2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi gặp lại Yeonjun, đó đã là buổi trưa ngày hôm sau. Ánh nắng gay gắt chiếu vào cửa sổ, làm sáng cả tòa nhà, bầu trời trong xanh không một gợn mây, đúng là một ngày đẹp trời.

Yeonjun đang đứng ngoài cửa với đống hành lý trong tay, cậu đã thay bộ đồ đen tuyền hôm trước, trở lại phong cách phô trương và lòe loẹt thường ngày của mình. Áo sơ mi cổ chữ V khoét sâu vừa đủ để lộ ra phần xương sườn trước ngực, quần ngắn bên dưới không che được đôi chân trắng mịn. Dù thời tiết vẫn chưa ấm lên, còn một khoảng thời gian nữa mới đến mùa hè, nhưng Yeonjun vẫn táo bạo mặc như vậy, bỏ qua sự khắc nghiệt của thời tiết, để lộ đôi chân có màu hồng nhạt qua lớp da non nớt.

Chiếc vòng tay trên tay, cùng số lượng không ít khuyên trên tai không thiếu cái nào, theo động tác của cơ thể phát ra tiếng leng keng.

Có vẻ như vấn đề đã được giải quyết, tinh thần của Yeonjun cũng khá hơn, hoàn toàn không giống người đang mang thai. Hình ảnh khúm núm của ngày hôm qua dường như chưa từng tồn tại, bây giờ cậu lại trở thành Choi Yeonjun đầy nhiệt huyết và phô trương như thường ngày, nhưng rõ ràng có thể thấy cậu đang trong tình thế cần người giúp đỡ, thái độ trở nên mềm mỏng hơn, hai tay đặt trước ngực một cách kính cẩn, khóe miệng cũng nở một nụ cười.

"Thật làm phiền Soobin rồi, tôi có khá nhiều quần áo," Yeonjun nói, phía sau cậu là những thùng hành lý chất đống như thể mang cả gia tài đến đây, khiến Soobin không khỏi ngạc nhiên về số lượng quần áo của cậu, thậm chí cảm thấy ngôi biệt thự nhỏ của mình cũng không đủ chỗ chứa đồ cho cậu quý tử này.

Soobin đưa tay nhận lấy hành lý, ánh mắt không tự chủ liếc nhìn bụng của Yeonjun. Yeonjun dường như cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng ấy, mở miệng nói: "Mới nhô ra một chút thôi, không rõ lắm đâu."

Soobin nghe vậy gật đầu. Hắn hoàn toàn mù tịt về vấn đề này, càng không biết phải đối xử thế nào với một người đang mang thai, nhất là khi đứa trẻ trong bụng có thể đang mang dòng máu của hắn, hiện giờ hắn chỉ có sự tò mò và thăm dò, cố gắng làm tốt những việc cần làm.

Omega trong thời kỳ mang thai rất cần sự an ủi từ pheromone của Alpha. Ngay từ lúc bước vào, Yeonjun đã có thể ngửi thấy mùi hương thoang thoảng của rượu Gin trong không khí, mùi hương tươi mới như vừa được ủ xong, bao quanh cơ thể, làm dịu đi những lo âu. Đây là pheromone mà Soobin cố ý tỏa ra, biết rằng Yeonjun đang mang thai rất cần điều này.

Yeonjun chỉ sắp xếp hành lý một chút, lấy ra những vật dụng hàng ngày, rồi đặt phần còn lại vào một góc trống. Hiện tại, sức khỏe của cậu không được tốt lắm, nhưng ít nhất vẫn không ảnh hưởng đến cuộc sống sinh hoạt hằng ngày. Cậu xoa xoa lưng rồi ngồi xuống ghế sofa, không có vẻ ngượng ngùng, bắt chéo chân rồi tựa lưng vào ghế, bắt đầu tự mình nghịch điện thoại.

Soobin nhìn cậu hỏi: "Cậu còn đi làm không? Có cần xin nghỉ thai sản không?"

"Không cần, tôi là kẻ vô công rỗi nghề."

Câu trả lời thản nhiên khiến Soobin có chút lúng túng. Hắn biết rằng Yeonjun là người phóng khoáng, không gì có thể ràng buộc cậu, không nơi nào có thể chứa nổi cậu. Soobin không nói gì thêm, chỉ cúi đầu trầm tư.

Tối nay ngủ ở đâu mới là một vấn đề. Soobin đã tìm hiểu nhiều thông tin, trong thời kỳ mang thai, Omega nên ngủ cùng Alpha để được trấn an. Nhưng hai người dù sao cũng không phải là vợ chồng, Soobin thực sự không muốn tiếp xúc cơ thể với người khác, huống hồ mối quan hệ của hai người đầy sự bất ngờ và không chắc chắn, còn có đứa trẻ không rõ lai lịch trong bụng Yeonjun.

Hắn quyết định mang một tấm nệm vào phòng ngủ, định ngủ dưới sàn gần giường. Cảm giác nằm trên nệm cứng không thoải mái như nằm trên giường, khiến hắn có chút không quen.

Yeonjun cũng không khách sáo, lao thẳng lên giường, nằm xuống chiếc chăn trắng tinh, ngửi mùi hương còn sót lại của Soobin. Cậu vùi mình vào chăn như thể rơi vào vòng tay của Soobin, ấm áp và an toàn. Cậu cứ nằm im như vậy, không động đậy.

"Để tôi thay chăn mới cho cậu nhé," Soobin lo cậu chủ nhỏ bị ám ảnh sạch sẽ, muốn thay chăn mới cho cậu nhưng không ngờ trên giường lại phát ra tiếng từ chối nhỏ.

"Không cần, như thế này là được rồi."

Soobin không nói thêm gì, chỉ tiếp tục nằm trên nệm của mình. Hai người nằm yên lặng trong không gian tĩnh mịch, tưởng tượng về cuộc sống chung cưỡng ép sắp bắt đầu. Soobin cảm thấy khó xử nhưng vẫn cố gắng nhắm mắt cho đến khi trời sáng.
______

Sáng sớm, Soobin thức dậy, nhìn sang giường bên cạnh thấy Yeonjun đang ôm chăn, vẫn đang nhắm mắt ngủ say. Lông mi khẽ rủ xuống, khuôn mặt trắng mịn với đôi má hồng hồng, không thể phủ nhận rằng Yeonjun thực sự là một Omega xinh đẹp, chỉ là tính cách quá kiêu ngạo, khiến Soobin không thể chịu đựng nổi và cũng không muốn dính dáng đến cậu.

Tâm trạng Soobin hơi phức tạp, hôm nay hắn đến công ty rất sớm. Kang Taehyun đứng bên ngoài văn phòng, nhìn thấy hắn mà ngạc nhiên, thấy Soobin trông mệt mỏi, rõ ràng là không nghỉ ngơi tốt, lại càng ngạc nhiên hơn, "Cậu làm gì tối qua thế? Không phải đi chơi khuya đấy chứ? Sao trông mệt mỏi vậy?"

Soobin lườm hắn một cái: "Đừng nói nữa, ngủ dưới đất thực sự không thoải mái, tôi nghĩ mình nên mua thêm một cái giường đặt trong phòng."

"Thế còn giường của cậu đâu?"

"Để cho Choi Yeonjun ngủ rồi."

Chỉ cần ba chữ "Choi Yeonjun" đã đủ để làm Kang Taehyun hoảng sợ, huống hồ giọng điệu của Soobin còn tiết lộ rằng hai người hiện đang sống chung. Chẳng lẽ Yeonjun thực sự đã theo đuổi được Soobin? Soobin chẳng phải rất phản đối sao? Vậy mà miệng nói không nhưng cơ thể lại rất thành thật... Taehyun nghĩ vậy nhưng vẫn đáp lại: "Tôn trọng và chúc phúc."

Soobin thật muốn vỗ một cái lên trán Taehyun để hắn tỉnh ra, bất đắc dĩ nói: "Không phải là ở bên nhau, tôi cũng không thích cậu ta, chỉ là cậu ta dường như đang mang thai đứa con của tôi."

Kang Taehyun cảm thấy mình sắp phát điên rồi, thông tin đột ngột này phá vỡ sự bình thường trước đó, khiến hắn không kịp trở tay. Trong thời gian ngắn ngủi đã xảy ra bao nhiêu chuyện, đến mức còn có cả con rồi. Hắn giơ ngón tay cái lên biểu thị sự khâm phục, ánh mắt không mấy thiện cảm nhìn Soobin từ đầu đến chân.

"Thật lợi hại, thật lợi hại."

"Cậu đi đặt lịch hẹn xét nghiệm trước khi sinh đi." Soobin cuối cùng cũng nói ra quyết định của mình. Vài tuần nữa, khi bụng Yeonjun ổn định hơn, hắn sẽ đưa cậu ta đi làm xét nghiệm. Mọi chuyện vẫn chưa rõ ràng, hắn cũng không muốn vô duyên vô cớ đi nuôi con của người khác.

"Sợ đứa trẻ không phải của cậu à?"

"Tôi không nhớ rõ nữa, tốt hơn là đi kiểm tra. Nếu thực sự là con của tôi, tôi sẽ chịu trách nhiệm, cho cậu ta và đứa bé một lời giải thích."

Hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời vẫn xanh trong không một gợn mây, bắt đầu chấp nhận tình hình hiện tại, tâm trạng không tốt mà cũng không xấu.

______

Dường như có được sự bảo vệ từ pheromone, sức khỏe của Yeonjun cũng dần hồi phục, đôi môi nhợt nhạt đã có chút hồng hào, tinh thần phần lớn cũng đã hồi phục. Điều này khiến cậu không thể ở yên trong nhà, ban ngày chỉ có mình cậu trong căn phòng trống rỗng, cảm giác cô đơn không biết từ đâu ùa về khiến cậu có chút buồn, nói chuyện cũng không có ai đáp lại.

Choi Soobin thậm chí thỉnh thoảng còn phải tăng ca ở công ty, dẫn đến việc hai người ít gặp nhau hơn, chỉ có buổi tối cùng ngủ trong cùng một phòng nhưng trên hai chiếc giường khác nhau. Không loại trừ khả năng là do Soobin yêu công việc và không muốn về nhà, nhưng Yeonjun lại nghĩ rằng Soobin chỉ đơn giản là không muốn về nhà gặp cậu.

Yeonjun thực ra không bận tâm lắm, chỉ cần cậu có thể bình an sinh đứa con ra là được, những vấn đề khác cậu không quan tâm nhiều, dù sao Soobin cũng là nạn nhân của đêm đó, không thể dùng một đứa con để ràng buộc cả cuộc đời anh ta.

Cậu thực sự không thể chịu đựng thêm nữa nên hẹn gặp bạn bè cũ ra ngoài chơi một chút, trong phòng quá ngột ngạt, trái tim như bị đè nén liên tục, ngột ngạt không thể thở được, thà ra ngoài thư giãn còn hơn là nằm dài ở nhà.

Tình trạng của cậu hiện tại không thể uống rượu, Yeonjun tuy thèm nhưng cậu vẫn biết giới hạn của mình, nghĩ đến việc đi karaoke hoặc chơi bi-da để giết thời gian, dù sao cũng tốt hơn là nằm ở nhà một mình.

Nhưng thực sự quá nhạt nhẽo, không có chút kích thích nào. Trong phòng karaoke, đèn màu liên tục nhấp nháy, tiếng nhạc lớn và ồn ào. Cậu trước đây vốn đã quen với môi trường náo nhiệt thế này, nhưng bây giờ lại thấy khó chịu mà nhăn mặt lại.

Beomgyu ngồi cạnh vỗ vai cậu, miệng cười và đưa qua cho cậu một chai rượu, Yeonjun không nhận, chỉ xua tay từ chối.

"Không uống, tôi đang mang thai," cậu bình thản trả lời.

"Không thể nào... Anh, anh mang thai á! Anh là Omega à!"

"Tôi có nói với cậu rằng tôi không phải sao?"

"Không, không có."

Beomgyu gãi đầu ngượng ngùng, cúi đầu cười hì hì hai tiếng. Những người xung quanh chưa bao giờ nghĩ rằng Choi Yeonjun, người trông có vẻ tự do và phóng khoáng, lại là một Omega. Trong ấn tượng của họ, Omega nên là những người yếu đuối, nhẹ nhàng, nếu không thì cũng không giống như Choi Yeonjun. Có lẽ cậu ấy cũng chưa bao giờ coi mình là một Omega.

Một Omega mang thai khiến mọi người bắt đầu không biết phải đối xử như thế nào. Beomgyu thậm chí còn không dám chạm vào Yeonjun, miệng lẩm bẩm: "Nghe nói Omega mang thai đều rất mong manh, anh hai, anh vẫn nên về nhà đi, một lát để chồng anh đến đón, tôi sợ lắm." Nói xong, cậu ta lộ ra vẻ mặt đáng thương, rồi bị Yeonjun khẽ đấm một cú.

"Con người không dễ chết thế đâu. Còn nữa, chú ý lời nói của cậu, tôi độc thân."

Hai từ "độc thân" làm bùng lên sự tò mò của Beomgyu. Cậu ta bắt đầu quấn quanh Yeonjun không ngừng hỏi về cha của đứa bé. Cuối cùng, Yeonjun bực mình đáp lại: "Choi Soobin."

Điều này khiến Beomgyu hoàn toàn sững sờ, không nói nên lời. Cậu ta trợn to mắt, miệng cũng tự nhiên há ra, hắng giọng mấy lần mà không phát ra tiếng. Vài giây sau, cậu ta đột nhiên tỏ vẻ hiểu ra mọi chuyện, vỗ đùi, nói với vẻ mặt hết sức nghiêm túc:

"Dù chúng ta có bị từ chối cũng không nên cưỡng ép như vậy được, làm kẻ bám đuôi thì không có kết quả đâu."

"Không phải tôi. Đêm đó là sự cố ngoài ý muốn, tôi không ngờ đến, anh ấy cũng không rõ. Bây giờ tôi chỉ muốn lén sinh đứa bé mà không cho gia đình biết, sau đó sẽ đường ai nấy đi với Choi Soobin."

"Thật sự không phải vì anh quá yêu anh ta sao?"

"Không phải."

"Thật sự không phải sao?"

"Thật sự không phải." Yeonjun bị làm phiền đến phát cáu, nhưng vẫn bình tĩnh trả lời những thắc mắc của cậu ta. Cậu ngồi tựa vào góc sofa, lơ đãng, im lặng không muốn cử động, cậu không thể hòa nhập vào cuộc vui của bọn họ.

Cho đến khi nhận được cuộc gọi từ Choi Soobin.

"Cậu lại đi quậy phá ở đâu nữa rồi?" Giọng nói bên kia điện thoại bình thản nhưng lạnh lùng, mang theo một cảm giác u ám khiến Yeonjun lạnh gáy.

"Trong mắt Tổng giám đốc Choi thì tôi chỉ biết quậy phá thôi sao? Nhưng lần này anh đoán đúng rồi đấy, tôi đang đi quậy đây." Yeonjun giở giọng điệu trêu chọc.

"Cậu đang ở đâu?"

Chưa kịp nói hết câu, Yeonjun đã cúp máy, gửi cho hắn một cái địa chỉ rồi tắt điện thoại. Cậu cảm thấy khó chịu khi bị kiểm soát từ đầu đến chân, cảm giác như lại có thêm một người cha, thật không dễ chịu chút nào.

Từ khoảnh khắc Choi Soobin bước vào cửa, ánh mắt của đám đông liền dồn về phía bóng dáng cao lớn dưới ánh đèn. Nhìn kỹ một chút, đó là khuôn mặt quen thuộc, người mà thời gian gần đây anh cả Yeonjun đã theo đuổi. Mọi người đều nhận ra và ngầm hiểu, liếc mắt nhìn nhau, không khí nhất thời rơi vào im lặng.

Yeonjun thấy vậy liền đi ra ngoài, định cùng Soobin rời đi. Nhưng sau lưng lại nghe thấy tiếng của một đàn em hỏi:

"Đây là người yêu của anh Yeonjun sao? Lâu rồi không gặp, hóa ra là đi hẹn hò à." Nói xong lại có một giọng nói khác vang lên: "Anh Yeonjun đã theo đuổi được người trong mộng rồi à?"

Tiếng ồn làm Yeonjun đau đầu. Cậu xoa xoa thái dương, không muốn giải thích thêm, khuôn mặt xinh đẹp nhăn lại. Cậu chỉ quăng lại một câu: "Ừ, theo đuổi được rồi," rồi tự nhiên nắm tay Choi Soobin bên cạnh bước ra ngoài, không quan tâm đến phản ứng của mọi người phía sau, cũng không quan tâm đến sự cứng nhắc của Choi Soobin trong tay mình.

Soobin trông có vẻ không muốn cùng cậu diễn trò này, chưa đi được vài bước đã mạnh mẽ rút tay ra. Hắn cau mày, trông không vui vẻ gì, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh lên tiếng:

"Tôi biết cậu trước đây như thế nào, nhưng tôi hy vọng cậu nhớ rằng bây giờ cậu là một người mang thai. Đừng có đi quậy phá với bọn họ nữa, chú ý sức khỏe một chút. Cậu không quan tâm đến bản thân mình thì cũng phải quan tâm đến đứa bé trong bụng đi."

"Anh trông có vẻ quan tâm đến đứa bé này hơn cả tôi nhỉ."

"Nếu đó là con của tôi, tôi sẽ còn quan tâm hơn cả cậu."

Yeonjun bĩu môi, tâm trạng không vui. Cậu rất muốn bỏ đi ngay lập tức, nhưng rồi lại bình tĩnh theo Soobin lên xe. Mối quan hệ vốn đã căng thẳng càng thêm khó xử, cả hai không ai muốn mở lời. Điều này làm Yeonjun nghĩ đến việc lập một hợp đồng, không ai can thiệp đến cuộc sống của ai, nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn thôi, vì cậu không thể đoán được hậu quả của mọi chuyện. Cho đến khi về đến nhà, cảm giác tức giận vẫn chưa lắng xuống.

Cậu nhìn Choi Soobin với khuôn mặt u ám, càng nghĩ càng tức, cuối cùng liền chui vào chăn, trong lòng không ngừng tự nhủ không thèm để ý đến Choi Soobin nữa. Cậu biết Soobin luôn coi thường mình, trước kia là vậy, bây giờ cũng vậy. Cậu quay lưng lại, chỉ để lại một bóng lưng nhỏ nhắn nhưng đầy cố chấp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro