Insatiable (Vô sỉ :)) )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




           

Điều đầu tiên làm Joohyun chú ý khi chị thức dậy là ánh sang mặt trời chiếu qua cửa sổ kính trong suốt từ trần nhà đến sàn kính gần như làm chị bị chói mắt. Những tấm rèm trắng treo trên cửa nó không làm gì để chặn ánh nắng mặt trời và đầu của chị kêu vù vù. Nó rất đau. Rượu chết tiệt.

Chị cố nhắm mắt lại vì vẫn còn buồn ngủ.

Nhưng sau đó, chị ngửi thấy mùi hoa hồng của ai đó. Ánh sáng sớm bị lãng quên, đầu của chị bớt đau hơn. Joohyun không muốn thức dậy. Chị rúc vào gần nơi phát ra mùi thơm, ngửi mùi hương thư giãn. Mũi của chị nhích nhẹ lên da, vùi đầu mình sâu vào cổ Seungwan.

"Hmmm, thật tuyệt," Hơi thở nóng bỏng của chị tiếp xúc với làn da của người trẻ tuổi hơn mình. Joohyun vô tình đặt tay lên gáy Seungwan, kéo cô lại gần hơn, muốn thưởng thức những mùi hương yêu thích của chị.

Joohyun chớp mắt, từ từ vươn chân lên phía trước nhưng sau đó chị bị phân tâm bởi những cái xương đòn hấp dẫn và xương quai xanh trước mặt chị. Thiên Chúa phải dành nhiều ngày để điêu khắc sự hoàn hảo này. Đôi mắt của chị hướng xuống và thánh thần ơi, hai nút áo trên cùng của Seungwan mở ra.

Chị nuốt nước bọt, cổ họng của chị thật khô. Phải, Bae Joohyun đang khát nhưng chị ấy không cần nước để làm dịu cơn khát đó. Joohyun nghĩ chị ấy cần tắm trong nước thánh. Chị ấy không nên có suy nghĩ không đứng đắn với thành viên của mình.

Chúa đã nghĩ gì? Hôn Seungwan là một điều nhưng thèm muốn cô ấy, cố tình sao? Đó là một cái gì đó hoàn toàn khác mà.

Đợi tí. Tại sao mình lại ở trên giường với Seungwan?

Chị bị bối rối, chị nhanh chóng rời khỏi giường nhanh hơn một lần kia có một con gián bị chị đuổi ra khỏi phòng của mình. Chị di chuyển nhanh ra khỏi hông của Seungwan, bỏ cánh tay ôm chị xuống giường. một lúc sau, đôi mắt của Seungwan mở ra

Joohyun đang đứng ở rìa giường. Đột nhiên không khí lạnh chạm đôi chân trần của chị, khiến chị khoanh tay trong lúc đó. Liếc nhìn trang phục của chính mình, làm chị bối rối. Chị ấy chỉ mặc một cái áo sơ mi quen thuộc.

Tại sao mình lại mặc quần áo của Seungwan? Joohyun bối rối.

Đôi mắt của Seungwan hầu như không thể mở ra. Em dịu mắt vào mắt  bằng mu bàn tay. Bàn tay còn lại của em nắm chặt tấm chăn. Seungwan trông thật đáng yêu với mái tóc rối bù của mình và đôi mắt rũ xuống.

Đôi mắt em mở to khi em nhìn thấy Joohyun đang bối rối, đứng trước cửa sổ. Mái tóc đen mềm mại đóng khung khuôn mặt tinh tế của chị, hài hòa với tấm rèm phía sau . Nhẹ nhàng di chuyển, thổi bay đi bởi gió. Những tia sáng óng ánh của ánh sáng mặt trời chỉ khuếch đại vẻ đẹp rực rỡ của chị hơn, Seungwan nghĩ rằng chị ấy đang như một nữ thần với vương miện trên đầu mình.Chị là Nữ thần hòa bình, thực sự.

Mắt đờ đẫn, tim đau. Mình có ở trên thiên đường không? Seungwan nghĩ

"Mình có thể sẽ thức dậy mỗi ngày và trông thấy điều này," em lẩm bẩm kinh ngạc.

Joohyun không mặc bất kỳ thứ gì. Chị ấy muốn biết tại sao chị ấy lại mặc quần áo của Seungwan. Chị không nhớ đã thay quần áo hôm qua.

"Tại sao chị lại mặc quần áo của em vậy?" Joohyun tức giận, chị có thể đã hơi lớn tiếng một chút.

Với một tay chống xuống giường, lực ép xuống nệm, Seungwan nâng mình ngồi lên.

"em đã giúp chị thay quần áo" em trả lời một cách hiển nhiên. Em nhẹ nhàng vỗ vào gáy. Tại sao chỗ này lại ấm lên nhỉ.

Seungwan nhìn chằm chằm vào Joohyun, nuốt chửng từng centimet cơ thể của chị. Cảnh Joohyun trong trang phục của mình khiến Seungwan cảm thấy rằng Joohyun là của mình, những con bướm trong bụng cô như bùng nổ. Mình muốn chạm vào Joohyun unnie rất nhiều.

Cảm thấy bối rối, Joohyun kéo tấm chăn lên giường, cuống cuồng che phủ mình khỏi đôi mắt lang thang của Seungwan. Chị gửi một ánh nhìn khinh bỉ cho cô bé tóc nâu.

Seungwan nhắm mắt lại trong giây lát, nắm lấy sự tự chủ của mình.

"Chị biết không, khi chị càng ít lo lắng. hơn .Chúng ta đã có thể ngủ nhiều hơn ngày hôm qua đó, " đứa trẻ trêu chọc, lắc nhẹ lông mày, đối mặt với tảng bang Joohyun với nụ cười đầy đắc ý.

Joohyun đang rối loạn. Chị không biết điều nào sẽ là một lựa chọn tốt hơn, là tát vào nụ cười đó hay là hôn nó để quên đi. Miệng chị mở to vì những lời nhận xét đó.

Em đang nói gì? Khuôn mặt của Joohyun đổi màu vù sự bối rối, đôi má đỏ bừng, không tin vào lời của Seungwan.

Tuyệt quá. Bây giờ, đầu của chị sẽ không ngừng nhớ về những hình ảnh của họ làm tình. Seungwan đặt chị lên giường, nằm trên chị. Mái tóc màu hạt dẻ của chị rơi xuống, cù lét đôi vai trần của em. Seungwan tiến lại gần hơn, những nụ hôn di chuyển khắp trên khắp cơ thể chị, di chuyển xuống dưới để chạm đến  nơi nóng bỏng của mình - Joohyun unnie tưởng tượng mn ạ :)))) chết cười

Tiếng cười lớn của Seungwan đã cứu chị ra khỏi việc tưởng tượng thêm nữa.

"Em chỉ đùa thôi!" Seungwan tuyên bố, khiến Joohyun hơi thất vọng một chút. Chị giấu đôi má hồng hồng của mình khỏi tầm nhìn của Seungwan.

"Chị đang nghĩ gì thế, biến thái quá nha?" Seungwan cười khúc khích, hoàn toàn thích thú với phản ứng của nhóm trưởng ,má và vào tai của chị đang đỏ lên rõ ràng.

"Em im đi !"

Seungwan không thể ngừng cười. Thật là một ngày tốt lành để trêu chọc vị nhóm trưởng làm chị bối rối như thế này! Có vẻ như chị ấy đang muốn chui xuống một cái lỗ.

Sau một phút im lặng, Seungwan thú nhận.

"em thậm chí không biết tại sao chị lại muốn ngủ trong cái áo sơ mi của em. Chị tự mình thay đồ đó, "cuối cùng em nói sự thật.

Nhưng không phải không có một bình luận trêu chọc nữa, "... Không có đủ tình yêu của em, phải không?"

Joohyun bỏ qua Seungwan với một nụ cười giả vờ, vụng về. Seungwan thực sự chạm vào con mắt người nhóm trưởng ngay lúc đó. Ùm chị yêu em.

Joohyun quay đi, mắng mình vì là một kẻ ngốc.

" đồ ngốc Joohyun say xỉn!" Chị lặng lẽ càu nhàu. Chị thề sẽ không bao giờ chạm vào rượu nữa. Mummy Joohyun từng  khuyên sau khi uống rượu sẽ làm cho con không kiểm soát được bản thân mình.

Con xin lỗi, mẹ.Con nên nghe mẹ từ đầu.

Chị không bao giờ cho phép mình uống nhiều như chị đã uống tối qua. Nó khiến chị mất kiểm soát. Nó khiến chị làm những việc mà khi tỉnh chị không dám làm.

Giống như nụ hôn với Son Seungwan, đã nhiều lần và vẫn không có cảm giác đủ.

Hương vị của đôi môi Seungwan vẫn còn dai dẳng.

Sau đó  Seungwan nhìn Joohyun khi chị di chuyển đến túi xách của mình, bận rộn lục lọi bên trong  nó. Chị  lấy ra một bộ trang phục hoàn toàn mới, 1 bộ áo lót và đồ lót ren phù hợp (trông giống như đồ lót sexy hơn đồ lót thường xuyên) và tất cả. Seungwan nuốt nước bọt không tồn tại của mình. Người phụ nữ này muốn mình chết

Joohyun đứng ở mép giường, chà tay lên chăn, rõ ràng đang cố thoát khỏi nếp nhăn. Chị có vẻ bồn chồn và phiền muộn, không chắc chắn về cách nói từ đó. Chị tránh nhìn thẳng vào mắt Seungwan.

Những ký ức về đêm qua trở lại với chị. Điều đó chưa bao giờ  xảy ra.

Seungwan có thể nghe thấy âm thanh của suy nghĩ của Joohyun, nó to hơn thậm chí ngay cả với khoảng cách hai mét tách chúng ra xa nhau. Chị là người biết rõ mà, unnie?

"Nhớ lại, về đêm qua—" Seungwan bắt đầu và cuối cùng, Joohyun quay lại nhìn em ấy. Hàm của chị siết lại và Seungwan có thể thấy sự căng thẳng trên khuôn mặt của chị.

"Chị không nhớ những gì sảy ra đêm qua hết," chị nói mạnh mẽ, đôi mắt hoảng sợ, nhìn đi đâu đó không phải là nhìn vào Seungwan.

Ps: Mn thấy chưa chị Joohyun nói không nhớ gì hết nhưng chap sau lại đòi ăn Wanie :))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro