3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Yeonjun thừa nhận tối hôm qua thiếu chút nữa là đã lau súng cướp cò, kỹ thuật hôn của Soobin rất tốt, đầu lưỡi giống như thạch hoa quả gây nghiện, dẫn dụ anh đi vào bẫy, cũng may anh đã lường trước được nguy hiểm kịp thời dừng lại, nếu không đã ngã sập vào cái bẫy này rồi.

Sau khi bị đánh dấu, kỳ dịch cảm vốn có của anh luôn bị gián đoạn, anh lại càng lo lắng bản thân sẽ có thể xuất hiện kỳ phát tình, anh đã gặp qua rất nhiều Omega trong kỳ phát tình, bộ dạng thảm hại quỳ rạp trên mặt đất, thè lưỡi ra không một chút tự trọng, giống như những chú chó của các phú hào nuôi trong nhà.

Anh hận Choi Soobin, nhưng anh không thể rời khỏi cậu.

Mọi việc đều diễn ra như lời hứa lúc đó, kế hoạch bao dưỡng của anh cũng được thực hiện, nhưng bây giờ người cần anh không phải là Choi Soobin mà là cơ thể anh cần pheromone của cậu.

Cho nên anh tạm thời đình chiến với cậu một thời gian.

Ai bảo anh hứa sẽ cho Soobin mọi thứ cậu ta muốn.

Yeonjun không phải là người đại diện, anh sẽ không biết kịch bản đó tốt hay dở, nhưng anh có thể đưa nó cho Soobin, vì anh đang là người bao dưỡng cậu nên cũng không thể để cậu trở nên quá tồi tàn.

Anh đã thực hiện lời hứa làm nhà tài trợ chính cho Soobin, mỗi buổi tối khi đẩy cửa ra liền có thể nhìn thấy cậu đang ngồi trên sô pha, những ngón tay trắng nõn tinh tế lướt ngang những trang giấy, đó là kịch bản mới của Soobin.

Nếu đến gần hơn, có thể ngửi thấy mùi giấy và mùi trà đen thoang thoảng.

Tổng cộng có bốn sấp kịch bản, mỗi một sấp đều được Yeonjun tự mình xem qua, tất cả đều là nhân vật nam chính, cốt truyện cũng khá thú vị, tổng thể cũng không quá nhàm chán. Anh mất vài ngày để đọc hết kịch bản trước, cho dù Soobin chọn kịch bản nào cũng nhất định sẽ không thiệt.

Soobin vừa nhìn thấy Yeonjun về nhà, liền cất giọng vui vẻ: "Yeonjun hyung, có mấy kịch bản đồng thời đến tìm em, em nên chọn cái nào đây?"

Giọng điệu của cậu vô cùng vui vẻ, những thứ này đều là tài nguyên mà Yeonjun tìm về cho cậu, không hiểu sao lại có một chút cảm giác thành tựu.

Yeonjun bước tới, ngồi bên cạnh cậu, mùi chanh nồng nặc không thể kiểm soát ngay lập tức xộc thẳng vào khoang mũi của anh, khiến Yeonjun choáng váng suýt chút nữa là ngã vào người Soobin.

"Hyung, anh sao vậy?" Cậu có chút hoảng hốt.

"Không sao đâu." Yeonjun lắc đầu, tính theo ngày tháng đoán chừng sắp đến kỳ phát tình, nhưng anh không nói gì, chỉ nhận lấy kịch bản từ tay Soobin.

"Muốn đóng vai cảnh sát chìm không?" Yeonjun hỏi.

Soobin nghi hoặc hỏi: "Sao anh lại hỏi như vậy?"

Yeonjun đưa tay vén tóc mái của cậu, để lộ ra vầng trán cao, ánh mắt trong veo nhìn lên, giây tiếp theo anh liền thấy chú chó con hiền lành thường ngày phút chốc đã biến thành một con sói hoang sắc bén.

Như vậy mới đúng.

Choi Soobin không phải một Omega yếu đuối, suy nghĩ của cậu khó đoán hơn bất kỳ ai, cậu ta vốn dĩ không nên đi theo con đường ngây thơ thuần khiết.

Trong kịch bản chỉ có duy nhất một nhân vật cảnh sát chìm, dũng cảm và quyết đoán, rõ ràng là một nhân vật chính diện nhưng đâu đó vẫn có sự tàn nhẫn của một kẻ phản diện, nếu thể hiện tốt nhất định sẽ rất được yêu thích.

Điều này cũng sẽ làm cho lớp vỏ Omega của Choi Soobin bị phá vỡ, Yeonjun nghĩ đến điều đó có chút vui mừng, anh thực sự muốn người khác biết rằng Choi Soobin chỉ đang giả vờ, cậu ta không phải một Omega ngây thơ thuần khiết, mà là một con sói xấu xa chuyên lừa gạt người khác.

Đừng để bị lừa bởi tài năng diễn xuất ngây thơ của cậu ta.

Soobin không rõ ý nghĩa hành động của Yeonjun, cậu dán mặt vào lòng bàn tay anh, thấy Yeonjun không có phản ứng, lại tiếp tục cọ vào.

"Anh thích sao? Vậy em sẽ nhận."

Yeonjun không kìm được vuốt nhẹ vào cái má mềm mại của Soobin, vẫn giữ vẻ mặt nghiêm túc, "Đừng để tôi thất vọng."

"Em hiểu rồi, em rất tự tin trong diễn xuất, hãy tin em."

Yeonjun gật đầu, phớt lờ ánh mắt không nỡ của cậu, đột ngột rút tay lại.

Soobin không ở nhà được mấy ngày liền bị Yeonjun đuổi đi đóng phim. Anh không muốn cậu ta ngày nào cũng xuất hiện trước mắt mình, cảm giác nhục nhã vẫn khiến anh có chút kháng cự với cậu.

Lúc đầu, anh nghĩ nếu để Soobin đi đóng phim có lẽ sẽ nhẹ nhõm hơn nhiều, nhưng không ngờ vào ngày đầu tiên không có cậu ở nhà, anh liền cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó.

Không có ai bên cạnh anh cùng anh ăn tối cũng không có chú chó con nào ngồi đợi anh về nhà. Ngôi nhà bỗng chốc trở nên trống vắng, hương thơm man mát của chanh cũng dần dần phai nhạt, tan biến vào không khí.

Yeonjun nằm trên giường, đột nhiên anh lại cảm thấy nhớ mùi hương chanh đó. Nhưng Soobin chỉ vừa mới đi quay phim cách đây không lâu, anh vừa tức vừa giận, anh vốn là một Alpha, sao bây giờ lại trở thành kẻ không thể sống thiếu người khác.

Chưa kịp cậy mạnh được bao lâu, cơ thể anh bắt đầu có phản ứng, giống như có vô số con kiến đang bò trên cơ thể, cảm giác ngứa ngáy như người nghiện, cơ thể bắt đầu run lên không thể kiểm soát.

Sau đó một cảm giác nóng rực kéo đến, Yeonjun mông lung mở mắt bật điện thoại lên, là một giờ sáng, anh muốn nhắm mắt ngủ tiếp nhưng cảm giác như có một ngọn lửa đang đốt trong cơ thể anh, làm cho toàn thân đau nhức, rạo rực bồn chồn không thôi.

Yeonjun từ giường bò dậy, đến phòng Soobin bên cạnh rồi nằm lên giường của cậu.

Trên giường Soobin vẫn còn vương vấn một chút pheromone của chanh, anh tham lam hít lấy mùi hương còn sót lại, như thể pheromone cuối cùng còn sót lại này sẽ bị không khí cuốn đi vào giây tiếp theo.

Nhưng nhiêu đây vẫn chưa đủ, lý trí cuối cùng của Yeonjun nói với anh rằng có lẽ anh đã vào kỳ phát tình. Anh không giống như các Omega khác, anh không có thuốc ức chế, trong thời kỳ phát tình anh phải dựa vào Soobin hoặc chỉ có thể một mình chống chọi.

Anh bây giờ vô cùng đồng cảm với Omega, giai đoạn phát tình này rất khó chịu, nó không ngừng ăn mòn xương cốt anh, tuy không ảnh hưởng đến tính mạng nhưng lại bào mòn ý chí của anh từng chút một.

Yeonjun đã làm Alpha hơn 20 năm, anh đã quen với việc một mình chống chọi mọi thứ, thích tỏ ra mạnh mẽ và cứng đầu hơn bất kỳ ai,  lòng tự trọng khiến cho quyết định của anh trong giây tiếp theo trở nên rất khó khăn.

Bây giờ Soobin đang làm gì? Liệu cậu có ngủ hay chưa? Nếu bây giờ anh gọi điện, liệu cậu ta có nghe máy không?

Yeonjun vô tình bấm vào nút gọi điện, vài giây sau liền có người bắt máy.

Giọng Soobin truyền tới trở nên trầm thấp khàn khàn, như vừa bị đánh thức, còn mang theo giọng mũi: "Anh tìm em sao? Sao bây giờ anh vẫn chưa ngủ?"

Yeonjun có chút bất ngờ, không ngờ Soobin sẽ nhận cuộc gọi của mình, anh rên rỉ cất tiếng: "Không ngủ được. Ở đoàn làm phim có quen không?"

"Ừm, em ổn, đạo diễn cũng đối xử rất tốt, ông ấy có vẻ hung dữ nhưng không hề mất bình tĩnh với em." Giọng nói của Soobin rất nhẹ, lập tức xoa dịu đi sự lo âu trong lòng Yeonjun.

Nói nhảm, anh đã đặc biệt bảo đạo diễn quan tâm đến Choi Soobin nhiều hơn, ông ta làm sao dám đối xử tệ với cậu.

Yeonjun nghe cậu chậm rãi kể lại những chuyện mình đã trải qua mấy ngày nay, thỉnh thoảng tiếng cười còn mang theo giọng mũi rất nhẹ, sau này anh nhất định phải nói cho Soobin biết giọng nói của cậu thật sự rất quyến rũ.

Vừa nghe Soobin nói chuyện, cơ thể Yeonjun đã cảm thấy ngứa ngáy, anh cho tay vào trong quần, vật dưới thân đã có dấu hiệu ngẩng lên, Yeonjun nghe thấy giọng Soobin tay liền bắt đầu chuyển động.

"Yeonjun hyung?" Soobin không nghe thấy Yeonjun phản hồi liền gọi.

Yeonjun có chút bối rối, anh mở mắt ra đáp một tiếng "Ừm~",  thanh âm như qua nhiều cung đường, mang theo một chút quyến rũ.

"Anh phát tình sao?" Soobin nói toạc ra.

Yeonjun vẫn ậm ừ, giọng nói khàn đặc, nghe có vẻ không bình thường, anh đang thủ dâm trên giường Soobin, anh thậm chí còn thấy ngớ ngẩn với hành động của mình, nhưng kỳ phát tình đến rồi, những việc này còn đáng để tâm sao.

Sống nhiều năm như vậy, anh đột nhiên cảm thấy hậu huyệt mình trống rỗng khó hiểu, anh muốn chạm vào nhưng lại cảm thấy xấu hổ, mãi đến khi quần lót của anh bị nước từ hậu huyệt thấm ướt, Yeonjun mới nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề.

"Đợi em." Soobin nói với anh.

Yeonjun vẫn nghĩ cậu đang dỗ dành anh: "Ừm... được."

Không biết đã bao lâu, Yeonjun vẫn không thể ngủ được. Anh cảm thấy như mình bị một đôi bàn tay to lớn đẩy xuống dưới nước, cả cơ thể đều ướt sũng.

Khi anh tỉnh lại, anh phải xóa sổ tất cả mọi dấu vết, nếu không sẽ bị Soobin phát hiện rằng anh đã làm bẩn ga trải giường.

Cho đến khi nghe một tiếng "cạch", là tiếng cửa phòng ngủ bị mở ra, Yeonjun vẫn chưa hiểu rõ tình hình, ánh mắt tập trung mới thấy rõ Soobin đang đứng ở cửa, Yeonjun chợt cảm thấy xấu hổ, anh bị cậu phát hiện rồi .

Sự xấu hổ này không kéo dài được bao lâu, giây tiếp theo anh đã rơi vào vòng tay ngập tràn mùi hương của chanh.

"Xin lỗi, lẽ ra em nên đoán trước được kỳ phát tình của anh." Soobin nói, hơi nóng lướt qua tai của Yeonjun.

"Cậu...sao lại trở về?" Yeonjun khó hiểu nhìn cậu.

Đoàn làm phim của Soobin đang ở ngay thành phố bên cạnh, khoảng cách không tính là gần, lái xe cũng cần mấy giờ mới có thể đến, cho nên nói Soobin thật sự nói được làm được, rạng sáng cậu liền tức tốc trở về.

"Em không thể để anh một mình vượt qua kỳ phát tình."

Yeonjun vẫn còn ngơ ngác, hai mắt mở to, sau đó được Soobin bế lên mang theo mùi chanh ấm áp trở lại giường của cậu.

Có lẽ là ánh mắt của Soobin quá nóng bỏng, Yeonjun lại đỏ mặt, anh che mặt, ánh mắt xuyên thấu qua khe hở ngón tay len lén nhìn về phía Soobin, cậu bây giờ đang nhìn chằm chằm vào phía dưới của anh.

Lúc này Yeonjun mới nhớ ra mình đang cởi quần, cúi đầu nhìn thì thấy quần đã tụt đến phân nửa, vẫn còn treo trên bắp chân của anh, mà áo lại quá ngắn để có thể che được phía dưới, tính khí dựng lên độ cong đẹp mắt, hạ thể sạch sẽ liền lộ ra trong tầm mắt.

Đây là lần đầu tiên Yeonjun thật sự cảm thấy xấu hổ, anh vốn là một Alpha cấp cao, nhưng hiện tại chỉ bị người khác nhìn chằm chằm cũng cảm thấy hoảng sợ, cảm giác không khác gì một Omega.

"Đừng nhìn...tôi" Yeonjun không nhận ra giọng mình có mang theo chút nức nở, lúc nói ra chính mình cũng có hơi kinh ngạc.

"Được, em không nhìn." Soobin như đang dỗ dành, chủ động nhắm hai mắt lại.

Yeonjun đưa tay ra, lúng túng nói: "Ôm tôi đi."

Soobin ngoan ngoãn ôm Yeonjun vào lòng, hương chanh mà cậu tiết ra vừa chua vừa ngọt, tươi mát dịu nhẹ, pheromone dọc theo lỗ chân lông xâm nhập vào cơ thể, khiến cơn đau của anh cũng dịu đi một phần.

Cử chỉ của Soobin rất dịu dàng, nhất cử nhất động đều vô cùng cẩn thận, cậu sợ làm đau người dưới thân, rồi lại không khống chế được ham muốn chiếm hữu của mình, muốn đem Yeonjun hoà vào làm một, vĩnh viễn giấu đi.

Thỉnh thoảng nhìn thấy Soobin lộ ra vẻ tàn nhẫn khiến Yeonjun có chút sửng sốt, có lẽ người trước mắt anh vốn dĩ là một con sói hoang.

Xế chiều ngày hôm sau Yeonjun tỉnh lại trong lòng của Soobin, trên người ngập tràn mùi hương chanh, cánh tay của cậu bị anh gối đến tê dại, Yeonjun ngượng ngùng chủ động xoa xoa cánh tay cho cậu.

"Khi nào cậu quay lại đoàn phim?" Yeonjun hỏi.

"Hai ngày nữa, em đã xin đạo diễn trong hai ngày này có thể quay trước những cảnh khác." Cánh tay Soobin vẫn chưa có cảm giác, cậu để yên cho Yeonjun xoa bóp cơ tay cho mình.

"Làm việc chăm chỉ vào đấy", Yeonjun dừng lại một chút, cúi đầu nói: "Khi nào có thời gian tôi sẽ đến thăm cậu."

Soobin không giấu được sự mong đợi trong ánh mắt: "Thật sao? Vậy thì em phải thể hiện thật tốt."

"Đồ giả tạo." Yeonjun đánh vào cánh tay của cậu, không hề dùng sức, giống như mèo cào vậy.

Yeonjun phát tình suốt ba ngày, Soobin cũng nằm trên giường với anh ba ngày, anh không thể không thừa nhận rằng ba ngày này thực sự rất thoải mái, làm tình bằng phía sau cũng không khó tiếp nhận đến vậy, kỳ thực còn rất sảng khoái.

Soobin cũng làm rất tốt, mỗi ngày đều khiến Yeonjun thỏa mãn rên rỉ, mùi trà đen cũng theo đó mà thay đổi, cơ thể anh như được ngâm với chanh, biến thành mùi vị của trà đen chanh.

Ba ngày sau Soobin lưu luyến rời đi, cậu luyến tiếc dùng sức nắm tay của anh, Yeonjun không còn cách nào khác phải từng chút một gỡ từng ngón tay của cậu ra, đẩy cậu ra ngoài cửa, nhìn giọt nước đọng trên khóe mắt của Soobin, anh lại thấy mình như đang chia cách một đôi uyên ương, chỉ có điều anh lại chính là một con trong đôi uyên ương đó.

Sau khi Soobin rời đi, Yeonjun liền quang minh chính đại dọn vào phòng của cậu, dù sau cậu cũng không ở nhà, trong căn phòng mà Soobin thường ngủ vẫn còn lưu lại mùi vị của cậu.

Yeonjun nghĩ, hai ngày sau sẽ đổi một cái giường lớn hơn, sau này sẽ ngủ chung với Soobin, lần này anh không cậy mạnh nữa, dù sao anh vẫn rất cần pheromone của cậu.

Anh cũng hoàn toàn quên béng câu nói sẽ đuổi Soobin ra ngoài, Yeonjun cảm thấy hiện tại trong nhà có thêm một người cũng không tệ lắm, với lại anh cũng không nỡ đuổi cậu đi.

Chỉ là bây giờ, Choi Soobin chỉ mới đi ra ngoài có mấy tiếng, trong lòng anh đã cảm thấy trống trải vô cùng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro