mãi mãi.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


lại thêm một ngày thứ sáu bình yên nữa, sunghoon quyết định rằng mình sẽ dành toàn bộ tâm trí cho trượt băng như thường lệ.

"sunghoon này, có phiền nếu tớ hỏi cậu cái này không?" sunghoon lắc đầu sau đó jake nói "lần trước tớ có thấy cậu trượt băng và lúc đó cậu thực hiện những động tác xoay và nhảy liên tục..cậu không cảm thấy chóng mặt à?" sunghoon nở một nụ cười với câu hỏi ngây ngô của jake.

"không hề, trước đó tớ đã luyện tập với chúng nhiều rồi nên bây giờ khi thực hiện nó lại nó gần như không ảnh hưởng gì với tớ đâu." sunghoon thường bị hỏi những câu hỏi như vậy rất nhiều; và đôi khi anh thường cảm thấy khó chịu khi mọi người luôn hỏi những điều giống nhau nhưng sunghoon vẫn trả lời với một biểu cảm hoàn hảo che đậy sự khó chịu của anh.

tuy nhiên vào lần này, khi nhìn thấy chàng trai trước mặt hỏi mình câu hỏi mà mọi người đã hỏi cả nghìn lần trước đó, sunghoon lại cảm thấy mến mộ hơn là đáng ghét. cậu trông giống như một chú cún con cùng với đôi mắt to sáng ngời như thể đang muốn biết bí mật đằng sau những cú xoay của . sunghoon đã thích nó.

"whoa cậu may mắn thật đấy. tớ thường bị chóng mặt chỉ vì chạy zig-zag và cậu thì cứ quay tròn như một chiếc beyblade trong mỗi màn trình diễn của mình." jake bây giờ đang bĩu môi và sunghoon không thể làm gì khác ngoài việc bật cười trước nét mặt của cậu ấy.

vào một ngày thứ tư đặc biệt yên tĩnh, sunghoon đến sân lần này như để giải trí hơn là tập luyện nên anh ấy đang xem buổi tập khúc côn cầu diễn ra ngay trước mặt mình. và tất nhiên jake cũng có mặt ở đó và anh dường như nhận ra sự hiện diện của sunghoon muộn hơn anh ấy mong đợi một chút nhưng thật đáng để chờ và nhìn cậu ấy điều chỉnh tư thế và vẫy tay với sunghoon một cách ngại ngùng.

chẳng bao lâu sunghoon đã đến gần rìa sân trượt và đợi jake đi ngang qua. chưa đầy một phút, jake đã tìm được cơ hội và dừng lại trước mặt anh.

"cậu có muốn nói chuyện với tớ không? tớ có vài điều muốn nói." sunghoon gật đầu.

"đúng rồi! cậu có muốn ở lại thêm một chút sau buổi tập không? tất nhiên là nếu cậu không mệt và thử trượt băng với tớ một lúc? tớ nghĩ sẽ rất vui nếu cậu sử dụng đôi giày trượt trông như giày lười đó." jake há hốc miệng trước câu hỏi của sunghoon.

"chúng không phải giày lười! và nhân tiện, tớ đồng ý tớ có thể dừng lại một lúc sau khi tập luyện." sunghoon định trả lời lại nhưng bị một giọng nói của jake cắt ngang.

"jake! quay lại đây!" jake giơ ngón cái lên với huấn luyện viên của mình và quay sang Sunghoon lần cuối.

"xin lỗi, tớ phải đi đây. hẹn cậu sau nhé!" và sau đó jake phóng nhanh trở lại bên đồng đội của mình. sunghoon ngồi xuống lấy điện thoại ra để giết thời gian trong khi đợi buổi tập của jake kết thúc.

một lúc sau, sunghoon cảm thấy có ai đó chạm vào vai mình và quay đầu lại xem đó là ai.

"cậu quá tập trung vào điện thoại đến nỗi không nhận thấy tớ đã luyện tập xong đấy. qua đây!" sunghoon ngay lập tức đứng dậy và lon ton chạy qua jake để đi giày trượt trong khi jake bắt đầu trượt trên sân băng.

sunghoon buộc dây giày và tháo miếng bảo vệ lưỡi dao trước khi đi lên sân băng.

"cứ xem đây là lý do đầu tiên tại sao giày trượt của cậu lại là giày lười đi. nếu tớ không sử dụng miếng bảo vệ lưỡi đó thì giày trượt của tớ sẽ bị hỏng mất. kiểu như là, xong rồi." jake mở to mắt.

"ừ nhưng tớ cá là cậu sẽ không thể trượt nhanh trong 'đôi giày lười' của tớ." sunghoon chấp nhận thử thách của jake.

"có vẻ như cậu sẽ không thể đi xa được như thế." sunghoon tự tin rằng mình sẽ đánh bại jake trong cuộc thi trên sân băng này. anh ấy đã luyện tập trong nhiều năm để cải thiện kĩ năng nhảy và xoay sao sao cho thành thạo hơn.

"ba, hai, một, bắt đầu!" cả hai đều bắt đầu di chuyển nhưng thật kỳ lạ (ít nhất là theo sunghoon nghĩ vậy.) jake ngay lập tức tăng tốc và chỉ trong chưa đầy vài giây cậu đã ở phía bên kia sân trượt. khi sunghoon đến đó, anh ấy đột ngột dừng lại, tạo ra một đám mây băng lớn bằng vũ điệu của mình.

"sao? sao cậu đi nhanh thế." jake cười lớn.

"tớ đã được dạy về điều đó ngay khi tớ bắt đầu chơi khúc côn cầu, thì đó là cách đi nhanh trên băng. dù cậu có đúng kỹ thuật đến đâu, tư thế của cậu cũng vậy. cậu chỉ cần chạy." sunghoon đoán rằng anh ấy có thể bị đánh bại ở một điều gì đó.

"được rồi, thời gian của cậu đã hết bây giờ, tớ bắt đầu thể hiện môn thể thao của mình." sunghoon ngay lập tức bắt đầu trượt băng để tăng tốc và thực hiện một cú nhảy. anh ấy làm một biểu cảm hài hước khác với jake trước khi bắt đầu quay lưng lại với chính mình. sau khi trình bày xong, anh ấy quay lại vị trí trên lan can nơi jake đang tựa vào.

"thế nào?" sunghoon đang sử dụng giọng điệu giả tạo của mình và jake cảm thấy khá thích thú về điều đó.

"sao cũng được nhưng hãy xem liệu cậu có thể theo kịp tớ không? hoàng tử băng ơi?" hoàng tử băng? sunghoon bật cười trước biệt danh mà jake vừa đặt ra cho mình. có lẽ sunghoon nên làm quen với nó.

cuối tuần trôi qua nhanh chóng, hôm nay lại là thứ hai. sunghoon đã mong chờ việc luyện tập của mình cả ngày bởi đó chính là thú vui duy nhất của cả ngày hôm đấy.

hôm nay anh có vẻ vội vàng hơn mọi ngày vì sunghoon đã đến sân sớm hơn mười phút. làm như vậy anh sẽ có dịp chứng kiến ​​​​sự kết thúc buổi tập của đội khúc côn cầu.

có vẻ như họ đang chơi một trận đấu với những thành viên trong đội nhưng họ vẫn toát ra vẻ nồng nhiệt như thể thi đấu thật trong thế vận hội. đột nhiên, sunghoon nhớ ra jake cũng ở trong đội khúc côn cầu.

anh bắt đầu tìm kiếm cậu dùng mắt quét nhanh toàn bộ sân trượt. khi anh ấy tìm thấy cậu, jake cũng đang nhìn anh. sunghoon gật đầu chào cậu và jake đáp lại bằng cách vẫy tay không cầm gậy và vẻ mặt cún con của mình. tuy nhiên, đó là khoảnh khắc duy nhất sẽ làm cho bản thân bị phân tâm, cậu nhanh chóng tập trung trở lại vào trò chơi.

lần chạm mặt tiếp theo của họ sẽ diễn ra sau đó khi các cầu thủ khúc côn cầu bắt đầu bước ra khỏi phòng thay đồ từng chút một, vẫy tay chào huấn luyện viên của họ và đôi khi là cả sunghoon nữa.

jake bước ra cuối cùng nhưng thay vì quay về nhà cậu lại leo lên hàng ghế thứ ba của khán đài và ngồi xuống. sunghoon trượt đến gần mép của sân băng hơn và jake mặt đối mặt với anh.

"jake! cậu chưa về nhà à?" jake lắc đầu và nắm tay sunghoon đang đặt trên miếng chắn sân băng. sunghoon cảm thấy mặt mình đỏ hơn.

"tớ không thể ở lại xem cậu luyện tập à?" sunghoon nhẹ nhàng gật đầu và di chuyển quanh sân sưởi ấm cơ thể trong khi tâm trạng của anh tràn ngập niềm vui.


khi sunghoon bắt đầu khởi động, nhanh chóng thực hiện các thao tác nâng cao hơn trong lúc luyện tập. mỗi lần khi anh trượt gần quanh jake, mắt của jake ngày càng to hơn trong sự ngưỡng mộ từ những bước trượt uyển chuyển đó.

cậu không biết rằng bức tường bao quanh trái tim của sunghoon- bức tường mà chính sunghoon đã luyện tập xây dựng cho bản thân anh tránh tiếp xúc gắn bó với mọi người, tránh ảo tưởng đồng thời tránh làm con tim bị đau đang dần tan chảy mỗi khi ánh mắt của anh với jake đối mặt với nhau. đôi mắt cún con ấy như sáng rực lên đó như là ánh đèn của sân băng mà anh khao khát có được.

jake đã mang lại hơi ấm của mình vào thế giới lạnh lẽo heo hút của sunghoon và dù sunghoon biết điều đó nguy hiểm nhưng anh không thể cưỡng lại việc mình ngày càng đắm chìm trong nó.

lại là một buổi thứ sáu bình yên khác với jake và sunghoon, cả hai đang dọn dẹp trong yên tĩnh lặng lẽ tận hưởng sự có mặt của đối phương. tuy nhiên, sự yên tĩnh ấy bị gián đoạn bởi sunghoon, người đang có một ý tưởng.

"jake, có muốn thi đấu với tớ không? ai làm sạch đôi giày trượt nhanh nhất sẽ thắng được mười đô, thế nào?" anh nở nụ cười vui vẻ thỏa mãn trên mặt, điều đó có nghĩa rằng sunghoon đang ủ mưu cho kế hoạch xấu xa của mình.

"tớ đồng ý nhưng chúng ta có muốn đặt một tờ tiền lên trên mặt bàn và người chiến thắng sẽ có chúng được không?"

"ừm, tớ định đề nghị một cái khác nhưng cái này có vẻ hay hơn đó, bắt đầu nào." sau đó cả hai cùng đặt hai tờ 5 đô lên trên bàn để cách xa họ thi đấu để bảo đảm số tiền không bị hư hỏng hay biến mất.

"cậu sẵn sàng chưa?" jake hỏi với bàn tay cầm chắc giày trượt.

"rất sẵn sàng."

"một..hai..ba.bắt đầu!" mỗi người lấy lấy một chiếc giày trượt và bắt đầu cạo những lớp băng còn sót lại trên mui giày nhưng quả thực tốc độ của jake đã nhanh hơn sunghoon nhiều nên anh phải phá cậu bằng mọi giá.

ngay khi jake chộp lấy chiếc giày trượt còn lại sunghoon đã nhanh chóng lấy nó rồi chạy vào góc phòng rồi giơ lên cao nhất có thể.

"nếu cậu muốn chiến thắng thì nhảy lên mà lấy nó thử xem!" jake rõ ràng là thấp hơn sunghoon nên cậu đã cố gắng nhảy cao vài lần sau đó cậu bắt đầu bĩu môi.

"trả lại cho tớ!" sunghoon lắc đầu của mình rồi nhìn jake mà cười.

"này, cậu có thể dùng đôi chân tuyệt vời của mình để lấy nó, hoặc tiếc hơn là để tớ thắng?" jake không muốn nhường cho đối thủ của mình chiến thắng nên câu quay lại đằng xa và bắt đầu chạy, hy vọng rằng mình sẽ nhảy cao hơn.

nhưng cậu không làm vậy, cậu dẫm lên bàn chân của sunghoon và khiến sunghoon mất đà, đẩy cả hai vào vách tường.

ảnh hưởng của jake vào tường chắc chắn là nhẹ nhàng hơn vì có sunghoon ở giữa làm bia đỡ. anh vòng một tay qua eo của jake và đang cố gắng không làm cậu ngã đau hơn.

jake nheo nheo đôi mắt của mình chỉ để nhìn rõ vào họa tiết sọc trên áo len của sunghoon. cậu ngước lên đồng thời bắt gặp ánh mắt của anh tiếp là môi và cuối cùng là mắt của sunghoon.

sunghoon ôm eo của jake chặt hơn một chút, cánh tay còn lại của anh buông xuống chiếc giày trượt mà anh đang cầm rơi xuống đất. "bụp."

sunghoon đã nhìn chằm chằm vào đôi môi của jake lâu hơn mọi khi, hoặc lâu hơn cả cái nhìn của những 'người bạn' dành cho nhau. jake coi đây là đèn xanh và cậu đặt hai tay của mình lên vai của sunghoon và nhón chân giúp anh đứng dậy.

jake vừa định chạm vào môi của anh thì cậu cảm thấy có một đôi bàn tay khỏe mạnh nâng mình lên. đôi mắt của cậu mở tơ hơn, làm sao anh có thể có đôi bàn tay khỏe mạnh như vậy mà lại trong nhỏ bé đến lạ. như đọc được suy nghĩ của jake, sunghoon nói:

"thế cậu nghĩ làm sao tớ có thể nhắc được những người bạn đồng hành khi trượt băng?" jake cũng không khác gì, hiện tại cậu cũng đang bị nhấc lên và đang lơ lửng trên không. à, bởi vì sunghoon đã làm vậy.

jake đã đợi lâu rồi. bây giờ tay của cậu đã ôm lấy khuôn mặt của sunghoon và ngay lập tức cúi xuống, đặt nụ hôn nhẹ lên môi của sunghoon. ồ đây là khoảnh khắc đáng mong chờ nhất. môi của sunghoon mềm mại có chút nứt nẻ, thoang thoảng vị việt quất. (chắc chắn đây là môi của một chuyên gia.)

sunghoon dường như cảm thấy mình như tan chảy. đôi môi của jake thật mềm mại và mịn màng, đặc biệt là môi dưới đầy đặn của cậu. nó cứ như một miếng bánh ngọt ngào vậy. một tiếng thút thít nhẹ của jake khiến sunghoon nhận ra rằng mình đã cắn vào môi của jake.

sunghoon thích những chuyện đang xảy ra.

sunghoon đặt jake trở lại mặt đất trước khi trượt tay xuống đùi cậu và siết chặt chúng hai lần cố gắng bảo cậu nhảy lên mà không dừng nụ hôn.

may mắn thay cậu đã hiểu ra và không quá năm giây cậu đã ở trong vòng tay của sunghoon. chân của jake quấn chặt quanh eo sunghoon và cánh tay anh đã tìm thấy vị trí của chúng quanh cổ anh, cố gắng bám chặt vào nó.

chỉ trong giây lát, họ tách nhau ra và lấy lại nhịp thở nhưng sau khi sunghoon xoay jake lại khiến jake bị ép sát vào tường sau đó đôi môi của họ lại dính lấy nhau.

khi họ mặt đối mặt với nhau lần nữa, sunghoon để jake xuống nơi mà họ vừa mới tranh nhau chiếc giày nhưng vẫn giữ chặt giữa hai chân của jake, không cho cậu đường thoát.

"tớ nghĩ là tớ thắng chắc rồi." sunghoon nói trong khi dồn hết sự tập trung của mình vào đôi môi của jake, dường như nó còn ham muốn hơn sau khi họ hôn nhau.

nhưng jake đã sử dụng khả năng vốn có của cậu: đôi mắt cún.

"làm ơn cho tớ thắng đi mà?" jake chớp chớp đôi mắt cún nhiều lần và tiếp cận gần hơn với khuôn mặt của sunghoon.

"ugh được rồi, chỉ một lần thôi đấy." sunghoon giả vờ khó chịu đáp.

"yay!" jake muốn rời đi nhưng phía trước cậu là đang có người đứng chắn ngay giữa chân của cậu khiến cậu không thể nhúc nhích được.

"nếu tớ để cậu thắng thì tớ nghĩ rằng tớ xứng đáng nhận được một nụ hôn cho những việc-" chưa nói được hết câu sunghoon đã bị jake chặn ngang.

"bạn nghĩ tớ làm vậy vì tiền hay vì một cái hôn?" jake hỏi rồi chạm tay vào môi rồi cố giả vờ nghĩ về nó.

"tất nhiên là tiền rồi." jake nói.

"đồ nhỏ-" sunghoon muốn tóm lấy tay của jake nhưng jake đã nhanh chóng chạy đi đến chiếc bàn nơi có 10 đô ở đó và chờ đợi cậu ấy.

một tuần trôi qua và bây giờ sunghoon đang đợi bạn trai của mình ở trước trạm dừng xe buýt, hôm nay họ có dự định đi hẹn hò. hầu như đây đều là ý tưởng của jake vậy nên sunghoon hoàn toàn không biết mình sẽ nên làm gì. tuy nhiên những suy nghĩ của sunghoon đều tan biến khi jake đi đến gần.

"xin chào sunghoonn." jake nói sau đó là một cái hôn như lời chào tiếp theo.

"bạn không thấy lạnh khi không kéo áo khoác à? tớ có tận ba lớp áo nhưng tớ vẫn thấy lạnh run đấy." sunghoon cười. sunghoon luôn giỏi đối mặt với cái lạnh hay còn nói rằng sunghoon giống như một cục tuyết vậy đó cũng là lí do cậu chọn bộ môn trượt băng.

"đều là tài năng bẩm sinh mà thôi, jake à." jake lắc đầu không tin nổi, cậu ôm cánh tay gần ngực hơn để sưởi ấm. sau đó cậu đã có một ý tưởng.

"sunghoon ah có phiền nếu tớ nhờ cậu tí hong?" sunghoon lắc đầu nhưng cậu cũng không biết điều jake định làm là gì cả.

cậu ấy đến gần sunghoon hơn người đang mở hờ chiếc áo khoác ngoài và đút tay vào túi áo khoác. jake chui vào người của sunghoon, khóa chặt người của mình vào sunghoon. có một sự thật rằng sunghoon là một người cực kì không thích những tiếp xúc thân mật hay kiểu đụng chạm như vậy nhưng có lẽ jake là một ngoại lê, sunghoon buộc phải làm quen với điều đó, đó cũng là cách thể hiện tình cảm của riêng họ. có lẽ vì cục bông ở trên người, sunghoon vòng tay ra ôm chặt người nhỏ của jake.

"tớ nói này" jake mở lời, giọng anh nghèn nghẹt vì dưới lớp quần áo. "đây là cảm giác tuyệt vời nhất mà tớ từng được thử." sunghoon cười rồi xoa đầu jake đầy thỏa mãn và may mắn là jake cũng rất thích nó.

"thế bây giờ chúng ta sẽ đi đâu vậy?" sunghoon hỏi sau đó nhìn xuống khăn choàng cổ của jake với ánh mắt yêu chiều.

"ừ phải, hôm nay chúng ta sẽ có một buổi cà phê và vẽ nhé." cả sunghoon và jake đều cảm nhận được nhịp tim của đối phương sau khi nói vậy.

"nhưng tớ không vẽ được." sunghoon đáp lại.

"tớ cũng vậy mà. chúng ta cũng nên thử một chút chứ? có lẽ sẽ có vài điều mới mẻ đấy trong lúc đấy mà." cả hai trêu đùa nhau trong khi đợi xe buýt đến

cả hai đã đến nơi chỉ sau hơn một tiếng, họ bước ra khỏi xe và cùng đi đến quán cà phê vẽ. ở đây họ được nhân viên đưa cho khung vải canvas để vẽ và sau đó bàn tay của jake và sunghoon ngày trở nên nhem nhuốc màu hơn.

"này đấy không phải là con ngựa nhỉ? sao nhìn nó cứ giống mấy cái đốm màu nâu và be hơn í?"  jake nói khi nhìn vào bức vẽ của sunghoon cầm trên tay.

"từ từ còn đây là con gì đây? con vịt à?" jake đùa cợt chỉ tay vào bức tranh tranh của sunghoon.

"đó là con bướm mà! cậu không nhìn thấy cánh, râu và cả đuôi của chúng à?" sunghoon nhìn jake rồi cười nhỏ.

"tớ xin lỗi, tớ cứ tưởng nó là con vịt nhưng hóa ra cũng chẳng phải!" và một tràng cười lớn của cả hai. jake dõi theo sunghoon với cái nhìn chứa đầy tình yêu trong ánh mắt của bạn nhỏ cho đến khi jake lắc nhẹ cái đầu của mình.

"hoonie, có lẽ chúng ta nên bắt xe buýt thêm lần nữa, tớ lạnh cóng rồi."

"cũng được, nhưng mà này đã ai nói với cậu rằng cậu trông rất đáng yêu với chiếc mũi đỏ ửng khi lạnh không?" sunghoon liến thoắng với jake tốt hơn là những lời nói như khẳng định đó và jake đã dần quen với những điều đó. sunghoon nhẹ nhàng đặt lên môi jake một nụ hôn và nắm chặt tay của người nhỏ hơn.

"đi thôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro