lần đầu.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


những tiếng du dương êm dịu của âm nhạc được phát ra từ những chiếc loa đồng thời park sunghoon cũng bắt đầu sải bước trên sàn trượt băng. người con trai ấy di chuyển cơ thể một cách hòa nhã, nhẹ nhàng những cũng rất chắc chắn trong mỗi lần di chuyển của anh, từng giai điệu của bài hát dường như khớp với cơ thể và nhịp điệu. park sunghoon đã là một người trượt băng thành thạo từ khi mà anh có thể nhớ và anh ấy vừa được luyện tập xong những động tác mới mà người huấn luyện viên vừa bắt cậu học.

"em tuyệt lắm đấy sunghoon!" người huấn luyện di chuyển gần đến cậu và khen ngợi những động tác uyển chuyển trên sân băng của cậu.

"thầy nghĩ động tác của em cần được chắc chắn hơn ở đoạn này." người huấn luyện viên nói rồi chỉ tay vào đoạn mà sunghoon cần điều chỉnh.

"nhưng để mà nói, em thực sự rất tuyệt vời đấy. ở đây không còn bài luyện tập nào cả, em có thể nghỉ tầm khoảng ba mươi phút và thầy sẽ ở phòng bên cạnh để lau lưỡi giày trượt nếu em cần nhé." huấn luyện viên nói rồi để cậu ở lại đó.

park sunghoon quyết định ở lại sân và luyện tập những trục trặc và thiếu sót của mình. trong khi luyện tập park sunghoon nghe thấy một tiếng động lớn phát ra từ phòng thay đồ nam.

"ugh sao bọn tập khúc gôn cầu lúc nào cũng ầm ĩ thế nhỉ?" sunghoon khó chịu nghĩ về nó rồi cố gắng tập trung trở lại đường trượt của mình, nhưng đám nam sinh khúc gôn cầu lại trượt về phía lối ra.

park sunghoon chờ họ đi ra với tư thế chống nạnh khó chịu và cậu ấy tiếp tục luyện tập hết mười lăm phút còn lại. xong việc park sunghoon rời khỏi sân trượt lạnh lẽo rồi đến phòng nghỉ thay quần áo thoải mái hơn, chào tạm biệt với người huẩn luyện viên của mình để trở về kí túc xá.

vào thứ tư khi sunghoon đến sân tập luyện anh thường phải chờ đội khúc gôn cầu luyện tập xong vì sân chính là để cho sunghoon trượt băng trên đó. thật may mắn cho sunghoon là đội khúc gôn cầu đã gần kết thúc nên park sunghoon cần chờ họ thêm một lúc.

ngay khi họ bước ra ngoài, sunghoon nhanh chóng bước vã, anh thực hiện vài vòng trượt dài để làm ấm cơ thể và sau đó thực sự tập trung vào động tác của mình. khoảng hai mươi phút sau, đội khúc gôn cầu cũng rục rịch nhanh chóng bước ra khỏi phòng thay đồ và đi nhanh tới cửa ra về.

khi sân trượt trở nên yên lặng lần nữa, sunghoon nhờ người huấn luyện viên bắt đầu mở nhạc lên và nhanh chóng tập luyện với nó. mọi chuyện vẫn diễn ra như thường lệ nhưng đến khoảng nửa bài park sunghoon có cảm giác bị nhìn chằm chằm nhưng anh quyết định lờ đi cảm giác đó và tập trung vào trượt băng.

cơ thể anh ấy dừng lại ở tư thế kết thúc, park sunghoon lướt ánh mắt của mình qua những dãy ghế và quả nhiên vẫn còn một cậu bé ngồi ở hàng thứ ba vẫn đang nhìn cậu. park sunghoon cố tình phớt lờ cậu bé ấy,vì tâm trạng của sunghoon cũng chẳng muốn đến và giao tiếp với mọi người và anhnhanh chóng tập trung lại sân để luyện tập.

sunghoon thực sự cảm thấy bất an khi để ý thấy cậu bé trước đó vẫn ngồi ở chỗ mà sunghoon đã lướt qua trước đó. park sunghoon cảm thấy không còn hứng để luyện tập nên anh đã di chuyển qua vài động tác rồi bước ra khỏi sân băng thật nhanh để có thể ra về, khi đi về phía thay đồ thật may mắn là không có một ai đi theo vậy nên anh có thể yên tâm ra về.

đó là điều luôn luôn xảy ra, những con người nhìn chằm chằm cậu.

park sunghoon thực sự yêu thích ngày thứ sáu.

vì ngày hôm đó trong sân băng chỉ có mình cậu đồng nghĩa với hôm đó đội khúc gôn cầu không luyện tập nên cậu ấy là chủ nhân của sân băng hơn nữa là nó thực sự yên tĩnh. hơn nữa anh cũng không có gì phải làm vào ngày hôm sau vì là cuối tuần nên sunghoon quyết định ở lại sân trượt lâu hơn thường lệ. thậm chí park sunghoon còn muốn rằng mình sẽ luyện tập với âm thanh du dương của âm nhạc đến mức chảy máu, cậu muốn máu hòa quyện với những vũ đạo trên sân băng rồi vui vẻ nhảy vài vòng trên sân trượt. sau khi anh ấy đã hoàn thành xong mọi thứ thường thì sunghoon quyết định sẽ giúp những giáo viên trượt băng sắp xếp lại giày thật cẩn thận cho những học sinh mới vào ngày hôm sau.

"ah sunghoon, em đây rồi! thầy có một vài tin muốn báo cho em đây. " sunghoon khẽ nhíu mày lẩm bẩm trong đầu mong rằng không phải chuyện gì xấu.

"thứ sáu tuần chúng ta sẽ có một cậu bé đến và lau giày trượt hộ thầy. thầy nghe nói rằng cậu bé ấy là một thành viên trong đội khúc gôn cầu vậy nên cậu ấy sẽ không gặp vấn đề với những lưỡi dao nhưng chúng ta vẫn nên hướng dẫn cậu bé ấy đề phòng những vấn đề không đáng có." cái gì? một cậu bé đến từ đội khúc gôn cầu? suy nghĩ đến việc phải ở cùng phòng với một thành viên từ cái đội khúc gôn cầu ồn ào, đáng ghét và quá huyên thuyên khiến đầu óc cậu ấy trở nên nặng nề hơn.

sẽ không có cách nào giúp anh trốn thoát khỏi nó được.

park sunghoon đã nghĩ về những điều huấn luyện viên của mình nói trên suốt quãng đường về nhà.

sunghoon không thể dừng dòng suy nghĩ trên đường đi và cậu ấy cứ tiếp tục đi của mình về cậu bé đó,một người đến từ đội khúc gôn cầu. có lẽ là mọi chuyện sẽ ổn thôi, phải không? những dòng suy nghĩ đó tốn ba mươi phút và cậu ấy sẽ quay lại kí túc xá nhanh nhất có thể.

mọi thứ sẽ ổn thôi, có lẽ.

cuối cùng ngày đấy cũng đến, sunghoon cảm thấy rất lo lắng. anh mong mình có thể hòa hợp được với cậu trai đó để họ có thể làm những điều mình cần làm mà không gặp trở ngại từ đối phương. sau khi luyện tập xong sunghoon nhanh chóng đến phòng thay đồ rồi đi ra thật nhanh bởi vì sự xuất hiện của một người nữa khiến anh thấy xấu hổ và sunghoon cũng không muốn đối mặt với những việc đó.

may mắn thay, căn phòng thay đồ trống rỗng, vì vậy anh bắt đầu chuẩn bị mọi thứ mà anh hoặc họ cần để làm sạch giày trượt mà mọi người sẽ sử dụng vào ngày hôm sau. thứ bảy luôn có rất nhiều người thuê giày trượt chỉ để vui chơi, từ bạn bè đến gia đình, và mọi thứ đều phải sẵn sàng trên kệ.

khi sunghoon gần hoàn thành xong mọi thứ anh nghe thấy tiếng gõ cửa của ai đó báo hiệu cho sự hiện diện của họ. sunghoon mở cửa và đập vào mắt cậu là mái tóc nâu của một cậu bé có dáng người thấp hơn so với cậu nhiều.

quái lạ.

đây là cậu bạn đã nhìn cậu chằm chằm vào hôm tập luyện hôm đó đây mà. tại sao cái thế giới này tròn đến vậy nhỉ? sunghoon vẫn miễn cưỡng gật đầu để cậu vào trong để trò chuyện.

"tớ là jake, đến từ đội khúc gôn cầu." cậu bé nhỏ hơn bắt đầu giới thiệu bản thân và chờ đợi sunghoon mở lời.

"tớ là sunghoon, một vận động viên trượt băng" hẳn là vận động viên trượt băng?điều đó khiến anh ấy trông rất tự hào về bản thân trong khi thực tế anh ấy đang hy vọng Jake có ý kiến ​​​​hay về anh ấy. sunghoon buộc phải tập trung hơn vào cuộc trò chuyện trước khi mọi chuyện trở nên rối tung.

"tớ đã biết cậu là một vận động viên khúc gôn cầu và cậu đã nói rằng mình biết xử lí những lưỡi dao như nào nhưng điều quan trọng nhất trong khi trượt băng là làm nó trở nên nhỏ hơn và sắc bén hơn mọi thứ, vậy nên tớ sẽ chỉ cho cậu làm sao để làm mọi thứ." jake lắng nghe và quan sát những điều mà sunghoon giải thích rõ ràng nhất cho cậu, làm thế nào để lau những lưỡi dao mà không bị đứt tay.

"nào bây giờ cậu thử xem!" và sunghoon đưa cho jake chiếc giày trượt còn lại trong đôi giày mà anh đang làm. Khi jake bắt đầu làm những gì anh vừa giải thích xong, sunghoon dành chút thời gian để phân tích nét mặt của cậu.

khi nhìn từ xa, anh không nhìn rõ dung mạo của thiếu niên này, nhưng bây giờ đứng trước mặt của anh nếu nhìn từ xa chắc chắn phải hơn hai mươi mét. Mái tóc của cậu ấy được chải chuốt kỹ lưỡng, đôi mắt cậu ấy tập trung vào những gì trước mặt (cũng giống như khi cậu ấy xem sunghoon trượt băng) và cậu ấy có một đôi môi hồng hào hơn anh nghĩ.

có lẽ là làm việc chung với cậu ấy cũng chẳng khó khăn lắm đâu.

"ui!" trong khi sunghoon đang phân tâm nhìn cậu thiếu niên trước mặt, phân tích từng đường nét khuôn mặt của cậu, anh ấy đã không quan tâm rằng jake đã vô tình bị xước một vết nhỏ trên ngón tay khi đang lau giày.

"chuyện như này thỉnh thoảng mới xảy ra vậy nên tớ đã chuẩn bị những miếng băng gâu ở đây. nhưng tớ đã nói rằng cậu đừng nên để chuyện này xảy ra mà.." sunghoon lẩm bẩm trong khi đang băng bó lại những ngón tay cho jake.

"xin lỗi tớ bị..mất tập trung một chút."thật may mắn vì cuối cùng thì jake đã không còn làm mình bị thương nữa và cậu ấy bước ra ngoài chỉ với một lời nhắc nhở phải cẩn thận khi dọn dẹp. cậu vẫy tay tạm biệt sunghoon rồi rời đi.

"ugh, tôi cảm thấy thật ngốc khi để bị cắt vào tay mình như vậy." nói thật thì jake không quan tâm về ngón tay của mình bị làm sao cho lắm nhưng điều quan trọng ở đây là ấn tượng đầu tiên của cậu với sunghoon. sẽ thế nào nếu như có một chàng trai bị làm mình bị thương vào ngày đầu tiên "đi làm" bởi vì cậu sẽ bị xao nhoãng bởi chàng trai cố nhìn mình khi anh tập trung chỉ đạo?

thứ sáu tuần tới lại đến và sunghoon đã kết thúc việc tập luyện của mình sớm hơn mọi khi, vì vào ngày chủ nhật anh cần phải hoàn thiện vũ đạo trượt băng của mình trong bài hát mà anh đã luyện tập từ lâu. sunghoon rất tập trung vào việc luyện tập anh đã thực sự quên rằng hôm nay huấn luyện viên của mình không có ở đây thay vào đó là jake. và bây giờ anh  không quan tâm đến sự hiện diện của jake nhưng thông thường anh sẽ hỏi người huấn luyện viên của mình nhiều câu hỏi trong khi lau những đôi giày trượt.

"tại sao cậu về muộn thế?" jake hỏi với ánh mắt cún con dò hỏi.

"tớ xin lỗi, tớ cần phải luyện tập tốt cho buổi biểu diễn hôm chủ nhật." sunghoon trả lời với một chút gượng gạo.

"cậu sẽ thi đấu vào tuần này á?" jake nói với cái nhướng máy bất ngờ.

"ừ, ở sân trượt trong thị trấn cách đây năm phút tớ hi vọng bản thận sẽ ổn." jake trấn an sunghoon và cố gắng động viên anh ấy sau đó lại lui cui lau giày trượt và đương nhiên là không thể bị thương thêm một lần nữa.

hiện tại bây giờ là 8 giờ tối, và hiện tại jake và sunghoon đã hoàn thành xong mọi công việc riêng của họ và bây giờ họ đang ngồi ở ghế trong phòng chờ và uống nước trước khi họ trở lại kí túc xá của mình.

"vậy.. cậu sẽ biểu diễn trên nền nhạc đó vào chủ nhật tuần này đúng chứ?" sunghoon nhìn jake với vẻ khó hiểu.

"ý cậu là gì 'nền nhạc đó'?"

"cái mà cậu đã luyện tập gần đây này, cái bài mà giai điệu chậm." sunghoon mở to mắt dần dần nhớ ra rằng trước đây jake đã từng xem mình tập luyện.

"đúng vậy, chính nó." sunghoon nói trong khi lo lắng rồi luồn ngón tay vào tóc để giảm căng thẳng.

"vậy cậu nghĩ vũ điệu đó như thế nào?" sunghoon hỏi như mong muốn nhận được những lời đánh giá từ jake.

"ừm từ lần đầu tiên tớ thấy cậu, cậu thật tuyệt vời vậy nên tớ nghĩ rằng nó thật sự khác với những gì tớ đã thấy trước đây." một nụ cười nhỏ nở trên khuôn mặt sunghoon, anh thực sự hài lòng sau khi nghe những lời tốt đẹp mà jake dành cho anh.

"cảm ơn cậu nhé jake."


bây giờ là sáng chủ nhật chính xác hơn là sáu giờ sáng và sunghoon đang thưởng thức một bữa sáng nhẹ giúp bản thân không cảm thấy đói cũng như ngất xỉu trên sân trượt. sau khi ăn xong bữa sáng của mình,  sunghoon nhanh chóng bỏ bát đĩa bẩn vào trong bồn rửa (anh tự nhắc bản thân rằng chúng sẽ được rửa một lát sau chắn chắn vậy.) và rời đi tắm.

park sunghoon buộc phải có mặt ở ngoài sân lúc bảy giờ kém mười lăm, người huấn luyện viên của cậu ấy rất tốt bụng đã đưa anh ấy đến sân nơi sắp diễn ra cuộc thi và anh phải đến đúng giờ trước khi cuộc thi thi bắt đầu.

nhưng sunghoon không phải là người giỏi nhất trong khoản có mặt đúng giờ, và anh thật may mắn khi những người huấn luyện viên không giận anh vì đến muộn mười phút. (sau đó anh giải thích rằng họ có thể gặp nhau lúc bảy giờ, nhưng mọi người biết Sunghoon sẽ đến muộn vậy nên họ đã đến sớm hơn.)

Khi anh đến nơi diễn ra cuộc thi, đã có một số vận động viên trượt băng khởi động ở bên cạnh trong khi huấn luyện viên của họ liên tục đưa ra lời khuyên cho họ. sunghoon cũng tham gia cùng họ và bắt đầu làm nóng đôi chân của mình bằng cách thực hiện các động tác giãn cơ mà anh luôn làm trước khi thi đấu.

một vài phút trước khi buổi biểu diễn bắt đầu sunghoon đã nhìn quanh toàn sự kiện và anh đã nhìn thấy rất nhiều người ở đây, lấp đầy những chỗ ghế trống. những người đến đây hầu như chỉ để xem park sunghoon trượt băng. chỉ vài giây sau người quản lí xuất hiện và thông báo anh là sẽ người biểu diễn thứ hai.

Khi đến lượt của mình,sunghoon nhìn lên huấn luyện viên lần cuối, người đã giơ ngón tay cái lên và đợi tên anh được xướng lên. Khi nghe thấy tên của mình, sunghoon đã đi lên sân băng và di chuyển vòng quanh vẫy tay chào khán giả, trong lòng có một cảm giác bất an kỳ lạ tuy nhiên sunghoon gạt nó sang một bên và vào tư thế bắt đầu.

anh di chuyển trên sân băng mượt mà giống như đã luyện tập suốt tháng qua và màn trình diễn không thể tuyệt vời hơn. anh cảm thấy như mọi thứ đều vận hành đúng và cuối cùng sunghoon rất tự hào về những gì mình đã làm. để thúc đẩy nó nhiều hơn nữa, park sunghoon đã nhận được sự hoan nghênh và tán thưởng nồng nhiệt khi bài hát kết thúc.

park sunghoon đã cố gắng giữ sự bình tĩnh của mình đến lúc anh ấy rời khỏi sân băng nơi anh thực sự bùng nổ với tràng tuyên dương của những người giáo viên và huấn luyện viên.

"sunghoon-ah, có người vừa đến tìm em, thầy nghĩ có vẻ là bạn của em." sunghoon dõi theo ngón tay của huấn luyện viên đến khu vực khán giả chỉ có một chàng trai đang đứng, jake.

"đúng rồi ạ, đó là jake người đã giúp em mang giày trượt, thầy không nhớ sao?" huấn luyện viên nhìn lại và gật đầu với sunghoon.

"vậy thầy sẽ quay lại đây và em có thể làm bất cứ điều gì em muốn cho đến lúc trao giải" sunghoon mở máy chơi game của mình lên và bắt đầu chơi những trò chơi đôi khi ngẩng lên xem những màn trình diễn khác.

sớm hơn bao giờ hết, thời gian trao giải đã đến và đúng như những gì sunghoon đã làm việc chăm chỉ, anh đã giành được vị trí thứ nhất. tất cả những lần tập luyện đến mắt cá chân gần như bị bong gân, những vết bầm tím ở chân và mọi cơn chuột rút mà anh phải vượt qua đều đã đưa park sunghoon đến vạch đích.

sunghoon gần như đã rơi nước mắt khi anh đang đứng ở vị trí cao nhất của bục vinh dự nhưng đã kiềm chế lại vì lên ảnh sẽ rất tệ.

sau khi mọi việc đã xong, park sunghoon lao ra khỏi sân trượt với niềm vui sướng đến mức suýt đụng trúng vào Jake, người đang đợi anh ấy ở bên ngoài.

"xin lỗi- ồ chào jake!" jake vẫy tay chào anh theo kiểu có phần trẻ con.

"tớ đã đến để xem cậu thi đấu bởi vì tớ có một chút thời gian ngày hôm nay nên tớ đã được gợi ý đi xem sự kiện này. mà theo dõi cậu biểu diễn cũng không phải là ý tưởng tồi đâu và cậu rất tuyệt vời! chúc mừng nhà vô địch giải nhất!" sunghoon lịch sự cúi đầu.

"cảm ơn cậu nhiều lắm. quả thực tớ cũng rất mừng vì được giải nhất đó." sunghoon có thể cảm nhận được cái nóng quanh má của anh và trái ngược lại với cái lạnh xung quanh sân băng, dấu hiệu cho thấy sự bối rối của sunghoon.

ngay lúc đó, huấn luyện viên của sunghoon đã đến.

"chào huấn luyện viên choi!" họ nói cùng một lúc.

"sunghoon, thầy nghĩ chúng ta nên đi ăn trưa, hôm nay thầy sẽ đãi em món thịt bò ngon nhất seoul!" mắt sunghoon sáng lên khi nhắc đến thịt bò và quay lại chào tạm biệt với jake.

"chà, tớ sẽ đi bây giờ nhưng thật vui khi cậu đến xem tớ biểu diễn."

"đó là niềm vui của tớ đó, sunghoon à." và sau đó jake vẫy tay chào tạm biệt sunghoon và trở về nhà.

 khi lên xe của huấn luyện viên, sunghoon quyết định phớt lờ một sự thật rằng vé tham dự cuộc thi đó phải được mua ít nhất một ngày trước ngày sự kiện diễn ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro