Chap 8 : Mảnh ghép cô đơn và những chiếc bánh mì

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-Ngươi chưa bao giờ ngừng khiến ta ngạc nhiên, Cale Henituse. Đây có phải là cách ngươi chào đón tất cả các vị thần không?

Cale Henituse cau mày.

"Thật may mắn vì ông là vị thần duy nhất có thể nói chuyện với tôi. Nếu còn có những vị thần khác, tôi thực sự sẽ ngất đi vì kiệt sức."

Những tiếng cười khúc khích vang dội xuyên qua vực thẳm, giọng nói u ám bao quanh lấy Cale.

-Không phải đó là điều ngươi vẫn thường làm sao, Cale? Ngươi ngất xỉu như một người chết trên giường bệnh vậy.

'Và lỗi là tại ai? Đồ thần chết khốn nạn.'

Cale cau mày và nguyền rủa vị thần trong tâm trí mình.

"Ông cần gì ở tôi?"

-Một món quà.

"Tôi có cái gì để tặng cho ông đây?"

-Không phải của ngươi, mà là quà tặng của ta dành cho ngươi.

'Liệu món quà ấy có đáng tin không?'

-Ta có thông tin về những hạn chế mà dây xích của thần Tuyệt Vọng đã sử dụng đối với sức mạnh cổ đại của ngươi.

Điều này hoàn toàn thu hút sự chú ý của Cale và anh nhanh chóng thay đổi thái độ.

Thực ra, Cale đã không ngừng suy nghĩ về lí do tại sao White Star lại có thể ngăn chặn các sức mạnh cổ đại của anh, vì chưa từng có trường hợp nào như thế xảy ra trước đây.

Lý do cho việc này rất đơn giản.

Các sức mạnh cổ đại, là một với chính Trái Đất, hiện hữu trong không gian và không có nguyên tố nào đối lập với nhau.

Về mặt lý thuyết, không có nguyên tố nào đối nghịch với sự tồn tại trong tự nhiên.

Con người có thể tạo nên sự hỗn loạn và hủy diệt, nhưng ngay cả thiên nhiên cũng chứa đựng những yếu tố như thế, khiến cho khả năng xảy ra điều ngược lại hoàn toàn là không thể.

Cale muốn nghiên cứu thông tin trong Tàng Thư Các của Hiệp hội lính đánh thuê nhưng thật không may, anh không thể sắp xếp các công việc khi đang trong thời gian hồi phục sức khỏe.

-Đó không phải là việc ngươi có thể ngăn cản được.

'Ồ?'

Chỉ một câu nói thôi cũng đủ để khiến Cale hiểu ra được điều gì đó.

Nếu không có nguyên tố nào đối lập với thiên nhiên thì sẽ có các khả năng khác.

'Nếu không, tại sao Thần Chết lại nhắc đến một vị thần khác?'

Mảnh ghép còn đang thiếu chính là sự can thiệp của Thần Chết.

Nếu ông không can thiệp thì mọi chuyện đã khác.

Tuy nhiên, vì ông đã can thiệp nên điều quan trọng cần lưu ý là Thần Chết sẽ phải trả một cái giá đắt.

'Ông ta đích thân đưa mình đến đây, đồng thời còn cung cấp cho mình những thông tin có giá trị như thế...'

-Haha, ngươi lúc nào cũng khiến ta ngạc nhiên. Có vẻ như ngươi đã tự mình đưa ra kết luận rồi, Cale Henituse.

"Có phải đã có sự can thiệp của một vị thần khác không?"

-Chính xác, đó là sự sai lầm của hắn ta. Bây giờ ta đã được tự do để làm bất kì điều gì ta muốn để trả lại sự cân bằng của thế giới trở lại tay của loài người.

"Sự can thiệp của ông chẳng phải sẽ phá vỡ sự cận bằng sao?"

-Tùy thuộc vào bên của cán cân mà ta chọn. Con rối của Tuyệt Vọng đã sự dụng phiên bản bắt chước của 'hư vô', hay còn được gọi là 'bóng tối'. Ta định tặng ngươi 'ánh sáng.'

Cale nhướn mày.

"Ông định cho tôi thêm một sức mạnh nữa sao?"

'Mình không nghĩ mọi người sẽ thích điều này.'

-Ngươi-hahhh...hầu hết mọi người sẽ nhảy cẫng lên vì phấn khích ki có cơ hội sở hữu một khả năng được một vị thần ban tặng, chứ đừng nói đến việc được nói chuyện với thần.

"Ông có muốn tôi reo hò và vỗ tay không?"

Cale tỏ vẻ không mấy ấn tượng.

Sau một hồi suy nghĩ, thần chết trả lời.

-Không, ta nghĩ điều đó sẽ càng khiến ta sợ hơn thôi. Ư, ưm...

Thần chết hắng giọng.

-Ta chắc chắn như ngươi đã nghĩ, các thuật ngữ 'bóng tối' và 'ánh sáng' không chính xác miêu tả về các khả năng và nguyên tố mà ta đang nói đến. Đó là phép so sánh đơn giản nhất mà ta có thể nghĩ đến về mặt chức năng và sức mạnh. Trong khi con rối - White Star được ban cho 'hư vô' hoặc nói cách khác 'trung hòa', ta tặng ngươi khả năng 'hiện tại' hay được nói là 'chiếu sáng những gì đã tồn tại.'

Mắt Cale mở to.

Anh nhớ lại Raon là người đầu tiên thoát khỏi khả năng của White Star.

Vào thời điểm đó, Cale cho rằng điều này có liên quan đến thuộc tính của nhóc rồng.

Bây giờ, khi nghe đến từ 'hiện tại', cuối cùng canh cũng hiểu tại sao Raon lại có thể chống lại một sức mạnh mà không ai nhận ra. 

 Cale sẽ suy nghĩ nghiêm túc hơn về điều này.

Bỗng một loạt các ký ức hiện lên trong tâm trí anh, khiến Cale nhớ lại trải nghiệm bị tra tấn đó.

"Ư..."

Cale đưa tay lên và che mắt lại, như muốn xóa đi những hình ảnh đau đớn đang hiện ra trước mắt mình.

Anh véo sống mũi, nét mặt vô cùng khó chịu và đau khổ.

-...Ta xin lỗi. Nếu ta nhận ra điều này sớm hơn, ta có thể giúp ngươi không phải trải qua cuộc tra tấn kia. Ta hy vọng rằng sức mạnh này sẽ giúp ngươi vượt qua đau đớn và tìm lại sự bình yên.

"Khoan đã, ông vẫn chưa giải thích về cách sử dụng năng lực này."

-Sức mạnh đó sẽ đến với ngươi một cách tự nhiên, đứa trẻ của ta. Con sẽ không đơn độc trong những nỗ lực này. Hãy trả lại con rối đó gấp 100 lần những gì con đã chịu đựng, hỡi Cale Henituse.

'Chậc, tên khốn này định đuổi mình đi sau khi giao thêm việc cho mình.'

Cale càu nhàu khi những mảnh không gian tăm tối xung quanh anh dần tan biến và thay vào đó là những tiếng ngáy nhẹ nhàng của bọn trẻ.

Khóe môi anh khẽ nhếch lên khi cảm nhận được sức nặng của những cơ thể nhỏ bé, ấm áp nép vào bên cạnh mình.

Cẩn thận giơ tay lên, anh nhẹ nhàng vỗ về, vuốt ve những đứa trẻ có độ tuổi trung bình là 11.

"Hahh."

Anh  thở dài, từ từ ngồi dậy để không làm phiền giấc ngủ của đám nhóc.

Tuy nhiên, giác quan nhạy bén của các lũ trẽ trong bộ tộc rồng và mèo sẽ cần một người như Ron để có thể đánh lừa chúng.

"Cale, anh tỉnh rồi nya!"

"Nhân loại! Ta sẽ đi gọi Beacrox để làm món gì đó ngon ngon!"

Giọng nói phấn khích của Hong và Raon vang lên.

"Anh có cảm thấy ổn không?"

On, người lớn tuổi nhất trong ba đứa nhóc, ngước nhìn Cale với vẻ mặt lo lắng.

"Ừm, ta đã ngủ một giấc ngon lành."

Raon, người đang chuẩn bị rời khỏi phòng để báo cho Bearcox về việc Cale đã tỉnh lại, dừng lại ở trước cửa.

"Nhân loại, đó là một giấc ngủ rất rất dài! Ngươi đã ngủ trong vòng 13 giờ 12 phút và vài giây mà Choi Han không kịp đếm!"

"Hửm?"

Cale không ngờ mình lại ngủ nhiều đến thế.

Anh nhìn ra ngoài cửa sổ và quả nhiên, mặt trăng đã lên cao, toả ra ánh sáng êm dịu len lỏi khắp trời đêm.

Cale quay lại nhìn bọn trẻ.

"Ta xin lỗi vì đã đánh thức mấy đứa. Hãy ngủ tiếp đi, ta sẽ tự nấu món gì đó trong bếp."

Những đứa trẻ nghiêng đầu tỏ vẻ bối rối.

"Con người, ngươi có thể nấu ăn sao?"

"Nya?"

"Ừ, cũng không quá phức tạp đâu."

Anh đã sống một mình trong suốt khoảng thời gian khi còn là Kim Rok Soo, điều đó khiến anh phải tự chăm sóc cho bản thân mình trong mọi việc.

Khóe miệng anh nhếch lên một chút, nhớ lại lúc Lee Soo Huyk và các thành viên khác trong nhóm anh bằng cách nào đó đã tìm đủ các nguyên liệu để nướng bánh trong văn phòng.

Sau đó, họ tổ chức một bữa tiệc vào ngày sinh nhật của Kim Rok Soo và Choi Jung Soo.

Những kí ức cứ phát lại trong đầu anh khiến Cale không thể không mỉm cười.

"Em muốn xem anh nấu ăn, nya!"

Hong nhảy lên giường vì phấn khích.

"Raon vĩ đại và mạnh mẽ này sẽ nấu ăn cùng ngươi, nhân loại!"

Raon bay lượn xung quanh Cale và nói với vẻ mặt hăng hái.

Ngay cả On cũng không thể không dựng tai lên thích thú và tựa người và đầu gối của Cale.

"Được rồi, nhưng chúng ta cần phải giữ im lặng. Ta không muốn làm phiền hoặc đánh thức mọi người."

Raon, người vẫn đang hét lên vì phấn khích, cứng đờ người và ngậm chặt miệng.

Một trong những bàn chân mũm mĩm của Raon giơ lên trên trán để bắt chước kiểu chào quân đội.

On, Hong nhìn thấy Raon như thế và cũng nhanh chóng làm theo.

"Phì, ai dạy mấy đứa thế?"

Cale bế những đứa trẻ của bộ tộc Mèo vào lòng trong khi hạ thấp vai để Raon có thể ôm lấy.

'Mấy nhóc ấy đều trở nên nặng hơn.'

Cánh tay Cale gần như run rẩy khi phải mang vác sức nặng của những đứa trẻ.

-Ngươi cần phải xây dựng cơ bắp, Cale à.

Super Rock mắng anh.

Cale phớt lờ lời nói của Super Rock và nói chuyện với bọn trẻ.

"Mấy đứa muốn ăn gì?"

Một phút tĩnh lặng khi đám nhóc cân nhắc các lựa chọn của mình.

"Cale, anh có thể làm bánh mì không?"

On hỏi.

"Tùy thuộc vào loại mà nhóc đang nghĩ đến?"

Đôi mắt của bọn trẻ sáng lên khi nghe thấy câu trả lời của anh.

"Nhân loại, ngươi có thể nướng bánh sao?!"

"Suỵt, hạ thấp giọng xuống một chút, Raon. Và đúng vậy, tuy nhiên ta chỉ biết làm bánh mì baguette. Mấy nhóc muốn bánh mì nào?"

"Bánh mì baguette là gì thế, nya?"

'Ah.'

"Bánh mì baguette giống như một ổ bánh mì nhưng dài hơn mức bình thường."

"Ohhh..!"

Những đứa trẻ cùng suy ngẫm.

"Vậy thì tuyệt vời, nya! Noona, em út và em đã nghe Bearcrox nói về bánh mì nướng phết cùng mứt Hoàng gia. Em và mọi người cũng muốn làm thử khi anh thấy khỏe hơn!"

"Hửm? Bánh mì của cung điện cũng trông giống bánh mì baguette sao. Ta nghĩ rằng bánh mì nướng phết mứt cũng là một ý tưởng hay đấy."

Những đứa trẻ reo hò trong vòng tay của Cale.

Khi vào căn bếp, Cale đặt bọn trẻ xuống và bắt đầu đặt nguyên liệu lên bàn.

'Beacrox chắc chắn sẽ giết tôi nếu anh ấy biết mình đang lục lọi trong phòng bếp của anh ấy.'

Ca;e rùng mình khi nghĩ đến đôi găng tay trắng của Beacrox.

"Nhân loại ơi, ngươi có lạnh không?"

Cale không để ý đến câu hỏi của nhóc rồng khi anh tiếp tục chuẩn bị nguyên liệu.

Khi đã hoàn tất, anh bắt đầu nhào bộ trong khi bọn trẻ dõi theo với đôi mắt tràn đầy kinh ngạc.

Sau khi trộn các nguyên liệu để làm bột, Cale cau mày nhận ra rằng anh sẽ phải tự nhào bột mà không có sự hỗ trợ của thiết bị công nghệ.

Cale thở dài trong khi buộc chặt tạp dề quanh eo để tránh bộ đồ ngủ của mình bị dính bột mì.

'"Ngáp~ hửm? Con người ơi, sao ngươi lại nhào bột thế?"

Trong khi Raon buồn ngũ nhìn Cale đang nhào bột với tất cả sức lực, On cười khúc khích trước hình thức tập thể dục mới của Cale với đôi mắt lờ đờ vì muốn ngủ.

'Việc này khó khăn hơn mình nghĩ.'

Cale cảm thấy rất xấu hổ khi phải thừa nhận rằng anh đang thở hổn hển vì nhào bột.

-Cale, ngươi yếu quá!

-Anh ơi, thằng nhóc này chắc chắn phải dùng gậy trước khi bước qua ngưỡng tuổi ba mươi mất!

Các sức mạnh cổ đại trêu chọc anh.

Cale, sau nhiều nỗ lực, cuối cùng cũng đã nhào xong bột và bước ra sau khi phủ một chiếc khăn lên bột trong một cái bát.

"Phù."

Cale nhìn về phía đám trẻ đang ngủ.

Những tiếng ngáy nhè nhẹ vang vọng khắp căn bếp, mang đến sự bình yên và ấm áp.

Cale tặc lưỡi.

'Bọn trẻ chắc chắn sẽ bị cảm lạnh nếu ngủ ở đây.'

Quên đi sự mệt mỏi trước đó khi đang nhào bột, anh bế từng đứa trẻ lên và đưa chúng đi ngủ.

Làm thế nào mà một người yếu đuối như Cale Henituse có thể mang theo hai chú mèo và một nhóc rồng trên người là một điều bí ẩn mà ngay cả loài người cũng không thể giải mã.

Trên thực tế, anh đã phải sử dụng sức mạnh gió để có thể bế đám trẻ lên.

Khi đã đưa đám trẻ về giường, anh quay lại phòng bếp và tiếp tục với công việc nhào bột thì chợt giật mình.

Người khiến anh sợ hãi không ai khác ngoài đầu bếp trưởng của nhà Henituse, Beacrox Molan - chuyên gia tra tấn, đang đứng bên cạnh chiếc bát và kiểm tra bột từ xa.

Tim Cale gần như ngừng đập, không, nó gần như bay ra khỏi lồng ngực anh.

Một giọng nói vang lên kéo anh trở về thực tại.

"Thiếu gia ơi? Ngài ổn chứ?"

Beacrox hiểu lầm cơn giật mình của Cale khi anh xuất hiện là cơn choáng váng do chấn thương, vì thế anh đã đến gần và cúi xuống đặt tay lên trán Cale.

'Ôi trời ơi-'

Cơ thể Cale cứng đờ vì sợ hãi.

Beacrox không khỏi lo lắng sau những gì anh nghe được về tình trạng của cậu chủ.

Nhìn thấy nỗi sợ hãi hiện hữu trong đôi mắt nâu đỏ ấy, anh không khỏi có một sự thôi thúc mạnh mẽ để giết chết tên khốn đã làm hại thiếu gia của mình.

Ngay từ khi còn nhỏ, mặc dù ghen tị với cậu bé tóc đỏ vì thường xuyên nhận được sự chú ý của cha mình, nhưng ở một mức độ nào đó, Beacrox vẫn không thể không coi Cale như là em trai mình.

Anh nhớ lại lời Eruhaben đã chia sẻ với họ về cách an ủi cậu chủ trẻ.

'Cale cảm thấy thoải mái hơn khi lưng được tựa vào một cái gì đó, có thể là vì tư thế đó giúp anh giảm bớt cơn đau khi bị giam cần. Nếu cơn đau trở nên tồi tệ hơn, Cale thường vô thức áp lưng vào tường mà không nhận ra. Hành động này dường như giúp anh ấy giảm bớt căng thẳng hơn, dù chỉ là tạm thời..'

Beacrox Molan, không biết phải làm điều gì khác và lo sợ rằng cậu chủ trẻ sẽ bị mắc kẹt trong những hồi ức đau thương trong khoảng thời gian bị giam cầm do khả năng 'ghi chép' của mình, đã kéo Cale Henituse vào lòng mình và ôm anh.

"..."

"..."

Cale cảm thấy một phần linh hồn của anh dường như đã rời khỏi thế gian vì quá sợ hãi.

Cale chắc chắn rằng anh đã già đi ít nhất 40 tuổi.

Với mỗi nhịp tim đập trong cơn hoảng loạng, anh cảm thấy linh hồn mình sắp lìa đời và bay xa khỏi cơ thể.

Cale run rẩy nhẹ, thực sự lo cho mạng sống của mình giữa sự hỗn loạn do hành động của Beacrox gây ra.

Cánh tay của Beacrox siết chặt lưng Cale để cố gắng an ủi anh.

'Đây có phải là ngày mà mình chết không? Beacrox có giết tôi vì đã tự tiện vào phòng bếp không? Anh ấy sẽ giết tôi. Đây chắc chắn là ngày tận thế.'

Beacrox nhìn cơ thể của Cale đang run rẩy với vẻ mặt buồn bã.

'Cậu chủ gầy quá. Có lẽ thiếu gia đã không được ăn uống đầy đủ vì căng thẳng. Mình nên cho thiếu gia ăn nhiều hơn.'

Beacrox nghĩ đến việc sẽ tra tấn những kẻ đã dám làm tổn thương thiếu gia yếu đuối, chu đáo và tốt bụng của anh.

Cale Henituse quá sợ hãi và bối rối đến mức không thể thốt ra lời nào.

Không ai nhúc nhích, cả hai đều chim đắm những suy nghĩ riêng của mình và mãi mê đắn đo đến nỗi không ai giải thích rõ ràng với nhau chuyện gì đang xảy ra.

Sau khi giữ nguyên tư thế một lúc lâu và cuối cùng đi đến kết luận rằng Beacrox sẽ không cố giết anh (với sự đảm bảo 100% từ các sức mạnh cổ đại của mình), một ý nghĩ thoáng qua trong đầu của Cale.

Đôi bàn tay ấm áp ôm lấy Cale khiến anh nhớ đến một ai đó.

'Trưởng nhóm.'

Lee Soo Huyk.

Cale vô thức thả lỏng và tựa mình vào lòng Beacrox khi nhớ về người đồng đội đã khuất của mình.

Beacrox, coi đấy là dấu hiệu cho thấy Cale đã ổn hơn, cuối cùng cũng buông tay ra.

"Nó trông rất ngon."

"Hửm?"

Cale nhìn vào thứ mà Beacrox đang ra hiệu bằng ngón tay.

Beacrox đang chỉ vào khối bột của Cale.

Đáng ngạc nhiên thay, họ đã dành nhiều thời gian ôm nhau đến nỗi bột đã nở đáng kể và đã sẵn sàng để tạo hình bánh, cho vào lò nướng.

"Thiếu gia, ngài đã học từ khi nào vậy?" 

Beacrox tò mò muốn biết từ khi nào mà cậu chủ trẻ có thời gian để học làm bánh mì.

Cale nói dối với vẻ mặt vô cảm một cách điêu luyện.

"Tôi đã chứng kiến nhiều người trong Cung điện làm bánh mì vào những ngày tôi không có việc gì để làm."

Beacrox nhướn mày, ngạc nhiên và nghi ngờ rằng cậu chủ trẻ sẽ không có thời gian rảnh trong khi lịch trình của Cale ngày nào cũng rất bận rộn.

Cale không nhìn vào Beacrox nữa mà chú ý vào đống dụng cụ bừa bộn anh đã để lại ở trên quầy.

"Ừm...Tôi định sẽ dọn dẹp sau khi cho bọn trẻ đi ngủ."

Beacrox nhìn vào đống hỗn độn ấy.

"Chúng ta hãy dọn dẹp ở đây trước đã."

Anh ra hiệu cho Cale đi cùng mình để rửa tay.

Cale ngập ngừng bước sang bên phải Beacrox một chút.

"..."

"..."

'Đáng sợ.'

Cale vẫn còn hơi cứng người vì sợ hãi.

Sau khi rửa tay, họ nặn bột thành bánh mì dài và nhóm lửa để nướng bánh.

Sau đó, Cale ngồi trên chiếc ghế dài trong khi Beacrox chuẩn bị trà cho cả hai.

Cale đón lấy tách trà ấm bằng cả hai tay trong khi Beacrox ngồi ở đầu ghế đối diện anh với chiếc cốc của mình.

"..."

"..."

Cale nhấp một ngụm trà trong im lặng.

Mùi bánh mì nướng dần tỏa hương khắp bếp, lan ra khắp các phòng và ngóc ngách của dinh thự.

Một câu hỏi dần xuất hiện trong tâm trí anh.

'Beacrox và Cale Henituse có thân thiết khi họ còn trẻ không?'

Cale vẫn đang cố hiểu tại sao Beacrox lại ôm anh mà không báo trước, sự tò mò chỉ tăng lên theo cấp số nhân khi Beacrox vẫn còn ngồi ở đây và nhìn anh.

Đột nhiên, có điều gì đó lóe lên trong tâm trí của Cale.

'Anh ấy có lo lắng cho mình không?'

-Ôi trời...!

-Thở hổn hển!

-Cuối cùng!!!

Các sức mạnh cổ đại của anh dường như đã sốc trước mức độ nhận thức tiến bộ vượt bậc của Cale.

Cale nói một cách thản nhiên.

"Cậu không cần phải lo lắng cho tôi đâu."

Beacrox nhìn về phía Cale Henituse với vẻ mặt như thể 'anh đang nói điều vô nghĩa gì thế?'

Theo quan điểm của Beacrox, Cale Henituse trông giống như một đứa trẻ đang cố gắng trưởng thành quá nhanh, nỗ lực gánh vác những trọng trách nặng nề một cách vụng về và đơn độc

Sau nhiều năm ở bên cậu chủ, Beacrox đã học được cách nhận ra những cảm xúc đằng sau vẻ mặt lạnh lùng mà cậu luôn trưng ra.

Môi anh khẽ mím lại, tạo thành một đường cong mỏng, như những nỗ lực yếu ớt để kìm nén nỗi buồn trào dâng.

Cách Cale ngồi và quay mặt đi khi nói những lời nặng nề như vậy chỉ càng khiến anh cảm thấy xót xa.

Điều này khiến Beacrox nhớ lại khi cậu chủ còn nhỏ và xa lánh tất cả mọi người sau cái chết của nữ bá tước quá cố.

"Tôi hiểu là tôi đã làm cho cậu và mọi người lo lắng về những rắc rối mà tôi đã gây ra. Tôi vẫn ổn. Cậu không cần phải lo lắng cho tôi nhiều đến thế đâu."

'Bất an? Không, sợ hãi?'

Beacrox tiếp tục quan sát Cale từ phía bên kia ghế sofa.

"Cậu chủ, ngài biết rằng bố tôi sẽ rất buồn nếu nghe được điều đó."

Cale giật mình. Anh không ngờ anh lại nghe được những lời nói như vậy từ chính miệng Beacrox.

'....Thật độc ác.  Đó có phải là lời đe dọa không? Tính cách đó chắc chắn là được di truyền từ Ron rồi.'

"Hãy để chúng tôi chăm sóc ngài, thưa thiếu gia."

Beacrox đặt tách trà trên tay xuống, lưng dựa vào đồ nội thất và nhắm lại, khoanh tay như đang ngủ.

Cale mở rồi khép miệng lại, anh dường như không tìm được từ ngữ thích hợp để đáp lại.

Beacrox mở một mắt nhìn Cale, mỉm cười khẽ khàng trước vẻ mặt kinh ngạc đang nhìn anh của cậu chủ trẻ với chiếc tạp dề phủ đầy bột mì.

Anh biết Cale không thể phản bác lại lời nói như vậy.

Rõ ràng là anh đang giả vờ ngủ để tránh cho cậu chủ trẻ có cơ hội tranh cãi và hạ thấp giá trị của bản thân mình.

"Chậc."

'Bĩu môi.'

Khi mặt trời bắt đầu chiếu những tia sáng dịu dàng len lõi từ những ngọn đồi xa nhất của điền trang, cả Cale và Beacrox đều ngồi tận hưởng khoảng khắc tươi đẹp và thanh tĩnh ấy. Ánh sáng ban mai như vẽ lên bức tranh hoàn mỹ, phản chiếu vẻ đẹp thơ mộng của một buổi sớm mai

Cuối cùng Beacrox đứng dậy lấy bánh mì ra khỏi lò, biết rằng thiếu gia của mình sẽ quá lười để tự mình làm việc đó.

Anh nhẹ nhàng đặt chiếc bánh nống hổi lên bàn rồi trở lại vị trí cũ trên ghế sofa.

Không có gì ngạc nhiên khi anh nhận thấy Cale thực sự đã ngủ thiếp đi trên ghế sau khi ngồi quá lâu.

Không nói một lời nào, Beacrox lặng lẽ lấy chăn và đắp lên người chàng trai đang ngủ.

Khi đang ngắm nhìn Cale đang say giấc nồng, Beacrox chợt nghĩ đến điều gì đó.

'Mình nên mời thiếu gia cùng nấu ăn trong phòng bếp vào một lúc nào đó.'

Anh nhẹ nhàng nhích lại gần Cale đang ngủ, xoa nhẹ mái tóc đỏ của cậu, từng sợi tóc mềm mại trượt qua những ngón tay anh, như muốn giữ ấy chút bình yên mãi mãi.

Những hơi thở đều đặn của Cale dường như hòa nhịp cùng tiếng chim ríu rít ngoài cửa sổ. Những giọt sương như bao trùm cảnh vật, hơi lạnh thấm đẫm cả đất trời. Tất cả đều góp phần tạo nên cảnh bình minh yên bình của một buổi sáng sớm. Mọi thứ dường như ngưng đọng lại, thời gian như ngừng trôi, để anh có thể tận hưởng trọn vẹn sự bình yên của giây phút này.





_________________________________________________________

❤️ Nếu các bạn muốn ủng hộ mình tiếp tục dịch các truyện khác, các bạn có thể donate thông qua số tài khoản : 1903 7705 6890 18 (NGÂN HÀNG TECHCOMBANK) hoặc mã QR phía dưới.

❤️ Nội dung ck: donate ủng hộ truyện wattpad

❗ Việc donatekhông bắt buộc, mình vẫn sẽ đăng truyện như thường. Sự ủng hộ của các bạn sẽ giúp mình có thêm động lực và điều kiện để tiếp tục dịch những bộ fanfic chất lượng khác. Cảm ơn các bạn rất nhiều!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro