Chapter 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cô có vẻ luôn sẵn sàng chịu đựng sự tàn bạo của tôi."

"Tôi sẽ không gọi đó là tàn bạo."

Đôi mắt của Jiyeon lướt qua khuôn mặt bị thương của cô.

"Tôi sẽ làm tổn thương cô bao nhiêu lần nữa trước khi tôi bị buộc tội?" Cô ấy hỏi. "Tôi sẽ không gọi đây là một cuộc đi săn. Tôi gọi nó là tán tỉnh."


Hyunjung đang hồi tưởng lại các vết thương được gây ra từ Jiyeon.

Trên trán cô có một vết sẹo dài, đến giờ sờ vào vẫn thấy đau. Ký ức về hình ảnh hai bàn tay của Jiyeon ghì đầu cô vào thanh kim loại sắc nhọn của đường ray vẫn còn mới mẻ. Kế tiếp là những vết bầm tím và dấu móng tay vẫn còn đỏ tươi trên vai cô, nơi Jiyeon đã ôm cô đè vào giá sách ngày hôm đó trong kho lưu trữ. Và một vết thương khác, sâu hơn, đau hơn, khi cô nghĩ đến quá khứ bi thảm của Jiyeon.

Thực sự là một tập hợp các vết thương kỳ lạ. Khi Hyunjung nhìn những đốm màu sẫm trên trán cô, cô có cảm giác rằng nỗi đau đã mang họ lại gần nhau hơn.

Suy cho cùng, nỗi đau là tất cả những gì Hyunjung có được. Nỗi đau mất mẹ, nỗi đau đơn độc một mình, nỗi đau đằng sau đôi mắt vì những cơn ác mộng. Liệu còn có vết sẹo khác nào nữa không? Ít nhất thì cuộc săn lùng của Jiyeon sẽ sớm kết thúc.

Có lẽ trong lúc đó, Jiyeon sẽ tự chuốc lấy những vết thương của chính mình hoặc có thể cô ấy đã nếm trải qua rồi.

Khi đi dạo qua công viên sông Hàn, Hyunjung đã suy ngẫm về những tuần vừa qua. Những bí mật được tiết lộ đã thay đổi góc nhìn của cô, và những khoảnh khắc căng thẳng đến mức tim cô thắt lại đã khiến cho cô thấy rằng đây thực sự là một cuộc săn thú vị.

Khí trời buổi sớm rất trong lành, và Hyunjung hít một hơi thật sâu khi làn gió khẽ đung đưa mái tóc và làm gáy cô nhồn nhột. Ánh nắng mặt trời không ấm áp như vào mùa Xuân, nhưng nó mang lại đủ ánh sáng cho công viên, tỏa lấp lánh trên những chiếc lá vàng và làm mặt nước trên dòng sông óng ánh. Âm thanh của tiếng chim hót líu lo và tiếng lá cây xào xạc giúp cô tập trung hơn. Cô có rất nhiều điều phải suy nghĩ— cuộc săn dường như đã đi vào bế tắc sau khi cô biết về quá khứ của Jiyeon, và Hyunjung phải tìm ra phương pháp hiệu quả nhất để tiếp tục.

Hyunjung ngắm nhìn vạn vật bằng đôi mắt tinh tường, như thể cô đã sống quá nhiều cuộc đời, và cô tự hỏi làm thế nào mà Jiyeon lại thấy một mùa như thế này lại đáng yêu và dễ chịu như vậy được. Mặc dù cô ấy chắc chắn lớn hơn Hyunjung hàng thế kỷ, nhưng vẫn có điều gì đó mới mẻ và hiện đại ở Jiyeon—

Khi Hyunjung băng qua cầu, cô nhận ra mình đang bị theo dõi. Trong khi cô đang nhìn một chiếc thuyền đi qua, đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, cô đột nhiên sởn tóc gáy. Bản năng của cô không bao giờ sai, và chắc chắn rằng, khi cô liếc nhìn ra phía sau, qua khóe mắt, cô đã nhìn thấy một bóng đen.

Tất nhiên, việc bị theo dõi không đủ khiến Hyunjung cảm thấy khó chịu. Cô đã quen với sự nguy hiểm sau nhiều năm làm thợ săn. Cô chậm rãi đi dọc theo bờ sông, quan sát xung quanh và nhận thấy cái bóng ở phía sau vài bước. Nó có những bước chân nhẹ nhàng, uyển chuyển trên đường đi. Có lẽ là Jiyeon. Hyunjung nghĩ.

Dù vậy, cô cũng phải cẩn thận. Rốt cuộc thì Ma cà rồng vẫn không dễ quên đi quá khứ. Họ có mối hận thù hàng thế kỷ, thậm chí còn lâu hơn thế, và Hyunjung đã quen với việc bị theo dõi hoặc bị tấn công bởi những Ma cà rồng có cùng dòng máu với Jiyeon. Người thân, người yêu hoặc bạn bè của những Ma cà rồng bị săn đuổi thường tìm cách trả thù. Những Ma cà rồng cũng đuổi theo cô vì chúng muốn tìm kiếm cảm giác đánh bại thợ săn ma cà rồng nổi tiếng nhất. Có khi, một Ma cà rồng sẽ trốn thoát khỏi ngục tù của hội đồng thợ săn Ma cà rồng để truy đuổi cô. Tức giận và mãnh liệt, luôn là thứ nguy hiểm nhất.

Seoul cũng là một nơi trú ẩn phổ biến cho Ma cà rồng. Chỉ là vấn đề thời gian trước khi sinh vật nào đó đuổi theo cô đến tận đây.

Nhưng có phải ở đó, cô vừa nhìn thấy một bóng trắng? Hyunjung nhíu mày và tiếp tục đi dọc bờ sông. Một tay nhét trong túi áo khoác đang cầm hờ lọ nước thánh, nhưng cô hầu như không sợ bị tấn công. Trên thực tế, có một cảm giác rùng mình chạy dọc sống lưng khi tiếng bước chân phía sau ngày càng to hơn.

Hyunjung dừng lại và giả vờ nhìn ra sông để ngắm những chiếc thuyền nhỏ đi ngang qua. Đằng sau cô, bóng người dễ dàng bước ra khỏi tầm nhìn, nhưng không lâu sau Hyunjung lại thoáng thấy một chiếc váy trắng thanh lịch. Đó chắc chắn là Jiyeon.

Với bản năng của thợ săn, cô theo dõi từng chuyển động của Jiyeon. Cô ấy luôn đi sau Hyunjung cách bốn hoặc năm bước, đôi khi gần hơn khi cô rẽ vào một góc phố. Cô ấy đi đến gần bụi cây ở rìa lối đi, để có thể ẩn mình bất cứ khi nào Hyunjung quay đầu lại.

Nó như trở thành một điệu nhảy, quan sát Jiyeon và di chuyển theo. Một buổi đi dạo vào sáng sớm để giải tỏa đầu óc bỗng chốc biến thành một trò chơi khác của Jiyeon, nhưng Hyunjung không có tâm trạng để đối đầu với cô ấy, và thay vào đó, cô cũng bị cuốn vào trò chơi này. Ánh nắng và bước chân nhè nhẹ, luôn ở phía sau lưng cô. Sau một khoảng thời gian, nó gần như trở nên nhẹ nhàng, hòa cùng một điệu với những bụi cây và những bông hoa nhỏ đẹp đẽ.

Tuy nhiên, giống như tất cả các điệu nhảy khác, chuyện này rồi cũng phải kết thúc. Hyunjung không chắc là khi nào. Cô không biết tại sao Jiyeon lại theo dõi chuyển động của mình, hay cô ấy sẽ theo đi theo cô bao xa. Cô cứ để buổi sáng của mình trôi qua như thế.

Hyunjung bây giờ đi dọc theo bờ sông, nhìn xuống làn nước lăn tăn gợn sóng và cảm nhận được sự hiện diện của Jiyeon phía sau mình. Mặc dù Hyunjung vẫn còn căng thẳng và chờ đợi một cuộc đối đầu bất cứ lúc nào, nhưng khoảnh khắc này làm cô cảm thấy... yên bình hơn những khoảnh khắc khác.

Những tia nắng chiếu lấp lánh xuống dòng sông. Sự phản chiếu của những đám mây có thể nhìn thấy đang trôi lơ lửng trên mặt nước. Những bước chân không ngừng theo sau như một khúc nhạc khiêu vũ. Hyunjung bất ngờ bị lạc vào lúc này, và cô không để ý đến vũng bùn phía trước trên đường đi.

Chiếc ủng của cô bị tuột khiến cô hụt chân, và khi cô nhìn dòng nước chảy về phía mình, cô tưởng tượng mình đang chìm trong làn nước lạnh giá, nhưng ngập tràn ánh nắng.

Bỗng dưng có cánh tay vững vàng đỡ lấy Hyunjung trước khi cô kịp ngã xuống. Cô ngước nhìn gương mặt Jiyeon, mơ hồ và dần rạng rỡ dưới ánh ban mai. Ánh mắt của Jiyeon chứa đầy sự quan tâm. Chiếc áo khoác dài màu trắng của cô ấy tung bay trong gió, và vài sợi tóc lòa xòa trước mặt, hơi thở của Hyunjung trở nên đứt quãng. Mặc dù khá nhẹ nhàng, nhưng nó vẫn khiến Hyunjung hoảng sợ.

"Cẩn thận đấy Hyunjung." Nụ cười của Jiyeon hôm nay không sắc sảo như trước. Nó ấm áp hơn, nhưng có lẽ đó chỉ là tưởng tượng của Hyunjung. Lớp vải áo khoác của cô ấy— nó mềm mại chạm vào người Hyunjung, và cổ áo của Jiyeon dường như cũng chạm nhẹ vào da cổ của cô.

Ánh mắt của Jiyeon lướt qua vết thương đang lành trên trán của Hyunjung, và đôi mắt cô ấy ánh lên sự quan tâm, ấm áp và có chút âm trầm.

Thật lạ khi thấy Jiyeon thân thiết như vậy sau cuộc gặp gỡ lần trước. Hyunjung đã quá quen với việc chống lại ảnh hưởng của Ma cà rồng nên việc để Ma cà rồng đọc được suy nghĩ của cô như đọc những trang sách là một điều mà cô không ngờ tới. Cô không nhìn vào mắt Jiyeon, phủi phủi áo khoác của mình và nhanh chóng bước đi.

Tuy nhiên, mọi thứ đã trở lại như bình thường. Cuộc săn lùng của họ lại đi đúng quỹ đạo của nó. Hyunjung cố không để sự nhẹ nhõm lộ ra trên mặt.

"Bây giờ tôi không làm việc, Kim Jiyeon, vì vậy tôi sẽ thích hơn nếu tôi có thể đi bộ trong hòa bình." Hyunjung nói. Cứng rắn và không khuất phục hiện trên nét mặt cô, nhưng trái tim cô như muốn tan chảy khi thấy Jiyeon nhướng mày thích thú. Đều do ảnh hưởng của Ma cà rồng, cô viện cho mình một cái cớ, mặc dù Rosemary quanh cổ cô vẫn hiệu quả hơn bao giờ hết.

"Ồ, vậy ư?" Jiyeon kéo dài giọng, "Lần sau tôi sẽ cho cô chết đuối."

"Dù sao thì cô cũng sẽ thích thú khi thấy tôi rơi xuống sông. Tại sao cô lại kéo tôi lại?"

Nụ cười trêu chọc của Jiyeon phai nhạt một lúc trước khi cô ấy quay về dáng vẻ như bình thường. 

"Tôi dường như bị cô nắm một điểm yếu," Cô ấy nói, "Và theo những gì tôi nhớ từ những suy nghĩ của cô, thì cô cũng có một điểm yếu trong tay tôi."

Hyunjung mặt đỏ bừng và quay người bước đi.

"Vô lý."

"Phủ nhận không khiến nó hấp dẫn hơn đâu, Hyunjung."

"Cũng không phải là phù phiếm, thưa công chúa."

Jiyeon nhướng mày trước biệt danh mà Hyunjung gọi và cười toe toét, "Tùy cô thôi."

Đôi mắt sáng ngời của Jiyeon nhìn thẳng cô, như muốn kéo cô lọt vào đấy. Dưới cái nắng se lạnh, lá thu rơi, Hyunjung thầm thấy buổi sáng này thật lãng mạn, xen lẫn cảm giác thần bí, như lạc bước vào một thế giới khác.

"Tôi có thể đi dạo với cô không?" Cô ấy hỏi.

"Không. Tôi không có tâm trạng để chơi cùng cô. Tôi đã nói với cô rồi, tôi không làm việc ngay bây giờ."

"Tôi cũng không."

Hyunjung chớp mắt. Lời đồng ý suýt thì vuột khỏi đầu môi của cô, nhưng cô cố nuốt xuống.

"Tùy cô. Và nếu cô vẫn theo tôi, tôi thề tôi sẽ giết cô ngay tại chỗ."

Jiyeon khẽ cười một tiếng. "Cô sẽ không."

"Tôi không chắc lắm."

"Ồ, cô vô hại." Jiyeon nâng ngón tay về phía trước và quẹt vào mũi Hyunjung. "Họ nói rằng cô là thợ săn giỏi nhất mọi thời đại, nhưng hóa ra cô chỉ là một viên kẹo dẻo."

Hyunjung lắp bắp, và không nói thêm lời nào nữa, cô lại bắt đầu bước đi. Jiyeon bước đến cạnh cô, và cánh tay áo đang đung đưa của cô ấy chạm vào tay Hyunjung. Đi bộ qua con đường rậm rạp với lá rơi cùng một con Ma cà rồng, là khoảnh khắc mà cô không bao giờ nghĩ rằng mình sẽ trải qua. Vậy tại sao tiếng bước chân nhẹ nhàng của Jiyeon bên cạnh lại êm dịu đến vậy?

"Cô có thích đi dạo không?" Jiyeon hỏi.

"Thỉnh thoảng."

"Chỉ đi lang thang không có mục đích gì," Jiyeon nói, "Thật lãng mạn phải không?"

"Khó chịu thì có." Hyunjung nói dối.

"Có nơi nào cô muốn đến không, Hyunjung? Thế giới mà cô chưa từng đặt chân đến ấy?"

Hyunjung dừng lại, nhìn lên bầu trời quang đãng.

"Không." Cô lại nói dối. "Tôi đã bằng lòng với hiện tại rồi."

"Hmm. Cô biết mà, tôi tò mò lắm. Cô thấy gì," Jiyeon mỉm cười, nghiêng đầu nhìn qua cô, "Khi cô nhìn vào thế giới này?"

Không phải cô đã nghĩ điều tương tự về Jiyeon chỉ vài phút trước đó sao? Hyunjung đã tự hỏi làm thế nào Ma cà rồng nhìn nhận thế giới mà họ bước vào, bởi thế giới đó hầu như không hề tử tế với họ. Khuôn mặt của Jiyeon phản ánh sự tò mò của chính Hyunjung, sự khao khát kiến thức và sự hiểu biết của chính cô, và điều đó khiến trái tim cô rung động.

Việc nhận ra rằng họ có thể giống nhau bên dưới lớp phòng ngự kia đang đến dần dần. Đó là một suy nghĩ đáng sợ ngày càng mãnh liệt hơn mỗi khi Jiyeon nhìn vào mắt cô.

Hyunjung dừng bước, và quay sang cô ấy.

"Jiyeon," Cô nhấn giọng. Tên của Jiyeon vuột ra khỏi miệng cô, giống như một bí mật mà cô không thể giữ cho riêng mình nữa. "Tôi không thích điều này."

"Oh?"

"Mục đích của tôi là săn lùng cô," Hyunjung tiếp tục, "Và tôi giỏi việc đó. Đối với tôi, kiểu người như cô không có gì khác hơn là vì tính chất công việc và tính tò mò nghề nghiệp. Vì vậy, đi dạo cùng cô lúc này là trái với bản chất, với quy tắc của tôi. Tôi không đánh giá cao những việc mà cô đã làm khi cứ tiếp tục vượt qua ranh giới này."

"Cô nói như thể cô không có, e hèm, vượt quá ranh giới giống tôi vậy." Khóe miệng Jiyeon nhếch lên.

"Đối với tôi, cô chẳng là gì ngoài công việc tôi phải làm cả. Tất nhiên là không."

Jiyeon vươn tay về phía trước và áp tay lên cổ Hyunjung, xuyên qua lớp áo khoác, qua vòng cổ của Rosemary.

"Cô có thường để Ma cà rồng đọc suy nghĩ của mình không?" Cô ấy hỏi, "Đó thực sự là một chiến lược đặc biệt, Hyunjung."

"Tôi đã nói với cô rồi. Nợ thì phải được trả."

"Thật là công bằng, và tôi đánh giá cao điều đó," Cô ấy nói tiếp, "Nhưng cô phải thừa nhận, cưng à, điều đó không có chuyên nghiệp chút nào. Và cô có vẻ sẵn sàng chịu đựng sự tàn bạo của tôi."

"Tôi sẽ không gọi đó là tàn bạo."

Đôi mắt của Jiyeon lướt qua khuôn mặt bị thương của cô.

"Tôi sẽ làm tổn thương cô bao nhiêu lần nữa trước khi tôi bị buộc tội?" Cô ấy hỏi. "Tôi sẽ không gọi đây là một cuộc đi săn. Tôi gọi nó là tán tỉnh."

Hyunjung chớp mắt.

"Thấy không?" Jiyeon bật cười, và âm thanh đó vang bên tai cô như tiếng chuông ngân. "Tôi có thể cảm nhận được nhịp đập hỗn loạn của cô, Hyunjung. Điều đó cũng chuyên nghiệp ư?"

Cô loạng choạng lùi lại, tạo ra khoảng cách. Hyunjung cảm thấy mình mong manh như chiếc lá sắp tàn, bị người khác nhặt lên và mang đi trong giây lát. Cô không đánh giá cao cảm xúc của mình dạo này. Cô không bao giờ dễ bị tổn thương như vậy.

"Tôi không phải là một trong những thú cưng khác của cô để bị dụ dỗ—"

"À, vậy mà tôi lại nghĩ rằng mối quan hệ của chúng ta đang có tiến triển." Jiyeon thở dài, "Cô vẫn không hiểu đúng không? Cô cứ nghĩ ra những phiên bản của tôi trong đầu để tự xoa dịu cảm xúc của bản thân mình."

Cô ấy cắt ngang khi Hyunjung có ý định đáp trả, ghé sát môi mình vào tai Hyunjung.

"Tôi không phải đồ ngốc, Hyunjung." Cô ấy thì thầm, "Sớm muộn gì cô cũng sẽ tan vỡ. Và tôi đảm bảo với cô, người có lỗi duy nhất chỉ có mình cô mà thôi."

Hyunjung rùng mình. Jiyeon lùi lại và nở một nụ cười ranh mãnh.

"Chà, tôi đi đây. Thật là một buổi sáng dễ chịu." Cô ấy nói, "Hãy tận hưởng việc đi dạo một mình, nhé Hyunjung."

Rồi cô ấy biến mất trong tiếng xào xạc của rừng cây.

Và Hyunjung cảm thấy bấp bênh hơn trước.

Đêm trôi qua thật chậm.

Ngòi bút của Hyunjung lướt qua trang giấy. Khi cô cúi đầu xuống để ghi vào nhật ký thợ săn của mình, tóc cô rũ xuống mặt, vì vậy cô phải vén những lọn tóc sẫm màu ra sau tai và nhìn chằm chằm xuống bàn làm việc trong phòng khách sạn. Đó chính là căn phòng mà Jiyeon đã thấy cô nằm ngủ, và nhìn cô khi cô mơ thấy những cơn ác mộng khủng khiếp.

Có hàng trăm trang giấy đầy mực đen trong nhật ký, mỗi trang có thông tin về từng Ma cà rồng hoặc gia tộc của chúng, chi tiết ngày tháng và phác thảo các sự kiện. Trang của Jiyeon gần như trống trải, ngoại trừ mục cô đã viết vào ngày hôm đó ở quán cà phê. Bây giờ nó sẽ có đầy đủ các sự kiện. Nhưng Hyunjung lần đầu tiên phải vật lộn trong suy nghĩ để có thể diễn tả cuộc săn lùng này thành lời.

Và sau đó, cô phải phỏng vấn những người quen biết Jiyeon hiện tại và theo dõi cô ấy đến bất cứ nơi nào cô ấy sống và bất cứ nơi nào cô ấy săn mồi. Chẳng mấy chốc, cô phải nói lời tạm biệt với Jiyeon và phải hành động chống lại cô ấy. Hậu quả sẽ phụ thuộc vào mức độ rủi ro mà cô ấy đã gây ra cho xã hội này.

Còn bây giờ, Hyunjung chỉ đơn giản là ngồi vào bàn, và cố gắng làm việc mình có thể làm. Có một vài cuốn sách lịch sử và bài báo về cung điện được xếp ngay ngắn trên bàn, nhưng cô không đụng đến chúng. Cô cảm thấy sai trái khi dung túng cho sự lười biếng của mình. Đây không phải là mình.

Hyunjung cứ có suy nghĩ kỳ lạ rằng sẽ không tệ nếu để cuộc săn này kéo dài thêm một chút nữa.

Một cơn gió làm rèm khách sạn đung đưa. Hyunjung quay đầu lại, và một phần trong cô mong đợi Jiyeon đang đứng đó bên cửa sổ, được bao quanh bởi ánh trăng. Nhưng khi thấy chỉ có khoảng trống, sự cô đơn của Hyunjung càng nhức nhối hơn bình thường.

Và cô bắt đầu vẽ.

Nét bút lướt trên mặt giấy, phác họa hình ảnh xuất hiện đầu tiên trong tâm trí cô. Đôi mắt Jiyeon dần dần hoàn thiện, lấp lánh ấm áp trên trang sách. Đôi môi xinh xắn, lém lỉnh của cô ấy, những đường nét của cô ấy, chiếc cổ áo khoác nhẹ nhàng tựa vào cổ cô ấy. Với đôi mắt mỏi mệt, Hyunjung phác thảo những lọn tóc dài của Jiyeon, những nếp nhăn bên dưới mắt cô ấy, cây bút của cô di chuyển như thể nó có suy nghĩ của riêng mình.

Khi hình vẽ Jiyeon đã hoàn thiện, cô dừng lại để lướt ngón tay trên khuôn mặt Jiyeon, nụ cười của cô ấy, xương quai xanh của cô ấy. Sau đó, cô nhanh chóng xé trang nhật ký đó và ném nó vào lò sưởi.

Khi mẩu giấy bị nuốt chửng bởi ngọn lửa, Hyunjung đưa tay ôm mặt. Cô mặc kệ những tia lửa nóng rực đang ăn mòn bức phác thảo, và thở dài.

"Đừng có ngốc như thế, Hyunjung." Cô lẩm bẩm một mình.

Có lẽ đã đến lúc nghỉ ngơi. Hyunjung đóng cuốn nhật ký lại và xếp nó ngay ngắn cùng với những cuốn sách khác. Đồng hồ chỉ 02:47. Thiếu ngủ là lời giải thích đơn giản nhất cho việc này, cô nghĩ, mắt lướt đến mẩu giấy đang lụi tàn trong ngọn lửa.

Không nghĩ ngợi gì thêm, cô tắt đèn ngủ trên bàn và leo lên giường trong bóng tối.

Thế giới bên ngoài quá gần với cô. Cô không nghĩ cuộc đi săn này lại kéo dài lâu đến thế, và nếu có thể, Hyunjung sẽ chọn một nơi vắng vẻ hơn. Những chiếc xe qua lại, những tiếng hót líu lo của những chú chim vào ban mai— chúng khiến Hyunjung mất tập trung. Cô luôn làm việc tốt nhất trong bầu không khí tĩnh lặng.

Tuy vậy, sự phân tâm vẫn tốt hơn những cơn ác mộng.

Tấm chăn mềm mại, Hyunjung thở dài thườn thượt và nhắm mắt lại. Cô cố để thực tại trôi đi. Chỉ tưởng tượng về sự bình yên, hương vị cà phê ấm áp, và một chuyến đi bộ dài—

Thế nhưng, hình ảnh về ngày hôm nay nặng trĩu lên đôi mắt cô. Hyunjung nhớ lại khoảnh khắc Jiyeon ôm cô vào lòng. Cô tưởng tượng ra ánh mắt quan tâm và chiếc áo khoác trắng mềm mại và nỗi đau đớn về giây phút yếu đuối đó khi cô thở một cách khó nhọc.

Bị Ma cà rồng thu hút là cơn ác mộng tồi tệ nhất của người thợ săn, Hyunjung không phải là người từng trải qua cảm giác đó. Cô đã nghe người ta kể về những câu chuyện mà Ma cà rồng chạy trốn cùng với thợ săn, về tình yêu bị ngăn cấm và tai tiếng, nhưng cô luôn chế giễu chúng. Chắc chắn, một số Ma cà rồng có thể hấp dẫn cô, nhưng cô không ngu ngốc đến mức để họ điều khiển tâm trí mình.

Có lẽ vấn đề với Jiyeon là do cả hai quá giống nhau. Nếu Hyunjung đi một bước, Jiyeon sẽ sánh bước cùng cô.

Trong bóng đêm, Hyunjung có thể thừa nhận rằng Jiyeon đáng yêu vô cùng, mặc dù là một Ma cà rồng nguy hiểm. Đối với Hyunjung, vẻ bề ngoài chưa bao giờ quan trọng bằng tâm hồn của một người, và Jiyeon có tâm hồn thật sâu sắc. Thực tế là, cô dường như đắm chìm trong đó. Và khuôn mặt cô ấy đầy rạng rỡ và sắc sảo, nguy hiểm nhưng lại ngọt ngào. Cái cách cô ấy di chuyển với sự uyển chuyển khiến Hyunjung muốn mỉm cười, và khi giọng nói của cô ấy trở nên cứng rắn và sự đụng chạm thô bạo, trái tim Hyunjung lại tan chảy. Tình cảm này của cô, dù có cố gắng giấu kín bên trong, thì nó cũng đang trở thành mối đe dọa.

Thật ngu ngốc Kim Hyunjung, cô lại nghĩ. Hyunjung không khỏi thắc mắc về những người mà Jiyeon đã mang lên giường để hút máu, hay những người tình mà cô ấy đã đè xuống đệm.

Suy nghĩ đó thật điên rồ. Đó là một cảm giác mãnh liệt, được hình thành sau nhiều tuần bị Jiyeon trêu chọc và đôi khi là những cuộc cãi vã dữ dội của họ. Nó cháy rụi như bức phác thảo của Hyunjung trong lò sưởi.

"Thật ngu ngốc Kim Hyunjung." Cô thều thào yếu ớt.

Cô không thể đổ lỗi cho sự tĩnh mịch của đêm khuya, cũng không thể đổ lỗi do làm việc quá sức hay ảnh hưởng của Ma cà rồng. Jiyeon đã đúng— lỗi là ở cô.

Khi Hyunjung bước vào nhà hàng, suy nghĩ của cô vẫn còn mơ hồ. Dù đã nhiều ngày trôi qua rồi.

Cô hầu như không để ý đến chiếc đèn chùm vàng kim phía trên mình, mặc dù nó lấp lánh rất đẹp dưới ánh nắng chiều hắt qua cửa kính. Cô hầu như không nhìn thấy người bồi bàn thân thiện dẫn cô đến bàn của mình. Cô đã bị phân tâm đến mức ngay cả khi vừa ngồi xuống, tâm trí cô lại đang ở một nơi nào đó cách xa nhà hàng. Hai tay cô nắm thật chặt, nhưng cô hầu như không cảm thấy gì.

Cảm giác tội lỗi và xấu hổ đang dần hình thành trong Hyunjung. Cô luôn nghĩ về Ma cà rồng với sự khinh bỉ, sợ hãi và đôi khi là cả sự tò mò. Nhưng cô không bao giờ bị thu hút bởi một người như vậy. Khi cô nghĩ về Jiyeon bây giờ, cô cảm thấy ấm áp và bình yên. 

Dù có nghĩ gì đi chăng nữa thì cô lại liên tưởng đến Jiyeon. Tâm trí cô giờ đây gợn sóng như biển cả, những dòng suy nghĩ như những dòng nước chảy hết lần này đến lần khác đều chảy về một hướng, hướng về Jiyeon.

Đột nhiên, trước mặt cô, đôi bàn tay nhỏ nhắn mảnh khảnh đặt trên khăn trải bàn.

"Chào buổi tối, Hyunjung." Một giọng nói vui vẻ cất lên, là Lee Luda, đang vén vài lọn tóc lòa xòa ra sau tai. Cô ấy đang tò mò nhìn Hyunjung đối diện, "Tôi có vinh hạnh gì khi được cô yêu cầu gặp mặt thế này?"

Hyunjung chớp mắt, ánh mắt hướng về người phụ nữ trước mặt. Vì cô không phản bác lại lời trêu chọc của Luda, cô gái kia chớp mắt ngạc nhiên.

"Tôi phải nói rằng, tôi đã rất ngạc nhiên khi cô gọi cho tôi." Cô ấy tiếp tục, "Rốt cuộc thì cô đã nói gì với tôi trong lần cuối cùng chúng ta đi săn cùng nhau?"

Đoạn ký ức đó khiến Hyunjung thở dài. Hàng lông mày của cô nhíu lại khi cô nhìn người phụ nữ kia. Luda trông không có vẻ gì lạc lõng trong nhà hàng. Chiếc áo đan len dài của cô ấy buông thõng, và chiếc mũ trên đầu tạo cho cô ấy một vẻ bí ẩn. Đôi mắt của Hyunjung lướt qua vết cắn đỏ sẫm trên cổ cô ấy. Nó vẫn còn mới, cô giận dữ nghĩ.

"À, vâng, tôi nhớ ra rồi." Luda cười khúc khích, "Cô đã gọi cho tôi, kèm theo một cái cớ xin lỗi như một người thợ săn."

"Và tôi không thể đứng về phía cô." Hyunjung đáp trả, "Bởi trong chuyến đi săn đó, cô đã phản bội tất cả chúng tôi."

"Tôi đã yêu."

"Với một Ma cà rồng." Hyunjung rùng mình, nhớ lại đôi mắt vô hồn của Yeoreum và đôi bàn tay vấy máu của cô ấy. "Một Ma cà rồng đã giết hàng trăm người. Lẽ ra cô nên biết rõ hơn ai hết, Luda."

Hyunjung luôn coi Lee Luda là tấm gương hoàn hảo của một thợ săn, người mà đã đánh mất mục đích của mình. Bất chấp sự phản đối rõ ràng của Hyunjung, Luda chỉ nhún vai và nụ cười của cô ấy không hề nhạt đi. Hyunjung kiên định nhìn lại cô ấy khi cô tập trung trở lại. Cô dựa người vào chiếc ghế cứng, nghĩ về chiếc áo len khoác trên vai hay ánh sáng trong nhà hàng, và khi nhiều vị khách tiến vào, cô dần lấy lại tinh thần hơn.

"Thế tại sao tôi lại ở đây?" Luda hỏi sau khi nuốt một ngụm đầy súp.

"Tôi cần thông tin." Hyunjung bắt đầu, "Thật không may, tôi nghĩ cô là người duy nhất có thể giúp tôi."

Luda bật ra một tràng cười thích thú.

"Ồ, điều này thật tuyệt vời." Cô ấy nói.

Luda có thể đã phạm sai lầm, nhưng kiến thức về Ma cà rồng của cô ấy rộng rãi đến khó tin. Cô ấy là một chuyên gia về lịch sử Ma cà rồng, và đã nghiên cứu nó trong một thời gian dài trước khi được đào tạo để trở thành một thợ săn. Trở thành một thợ săn là một sai lầm, Hyunjung cay đắng nghĩ. Lẽ ra cô ấy chỉ nên mắc kẹt với những cuốn sách của mình.

Tuy nhiên, Hyunjung không thể phủ nhận rằng một phần của cuộc gặp gỡ này xuất phát từ sự tò mò của cô. Cô bắt đầu tự hỏi Luda sống với Yeoreum như thế nào. Một Ma cà rồng và một con người— sống cùng nhau.

"Chà?" Luda hỏi, nước súp dính bên khóe miệng. Hyunjung chưa động đến tô súp của mình.

"Tôi tự hỏi liệu cô có biết về một trường hợp cụ thể từ khoảng năm 1880 hay không," Cô bắt đầu, và đưa nhật ký của mình qua bàn cho Luda, mở ra các trang về Jiyeon. "Đó là vụ hành quyết một công chúa và một vụ thảm sát trong cung điện, và tôi chắc chắn rằng vụ này sẽ rất khó để quên."

Luda ậm ừ, và Hyunjung căng thẳng khi cô ấy chuyển sang bức phác thảo của Jiyeon. Miệng cô ấy nhếch lên, và cô ấy nhướng mày với Hyunjung, người đang phớt lờ cô ấy.

"Tôi muốn xác nhận về các sự kiện tiếp theo." Hyunjung nói tiếp, giọng điệu cứng ngắt.

Có một khoảng lặng khi Luda xem nhật ký. Cuối cùng, mắt cô ấy sáng lên, và cô ấy phấn khích nghiêng người chồm qua bàn.

"Đương nhiên là tôi nhớ cái này!" Luda nói và chỉ vào bức phác thảo, "Đây là Kim Jiyeon phải không? Gần đây cô ấy rất nổi tiếng trong giới thợ săn, hoặc tôi được kể lại như vậy. Tuy nhiên, không ai trong số họ thành công bắt được cô ấy cả."

"Tôi nhớ," Cô ấy tiếp tục, "Tôi nhớ rằng sau khi hành quyết, người yêu của cô ấy, Hwarang, đã trở nên 'bất tử' và đã khiến công chúa sống lại bằng 'ma thuật bóng tối'. Bây giờ chúng ta biết đó chỉ đơn giản là Ma cà rồng. Hwarang đã biến Jiyeon thành một Ma cà rồng. Họ đã trốn thoát và cùng nhau du hành qua Đông Á."

Luda dừng lại. Hyunjung cảm thấy sợ hãi trong giây lát khi nhìn thấy tia u ám lóe lên trong mắt cô ấy.

"Tôi đọc được rằng cuộc sống mới của họ... thật tồi tệ." Khuôn mặt của Luda sáng bừng vì thích thú, và Hyunjung đã biết điều gì sẽ xảy ra tiếp theo. "Ma cà rồng bị đói. Đó là điều không thể tránh khỏi, và một phần trong lối sống xa hoa mới của họ là muốn thỏa mãn cơn đói. Có rất nhiều thi thể khi họ đi qua mọi nơi ở Đông Á. Khi Hwarang bị giết, Jiyeon có lẽ đã tiếp tục việc giết người."

Dường như có một hòn đá muốn chui vào bụng Hyunjung, nhưng lại mắc kẹt nơi cổ họng. Cô mong đợi cơn thịnh nộ sẽ tích tụ bên trong cô, nhưng thay vào đó cô phải gượng ép để nuốt xuống sự thất vọng. Những lời nói của Luda là về một trong những vết thương lòng của Jiyeon, và nó còn đau hơn rất nhiều so với những thứ còn lại. Bất chấp tất cả, Hyunjung vẫn muốn tin rằng Jiyeon vẫn là một Ma cà rồng tốt đẹp.

Ma cà rồng chưa bao giờ có thể tốt được, cô tự nhắc nhở mình. Dẫu vậy, một phần nào đó trong cô đã hy vọng—

"Cô có nghĩ rằng những điều đó có đủ để giam giữ cô ấy không?" Hyunjung khẽ hỏi. Luda đẩy cuốn nhật ký về phía cô, nhưng cô không muốn chạm vào nó. Bản phác thảo của Jiyeon nhìn chằm chằm vào cô, và cô càng muốn xé nó ra làm hai.

"Ồ, hầu như là không thể. Vì hầu hết đây chỉ là tin đồn."

Luda nhún vai, "Cô không có bằng chứng là cô ấy đã làm hại bất cứ ai."

"Nhưng vẫn rất có khả năng."

"Cô vẫn lạc quan hơn bao giờ hết nhỉ." Luda nhe răng cười. "Có một vẻ kỳ lạ trên nét mặt của cô đấy, Hyunjung. Cô đã đến quá gần với con Ma cà rồng này à?"

Những hình ảnh mơ hồ lướt qua trước mắt Hyunjung. Tay Jiyeon bê bết máu. Đôi mắt của Jiyeon, hung ác và đỏ ngầu. Bóng của Jiyeon, tối hơn trước.

Tại sao đến tận bây giờ trông cô ấy vẫn xinh đẹp như vậy?

"Cô không tò mò sao?" Luda hỏi. "Cô không muốn biết cuộc sống của tôi bây giờ như thế nào hả?"

"Tôi không quan tâm. Nó làm tôi ghê tởm."

"Ồ vậy ư?" Ánh mắt Luda lấp lánh cho thấy cô ấy không tin lời Hyunjung. "Cô biết đấy, tôi rất hạnh phúc. Tôi chưa bao giờ cảm thấy cuộc sống đáng giá như vậy."

"Cô phải biết rằng Yeoreum đang lợi dụng cô."

"Tôi cũng không phiền đâu."

Kiểu quy phục đó thật lố bịch, nhưng nghĩ đến nó cũng khiến người ta say sưa.

"Tôi sẽ không bao giờ hiểu được lựa chọn của cô." Hyunjung nói, với lấy cuốn nhật ký và nhét nó vào túi một lần nữa. Cô vẫn không nhìn vào đôi mắt sắc lạnh của Jiyeon đang ngước nhìn cô từ tờ giấy. "Làm sao cô có thể coi thường cuộc sống của con người như vậy. Sao cô có thể coi thường bản thân mình như vậy."

"Tôi không quan tâm đến người khác, cô ấy là ngoại lệ." Luda nói, "Hyunjung, cô có biết cảm giác được thấu hiểu một cách trọn vẹn sâu sắc là như thế nào không? Tôi nghĩ là không. Nhưng biết rằng mình không đơn độc trên thế giới này là một niềm vui mà cô sẽ không bao giờ từ bỏ."

Đơn độc, Hyunjung nghĩ. Cô thuộc lòng từ đó.

"Jiyeon của cô." Luda kéo dài giọng điệu, "Tại sao tôi cảm thấy cô ấy khác với những cuộc săn lùng khác của cô nhỉ? Cô không cần phải lấy thông tin từ tôi. Tôi có cảm giác như cô chỉ đang lôi tất cả những thứ này ra. Cô ấy có gì đặc biệt sao?"

Hyunjung vội vàng đứng dậy, chiếc ghế của cô phát ra âm thanh chói tai khi ma sát với sàn nhà bằng đá cẩm thạch tuyệt đẹp. Cô không nhìn Luda trong khi đang khoác chiếc túi của mình lên vai lần nữa.

"Cảm ơn sự giúp đỡ của cô, Luda," Hyunjung nói, "Tôi hy vọng chúng ta không bao giờ gặp lại nhau nữa."

"Hyunjung." Luda nắm lấy cổ tay cô và ngăn cô lại. "Cô cũng giống như tôi thôi, cô biết điều đấy mà."

Hyunjung liếc nhìn đôi mắt tinh ranh của Luda, và ánh mắt cô lại vô tình lướt qua vết cắn trên cổ. Một khao khát tò mò lướt qua đầu cô.

"Tôi không có gì giống như cô cả." Cô nói, có vẻ như cô đang cố thôi miên bản thân và bước đi, bỏ lại cô gái kia một mình trong nhà hàng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro