3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gió trên sân thượng thổi ào ạt, nhưng vì vội vã rời đi nên Yeonjun đã để quên chiếc áo khoác mình cởi ra trong lúc luyện tập. Choi Soobin, người lặng lẽ đi theo quan sát ở phía sau, dường như lường trước được chuyện này. Hắn cầm theo một chiếc áo khoác dự phòng từ chỗ phòng tập và đưa nó cho Yeonjun.

"Anh vừa mới đổ mồ hôi, gió mạnh thế này dễ bị cảm lạnh lắm. Mặc vào đi."

Yeonjun không từ chối, cầm lấy áo khoác mặc vào rồi vội vã nói: "Có gì thì nói nhanh đi, mọi người đều đang chờ chúng ta đó."

"Em chỉ muốn nói..." Soobin hơi ngập ngừng, nhét tay vào túi áo khoác, "Chúng ta đều có chung một mục tiêu, đúng không? Mọi người đã nỗ lực tập luyện rất nhiều, không thể để tất cả công sức đều đổ sông đổ biển được."

"Anh hãy quên những chuyện lúc trước đi, hiện tại em đã không còn cảm giác gì nữa rồi, em thề đấy."

Đó là những lời chỉ có hai người họ mới hiểu, giống như những gì Yeonjun đã từng nói, chẳng cần thốt ra câu nào nhưng lại ngầm bày tỏ tất cả.

Thực ra, bây giờ việc Yeonjun tránh mặt hắn đã không còn khiến hắn cảm thấy khó chịu như hai tháng trước. Điều làm hắn đau lòng hơn hết, chính là việc nhìn thấy Yeonjun tự trách mình vì lo sợ bản thân sẽ bị ảnh hưởng bởi hắn, dù hắn chẳng làm gì cả.

Soobin đã ngầm chấp nhận rằng mình là kẻ có tội, bởi thứ tình cảm không được đáp lại này chính là tội lỗi lớn nhất.

Soobin cúi đầu, chờ đợi phản ứng của Yeonjun, ánh mắt hắn lảng tránh và chăm chăm nhìn vào mũi giày của anh, gần như vô thức đo lường khoảng cách giữa hai người.

Họ giữ đúng phép lịch sự tối thiểu trong giao tiếp, không quá thân thiết nhưng cũng không quá xa lạ - đó chính xác là khoảng cách giữa họ hiện tại.

Trước đây không hề như vậy, nhưng khoảng cách này như định mệnh được sắp đặt không thể thay đổi; từ khoảnh khắc gặp gỡ đầu tiên, mối quan hệ của họ đã bị đóng băng vĩnh viễn.

Soobin vội vàng chớp mắt để xua đi cảm giác nghẹn ngào đang dâng lên trong cổ họng. Nếu lúc này hắn để lộ ra dấu hiệu yếu đuối, những lời vừa nói khi nãy sẽ trở thành trò cười.

“Là lỗi của anh, rõ ràng là anh lớn hơn em, là một người anh... Anh chưa bao giờ có cái nhìn xấu về em, anh biết em không làm gì sai cả.”

Yeonjun tiến lên một bước, đặt tay lên vai Soobin. Không biết là vì thiếu ngủ hay là do gió thổi mạnh mà mắt anh cũng hơi đỏ. Anh cố gắng hết sức để chứng minh sự chân thành trong lời nói của mình.

“Anh tin em. Chúng ta hãy quay trở lại như trước nhé, cùng nhau cố gắng có được không?”

Gió lạnh cứ tạt vào người, khiến Soobin phải liên tục hít hít mũi, có lẽ như hắn đã đứng trong gió quá lâu, đến mức đầu mũi cũng cảm thấy đau nhức vì lạnh. Hắn cúi đầu, nhỏ giọng đáp:

“Vâng.”

-

Có đôi lúc, Soobin cảm thấy như đang lạc về quá khứ. Yeonjun không còn trốn tránh hắn nữa, cả hai lại cười nói thân thiết như xưa, những đụng chạm nhỏ nhặt cũng trở nên tự nhiên hơn. Dường như Yeonjun đã thực sự tin tưởng hắn, đến mức chính hắn cũng suýt tin rằng mọi thứ đã trở lại như trước kia.

Đúng là thời gian có thể hàn gắn mọi thứ. Soobin luôn nghĩ mình mạnh mẽ trong chuyện tình cảm, nếu bị đối phương từ chối, hắn sẽ lập tức buông bỏ. Nếu xét về khía cạnh tích cực, hắn là người biết nắm bắt cơ hội và biết từ bỏ.

Thế nhưng, không hiểu sao hắn lại đơn phương Yeonjun lâu như vậy, đến mức việc buông tay đối với hắn giờ đây không hề dễ dàng chút nào. Để từ bỏ một ai đó cần mất nhiều thời gian hơn hắn tưởng.

Bốn thành viên đang đứng chờ thang máy ở phía trước, Beomgyu phấn khích vẫy tay về phía hắn, hớn hở gọi to:

"Soobin hyung! Nhanh lên nào!"

Soobin bất giác giật mình, sải bước đến chỗ bọn họ.

"Hôm nay tan làm sớm, tụi em định về nấu mì ăn. Chúng ta chơi trò oẳn tù tì để quyết định xem ai là người nấu, ai là người rửa bát đi. Anh cũng tham gia nha?" Beomgyu đề nghị.

Soobin mỉm cười đồng ý. Năm người bọn họ đứng thành vòng tròn, vừa chờ thang máy vừa chơi oẳn tù tì.

"Kéo, búa, bao!"

Trò chơi kết thúc chỉ trong vài giây ngắn ngủi. Cả Soobin và Yeonjun đều thua, nên cả hai phải đấu với nhau thêm một lần nữa để quyết định xem ai là người rửa bát.

Nếu là trước đây, Soobin chắc hẳn sẽ chịu thua, nhường anh mà nói: "Hay là anh nấu mì đi, em rửa bát cũng được." Nhưng bây giờ thì khác. Soobin nhất định phải chơi đến cùng, để số phận thuận theo tự nhiên quyết định thắng thua.

Hai người oẳn tù tì liên tục nhưng lần nào cũng hòa nhau. Ba người còn lại đứng bên cạnh thấy vậy liền cười đùa trêu chọc, nói họ hãy kết hôn với nhau đi. Soobin chỉ cười đáp lại, không có biểu cảm gì đặc biệt, vẫn thoải mái vui vẻ như bình thường.

"Đừng có đùa chứ, nếu cứ giống nhau thì phải kết hôn, chắc giờ anh đã kết hôn với hàng tá người rồi," Yeonjun bật cười.

Việc cùng nhau nói chuyện vui vẻ thế này thực sự ý nghĩa. Nhìn dáng vẻ Yeonjun cười, trông anh dường như đã nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Cuối cùng, như dự đoán, Soobin là kẻ thua cuộc. Nhưng kết quả vẫn khá trọn vẹn vì Yeonjun nấu mì ngon hơn, còn Soobin, người không giỏi nấu ăn, sẽ đảm nhận việc rửa bát.

Thế nhưng, khi về đến ký túc xá, cả năm người đều cùng nhau vào bếp. Họ chiên thêm thịt ba chỉ và làm món rau trộn để bữa ăn thêm phần phong phú.

Một bữa tối ấm áp và đầy tiếng cười. Bầu không khí giữa họ lúc nào cũng tốt đẹp vì tất cả đều là anh em.

Sau khi ăn no căng bụng, Soobin bắt đầu có những suy nghĩ vẩn vơ trong đầu. Yeonjun nói đúng, tình cảm là thứ không thể kiểm soát được, nhưng hắn phải biết tự kiểm soát bản thân, không thể trở thành kẻ ích kỷ làm rạn nứt mối quan hệ của cả nhóm.

“Rửa bát thôi. Ngồi thêm vài phút nữa rồi em phụ anh rửa bát nhé, anh Soobin.” Huening Kai lên tiếng.

“Cảm ơn em, Huening của chúng ta là tuyệt nhất!” Soobin đáp.

Việc từ bỏ, suy cho cùng, cũng chỉ là một kỹ năng mà ta đã được học từ thuở bé. Vậy thì có gì đáng để bận lòng đâu chứ?

-

Bắt đầu từ tháng 11, đèn trong phòng tập gần như không bao giờ tắt. Ngay cả tiệc sinh nhật của thành viên duy nhất sinh vào mùa đông cũng chỉ được tổ chức qua loa cho có. Sau khi buổi livestream kết thúc, tất cả lại vùi đầu vào phòng tập như thường lệ.

Họ bận rộn đến mức còn chẳng nhận ra đã gần kết thúc một năm. Trước thềm năm mới, công ty quyết định tổ chức một bữa tiệc liên hoan vui vẻ. Thịt thì ngon, nhưng rượu lại không mấy đặc sắc, dù vậy, Yeonjun vẫn uống rất nhiều.

Huening Kai ngồi bên cạnh đưa tay vẫy vẫy trước mặt Yeonjun, "Anh Yeonjun say rồi hả?"

"Không, anh đâu có say." Yeonjun phủ nhận với một khuôn mặt đỏ bừng, đôi mắt lim dim, và giọng nói lè nhè như mấy ông chú.

"Anh ấy say thật rồi." Huening Kai kết luận.

Soobin từ nãy đến giờ chỉ cúi đầu tập trung ăn uống, chợt cảm thấy có ánh mắt đang dõi theo mình. Hắn ngẩng đầu lên, bắt gặp phải Yeonjun đang ngồi chống cằm ở phía đối diện, nhìn hắn và nở một nụ cười ngốc nghếch.

"Ồ, cuối cùng Soobin cũng chịu ngẩng đầu lên rồi. Soobin đẹp trai quá à, đẹp trai quá đi~" Giọng Yeonjun khàn khàn, vừa nói vừa phát ra những tiếng ậm ừ trong cổ họng.

Soobin chớp mắt, rõ ràng hắn không hề say, nhưng tai hắn lại đỏ bừng lên trông thấy. Soobin có chút ngại ngùng, hắn mỉm cười, để lộ ra má lúm đồng tiền đáng yêu.

"Cảm ơn anh, anh cũng rất đẹp trai."

"Hả? Không công bằng! Sao anh Yeonjun chỉ khen mỗi Soobin thôi? Bọn em không đẹp à?" Beomgyu lên tiếng, Huening Kai cũng nhanh chóng phụ họa. Phải mất vài giây Yeonjun mới lờ mờ nhận ra và đáp lại.

"Không phải đâu, anh công bằng mà. Mọi người ai cũng đẹp trai, ai cũng dễ thương hết. Cả bốn cái má lúm đồng tiền đều rất đặc biệt mà..."

Trước khi Yeonjun lại nói ra những điều không nên nói, Soobin ngay lập tức đứng dậy ngắt lời Yeonjun, rồi đi đến đỡ anh.

"Được rồi, hình như anh ấy say thật. Để anh đưa anh ấy về ký túc xá cho. Mấy đứa có ai muốn đi về cùng không?"

Sau khi nhận được câu trả lời không từ ba thành viên còn lại, Soobin cũng chu đáo ra chào quản lý và staff, bảo họ cứ ăn uống thoải mái.

Trên đường về, Yeonjun nửa tỉnh nửa mê, miệng lẩm bẩm mấy câu vô nghĩa. Soobin lo lắng Yeonjun có thể sẽ bị nôn nên hắn nhẹ nhàng vỗ vào lưng anh suốt quãng đường, còn Yeonjun thì ngoan ngoãn nằm nghiêng như một đứa trẻ.

"Anh ơi, anh còn đi được không ạ?" Soobin hỏi anh khi họ sắp về đến ký túc xá. "Hay anh muốn em cõng anh tiếp?"

Yeonjun gật đầu thật mạnh trong khi mắt vẫn còn nhắm nghiền, anh giơ tay ra hiệu mình muốn được cõng. Soobin lại lần nữa khom lưng xuống, đỡ Yeonjun lên lưng mình.

Hơi thở nóng hổi của Yeonjun phả vào tai Soobin, dù thời tiết đã lạnh đến mức âm độ, tai của hắn vẫn đỏ bừng. Tay hắn siết chặt lấy chân Yeonjun, điều chỉnh vài lần để chắc chắn rằng anh sẽ không bị tuột xuống.

Ngay tại khoảnh khắc này, tất cả những lời mà Soobin tự thuyết phục bản thân, lớp phòng vệ mà hắn đã xây dựng kiên cố dường như dần tan biến. Hắn chỉ mong con đường này dài thêm một chút, lâu hơn một chút, thậm chí là kéo dài mãi mãi cũng được.

Nhưng thực tế thì chỉ mất hai phút họ đã đứng trước cửa thang máy. Khi cả hai đang đứng chờ, Yeonjun khẽ cựa mình, mắt vẫn nhắm, miệng lẩm bẩm: "…Soobin, là Soobin à?"

"Ơi, em đây. Anh có thấy khó chịu chỗ nào không?"

Yeonjun khẽ nâng đầu, cằm tựa lên vai Soobin, cánh tay anh vòng qua ngực hắn. Nhìn vào hình ảnh được phản chiếu trên cửa thang máy, Soobin không thể phân biệt được liệu đây là một giấc mơ hay là thực tại.

"Tại sao em lại xuất hiện trong giấc mơ của anh nữa vậy?"

"…Hả?"

"Em quá đáng lắm. em là thằng nhóc hư hỏng, lúc nào cũng khiến tim anh rung động. Ngoài anh ra thì em còn dùng gương mặt ngây thơ đó để làm ai xao xuyến nữa không?"

Yeonjun không mong đợi câu trả lời từ người nọ, anh chỉ tự lẩm bẩm một mình.

"Có lẽ anh chính là kẻ ngốc nghếch nhất..."

Soobin thực sự chẳng biết phải nói gì. Hắn vẫn còn sốc, cảm xúc lẫn lộn giữa không thể tin nổi và niềm vui sướng bất ngờ, đến mức hắn tự hỏi liệu đây có phải là mơ hay không.

"Anh à—"

"Anh xin lỗi," Yeonjun cắt ngang lời Soobin. "Trước đây anh đã cư xử như thể mọi lỗi lầm đều thuộc về em, nhưng sự thật không phải vậy. Anh nghĩ rằng cứ để thời gian trôi qua sẽ khiến cho mọi chuyện dần lắng xuống, nên anh đành cố che giấu mọi thứ. Nhưng anh sai rồi, em cũng biết là như vậy mà đúng không?"

"Nếu chỉ có mình anh rung động thì chẳng sao cả, nhưng ngay cả em cũng bị thứ tình cảm chết tiệt này làm cho lung lay... vậy sau này chúng ta biết làm thế nào đây? Còn nhóm của chúng ta thì sao, nơi mà tất cả mọi người đều nỗ lực để trở thành idol, rồi sẽ đi về đâu?"

"Những vấn đề này, làm sao anh có đủ khả năng để giải quyết chứ…?"

Tiếng "ting" vang lên báo hiệu rằng thang máy đã đến, giống như niềm vui thoáng qua trong chốc lát rồi lại lập tức vỡ tan thành từng mảnh.

Yeonjun đặt ra hàng loạt câu hỏi, nhưng chẳng biết là đang hỏi ai. Cánh cửa thang máy mở ra rồi đóng lại, chiếc gương cũ kỹ và trầy xước bên trong thang máy phản chiếu mọi thứ một cách mờ ảo. Bỗng một giọt nước từ đâu ra bất chợt rơi xuống mu bàn tay của Yeonjun, vừa lạnh vừa nóng.

Trời đang mưa sao? Trong mơ mà cũng có mưa ư?

Yeonjun đợi rất lâu, đợi cho đến khi toàn thân anh như rã rời, nhưng vẫn không có ai trả lời anh. Đầu anh rũ xuống, tựa vào vai Soobin. Khi mắt anh sắp nhắm hẳn, một giọng nói dịu dàng mới vang lên.

"Không sao đâu anh à, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi."

Giọng nói ngắt quãng, nghẹn ngào đến đau lòng.

"Anh lúc nào cũng tự suy nghĩ quá nhiều, chắc hẳn anh mệt mỏi lắm. Choi Yeonjun của em, đêm nay hãy ngủ một giấc thật ngon nhé, khi tỉnh dậy mọi chuyện đều sẽ ổn cả thôi mà."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro