Chap 7 : Chỉ là phần nổi của tảng băng chìm thôi...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cale Henituse đang ngồi trong phòng cùng với Choi Han, Alberu Crossman, Rồng cổ đại Eruhaben và Ron Molan.

Việc sắp xếp cuộc thảo luận này được thực hiện sau sự cân nhắc về tình hình hiện tại của Cale.

Một tuần sau khi Cale Henituse tỉnh lại và trở về nhà an toàn, vấn đề nan giải này cuối cùng cũng được giải quyết.

"Ta hiểu rằng những điều ta đòi hỏi ngươi trả lời sẽ khiến ngươi đau đớn, nhưng chúng ta cần biết chuyện gì đã xảy ra để có thể thấu hiểu và giúp đỡ ngươi tốt hơn, Cale."

"Em có thể chia sẻ những việc gì đã xảy ra trong khả năng của em, nhưng anh xin em, dongsaeng, hãy kể càng nhiều càng tốt để anh có thể hiểu hết những gì em đã trải qua và giúp em hồi phục. Được không dongsaeng?

Alberu diễn đạt lại lời nói của Eruhaben để nghe có vẻ ít đòi hỏi hơn.

Eruhaben kìm lại ý muốn chậc lưỡi với Alberu vì ông không muốn bầu không khí trở nên quá áp lực và khó chịu.

Trớ trêu thay, Cale Henituse đã cảm thấy môi trường xung quanh rất thù địch.

Anh không thể phủ nhận công sức của người quản gia đã nuôi dưỡng cơ thể của Cale gốc trong hơn 18 năm, thậm chí Ron còn là một trong 'những thuộc hạ thân cận nhất của Cale Henituse', vì vậy cuối cùng anh đã nhượng bộ để Ron tham gia cuộc thảo luận này.

Ngay cả khi không có sự có mặt của Ron Molan đi chăng nữa, một con rồng 1000 năm tuổi, một sword master đã trải qua biết bao cuộc chiến và một Thái tử (sắp lên ngôi vua) của Vương quốc Roan cũng đã khiến anh đủ căng thẳng rồi.

Vấn đề khiến Cale bận tâm nhất là anh chưa bao giờ học cách để nói về bản thân mình với tư cách là Kim Rok Soo hay là Cale Henituse.

Giới thiệu bản thân là một chuyện, nhưng chia sẻ những khoảng khắc mình yếu đuối nhất với ai đó lại là một chuyện hoàn toàn khác.

Trước hết, Cale không hiểu tại sao anh lại phải chia sẻ những chi tiết đáng lo ngại như vậy với mọi người.

Điều đó chỉ càng khiến họ đau đầu hơn thôi.

Choi Han có vẻ không thoải mái khi phải yêu cầu Cale chia sẻ về nỗi đau của mình.

Anh đã cố gắng giải thích với mọi người rằng đôi khi nói ra những điều đó sẽ không phải là lựa chọn tốt nhất, thế nhưng mọi người đều không nghĩ như vậy.

Choi Han biết họ muốn tốt cho Cale, thế nhưng anh lo rằng họ đang gây quá nhiều áp lực để buộc Cale phải mở lòng.

Làm như vậy chỉ có hại nhiều hơn là lợi.

Đến cuối cùng họ chỉ càng tạo cho Cale cơ hội để càng cách xa họ hơn thôi.

Thật không may, Choi Han chẳng thể giải thích được điều này với bất kỳ ai.

Anh chỉ có thể đứng nhìn và can thiệp nếu mọi chuyện vượt quá giới hạn.

Cale Henituse nhìn mọi người xung quanh với vẻ mặt vô cảm.

"Ngươi thấy thông tin nào là có giá trị nhất?"

Eruhaben là người lên tiếng đầu tiên.

"Chúng ta cần biết tên khốn đó đã làm gì với ngươi."

Cale gần như giật mình.

'Thật là độc ác.'

"Tôi vẫn chưa hiểu sự cần thiết của những thông tin như vậy."

Lần này Choi Han đã trả lời thay Cale.

"Cale-nim, đúng như mọi người đã nói. Chúng tôi muốn biết White Star đã làm những gì với cậu vì điều đó sẽ giúp chúng tôi có góc nhìn cụ thể hơn về những việc chúng tôi có thể làm để giúp đỡ."

Trước khi Cale kịp mở miệng, Choi Han đã nói tiếp.

"Và làm ơn xin đừng nói rằng cậu không cần sự giúp đỡ, chẳng có điều gì trong tình huống này là ổn cả, kể cả cậu, Cale-nim."

Trong mắt Choi Han lóe lên tia tuyệt vọng.

Cale cảm thấy không thoải mái khi nhìn Choi Han bày ra vẻ mặt như thế.

'Choi Jung Soo.'

Một cái tên bỗng lóe lên trong tâm trí Cale, anh nhớ rằng Choi Jung Soo cũng từng có biểu cảm tương tự.

'Họ thực sự có quan hệ họ hàng với nhau.'

"Bây giờ tôi sẽ bắt đầu kể lại những sự kiện đã diễn ra trong suốt thời gian tôi bị tra tấn-ah"

Mọi người nghiêng đầu bối rối khi thấy Cale dừng lại.

"Tôi đã bị tên khốn White Star giam giữ trong bao lâu?"

"Hơn một tuần, thưa cậu chủ."

Ron mỉm cười hiền lành mặc dù đôi mắt của ông tràn ngập sát khí.

"Tôi hiểu rồi... hãy cho tôi biết bất cứ lúc nào mọi người muốn tôi ngừng nói về những gì đã xảy ra."

"Hãy lo cho bản thân mình đi, đồ ngốc."

Alberu nói với giọng điệu trách móc nhưng lại dịu dàng.

Cale lai một lần nữa tránh nhìn ánh mắt của anh.

Một lúc sau, Cale mở miệng nói.

"Ngày đầu tiên, khi tôi được dịch chuyển ra khỏi chiến trường, đó là ngày duy nhất tôi được bình yên."

Những bản ghi chép bắt đầu hiện lên trong đầu anh như những cuộn phim đầy ám ảnh.

Mọi người trong căn phòng có thể cảm thấy sự thay đổi trong ánh mắt của anh, như thể người đang nói với họ lúc này không còn là Cale nữa, mà là một linh hồn bị tổn thương, lạc lối.

"Cây giáo vẫn còn đâm trong bụng tôi cho đến mười hai giờ tiếp theo hoặc lâu hơn. Sau đó, Dorph và Sayeru sẽ lần lượt vào hang. Tôi không bị đóng đinh vào bức tường cho đến ngày thứ hai, sau khi White Star tận mắt chứng kiến khả năng chữa lành của tôi."

Một khoảng lặng nặng nề bao trùm lấy họ.

"Tôi đã suýt chết nhiều lần. Nhất là khi đến lượt của Sayeru."

Một tay của Cale đưa lên và chạm nhẹ vào trán của anh, như thể để đảm bảo rằng chúng vẫn còn đó, rằng anh vẫn còn sống.

Mọi người trong căn phòng đều có một suy đoán khủng khiếp về việc Vua Gâu đã dùng cách gì để tra tấn cơ thể yếu ớt của Cale.

Cale cố gắng nói tiếp, cố gắng kể lại cho mọi người nghe chuyện gì đã xảy ra, thế nhưng dường như có thứ gì đó đang chặn họng anh lại, như một vết thương vô hình nhưng đau đớn.

Về mặt thể chất, Cale cảm thấy ổn và tinh thần của anh cũng vậy, thế nhưng giọng nói của anh vẫn không thể cất lên.

Anh nhìn họ với vẻ mặt ngỡ ngàng, không biết điều gì đang ngăn cản anh nói chuyện.

Lông mày Cale nhíu lại vì thất vọng khi anh cố gắng mở miệng, nhưng mỗi lần thử, anh lại cảm thấy có một cảm giác rất kỳ lạ đang đè nén khắp lồng ngực và cổ họng của mình.

"...Cale?"

Alberu bắt đầu cảm thấy lo lắng khi thấy Cale có vẻ gặp khó khăn khi nói về những việc đã trải qua.

Choi Han nói tiếp.

"Đừng ép buộc mình nếu cậu cảm thấy không ổn, Cale-nim. Cậu có muốn viết điều đó ra không?"

Eruhaben đưa cho anh một cây bút và một cuốn sổ tay.

Bài viết của Cale khiến mọi người ngạc nhiên vì chúng giống như một bản báo cáo hơn là một cuốn nhật ký tâm sự những gì đã xảy ra.

Những diễn biến xảy ra sau đó khiến cả căn phòng chìm trong sự im lặng tột cùng và tuyệt vọng.

---------------------------

Ngày đầu tiên - Ngọn giáo vẫn còn đâm sâu trong bụng tôi cho đến ngày hôm sau. Mười hai giờ tiếp theo, Dorph đã đến gặp tôi. Vì một lý do nào đó, tôi đã gặp rất nhiều khó khăn để nhận biết được các phản ứng từ cơ thể mình. Tôi đoán rằng điều này có liên quan đến khả năng mới được tiết lộ của White Star.

-Tôi sẽ cần thêm thời gian và kinh nghiệm để đưa ra những đánh giá chính xác, nhưng hiện tại tôi tin rằng sức mạnh đó có liên quan đến thời gian, vì thuộc tính của Raon có thể làm giảm tác động của nó một cách nhanh chóng. Dẫu vậy, từ những gì tôi thấy, khả năng này sẽ gây nên những tổn thương nghiêm trọng cho cơ thể của White Star. Hắn ta có vẻ không ổn định về mặt thể chất sau khi liên tục sử dụng khả năng đó.

Lần ghé thăm đầu tiên - Hầu hết các cuộc gặp mặt, White Star sẽ nói ra những lời chế giễu vô nghĩa, kèm theo là một cú đá vào ngọn giáo đang cắm sâu vào trong bụng tôi. Nó vẫn như vậy cho đến khi cuối cùng White Star quyết định rút ngọn giáo ra trước khi Dorph đến. Vào lần cuối cùng hắn ghé thăm hang động, White Star đã mang cho tôi một bộ dây xích và những miếng kim loại kỳ lạ, bằng cách nào đó đã hạn chế sức mạnh của tôi.

Những sợi dây xích : Khi bị xích lại, tôi chỉ có thể nghe thấy giọng nói của các sức mạnh cổ đại. Dường như những miếng kim loại ấy có một số đặc tính niêm phong dành riêng cho các phép thuật tấn công. Khả năng chữa lành của tôi vẫn hoạt động vì nếu không thì tôi đã chẳng còn ở đây. White Star có lẽ đã cố ý làm vậy.

Chuyến ghé thăm hang động của Dorph - Tôi đã bị tra tấn và đánh đập. Sau mỗi lần đánh, tôi bị xích lại vào tường để White Star có thể nhìn thấy. Mỗi lần như vậy, hắn ta đều đếne đe d có o te th chuwnigjs kiến tooittt bisjfbsjf đáhnh  đpppâp .Tôi nhhớ rằng toôi đã nnhìeng thấya mt phn c ủ a đầssu tôi bị chtttttt đứtuuu. Tôi nhhhớ nớhonhhhor nhnớrr  nhớorrrrrrrrrrr..........

-------------------------------

"Cale-nim?! Cale-nim!"

Giọng nói của Choi Han đã kéo Cale Henituse trở về thực tại.

Cale nhìn xuống đôi bàn tay đang nắm chặt cây bút của mình.

Nếu Cale siết chặt hơn nữa thì chắc chắn cây bút đã gãy rồi.

Trước khi mọi người có thể nói bất cứ điều gì, Cale là người đã lên tiếng đầu tiên.

"Tôi không nghĩ đây là một ý kiến hay."

Giọng của anh vang vọng khắp căn phòng.

Không ai trong gia đình của anh có thể nói gì, nhất là sau khi đọc được những gì mà Cale đã viết bằng đôi tay run rẩy ấy.

Các dòng chữ được viết một cách cẩu thả lai in sâu vào tâm trí mỗi người trong phòng.

Những điều mà Cale chẳng thể viết ra một cách hoàn chỉnh chính là sự thật khủng khiếp trong tâm trí mọi người, khi họ biết được những gì Cale đã phải chịu đựng trong suốt khoảng thời gian bị tra tấn.

'Không, điều đó không thể xảy ra được....! Tại sao vậy!?'

Alberu không thể quản lý được cảm xúc của mình, cho dù anh có cố gắng thế nào đi chăng nữa.

Đôi mắt của Eruhaben nheo lại như mắt của một loài bò sát, phản chiếu sự đau đớn khôn cùng của ông.

Nụ cười của Ron tắt hẳn khi ánh mắt ông dừng lại trên những dòng chữ cuối cùng của Cale, cảm giác bất lực và đau đớn hiện rõ trên khuôn mặt Ron.

Choi Han bối rối trước phản ứng của những người xung quanh. Nên anh liền nhìn xuống những dòng cuối cùng của tờ giấy đã được Cale ghi lại.

Anh bỗng cảm thấy thời gian dường như là ngưng động, giống như lần đầu tiên họ bị tấn công bởi khả năng kì lạ của White Star.

Những dòng chữ được viết bằng mực nhòe và loang lỗ chỉ là phần nổi của tảng băng chìm, chỉ là một phần nhỏ của những gì Cale đã trải qua.

'Sau mỗi lần đánh, tôi bị xích lại vào tường để White Star có thể nhìn thấy.'

'Mỗi lần như vậy, hắn ta đều đến để chứng kiến tôi bị đánh đập.'

'Tôi nhớ rằng tôi đã nhìn thấy một phần của đầu tôi bị chặt đứt.'

Choi Han nắm chặt vỏ kiếm cho đến khi các đốt ngón tay trắng bệch, lòng đầy sự đau đớn và căm hận. Anh quay lại nhìn Cale với vẻ mặt kinh hoàng.

Alberu nhớ lại sự ghê tởm và giận dữ tột độ của anh khi nghe nói về việc White Star định sử dụng khả năng chữa bệnh của Cale để nuôi cấy nội tạng.

Anh chưa bao giờ nghĩ rằng khả năng đó lại mạnh mẽ như vậy.

Không, đúng hơn là Alberu mong muốn điều đó không bao giờ xảy ra.

Với vẻ mặt run rẩy, Alberu từ từ quay đầu lại nhìn Cale, người đang xoa trán với vẻ mặt kì lạ.

"....Chuyện này xảy ra bao nhiêu lần rồi?"

Đôi đồng tử bò sát của Eruhaben chưa bao giờ rời khỏi tờ giấy.

Cale dùng ngón tay của mình để vẽ vài con số trên tờ giấy, thế nhưng không ai có thể hiểu được điều gì.

Cuối cùng, sau một khoảng im lặng và nặng nề, Cale mới mở miệng, từng từ ngữ đều khó khăn để thốt ra.

".....không thể đếm được sau lần thứ chín...."

Nước mắt Choi Han gần như trào ra.

Đầu anh ong ong một mảng trắng tĩnh mịch.

Choi Han đưa bàn tay run rẩy của mình lên và chạm vào nơi Cale đang xoa trán.

Giọng anh bỗng nghẹn ngào. 

"Chúng tôi đáng lẽ phải cứu cậu sớm hơn. Tôi thực sự rất xin lỗi Cale-nim."

Mắt Cale mở to vì sốc.

Cale lắc đầu điên cuồng để nói không, nhưng toàn bộ cơ thể anh bỗng chốc chao đảo.

Choi Han nhanh chóng chạy về phía trước để đỡ lấy Cale đang ngã xuống.

Mắt Cale nheo lại để thích nghi với khoảng không quay cuồng.

Bỗng, anh đột nhiên đưa tay che miệng.

"Ai đó lấy thùng rác đi!"

Choi Han vẫn đang đỡ Cale trong vòng tay nên không thể cử động.

Alberu nhanh chóng nhìn quanh phòng để tìm kiếm một chiếc thùng rác nào đó.

Nhưng lại không thấy.

Khi mọi người đang lục tìm. Cale giơ tay ra hiệu bảo mọi người dừng việc họ đang làm lại.

Một tay Cale vẫn đang che miệng trong khi anh từ từ điều hòa hơi thở, tay còn lại ra hiệu rằng anh vẫn ổn.

Cale nhắm mắt lại để tập trung bình tĩnh bản thân mình.

'Aigoo, sao cái cơ thể yếu đuối này cứ gây rắc rối cho mình thế?'

Cale tựa đầu vào vai Choi Han.

Nhịp thở của anh dần chậm lại.

Không thèm suy nghĩ, Choi Han ôm chặt Cale hơn.

Cale dựa vào người Choi Han trước khi sự mệt mõi cuối cùng cũng ập đến.

Cale rùng mình và nhăn mặt cho đến khi cơ thể hoàn toàn thư giãn.

'......Mệt mõi quá.'

Đó là suy nghĩ cuối cùng của Cale trước khi anh ngủ thiếp đi trong vòng tay của Choi Han.

Căn phòng bỗng chốc tĩnh lặng, mọi người đều dừng lại khi nghe thấy tiếng hít thở đều đặn của Cale.

Choi Han cẩn thận đứng dậy trong khi bế Cale trên tay.

"Tôi không nghĩ rằng thiếu gia đã ăn uống ngon miệng mấy ngày nay."

Lúc này, Ron dần chuyển sự chú ý đến một phần khác của tờ giấy, phần mà Cale nói rằng anh vẫn chưa được ăn thứ gì cả.

Eruhaben nhớ lại rằng Cale đã nôn bữa sáng của mình khi anh cứ cố ăn.

"Chậc."

"Lão già này sẽ cho cậu chủ ăn uống đầy đủ sau khi tỉnh dậy."

Nụ cười hiền lành của Ron đã trở lại, thế nhưng sát khí vẫn bao quanh ông.

"Ta sẽ gửi bánh quy đến."

Alberu nói rồi đứng dậy và chuẩn bị rời đi.

Tuy nhiên, anh bỗng dừng lại khi nghe thấy có người gọi mình.

"Đừng làm điều gì ngu ngốc."

Lời nói của Choi Han khiến mọi người bất ngờ.

Alberu dừng lại, tay nắm chặt cánh cửa.

Lưng Alberu quay lại với những người khác trong phòng, nhưng Choi Han biết chính xác biểu cảm của anh.

"Chúng ta đều rất buồn. Thế nên, đừng tự ý làm bất cứ điều gì, anh sẽ làm gương xấu cho Cale-nim mất."

Alberu hít một hơi thật sâu khi nghe lời Choi Han nói.

Không quay mặt lại, Alberu trả lời Choi Han trong khi tay với đến tay nắm cửa.

"Cảm ơn, người hướng dẫn-nim"

Và sau đó, Alberu Crossman đã quay trở lại cung điện.

Bây giờ trong phòng chỉ còn lại Choi Han, Eruhaben và Ron Molan.

Ron mỉm cười.

"Tôi sẽ đi bảo Beacrox chuẩn bị thứ gì đó cho cậu chủ, hoho."

Nếu Cale còn tỉnh táo, chắc chắn anh sẽ giật mình khi nghe thấy tiếng cười độc ác của Ron.

Ông rời khỏi phòng mà không để lại một tiếng động nào.

Khi Choi Han lặng lẽ rời đi để tránh làm phiền Cale đang ngủ, Eruhaben ở một mình với tờ giấy mà Cale viết ở trên tay.

Răng của Eruhaben mọc dài ra như những chiếc răng của một con rồng, những chiếc nanh sắc nhọn nghiến vào nhau trong sự phẫn nộ trong khi những móng vuốt ngày càng dài ra.

Ông từ từ đứng dậy, chiếc đuôi quất qua lại phía sau ông.

Một chiếc sừng vàng sáng chói mọc ra từ đầu của người đàn ông xinh đẹp ấy, khiến ông thêm phần huyền bí và uy nghi.

Một áp lực giết người tràn ngập toàn bộ Điền trang Henituse, khiến cho bức tường kiên cố của nơi này gần như nứt ra.

Uy áp tràn ngập sự tức giận đến nỗi ngay cả một số thành viên trong nhóm của Cale cũng gần như khuỵu xuống vì sốc.

Gashan cảm thấy có điều gì đó nguy hiểm khi hàng trăm con quạ bay theo hướng ngược lại với điền trang Henituse như thể mạng sống của chúng phụ thuộc vào điều đó.

Nền móng của điền trang Henituse đang rung chuyển vì sợ hãi trong khi bất kỳ người hầu hay người dân khác chỉ có thể nằm xuống sàn vì lo sợ cho tính mạng của mình.

Những con rồng ở gần lục địa biết chính xác cổ khí tức đó là gì.

Mila, chú rồng màu be, khựng lại khi cô đang gieo một hạt giống khác vào khu vường của mình.

"Eruhaben ư? Nhưng tại sao ông ấy lại tạo ra Long Nộ như thế?

"Ý của mẹ là gì vậy?"

Dodori, chú rồng tóc hồng và là con trai của Mila bước tới với vẻ mặt tò mò.

"Mẹ ơi? Có chuyện gì thế? Không phải Long Nộ đó đến từ Eruhaben-nim sao?"

Không nói lời nào cả, cô ôm nhẹ Dodori trước khi tiếp tục trồng trọt trong khu vườn của mình.

Rasheel bỗng giật mình tỉnh giấc.

"Cái quái gì đang diễn ra thế này? Tôi không biết rằng ông già Eruhaben cũng có con."

Anh cau mày khi bao bọc khung cảnh xung quanh bằng mana của mình.

Rasheel bực bội quay lưng lại và cười khẩy.

"Chết tiệt, dám làm phiền giấc ngủ của mình...."

Anh chỉnh lại chiếc gối của mình một cách hơi hung hăng.

'Dù vậy, vẫn hơi đáng lo ngại. Điều gì có thể khiến cho ông già đó phát ra Long Nộ như thế?'

"Ông rồng vàng, hãy bình tĩnh lại đi! Không ai di chuyển được cả!! Ông sẽ làm tất cả mọi người ở đây sợ mất! Noona và huyng cũng sợ nữa! Hãy dừng lại đi ông rồng vàng-"

Chú rồng đen biết rằng chú phải ngăn Eruhaben lại trước khi ông thật sự định hủy diệt thứ gì đó, nhưng nhóc không hiểu tại sao áp lực Eruhaben lại khiến Raon có cảm giác khác.

Nhóc không cảm nhận được sự tức giận mà thay vào đó, Raon cảm thấy ông đang đau buồn.

Sau vđó, Raon bay vào trung tâm của luồng hào quang buồn bã này.

Vâng, thật buồn.

Và không chút do dự, Raon ôm chặt Eruhaben bằng cả cơ thể mình.

Trực tiếp vào mặt của ông.

Lúc này đây, có một nhóc rồng sáu tuổi đang ôm khuôn mặt của con rồng cổ đại già nhất lục đại phía Đông.

Giống như một chiếc công tắc, áp lực dữ dội đột nhiên dừng lại.

Eruhaben đứng im tại chỗ trong khi Raon vẫn tiếp tục ôm ông với cái đuôi vẫy nhẹ.

"Ông rồng vàng ơi, bây giờ ông ổn rồi chứ?"

Eruhaben không trả lời.

Thay vào đó, Eruhaben nhấc tay lên để từ từ gỡ Raon ra khỏi mặt mình.

Họ nhìn nhau trong khoảng một phút cho đến khi Raon phá vỡ sự im lặng.

"Ông rồng vàng ơi? Có chuyện gì xảy ra vậy?"

Mắt Eruhaben mở to khi ông khéo léo giấu tờ giấy Cale đã viết ra khỏi tầm mắt của Raon.

"Ahem."

Eruhaben hắng giọng một cách ngượng ngùng.

"Ngươi làm tốt lắm, nhóc con."

Điều khiến Eruhaben ngạc nhiên là Raon không hề bị phàn nàn về việc bị goi là nhóc con.

"Ông ổn chứ? Ta cảm thấy ông có vẻ buồn lắm."

Đôi mắt xanh ấy nhìn chằm chằm vào Eruhaben.

'Cái gì?'

Eruhaben cố gắng kìm nén sự ngạc nhiên.

"Ta ổn mà, nhóc con. Ngươi hãy lo cho bản thân mình trước đi."

Eruhaben nhẹ nhàng dùng bàn tay mình xoa đầu Raon.

"Này! Ta không phải là nhóc con!"

Raon bay lượn lờ xung quanh Eruhaben và hét lớn lên như thường lệ.

Eruhaben thở dài khi Raon vẫn tiếp tục quay mòng mòng xung quanh ông.

Trên khắp điền trang Henituse, mọi người đang dần lấy lại sự bình tĩnh sau khi cỗ áp lực bỗng chốc ập đến như một cơn sóng mà không hề báo trước.

Hầu như tất cả mọi người đều bị sốc trước làn áp lực khổng lồ, kể cả Cale.

Anh giật mình đến nỗi tỉnh giấc.

Tuy nhiên, khi mở mắt ra, Cale không thấy căn phòng của mình.

Thay vào đó, đập vào mắt anh là một màn đêm đen kịt.

Một giọng nói mơ hồ chào đón Cale từ trong bóng tối.

"Đã lâu rồi nhỉ?"

'Cái quái...!'

Cale Henituse hít một hơi thật sâu trước khi hét lớn nhất có thể.

"TÊN THẦN CHẾT KHỐN NẠN!!!"



_________________________________________________________

❤️ Nếu các bạn muốn ủng hộ mình tiếp tục dịch các truyện khác, các bạn có thể donate thông qua số tài khoản : 1903 7705 6890 18 (NGÂN HÀNG TECHCOMBANK) hoặc mã QR phía dưới.

❤️ Nội dung ck: donate ủng hộ truyện wattpad

❗ Việc donatekhông bắt buộc, mình vẫn sẽ đăng truyện như thường. Sự ủng hộ của các bạn sẽ giúp mình có thêm động lực và điều kiện để tiếp tục dịch những bộ fanfic chất lượng khác. Cảm ơn các bạn rất nhiều!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro