Chapter 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jiyeon cười vào mặt cô và đột nhiên, Hyunjung bị cô ta kéo đến đường ray xe lửa và dí đầu vào đường sắt, "Cô cảm thấy mình rất mạnh phải không? Cô sẽ phải trả giá thế nào cho việc này hả thợ săn?"


Đừng, làm ơn...

Giúp chúng tôi với!

Chạy đi, Hyunjung!

Hyunjung đã mơ thấy những giấc mơ như thế này từ rất lâu về trước. Khi mẹ cô bị giết, giọng hát ngọt ngào của bà ấy cũng chìm vào quên lãng. Những câu chuyện nhẹ nhàng mà bà ấy kể cho Hyunjung trước khi đi ngủ cũng biến thành những câu chuyện cổ tích đen tối, về những gương mặt nhợt nhạt như xác chết và hàm răng sắc nhọn, tất cả chúng chưa từng có một kết thúc có hậu. Mọi chuyện dịu đi đôi chút khi cô được Kim Taeyeon che chở, và được cô ấy dạy không chỉ cách tự vệ mà còn đem lại công lý khi những Ma cà rồng như kẻ giết mẹ cô đứng về phía cái ác.

Tuy nhiên, có những đêm mà giấc mơ đó trở nên tàn nhẫn hơn. Từ những giấc mơ về việc chết dưới tay Ma cà rồng sang... một thứ khác.

Những vết máu dính trên đầu ngón tay của cô. Dính vào mái tóc cô. Dính đầy trên gương mặt cô. Có một vết thương hở ở cổ nạn nhân và nó luôn không ngừng chảy máu.

Hyunjung không còn là nạn nhân nữa. Cô là thủ phạm. Là kẻ hút máu. Là con quái vật đáng ghê tởm. Trong những cơn ác mộng này, chính cô là người đã cắm răng nanh sắt nhọn vào da thịt ấm áp của người vô tội, và chúng luôn khiến cô tỉnh giấc đột ngột chỉ để thở hổn hển và cố hoàn hồn. Cô luôn cảm thấy thoải mái khi nhận ra rằng thế giới luôn có trật tự, có quy tắc kiềm hãm xung quanh và cô không thực sự chìm đắm trong sự điên rồ chỉ sau một giấc mộng đen tối như vậy.

Tôi không muốn như vậy.

Nhưng thật không dễ để nhận ra thực tế khi bản thân đang say giấc mộng. Hyunjung lúc này đang trằn trọc trong giấc ngủ, đôi môi khẽ mấp máy, bộ dáng tuyệt vọng hơn rất nhiều so với trạng thái bình thường của cô. Sáng dậy, cô sẽ nghĩ chắc là do mình làm việc quá sức, hoặc thiếu ngủ, hoặc là do sức mạnh ảnh hưởng của Kim Jiyeon lại một lần nữa quấy rầy giấc ngủ của cô. Bây giờ tất cả những gì cô có thể nghĩ đến là nỗi sợ hãi và sức mạnh hỗn tạp trong cô khi cơn ác mộng lóe lên dưới khóe mắt cô.

Thật sự có những nơi chữa lành dành cho Hyunjung. Nơi có sách, có khoảng lặng yên bình và tách cà phê ấm áp. Sau đó, có những nơi tối tăm hơn đã khắc những vết sẹo khắp người cô, ở bên trong lẫn bên ngoài. Cô đã săn lùng nhiều Ma cà rồng, một số khá ôn hòa và một số thì, nếu chúng chống cự quá nhiều, sẽ rất dữ dội. Cô đã từng xuống địa ngục và quay trở lại, và không có gì ngạc nhiên khi nỗi sợ hãi mà cô kìm nén mỗi ngày lại quay về với cô mỗi khi vầng trăng bắt đầu ló dạng.

Tuy nhiên, khi mặt trời luôn xuất hiện trở lại, những cơn ác mộng cuối cùng cũng biến mất khi cô thức giấc.

Hyunjung đã tỉnh. Cô dụi mắt và cố trấn tĩnh trái tim đang run rẩy vì sợ hãi của mình. Cô sững người khi nhận ra mình có thể cảm nhận được một cái bóng trong bóng tối ngay phòng mình. Nó làm cô khó chịu, nhưng cô nghi ngờ rằng tất cả chỉ là do tưởng tượng của mình, chỉ là dấu vết còn sót lại của một cơn ác mộng không bao giờ kết thúc.

"Ai đằng đó?" Cô cất giọng một cách yếu ớt. Cổ họng cô khô khốc. Ánh trăng chiếu qua cửa sổ, nhưng dựa vào ánh sáng lờ mờ đó cô không nhìn thấy gì cả. Cô lặng lẽ với lấy cây cọc dưới gối.

Có tiếng vỗ cánh, và rồi Jiyeon đang ngồi bên giường cô.

Lại nữa sao? Hyunjung chán nản nghĩ. Thân thể cô đã quá mệt mỏi để mà rời khỏi giường và tấn công cô ta. Tại sao cô ta không chịu để mình yên? Rõ ràng là cô ta đang cố luồn lách vào tất cả những nơi riêng tư của Hyunjung.

Jiyeon chỉ còn là một cái bóng trong bóng tối, ngồi bên cạnh cô. Nhưng Hyunjung có thể cảm nhận được điệu bộ của cô ta khi cười, khi thích thú, và cảm giác bị chế nhạo xuyên qua người mình. Nhưng vì cơn ác mộng vừa qua đã khiến cô kiệt sức, và Hyunjung vẫn chưa có thời gian để xây dựng lại bức tường tinh thần của mình, Jiyeon có thể dễ dàng làm tổn thương cô ngay bây giờ.

"Cô ngủ không ngon à?" Jiyeon hỏi, và Hyunjung nuốt cục nghẹn xuống cổ họng. Cơn đau khiến cô yếu ớt, và nỗi sợ hãi không thể tự biến mất, nhưng bản thân cô cũng không thể làm gì với nó lúc này. Không phải là trong bóng tối. Cô lại bất ngờ vì được Jiyeon thương xót.

"Chà, không phải lúc nào cô cũng câm nín như vậy đâu, Hyunjung." Jiyeon tiếp tục, giọng cô ta nhẹ nhàng và ấm áp— và Hyunjung chỉ muốn cuộn mình dưới lớp chăn bông của mình.

Cô giỏi săn lùng. Cô giỏi truy đuổi, học hỏi và nắm bắt. Thế nhưng điều mà Hyunjung không giỏi là những trò đấu trí liên tục này, và những cuộc gặp gỡ dường như ngày càng trở nên thường xuyên hơn. Bây giờ cô không thể có đủ tập trung để làm việc, bởi vì Jiyeon đang đợi ở góc phố nào đó để phục kích cô.

"Cô có nhớ khi cô nói với tôi rằng cô sẽ thắng không?" Hyunjung nghe thấy tiếng Jiyeon cựa mình trong bóng tối, như thể đang bắt chéo chân, "Tôi nghĩ bây giờ ai là người chiến thắng đã quá rõ ràng rồi."

Nếu Hyunjung từ chối cuộc đi săn này, thì có lẽ, chỉ một lần thôi, cô đã có thể có một giấc ngủ trọn vẹn cho đến sáng.

"Dơi nuốt lưỡi của cô rồi à?" Jiyeon hỏi, giọng nói có chút trêu chọc.

Quai hàm của Hyunjung căng cứng, và cô không thể phân biệt được liệu cô đang muốn xé xác mình hay Jiyeon.

"Một lần thôi," Hyunjung nói, không chút cắn rứt, "Cô có thể để tôi yên được không?"

Trước những lời nói khe khẽ đó, Hyunjung nhìn khuôn mặt Jiyeon dịu đi trong bóng tối, chỉ một chút thôi, chỉ đủ để Hyunjung biết rằng cô ta đang lắng nghe. Có những khoảnh khắc khá thú vị giữa họ, có một sự xoắn xuýt qua lại giữa hai thái cực đối lập, cô nhận ra giữa hai người có thể có nhiều điểm chung hơn cô nghĩ. Nhưng giờ không phải là một trong những khoảnh khắc đó. Tinh thần Hyunjung đã đủ thương tích nếu không có những nhát đâm sắc lẹm của kẻ thù.

"Có một điều thú vị về những cơn ác mộng," Jiyeon lầm bầm, "Là chúng đuổi theo cô đến tận sáng."

Giống như cô vậy, Hyunjung nghĩ.

"Tại sao cô lại ở đây?" Hyunjung hỏi, "Có phải cô định giết tôi trong lúc tôi đang ngủ không? Hay có lẽ cô định hút máu tôi?"

"Vậy sao," Jiyeon cười, "Tôi thực sự không uống toàn bộ thứ mà không được phép. Nếu tôi uống máu từ cô, tôi đảm bảo với cô, đó phải là từ sự tự nguyện của cô."

Điều này khiến Hyunjung ngạc nhiên đến nỗi cô không trả lời trong vài giây. Tất nhiên, nhiều Ma cà rồng hút máu con người, và khi những người thợ săn biết được điều đó, họ chỉ đơn giản là để chúng yên. Bởi họ không thể ngăn cản nếu có sự đồng thuận giữa hai bên. Rõ ràng là Hyunjung sẽ phải kiểm tra lại những lời khẳng định của Jiyeon, đừng bận tâm đến việc cô không thể hiểu tại sao mọi người lại muốn bị hút máu.

"Cô đã thao túng họ."

"Tôi đã nói với cô trước đây rồi, bọn họ tự muốn điều đó."

"Tại sao?"

"Cô biết tại sao mà," Jiyeon chế nhạo trong bóng tối.

Hyunjung tưởng tượng răng nanh của Jiyeon cắm sâu vào da mình, và cô rùng mình. Hình ảnh đó kéo theo sự khó chịu và một thứ gì đó khác, một thứ gì đó mà cô cố gắng quăng ra khỏi đầu cho đến khi không thể gọi tên nó nữa. Hyunjung thích bóng tối trong phòng ngủ, nơi cô không thể ló mặt ra.

Rồi cô nhận ra cô đã sai. Jiyeon dồn hết tâm trí để tập hợp sức mạnh của mình, để đọc suy nghĩ của Hyunjung.

Hyunjung không ngốc đâu— Cô luôn đeo một chiếc vòng Rosemary trên cổ tay khi ngủ, để đề phòng. Nhưng nó yếu hơn nhiều so với chiếc vòng cổ, và Jiyeon thoáng thấy hình ảnh Hyunjung bị mất ngủ, về việc Jiyeon hút máu của cô trước khi chiếc vòng tay phát huy tác dụng.

"Chà," Jiyeon cười khúc khích, "Chúng ta có gì ở đây vậy, Hyunjung?"

"Tôi bắt đầu nghĩ là," Hyunjung vội vàng nói, trước khi Jiyeon có thể đắm chìm trong ảo tưởng của mình quá lâu, "Cô quá cô đơn."

Sự im lặng của căn phòng đã thể hiện rõ sự ngạc nhiên của Jiyeon.

"Cô tìm đến tôi vì cô không có gì tốt hơn để làm sao?" Hyunjung hỏi. Cô chỉ nửa đùa nửa thật với Jiyeon— Cô cũng khá tò mò. "Cô đã từng giao dịch với nhiều thợ săn trước đây, chính cô đã nói như vậy mà. Vậy thì hãy kết thúc chuyện này đi."

Lại một khoảng lặng khác đang dâng lên. Nó dường như đang muốn bóc trần những bí mật gì đó.

"Dơi nuốt lưỡi của cô rồi à?" Hyunjung hỏi, một nụ cười thoáng qua trên khuôn mặt cô.

Và cô nhận lấy một chiến thắng buồn vui lẫn lộn khi nghe tiếng của đôi cánh dơi bay phành phạch và một bóng đen vụt khỏi giường cô.

Hyunjung đã áp dụng cách tiếp cận lỗi thời mà một thợ săn truyền thống luôn có.

Những từ khóa 'Hanseong', 'Triều đại Joseon' và 'Công tước' mang lại cho Hyunjung nhiều manh mối, cô đã đi đến những nơi ở Seoul với những cung điện cổ kính. Một số hiện đã được cải tạo và đã trở thành địa danh của thành phố, và đó là nơi cô đến thăm đầu tiên. Sẽ thật ngu ngốc khi dành hàng giờ để tìm kiếm mọi thứ từ thư viện (dù cô có muốn thế nào) khi chính mọi người có thể tóm tắt các sự kiện lịch sử đã tồn tại lâu đời về cái chết của Jiyeon.

Rốt cuộc thì Jiyeon trông vẫn còn trẻ. Và mang trong mình dòng máu cao quý. Cô ta là con gái của một Công tước quý tộc. Vậy cô ta đã phạm trọng tội gì để phải nhận một kết cục khủng khiếp như vậy? Hyunjung không biết rốt cuộc cô sẽ khám phá ra câu chuyện gì đằng sau nó.

Do đó, Hyunjung bắt đầu một ngày dài dưới làn gió mùa thu khi nói chuyện với người chủ sở hữu, nhân viên hoặc thậm chí là những người bình thường có thể quan tâm đến lịch sử. Không câu chuyện thú vị nào lại không để lại dấu vết. Nhưng cô ngày càng thất vọng khi cuộc tìm kiếm của cô không có điều gì mới mẻ xuất hiện.

Chỉ khi cô bắt đầu mất hy vọng thì mọi thứ cuối cùng đã có một bước ngoặt tuyệt vời.

Có một cung điện cũ ở rìa thành phố nhưng không thường xuyên được viếng thăm. Chủ yếu là khách du lịch đến tham quan du ngoạn và các sinh viên đến vì các chuyến đi thuộc địa lịch sử,... Hyunjung đến cung điện đó với một chút kỳ vọng, giờ cô đã quá mệt mỏi để giữ tinh thần lạc quan. Bây giờ mặt trời đang lặn dần, mảng màu cam và hồng của bầu trời như hòa làm một. Hyunjung che kín mặt sau chiếc khăn quàng cổ và vội vã bước đi.

Khi chiếc xe buýt dừng tại trạm dừng, cô bước xuống và đi đến cung điện, có một bà lão đang lọ mọ khóa cửa. Bà ấy ngước lên khi Hyunjung dừng lại trước mặt mình và nở một nụ cười ấm áp với cô.

"Chúng tôi sẽ đóng cửa vào ngày hôm nay," Người phụ nữ nói, "Hãy quay lại lúc chín giờ nếu cô muốn tham quan xung quanh—"

"Bà biết lịch sử nơi này sao?" Hyunjung hỏi. Người phụ nữ chớp mắt trước sự cộc lốc của cô, nhưng nụ cười trên môi không phai nhạt.

"Chà, nên là vậy." Người phụ nữ nói, "Gia đình ta đã chăm sóc cung điện trong nhiều thế kỷ. Cô có muốn vào trò chuyện một lát không?"

Vậy là, bà ấy đưa cô đi xuyên qua cung điện cũ để đến một căn phòng nhỏ, nơi bà ấy đun ấm nước sôi và pha trà. Hyunjung biết ơn vì được vào căn phòng ấm áp sau cơn gió buốt bên ngoài, và ngồi xuống sàn có hệ thống sưởi ấm. Người phụ nữ mời trà, và thế là cô cầm tách trà còn nóng trên tay và thổi thổi.

"Xin lỗi về đống bừa bộn, cháu của ta đã ở đây ngày hôm nay." Người phụ nữ cười. "Vậy cô muốn biết cái gì?"

"Có câu chuyện gì bi thảm từng xảy ra ở đây không?" Hyunjung hỏi, thổi vào tách trà một lần nữa, "Có thể là chuyện về gia đình của một Công tước quý tộc? Chắc là vào khoảng đầu thế kỷ 19. Ở triều đại Joseon."

"Thật ra thì có đấy." Người phụ nữ trả lời, "Những người sống quanh đây đều biết về câu chuyện đấy. Cô biết không, ta ước gì họ không biết tất cả. Khu phố này toàn những lời đồn thổi ngớ ngẩn về ma quỷ. Người dân sẽ không đến đây vì họ nghĩ rằng nó bị ma ám, tất nhiên là ngoại trừ sinh viên và khách du lịch. Bọn họ thích lẻn vào đây vào ban đêm. Nếu cô hỏi ta thì thật là ngớ ngẩn, nhưng cô đã đến đây rồi. Vậy tại sao cô lại muốn biết? Cô đang viết một bài nghiên cứu phải không?"

Hyunjung gật đầu.

"Được rồi, ta có thể giúp cô." Người phụ nữ nói, "Chờ ta một chút."

Trong lúc người phụ nữ già rời khỏi phòng, Hyunjung nhấp một ngụm trà và nhìn xung quanh. Có những bức tranh treo trên tường. Căn phòng thực sự gọn gàng ngoại trừ cuốn sổ và đồ chơi ở khắp mọi nơi, mà Hyunjung cho rằng đó là tác phẩm của đứa cháu làm ra. Nhưng khi họ đi dạo trước đó, Hyunjung nhận thấy rằng có rất nhiều phòng và hành lang bên trong cung điện, tất cả đều được thắp sáng bằng ánh nến mờ ảo, điều này có lẽ khiến những người khác nghĩ rằng cung điện cũ bị ma ám.

Bà lão trở lại với một bức chân dung, và Hyunjung cẩn thận cầm lấy. Đó là một bức chân dung gia đình. Đôi mắt của Hyunjung mở to khi cô phát hiện ra Jiyeon đang đứng ở giữa, đằng sau là người mà Hyunjung cho rằng đó là bố mẹ cô ta. Tóc cô ta được buộc giống như trong bản phác thảo mà Hyunjung tìm thấy trong kho lưu trữ của Thư viện Venator. Khuôn mặt cô ta trẻ hơn một chút, nhưng đó chắc chắn là Jiyeon.

"Đó là bức chân dung của gia đình Công tước. Một gia đình quý tộc sống ở đây trong cung điện. Gia tộc họ Kim. Những người kế vị các vị vua Silla, xuất thân từ dòng dõi hoàng tộc Park. Công tước được biết đến là người cai trị vĩ đại của lãnh thổ này. Mọi người tôn trọng ngài ấy và gia đình ông. Vợ ông ấy cũng rất nổi tiếng. Bà ấy trẻ hơn ông ấy, xinh đẹp và được mọi người quý mến."

Hyunjung lắng nghe, vẫn chăm chú vào bức vẽ trên tay.

"Đứa con gái của họ, Công chúa, là một đứa trẻ thông minh, tốt bụng và khôn ngoan. Đã được Thái tử chọn làm vợ." Bà lão chỉ vào Jiyeon trong bức chân dung. Hyunjung nghĩ về lời miêu tả của bà cụ dành cho Jiyeon và trong tất cả những lời đó— 'khôn ngoan' là từ duy nhất mà Hyunjung có thể đồng tình. "Nhưng có một tin đồn nổi lên về Công chúa và một Hwarang. Người ta cũng nói rằng họ có ý định chạy trốn khỏi cung điện. Chắc hẳn ai đó đã đột nhập vào đây và tiết lộ với Công tước."

Hyunjung nhướng mày.

"Người ta cũng tiết lộ rằng hai người họ đã bắt tay với các phe phái chính trị giữa phe Ẩn nấp và phe Cơ hội, cùng với các đảng phái của một số quan chức khác. Công tước đã rất tức giận khi ngài ấy phát hiện ra. Ý ta là, danh tiếng được vun đắp bao đời nay của gia đình họ đã bị hủy hoại, và ông ấy có thể đánh mất tước hiệu của mình. Nhưng Thái tử thậm chí còn tệ hơn thế. Việc đó còn đe dọa danh tính Thái tử của anh ta, và nguồn cơn của việc đó là do một trong những chiến binh của anh ta và công chúa, người đã có hôn ước với anh ta."

Hyunjung vừa chăm chú lắng nghe người phụ nữ nói, vừa nghĩ ngợi.

"Sau đó Thái tử đã ra lệnh xử tử Công chúa và Hwarang cùng với những người khác có liên quan, "Nhưng vào sáng hôm sau, tất cả mọi người trong dinh thự của Công tước hoàng gia, trong cung điện này, đều đã chết."

Hyunjung sững sốt, "Cái gì?"

"Một vụ thảm sát tại cung điện. Nó diễn ra quá nhanh. Tất cả các Hwarang và hiệp sĩ trong cung điện đều bị tàn sát; Các cung nữ, vợ của Công tước, và sau đó là cả bản thân Công tước, ngay sau ngày công chúa bị hành quyết." Người phụ nữ lắc đầu, nhìn chằm chằm vào bức chân dung gia đình trên tay Hyunjung.

"Ồ." Hyunjung thở dài. Cô bị sốc, hẳn rồi. Không có nhiều câu chuyện về nguồn gốc Ma cà rồng tàn bạo và đen tối như thế này, mặc dù những câu chuyện đấy luôn tương tự nhau. Tuy nhiên, nó vẫn không giải thích được lý do tại sao Jiyeon lại bị biến thành như vậy.

"Giờ cô có thể hiểu tại sao nơi này bị đồn là bị ma ám rồi, đúng không?" Người phụ nữ nói, "Thật không thể tin được, phải không? Và ta biết tất cả những điều đó là sự thật bởi vì gia đình ta là những người đã tiếp quản cung điện sau khi gia đình Công tước qua đời."

Hyunjung có thể cảm nhận được còn có nhiều hơn thế nữa.

"Khi gia đình ta sửa sang lại cung điện, họ đã tìm thấy những bức thư tình được cất dưới sàn nhà trong phòng của Công chúa." Người phụ nữ đưa tay muốn lấy lại bức vẽ, và Hyunjung do dự một lúc trước khi cẩn thận đặt nó trở lại vào tay bà ấy, "Những bức thư được viết bởi Hwarang và gửi cho Công chúa."

Hyunjung nhướng mày. Thư tình hả. "Điều này thật vô nghĩa," Cô suy nghĩ, "Tại sao câu chuyện này không được lan truyền rộng rãi hơn? Tôi nghiên cứu rất nhiều, bà thấy đấy, đặc biệt là về tội phạm. Và tôi chưa bao giờ nghe về nó ngoại trừ một bài báo cũ."

"Thật dễ dàng để coi đây là sự sụp đổ bi thảm của gia đình Công tước hoặc dòng tộc nhà Kim, nhưng có vẻ như Thái tử là người đã âm thầm ra lệnh tiến hành vụ thảm sát trong cung điện này. Thanh danh của hoàng gia sẽ bị vấy bẩn nếu vụ việc kia bị dân chúng phát hiện, nên họ ngăn chặn và cấm kị bất cứ ai lên tiếng về thảm kịch này. Tuy nhiên, một số tờ báo địa phương vẫn cố khui ra."

"Thật khó tin..."

"Ừ, ta biết." Người phụ nữ cười.

"Điều này có vẻ lạ, nhưng có bất kỳ đề cập nào về Ma cà rồng trong các câu chuyện đó không?"

Hyunjung thẳng thừng hỏi. Cô đã quen với những cái nhìn kỳ lạ mà cô nhận được từ những người không phải là thợ săn, nhưng cô thường quá mải mê với những câu chuyện đến nỗi quên đi cảm giác ngại ngần. Ngay cả khi cô đang ngồi đây lắng nghe người phụ nữ nói, thì tâm trí cô đã trôi lơ lửng đến nơi khác. Cô tưởng tượng trong tâm trí mình là những hành lang tối tăm của cung điện, bị bao phủ đầy máu của những người vô tội.

Bà lão nhíu mày. Hyunjung có cảm giác rằng ai đó đang theo dõi họ. Trên thực tế, cô đã có cảm giác này trong một thời gian.

"Thực ra, ta có nhớ một vài điều..." Người phụ nữ ngập ngừng rồi bắt đầu, "Khi ta còn trẻ, có tin đồn rằng một số Hwarang trong cung điện và các cung nữ đã dính líu đến một loại ma thuật hắc ám nào đó. Tất nhiên, điều đó là rất xa vời, nhưng có một câu chuyện mà ta nhớ đã nghe được..."

Hyunjung lắng nghe, hai tay ôm lấy chiếc tách trà đã nguội lạnh. Cô bị mê hoặc bởi câu chuyện kinh dị kiểu man rợ, vừa đen tối vừa hấp dẫn này.

"Ồ, đúng rồi, chính là nó! Hwarang, người tình của công chúa, dường như đã tìm ra bí mật của sự bất tử, và người ta nói rằng sau khi bị hành hình, anh ta đã giả chết và cố gắng làm cho công chúa sống lại. Rốt cuộc thì, xác của họ bị mất tích khi sắp bị thiêu và có lẽ đó cũng là lý do khiến Thái tử ra lệnh tàn sát gia đình Công tước, bởi hoàng gia tin rằng họ cũng có liên quan đến loại ma thuật hắc ám kia. Ta không biết câu chuyện này đến từ đâu, nhưng cô phải nhớ rằng, hồi đó chúng ta không có công nghệ để giải trí nào cả."

Trong khi người phụ nữ cười khúc khích, Hyunjung trầm ngâm suy nghĩ. Bản thân các câu chuyện, đặc biệt là khi được lưu truyền hàng thế kỷ, đã trở nên méo mó và phóng đại. Trên thực tế, câu chuyện có lẽ khá khác biệt, nhưng vẫn còn rất nhiều điều đáng tin tưởng. Cung điện, những lá thư... vẫn có thể tiết lộ nhiều điều về Jiyeon cho Hyunjung. Động lực của cô ta, mong muốn của cô ta, sở thích của cô ta.

Tình yêu.

Những bí mật.

Bóng tối.

Danh tiếng, tất cả những thứ đó.

Hyunjung lật đi lật lại câu chuyện trong đầu, cố gắng nhìn thấu những kẽ hở trong đó. Nhiều Ma cà rồng bị thôi thúc bởi sự trả thù và sẽ giết bất cứ ai cản đường chúng. Jiyeon... thì không phải như vậy. Thứ nhất, cô ta rõ ràng không truy tìm và trả thù con cháu của Thái tử, và cô ta quá bình thản— hoặc ít nhất, cô ta có vẻ quá bình thản— cho một câu chuyện trả thù.

"Bà giữ những lá thư à?" Hyunjung vội vàng hỏi.

"Tại sao, có, nhưng chúng..."

"Nếu tôi có chúng," Hyunjung tiếp tục, "Điều đó sẽ cải thiện công việc nghiên cứu của tôi rất nhiều. Có thể đưa chúng cho tôi được không?"

Người phụ nữ nhún vai và đứng dậy. "Bây giờ cô có thể đọc chúng, nhưng chúng là một phần rất quan trọng trong lịch sử của gia đình chúng tôi. Nên ta hy vọng cô hiểu rằng ta không thể để cô mang chúng đi."

Hyunjung gật đầu. Một tập giấy nhỏ sờn bị bào mòn bởi thời gian được đặt vào tay cô. Nét chữ thanh nhã, gọn gàng và sạch sẽ, và Hyunjung cố gắng đọc thật kỹ vì cô sợ không có đủ thời gian. Cô khó khăn nuốt một ngụm nước bọt xuống cổ họng.

Những bức thư tình từ Hwarang gửi cho Công chúa chứa đầy tình cảm đến nỗi nó gần như làm người ta xót xa. Khi cô nhận ra những bức thư trả lời ấm áp, nồng nhiệt của Jiyeon cũng được giấu trong chồng sách, đôi mắt cô mở to. Cô mới chỉ đọc được vài trang trước khi hất chồng sách ra xa, và các lá thư rơi vương vãi trên sàn.

"Xin lỗi, tôi không thể— tôi phải đi." Hyunjung nói, vội vàng đứng dậy, suýt vấp ngã khi đi ra cửa.

Thảm kịch bi thương đó bắt kịp cô, cố len lỏi vào tâm trí cô. Làm thế nào mà một Công chúa thông minh và đáng kính lại có số phận như vậy? Dù cô mang nét mặt cứng rắn và những lời nói cay nghiệt, Hyunjung không phải là người không có lòng trắc ẩn, chắc chắn là không, và ngực cô đau nhói khi nhận ra mình đã rời khỏi cung điện cổ, nơi lưu giữ phần lớn lịch sử của Jiyeon.

Còn quán bar thì sao? Nó nắm giữ bí mật gì? Quá khứ của Jiyeon ảnh hưởng thế nào đến cuộc sống của cô ta bây giờ? Đầu Hyunjung tràn ngập những suy nghĩ, hình ảnh và tưởng tượng, và cô chợt nhận ra mình đã bị cuốn vào câu chuyện này như thể nó là một cuốn tiểu thuyết. Cô biết mình cần phải tập trung vào cuộc săn lùng, nhưng toàn bộ câu chuyện vẫn khiến cô tò mò, dường như đã chạm đến một phần tình cảm trong trái tim cô mà cô luôn giấu kín.

Hyunjung chỉ nhận ra mình đã bước ra đường lớn một lần nữa khi cái giá lạnh bắt đầu cắn vào má cô.

Lúc đó, khi đang mãi mê rượt đuổi dòng suy nghĩ của mình, cô phát hiện ra một hình bóng quen thuộc trong bóng chiều tà. Jiyeon. Hyunjung loạng choạng đuổi kịp, mặc dù Jiyeon bước nhanh như cái bóng qua những con phố được ánh trăng chiếu sáng. Cả hai đến một khu vực vắng vẻ của thị trấn, nhưng Hyunjung không phải loại người sợ bóng tối. Cô tiếp tục, nhẹ nhàng theo bước chân của Jiyeon.

Cô ấy đang đi đâu? Hyunjung nghĩ. Đào bới quá khứ của Jiyeon dễ hơn cô tưởng. Báo cáo của cô sẽ được hoàn thành vào cuối tháng với tốc độ này. Nhưng bằng cách nào đó, chuyện này không chỉ là về giấy tờ nữa.

Họ đến một khoảng đất trống gần đường ray xe lửa, nơi Jiyeon nhẹ nhàng vuốt phẳng váy và ngồi xếp bằng trên thảm cỏ. Hyunjung khựng lại một lúc. Cô gái Ma cà rồng kia đang xõa mái tóc đen dài của mình tùy tiện trên vai, rồi ngẩng đầu ngắm nhìn bầu trời đêm— Jiyeon trông có vẻ thất vọng, và Hyunjung nhận ra, có một cảm giác nhói đau trong tim mình. Lời nguyền trở thành người.

"Tôi định gặp anh ta ở đây." Jiyeon nhỏ giọng nói, giọng cô ấy nghiêm túc hơn bình thường. Nhưng nét u sầu cũng ở trong đó. Hyunjung không dám cử động, thậm chí không thở mạnh. "Bắt tàu đến Daegu, sống như thường dân, có lẽ vậy."

Hyunjung có thể tưởng tượng được. Hình ảnh hai người yêu nhau chạy trốn đến một nơi mà họ chưa từng đặt chân đến— Hình ảnh đó khiến cô cảm thấy ấm áp, và Hyunjung chán ghét sự đa cảm của chính mình.

"Cô sẽ trả giá thế nào đây, Hyunjung?"

Giọng Jiyeon đầy nguy hiểm. Lúc này Jiyeon không còn ngọt ngào gọi tên cô như đã từng.

"Gì?"

"Cô sẽ trả giá cho điều này như thế nào?" Giọng nói to hơn, khủng khiếp hơn. Jiyeon quay đầu lại, và đôi mắt cô ấy trở nên sắc bén và đỏ ngầu dưới ánh trăng. "Cô muốn đánh đổi cái gì cho tôi?"

"Jiyeon, cô—"

Jiyeon đứng dậy và sải bước về phía cô, và Hyunjung lùi lại một bước theo bản năng.

"Cô có cảm thấy thỏa mãn khi phơi bày con người tôi ra như vậy không?" Jiyeon cười vào mặt cô và đột nhiên, Hyunjung bị cô ấy kéo đến đường ray xe lửa và dí đầu vào đường sắt, "Cô cảm thấy mình rất mạnh phải không? Cô sẽ phải trả giá thế nào cho việc này hả thợ săn?"

"Trả giá cho điều gì?" Hyunjung thở hổn hển, đầu cô càng bị ấn mạnh vào thanh sắt kim loại.

"Cô còn không hiểu sao? Tôi rất công bằng. Ngay từ đầu, cứ mỗi bí mật của tôi bị phơi bày, tôi lại đến đánh cắp một bí mật của cô." Jiyeon rít lên. "Tôi đến nhà cô, kho lưu trữ của cô và quán cà phê yêu thích của cô, bởi vì cô đang đào bới quá khứ tôi. Tôi để cô tự do đi săn, miễn là tôi có thể nhận được thứ gì đó để đổi lại. Nhưng sau đó cô lại đến cung điện đó và phát hiện ra mọi thứ. Cô nhìn thẳng vào trái tim tôi và cô còn yêu cầu đọc những lá thư chết tiệt đó. Và với cái vẻ mặt tính toán ma mãnh của cô lúc đó. Vì vậy, tôi hỏi cô một lần nữa, cô sẽ đánh đổi gì cho điều này?"

Hyunjung đột nhiên hiểu ra, đầu cô đau như búa bổ, rằng đây chính là điểm yếu của Jiyeon. Sắc bén, cứng rắn, hung hăng. Đây là cách để Ma cà rồng bảo vệ trái tim đầy sẹo của mình. Nó không run rẩy và lặng lẽ như trái tim của Hyunjung. Nó hoàn toàn là nỗi kinh hoàng, được ngụy trang bằng sự giận dữ và thô bạo.

"Cô sẽ phải trả giá thế nào?" Jiyeon nắm chặt lấy cô, ghì mạnh hơn vào thanh sắt, và Hyunjung có thể cảm thấy dòng máu ấm nóng của mình đang chảy dọc xuống trán, "Cô có thể nói cho tôi biết bí mật nào đủ kinh khủng để so với nỗi kinh hoàng của tôi? Cô sẽ trả món nợ của mình như thế nào hả?"

Hyunjung đột nhiên hiểu ra từ các cuộc gặp gỡ của họ, cái cách mà Jiyeon đã bật mí và tô điểm cho những nơi cô yêu thích.

Món nợ.

Ngay từ đầu, cô ấy đã sợ hãi cuộc săn lùng và cả Hyunjung. Cô ấy chỉ đang cố gắng làm cho quan hệ của họ bình đẳng.

Bằng tất cả sức lực cô có, Hyunjung lật người để thoát khỏi tay Jiyeon và kéo cả hai trở lại bãi cỏ. Cô đè lên người Jiyeon, đầu bê bết máu.

"Ngay từ đầu cô đã không cho tôi thấy dáng vẻ thật sự của mình," Hyunjung thở dài, "Bởi vì cô sợ hãi. Cô cần phải kiểm soát."

"Buông tôi ra." Mặc kệ Jiyeon gầm gừ, đe dọa, Hyunjung vẫn không sợ hãi.

"Tôi hiểu rồi." Cô nói.

Hyunjung tuân thủ các quy tắc, các luật lệ. Cô tôn trọng trật tự của mọi thứ, và một khoản nợ không phải là thứ mà cô có thể trốn tránh. Nếu cô đã thực hiện một lời hứa — dù vô tình hay không — cô sẽ thực hiện nó đến cùng. Và cuộc đi săn sẽ suôn sẻ hơn rất nhiều nếu Jiyeon hợp tác, thay vì gục ngã dưới sự yếu đuối và giận dữ.

Vì vậy, cô với tay quanh cổ và ném sợi dây chuyền đi.

"Tôi sẽ trả cô món nợ của mình." Hyunjung nâng giọng, "Không có gì thay đổi giữa chúng ta, hãy nhớ điều đó. Nhưng vì tôi đã vô tình làm tổn thương cô nên tôi phải trả lại cho cô, vì tôi không có bằng chứng nào cho thấy cô đã làm hại ai cả. Nếu không, điều đó sẽ vi phạm các quy tắc đạo đức của chính tôi."

Jiyeon chớp mắt, ngạc nhiên.

"Cô nghiêm túc thật sao?"

Hyunjung thở dài. "Tôi bị thương và kiệt quệ, và tôi muốn sớm tiếp tục cuộc săn của chúng ta. Vậy nên, cô có vui lòng làm những gì cô cần làm không?"

Jiyeon khựng lại, gương mặt vẫn đỏ bừng vì tức giận, nhưng rồi cô ấy dùng tay ấn mạnh vào hai bên đầu Hyunjung. Hyunjung nhăn mặt vì đau, và rồi Jiyeon chìm đắm trong suy nghĩ và ký ức của cô, lôi hết ra những thứ mà cô ấy quan tâm. Cái chết của mẹ cô. Sự dạy dỗ của Taeyeon. Lần đi săn đầu tiên của cô. Những đêm cô đơn. Bầu trời về đêm. Cà phê yêu thích của cô. Đối với tất cả những điều tuyệt vời và đáng sợ, Jiyeon lướt qua chúng như thể chúng là những trang sách quan trọng.

Nhưng Hyunjung không hề bận tâm. Đây hẳn là cảm giác của Jiyeon khi Hyunjung cầm những lá thư đấy như thể chúng chẳng là gì cả. Cô không thể lay chuyển được sự đồng cảm sâu sắc mà cô đã dành cho Jiyeon kể từ khi cô biết về quá khứ của cô ấy, và điều đó khiến cô cảm thấy rất có lỗi với người trước mặt.

Sau đó Hyunjung thở phào nhẹ nhõm khi Jiyeon đang dần rút lui khỏi từng mảng kí ức của cô.

"Tôi không nghĩ tới cô sẽ hào hiệp như vậy." Jiyeon lầm bầm. "Cảm ơn vì đã cho tôi nhìn vào tâm trí của cô."

"Ừ. Nếu cô đã thấy ổn, tôi muốn quay lại làm việc ngay bây giờ." Hyunjung nói, hất tay Jiyeon khỏi đầu mình.

Nhưng Jiyeon đã nắm lấy cổ tay cô khi cô định đứng dậy, và ấn ngón tay vào mạch của Hyunjung, giống như trong kho lưu trữ.

"Tôi cũng sẽ cho cô xem một thứ." Cô ấy nói.

Khi hình ảnh đó bắt đầu lóe lên trước mắt Hyunjung, cô đã nghĩ rằng Jiyeon muốn cô thấy cuộc thảm sát. Vụ hành quyết, nỗi đau xé lòng, những bi kịch mà có lẽ đã ám ảnh Jiyeon mãi mãi. Nhưng cô đã rất bất ngờ.

Cô nhìn thấy một Jiyeon nhỏ tuổi đang ngồi trên sàn gỗ của cung điện với mẹ cô ấy. Tóc cô ấy được tết và thắt bằng một dải ruy băng màu đỏ. Cô ấy đang viết nguệch ngoạc những dòng chữ ngẫu hứng trên tờ giấy Hanji (loại giấy truyền thống của Hàn Quốc), rồi ngước lên nhìn mẹ và mỉm cười xinh xắn như hoa nở mùa xuân, tươi tắn như nắng hè.

"Trước đây cô đã nói muốn biết điểm yếu của tôi. Giờ thì cô đã biết rồi." Jiyeon cười khổ—

Tình thương.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro