô là người ban phát nó." Jiyeon nói. Nó khiến Hyunjung mất cảnh giác. "Sự tự tin của cô vào công việc và sự tự tin vào khả năng của cô vừa là một điểm mạnh cũng như là một điểm chết người. Thực tế, khi để tôi trốn thoát, cô đã tiết lộ một điều quan trọng cho tôi."

"Vậy đó là gì?"

"Cô sợ thua," Jiyeon trả lời, và nhấp một ngụm nữa. "Thực tế là sợ đến mức cô thậm chí sẽ không xem xét đến khả năng đó."

"Thật vớ vẩn."

"Ồ vậy sao?" Cô ta cười khẩy, "Vậy nói cho tôi biết, tại sao cô lại trân quý những nơi nhỏ bé, yên tĩnh như thế này. Cô sống một mình phải không? Cô tự tạo cho mình những nơi trên thế giới như thế này để không cảm thấy cô đơn, nhưng cô lại từ chối mở lòng với người khác, sử dụng ưu thế của bản thân như một cái cớ để che giấu cảm xúc thật của mình."

Hyunjung dừng lại, cốc cà phê dừng trước môi cô.

"Cô sai rồi." Cô nói, nhưng chính tai cô cũng nghe rõ sự yếu ớt trong lời nói của mình.

"Sự dũng cảm mà cô thể hiện khi gặp tôi, tất cả chỉ là một màn diễn kịch, phải không?" Jiyeon nhoài người qua bàn, ánh mắt tàn nhẫn, và Hyunjung biết rằng cô ta đang phản kích lại cô sau khi câu nói "phù phiếm rỗng tuếch" đã làm tổn thương cô ta đêm đó. "Cô muốn trở thành con người như cô nghĩ. Nhưng sâu bên trong, cô chỉ là một đứa trẻ nhỏ bé, luôn sợ hãi—"

"Đủ rồi!" Hyunjung gầm lên. Cô đập tay xuống bàn khiến những chiếc ly sứ kêu leng keng. Căn phòng chìm vào im lặng, và Hyunjung thở hồng hộc, một cơn đỏ bừng giận dữ dâng lên cổ cô.

Jiyeon kiên định nhìn lại cô, đường cong của nụ cười rõ ràng thể hiện rằng cô ta đã chiến thắng. Cô ta đã thành công trong việc thâm nhập vào lớp vỏ bên trong của Hyunjung.

"Tôi khinh thường cô, và tất cả loại sinh vật như cô." Hyunjung gằng giọng. "Ma cà rồng là những kẻ giết người, kinh tởm và trên hết là những sinh vật biết thao túng, chỉ có ý định làm tổn thương người khác và thỏa mãn cơn đói của họ. Loại như cô thật ghê tởm, và cô cũng không ngoại lệ. Đừng cố khiêu khích tôi, Kim Jiyeon, nếu không cô sẽ phải hối hận về điều đó."

Những lời cay nghiệt của cô không hề làm biểu cảm của Jiyeon dao động. Cô ta nhìn chằm chằm vào Hyunjung qua ánh đèn yếu ớt của quán cà phê, những cuộc trò chuyện rì rầm xung quanh họ biến mất trong giọng nói giận dữ bên tai Hyunjung.

"Vậy mà cô lại ở đây," Jiyeon nhẹ nhàng lẩm bẩm, "Ngồi uống cà phê với một Ma cà rồng. Nói cho tôi biết đi, Hyunjung, có phải cô thực sự ghê tởm đồng loại của tôi không? Tôi bắt đầu nghĩ rằng điều đó có thể không đúng cho lắm đấy."

"Tôi không cần phải nghe điều này."

"Và cô vẫn đang nghe đấy thôi." Jiyeon đứng dậy, đi đến bên cạnh Hyunjung. Cô ta chạm vào vai Hyunjung bằng những ngón tay mảnh khảnh của mình, nhưng Hyunjung nhanh chóng hất ra.

"Cảm xúc dễ bị tổn thương của cô thật là đáng yêu. Dù cô còn lâu mới không thể bị phá vỡ. Ngay cả với Rosemary còn quanh cổ cô, tôi vẫn có thể nhìn thấu cô."

Hyunjung cố gắng không để những lời nói đó đâm vào mình. Trong quán cà phê, cô đứng thẳng người.

"Tôi sẽ săn lùng cô," Cô rít lên, "Và tôi sẽ đánh bại cô."

"Tôi đã làm tổn thương niềm kiêu hãnh của cô à?" Tiếng cười của Jiyeon len lỏi bên tai cô. "Tôi xin lỗi. Tôi chỉ muốn một tách cà phê."

"Hãy đợi cho đến khi cuộc săn bắt đầu," Hyunjung nói, "Cô sẽ hối hận vì đã dám vượt mặt tôi đấy."

"Ôi cưng à," Jiyeon giễu cợt, lướt qua cô như bóng ma, "Đã sẵn sàng rồi."

Chỉ một số ít người được chọn mới được phép vào kho lưu trữ của Venator.

Căn phòng nhỏ ở phía sau Thư viện của Venator tràn ngập các bài báo cũ, sách cổ và thậm chí một vài bản thảo. Nó đã là một phần của gia đình Taeyeon qua nhiều thế hệ, và kể từ khi Taeyeon nghỉ làm thợ săn, cô ấy luôn giám sát nó chặt chẽ.

Hyunjung tận hưởng sự tĩnh lặng trong kho lưu trữ. Cô có thể nghe thấy mọi chuyển động nhỏ nhất mà cô làm ra. Tiếng giày bốt của cô nện nhẹ trên thảm, tiếng giấy sột soạt khi cô lật trang, âm thanh bị bóp nghẹt của thế giới bên ngoài — chúng là những âm thanh rất nhỏ, và rất yên bình.

Trên tất cả, Hyunjung rất thích học hỏi. Đối với cô không có gì tuyệt vời hơn là kiến thức, không có gì ngon lành hay đầy cảm hứng như nó. Cô nghĩ, học là để sống. Có lẽ ở một vũ trụ khác, cô có thể đã là một giáo sư.

"Tập trung nào," Hyunjung thì thầm với chính mình.

Quá dễ dàng để bản thân chìm vào trạng thái mê mẩn, lặng lẽ đọc sách trong khi phần còn lại của thế giới cứ lướt qua. Cô có một mục đích duy nhất — cô đang đi săn. Thư giãn chưa bao giờ là ưu tiên hàng đầu, và cô không thể nuông chiều bản thân. Sẽ rất tuyệt vời nếu được thả mình vào một trong những chiếc ghế bành và đọc một cuốn sách, nhưng cô có việc phải làm.

Trong tay cô, là tập hợp những mẩu báo từ khoảng thời gian Taeyeon đề cập đến cái chết của Kim Jiyeon — đầu thế kỷ 19. Đó là một chồng sách dày và nặng trĩu trên tay, nhưng Hyunjung vẫn tiếp tục thu thập thêm, sau đó ngồi xuống một chiếc ghế cạnh bàn và bắt đầu xem xét chúng.

Nghiên cứu là một phần thiết yếu khác trong công việc của thợ săn. Hiểu rõ kẻ thù của mình, một cách sâu sắc, Hyunjung nghĩ. Khi ánh đèn lờ mờ của kho lưu trữ sáng lên khi mặt trời lặn, Hyunjung lướt ngón tay dọc theo những trang sách đã sờn. Những bài báo từ quá khứ xa xăm càng đọc càng hợp thành một.

Hyunjung lướt qua mọi bài báo để tìm cái tên Kim Jiyeon từ tháng 1 năm 1780, mặc dù cô nhận ra rằng khó có thể tìm thấy bất kỳ đề cập nào về cô ta hoặc gia đình cô ta trong kho lưu trữ nhỏ. Các thư viện khổng lồ, được tiêu chuẩn hóa rất có thể sẽ có lợi hơn, nhưng kho lưu trữ là đặc biệt đối với Hyunjung, như một kho báu bí mật tránh xa những con mắt tò mò của thế giới. Cô sẽ luôn đi đến nơi này đầu tiên.

Khi ánh trăng bắt đầu hiện dần, cuối cùng cô cũng thoáng thấy cái tên mà cô đang tìm kiếm. Cô nhanh chóng đọc bài báo đó.

"Tháng 4 năm 1883 — dưới thời cai trị của triều đại Joseon."

"Con gái của Công tước quốc gia được cho là có liên quan nhiều đến các phe phái chính trị rắc rối."

Bên cạnh bài viết, có một bức ký họa của họa sĩ. Đó chắc chắn là Kim Jiyeon. Bức vẽ thể hiện được những đường nét sắc sảo trên khuôn mặt cô ta; Tóc cô ta búi cao phía sau với những chiếc kẹp trang trí, là kiểu tóc chỉ dành cho phụ nữ hoàng tộc, quý tộc cũng như các cung nữ cấp cao và vợ của các quan lại; Và cả cái cách mà đôi mắt sâu thẳm của cô ta nhìn chằm chằm như thể bạn là người duy nhất trên thế giới này — Hyunjung chạm vào bức phác thảo bằng một đầu ngón tay, bị phân tâm đến mức quên mất việc tiếp tục đọc phần còn lại của bài báo. Jiyeon đang mặc Hanbok truyền thống của Hàn Quốc.

"Chà, bây giờ, cô có vẻ không phải là loại người quan tâm đến chuyện tầm phào, Nấc Cụt."

Giọng nói ranh mãnh khiến Hyunjung sửng sốt. Tờ báo bị giật khỏi tay cô, và khi cô nhìn lên, Jiyeon đang đứng cạnh ghế của mình. Thanh tú như vầng trăng, đôi mắt cô ta lấp lánh dưới ánh sáng của kho lưu trữ khi cô ta nắm chặt tờ giấy trong tay.

"Kim Jiyeon," Hyunjung bất ngờ thốt lên. "Đưa tờ báo cho tôi."

Một trong những nơi linh thiêng khác của cô lại bị vấy bẩn, bởi cái chạm của Ma cà rồng. Cô ta đã chạm vào rất nhiều thứ. Phần đuôi của chiếc váy dài đỏ rực của Jiyeon trải thảm. Tay cô ta đặt trên lưng ghế của Hyunjung. Dấu vết của cô ta vẫn sẽ còn ngay cả khi cô ta rời đi. Con Ma cà rồng chết tiệt này đang cướp đi sự bình yên của Hyunjung, từng nơi một, như thể có mục đích rõ ràng. Cô đột nhiên cảm thấy muốn nhảy dựng lên, đập Jiyeon vào giá sách và yêu cầu cô ta đừng bao giờ đến gần Hyunjung nữa.

"Phong cách săn bắt của cô thật là, nói thế nào nhỉ..." Đôi mắt Jiyeon đảo quanh kho lưu trữ. "Tẻ nhạt."

"Cô muốn tôi đối đầu với cô trực tiếp?" Đôi mắt của Hyunjung lóe lên ánh nhìn nguy hiểm. Cô dễ dàng cảm thấy mệt mỏi với những trò chơi đấu trí của Ma cà rồng. "Bởi vì tôi đảm bảo với cô, tôi không có hiền lành đâu."

"Không phải bạo lực thú vị hơn nhiều sao?" Jiyeon vặn lại, "Nó có vẻ đẹp riêng của nó. Cơn thịnh nộ, máu me, nỗi đau... Có nhiều lịch sử hơn nhiều so với những cuốn sách cũ đầy bụi này."

"Nếu vậy thì trả lại đi," Hyunjung chỉ vào tay Jiyeon, "Đưa tôi. Bây giờ."

"Vậy là, cô có thể kiểm tra cuộc sống của tôi một cách tàn nhẫn như một bác sĩ phẫu thuật sao?" Jiyeon đung đưa tờ giấy trong không khí, "Tôi không nghĩ vậy đâu."

Cơn giận bùng cháy trong lồng ngực Hyunjung, nổ lách tách như ngọn lửa dưới da cô. Cô vội đứng dậy, nhưng dĩ nhiên Jiyeon đã đi trước một bước. Cô ta né xa, bụi và khói vây quanh, và Hyunjung nhào vào khoảng không trống rỗng trong kho lưu trữ.

"Xin lỗi nhé, Hyunjung." Cô ta thầm thì, giơ tờ giấy lên không trung. Móng tay của cô ta được sơn màu trắng.

Hyunjung lại lao tới, lần này cố gắng tóm lấy mép váy của cô ta, và Jiyeon cười khúc khích khi cô ta chạy vòng quanh thư viện. Hyunjung không rõ ai là kẻ săn mồi và ai là con mồi. Jiyeon chỉ chơi đùa với cô thôi. Cô ta đã coi cô như một thợ săn khác để gây rối, và điều đó khiến cô sôi máu. Có lẽ phương pháp thông thường của cô sẽ không hiệu quả, không phải lúc này.

Đây sẽ là một cuộc săn đầy thử thách. Hyunjung chưa bao giờ thích những Ma cà rồng không chơi theo luật.

Jiyeon có đôi mắt tinh tường, cô nghĩ vậy. Chúng có thể nắm bắt được những chuyển động nhỏ nhất. Hyunjung không nghĩ đó là do Jiyeon là Ma cà rồng, mặc dù điều đó chắc chắn đóng một vai trò trong bản năng trỗi dậy của cô ta. Có điều gì đó về cách cô ta nhìn xuyên thấu, như thể cô ta có thể nhìn thấu cô và sẽ cười nhạo những gì cô ta thấy được bên trong.

Tuy nhiên, cô ta cũng không phải là bất khả chiến bại. Hyunjung giả vờ di chuyển nhẹ sang bên phải, và khi Jiyeon lao sang bên trái, cô dễ dàng bắt được cô ta, ấn cô ta vào giá sách và giựt lấy tờ báo với sự linh hoạt của một thợ săn. Bài báo bị xé toạc giữa hai bàn tay của họ, và Hyunjung thở dài thườn thượt, bàn tay còn lại ôm lấy chiếc cổ thon dài của Jiyeon.

Vẫn như lần trước, lại là mùi xạ hương ngọt ngào. Làn da Jiyeon lạnh như mùa đông dưới bàn tay của cô, khi cười còn lộ ra một chút răng nanh. Nếu Hyunjung là một kẻ yếu hơn, hơi thở của cô chắc chắn sẽ bị lấy đi.

"Xấu hổ làm sao." Jiyeon lẩm bẩm.

"Phải cản trở vậy sao?" Hyunjung trầm giọng nói, "Tôi đã đề nghị cho cô một lựa chọn dễ dàng, vậy mà cô vẫn tiếp tục khiêu khích tôi trong khi tôi làm việc. Nếu không có những điều luật, tôi thề tôi sẽ..."

"Cô sẽ làm những gì?"

Hyunjung siết chặt cổ Jiyeon, nhưng khuôn mặt của Ma cà rồng vẫn không thay đổi. Cô ta nhìn lại cô với một nụ cười thách thức, đôi mắt lấp lánh bóng đêm. Những tia sáng từ ánh trăng vuốt ve mái tóc sẫm màu của cô ta, khiến cô ta trông giống như một thiên thần bóng đêm, đang có ý định lấy đi linh hồn của Hyunjung.

"Trước khi tôi có thể... giam giữ cô." Giọng nói Hyunjung đầy cay độc, "Tôi phải làm theo thủ tục, và lập báo cáo. Nếu cô tiếp tục cản đường—"

"Ồ, đống giấy tờ ngớ ngẩn đó." Jiyeon chen vào, nhe nanh sắc nhọn, "Thế này không phải vui hơn nhiều sao?"

Hyunjung nhận thấy rằng cô không thể cảm nhận được mạch đập của Jiyeon bên dưới bàn tay của mình. Thật kỳ lạ, cô tìm kiếm nhịp đập của trái tim nhưng không thể tìm thấy nó. Cô thường tự hỏi những Ma cà rồng mà mình săn đuổi trông như thế nào trước khi chúng bị biến thành Ma cà rồng. Cô cố gắng hình dung Jiyeon là bất cứ thứ gì khác ngoài mối đe dọa mà cô ta đang có lúc này, nhưng bằng chứng rằng cô ta từng là một người sống, đang thở nằm ngay dưới đầu ngón tay cô. Và trong bản phác thảo của nghệ sĩ bị rách trên thảm.

"Cô cảm thấy có sự sống, phải không?" Jiyeon hỏi.

Giật mình, Hyunjung chớp mắt.

"Cô dành cả đời để làm việc, đọc sách, học hỏi..." Jiyeon tiếp tục. "Nhưng điều này. Đây mới là điều khiến cô cảm thấy có sự sống. Hãy thừa nhận đi."

"Không, đó không phải là—"

Với một sức mạnh tưởng chừng như siêu thực, Jiyeon đã đảo lộn vị trí của họ, giống như đêm đó ở quán bar. Nếu cô ta trốn thoát dễ dàng như vậy, Hyunjung thầm nghĩ, vậy tại sao ngay từ đầu cô ta lại để Hyunjung bắt được?

Jiyeon ôm lấy vai cô. Những lọn tóc nhỏ ôm lấy khuôn mặt cô, khuôn mặt càng nhợt nhạt dưới ánh trăng. Hyunjung lẽ ra phải cảm thấy khó chịu, với những móng tay cắm sâu vào da, hay những cuốn sách ấn mạnh vào lưng, nhưng cô đã mất tập trung khi Jiyeon nở một nụ cười thật lòng.

Lần đầu tiên, nụ cười này không hề có ý nghĩa ngọt ngào, giả tạo, hay trêu chọc.

"Cô rất giống tôi, phải không?"

Hyunjung không thể nói gì. Bản phác thảo của người họa sĩ đột nhiên hiện trước mắt cô. Dáng vẻ trong sáng của cô con gái ngài Công tước, vẫn có đôi mắt đen như Jiyeon. Hyunjung chưa từng quả quyết như vậy.

"Tôi không có gì giống như cô cả." Cô thều thào, "Tôi coi thường cô."

Jiyeon nắm lấy bàn tay lạnh giá của cô. Hyunjung có thể thoát khỏi Ma cà rồng chỉ với một bàn tay của Jiyeon đang giữ cô, vậy tại sao cô không di chuyển, sao lại như đóng băng tại chỗ? Đôi mắt cô mở to, đôi môi hé mở, mái tóc giờ đã bù xù — cô chỉ có thể nhìn Jiyeon chạm vào cổ tay mình. Chắc hẳn đó là ảnh hưởng của ma cà rồng, Hyunjung yếu ớt nghĩ.

"Cô quên à, thân ái," Jiyeon nói, "Tôi không có nhịp đập. Nhưng cô thì có."

Gì?

Cô nhận thấy nhịp tim của chính mình, đập thình thịch dữ dội trong lồng ngực, và cô tức giận giật mạnh cổ tay ra.

"Cô—" Đôi mắt của Hyunjung nheo lại, "Cô đang làm gì với tôi?"

"Đây không phải là tôi, Hyunjung." Jiyeon cười, lộ ra răng nanh tinh nghịch. Mạch đập của Hyunjung rung động bên dưới ngón tay cái của cô ta. "Đây đều là cô."

Hyunjung mở miệng định trả lời, nhưng bị phân tâm bởi tiếng mở cửa kho lưu trữ. Khi giọng nói nhẹ nhàng của Taeyeon gọi Hyunjung qua giá sách và không khí ấm áp trở lại, Jiyeon biến mất trong bóng tối. Dấu vết duy nhất mà cô ta để lại là con dơi vừa bay ra khỏi cửa sổ đang mở.

"Hyunjung?" Taeyeon gọi một lần nữa, và Hyunjung ngã người xuống chiếc ghế bành gần đó, đưa tay lên che mặt. "Em ổn chứ? Em bắt đầu làm việc ở đây vài giờ trước..."

Hyunjung cúi xuống nhặt những mảnh bài báo bị xé toạc. Cô thu thập bản phác thảo của họa sĩ bằng những ngón tay run rẩy, ghép lại thành một phiên bản rời rạc của bức tranh như ban đầu. Nó không dùng cho mục đích nghiên cứu. Nó chỉ là một khoảnh khắc cần được lưu giữ.

Taeyeon bước vào cùng với những mẩu báo đặt trên bàn, bàn tay mảnh khảnh run rẩy của Hyunjung che chúng đi.

"Hyunjung?" Taeyeon ngồi đối diện cô trên chiếc ghế bành, ánh mắt ấm áp và quan tâm. Hyunjung không thể đối mặt với chúng. Có một cảm giác lo lắng chạy dọc sống lưng cô. "Em không sao chứ?"

"Ừ, em—" Hyunjung nuốt nước bọt. Cô luôn giỏi trong việc giữ cho khuôn mặt của mình thẳng thắn, nhưng cô cảm thấy như vẻ mặt của cô bây giờ phải thoáng qua điều gì đó, bởi vì Taeyeon đã vươn tay qua bàn. "Em không sao, em—"

"Chị xin lỗi."

"Gì?" Hyunjung chớp mắt, "Vì chuyện gì?"

"Chị thật ích kỷ khi cử em đi săn trong khi em thường xuyên phải làm việc." Taeyeon thận trọng nói, "Em có mệt mỏi không? Không có gì phải xấu hổ cả. Chị có thể tìm một thợ săn khác—"

"Không!" Hyunjung tự ngạc nhiên trước sự bùng nổ nhanh chóng, lớn tiếng của cô trong kho lưu trữ yên tĩnh. Cô thở ra một hơi dài. "Xin lỗi, chỉ là— Kim Jiyeon khó đối phó hơn em tưởng. Nhưng em quyết tâm xem xét vụ này cho đến cùng."

Ít nhất thì nếu rút lui bây giờ chắc chắn cô sẽ phải thừa nhận bản thân đã thất bại.

"Ra vậy," Taeyeon nhìn cô với ánh mắt lo lắng, "Em chắc chứ, Hyunjung?"

Một cách khó chịu, lời nói dối thoát ra khỏi môi Hyunjung. "Vâng, tất nhiên rồi."

"Được rồi." Taeyeon ngập ngừng nói. "Nếu em chắc chắn, thì chị tin vào phán đoán của em. Nhưng em sẽ nói với chị nếu có điều gì làm phiền em, được không?"

Hyunjung gật đầu, và dường như việc đó đủ để xoa dịu người thầy của cô.

"Vậy thì em nghĩ thế nào về một tách cà phê vào ngày mai?" Taeyeon hỏi, "Tất nhiên là chị đãi."

Cô vẫn có thể nhìn thấy những nơi mà Jiyeon đã chạm vào. Tiếng cười độc ác của cô ta vẫn văng vẳng trong không khí. Ngay cả khi Taeyeon đang nói chuyện với cô, Hyunjung vẫn thầm nhớ lại khoảnh khắc cô đang bắt mạch cho Jiyeon.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro