By the Sea ( Bên bãi biển)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Seungwan cho rằng sau một vài giờ đi xe, họ sẽ được thư giãn một chút. Mặt trời từ lâu đã biến mất, màu xanh nhạt thay thế bởi cam ấm và màu hồng sau đó từ từ tan biến đến bóng tối của đêm. Seungwan đã mua một chai soju để trong ba lô của mình, cô sẽ  sẵn sang uống 1 ly để dập tắt căng thẳng của mình. Seungwan có nhiều thứ bên trong túi xách của mình, cô chắc chắn không bỏ chốn như chơi đùa nửa vời.

"Nhanh nào, hãy đến bãi biển. Sẽ có rất nhiều niềm vui ở đó, "Wendy vui vẻ nói,cô nắm tay và dắt Joohyun đi. Joohyun cho phép người nhỏ tuổi hơn dắt mình đi, chị bước xuống và đi từng bước bên cạnh Seungwan.

Bãi biển vắng hoe, không có ai trong tầm nhìn của cả 2. Có một ngọn hải đăng ở cuối bãi biển, chiếu tia sáng cho người lang thang trên biển để họ có thể không bị lạc. Joohyun nghĩ thật thơ mộng khi ánh sáng hướng dẫn các ngư dân và nó cũng đã giúp Seungwan dắt cô đi trên con đường của mình, đến một con đường mà cô chưa bao giờ có trước đây. Với Seungwan, mọi thứ đều có ý nghĩa.

Điều đầu tiên họ làm ở bãi biển là xây những lâu đài cát. Họ ngồi trên chiếc giường cát trắng bên cạnh và bao quanh mình với lâu đài cát, tưởng tượng họ đang ở trong lâu đài của riêng họ. Bảo về khỏi từ bất kỳ ý kiến cư dân mạng có hại và tin đồn độc hại nào. Đó là một cảm giác an toàn không có thật, nhưng họ làm. Họ là những chuyên gia trong giả vờ  trong tất cả mọi chuyện khoác lên mình khuôn mặt của 1 thần tượng hoàn hảo nhưng trong thực tế, họ có trái tim mong manh, luôn luôn bị tổn thương.

Joohyun cởi mũ và đặt sang một bên. Tóc của cô xõa xuống và Seungwan kinh ngạc. Chị trông tuyệt đẹp dưới ánh trăng. Tuyệt đẹp, hơn tất cả mọi thứ trên thế gian này.

"Em có mang rượu soju không?" Joohyun lặng lẽ hỏi hát chính. Seungwan gật đầu, lấy ra một chai soju màu xanh lá cây từ balo của mình.

Đôi mắt Joohyun lấp lánh với khát khao, hay là nỗi buồn trong mắt của chị? Seungwan không chắc chắn, biểu hiện của nhóm trưởng làm mình không thể hiểu được.

"Hãy uống nó đi," Joohyun nói  hơi háo hức.

"Chúng ta có nên không?" Seungwan mở nắp rượu, sau đó tiến hành đổ rượu vào nắp. Cô đưa cái nắp cho Joohyun, người đang đợi chờ đợi.

"Đây nè."

Joohyun nhấp một ngụm rượu, chị mong đau đớn và cảm giác tội lỗi có thể rửa trôi. Chị muốn buông lỏng. Đã lâu rồi chị không uống rượu xuống cổ họng của mình. Là một thần tượng rất khó. Chị phải kiểm soát mọi thứ mọi lúc, không có chỗ dừng chân cho những kẻ hững hờ.

Joohyun ho, gần như phun ra hết soju từ miệng. Cổ họng chị như bùng cháy. Cô ấy không phải là một người uống rượu giỏi.

"Thêm nữa," Joohyun yêu cầu. Sự khó chịu này không đủ để làm cho cơn đau biến mất. Seungwan rót thêm rượu vào nắp. Chỉ trong lúc này thôi hãy làm những gì chị muốn, unnie.

Joohyun đưa 1 nắp  soju lên môi và tiếp tục uống.

Chỉ cần 2 ly soju cũng đủ cho Joohyun hoàn toàn say xỉn . Và Joohyun say rượu hoàn toàn là một thảm họa.

Joohyun đứng dậy và bắt đầu chạy chân trần trên bãi biển. Chị duỗi tay ra và xoay người, bước ra bãi biển đầy cát với những bước vụng về và lảo đảo.

"Seungwan-ah..." cô ấy kêu lên để láy sự chú ý của con người trẻ tuổi. Tầm nhìn của Seungwan không bao giờ rời khỏi Joohyun, thậm chí không một giây nào. Seungwan không thể bỏ qua nó được, Joohyun thật tuyệt vời, ngay cả khi chị ấy trong trạng thái say xỉn.

"Gió có mùi giống như muối và tự do. Chị thích nó, "Joohyun cười khúc khích, cười toe toét như một đứa trẻ. Chị đang nhảy xung quanh, trông vô tư. Seungwan thích Joohyun như thế này.

Seungwan suy nghĩ lại lần nữa ,có thể sẽ không.

Joohyun quay lại, quay mặt về phía mặt nước. giống như chị ấy nhận ra rắng  họ đang ở biển, mê hoặc. "Woah, đó là biển. Nó quá rộng, "Joohyun hét lên trong mê sảng. Trong lúc đó, Joohyun chạy nhanh về phía mặt nước, làm cho Seungwan hoảng sợ.

Joohyun đang chạy với tất cả sức lực của mình trong nước, đuổi bắt không khí, chiến đấu với những cơn song mạnh mẽ. Quần jean của chị đã ướt đến đầu gối rồi. Nước thấm vào người nhưng nó làm cho Joohyun giống như một cái vỏ trống rỗng.

Seungwan chạy thật nhanh để bắt con người đang đi xa hơn bờ biển vào bên  trong.

"Unnie, đến đây, lại đây nào," Seungwan hét lên. Seungwan cuống cuồng nắm lấy cổ tay của chị chặt hơn, buộc chị phải ngừng đi xa thêm nữa. Joohyun đang cố gắng thoát khỏi cái ôm dữ dội của Seungwan.

"Này, nguy hiểm lắm!"

Joohyun vẫn chiến đấu. Đôi mắt chị nhìn chằm chằm vào chân trời đen tối, muốn chạy xa hơn. Seungwan ôm lấy chị chặt hơn, sợ Joohyun sẽ biến mất. Cô ấy không muốn Joohyun rời đi. Seungwan không thể để chị biến mất. Không, mình sẽ không cho phép điều này sảy ra.

"Chị không được bơi ở biển vào ban đêm đâu," Seungwan thì thầm, kéo Joohyun vào bờ. Bằng cách nào đó, Joohyun tự buông nhẹ cơ thẻ mình và để Seungwan kéo chị nhẹ nhàng ra khỏi biển.

Joohyun Say rượu rất khó xử lý. Seungwan hối tiếc vì đã cho cô gái này uống đồ uống có cồn, và việc này đi xa hơn những gì Seungwan nghĩ. Đêm vẫn còn dài.

Joohyun như một đứa trẻ.

Chị rên rỉ vì trời lạnh, lien tục dậm chân của mình, cầu xin Seungwan sưởi ấm. Chị ấy làm quá sự run rẩy của mình và chưng ra một ánh mắt thỏ con với Seungwan, muốn được sưởi ấm.

Seungwan thở dài. Những gì Joohyun muốn thì Joohyun sẽ nhận được. Seungwan nhanh chóng cởi chiếc áo sơ mi mình mặc, cong lại chỉ mặc một chiếc thun và quần short denim. Seungwan tội nghiệp đang run rẩy vào thời điểm này nhưng mình sẽ làm bất cứ điều gì cho Joohyun. Thật ấm áp khi Joohyun đang rạng rỡ với sự hài lòng khi Seungwan phủ chiếc áo sơ mi lên vai chị. Nhón trưởng nắm chặt chiếc áo một cách chắc chắn, ám chỉ rằng nó chỉ có 1 chút ấm áp.

"Em rất galant, Wan," Joohyun cười toe toét. Chị ngửi quần áo và để lưu giữ mùi hương của Seungwan kéo dài . Mùi hoa hồng, tinh tế như em vậy. Ngay cả trong tình trạng say xỉn, Joohyun cũng gửi những mùi hương xung quanh mình.

Seungwan khoanh tay lại, cố gắng giữ nhiệt độ tối thiểu mà mình có và che giấu sự run rẩy của mình khỏi Joohyun.

Joohyun Say rượu thật ồn ào.

Chị ấy là tự nói chuyện 1 mình. Joohyun tiếp tục nói khoa trương về mọi thứ. Có vẻ như chị ấy nói chuyện vô nghĩa, nhưng Seungwan lắng nghe mọi lờ nóii chăm chú. Nó không có vẻ giống như một cuộc nói chuyện vô nghĩa đối với chị. Seungwan là người cơ hội.Ghi nhớ từng câu nói vào tâm trí mình,lưu giữ khoảnh khắc này sâu sắc trong ký ức của mình vì cô biết có thể mãi mãi Joohyun có thể sẽ không nói như thế này lần nữa.

Joohyun đang nhìn chằm chằm vào bầu trời đầy sao, tối tăm. Các ngôi sao sáng rực hơn ở đây. Chị ấy giơ ngón tay lên trong không khí dò tìm chòm sao. Joohyun biết tất cả mọi thứ bằng trái tim.

"Em có biết rằng các ngôi sao thực sự là những vật đen? Nó hấp thụ ánh sáng rơi vào nó, và tỏa trở lại vào không gian nhiều hơn nó hấp thụ.Ngôi sao là cơ thể màu đen tỏa sáng rực rỡ, "chị trầm ngâm.

Luôn luôn mê hoặc với vũ trụ và thiên văn học, đôi tai của Seungwan lắng nghe Joohyun nói chuyện.Con  Người lãng mạn bên trong của chị đang dân bộc lộ ra ngoài . Joohyun thực sự yêu bầu trời rất nhiều

"... Nhưng trong thực tế ngôi sao thực sự chỉ là một cục không có gì. Nó trông rất đẹp từ xa, lấp lánh với độ sáng. Nhưng nếu bạn nhìn nó khi nó ở gần, nó rất bẩn thỉu. "Mặt Joohyun cúi xuống. Đột nhiên cô bị nghẹt thở với nỗi buồn. Không khí nặng nề.

Joohyun say rượu tràn ngập cảm xúc nguyên thủy, tất cả đều phơi bày.

Joohyun đứng lên. Cô đi bộ ở rìa bờ, những ngón chân đập xuống nước, làm cô cau có.

"SM thật quá đáng!" Joohyun đột ngột hét lên. Giọng nói bình thường của cô vang vọng qua bãi biển trống, mang theo sự tức giận và đầy giận dữ của cô.

Điều tiếp theo Seungwan biết, Joohyun đang khóc. Nó giống như buổi sáng một lần nọ, Joohyun bùng nổ tất cả những cảm xúc chai lì của mình. Tim Seungwan nhói đau khi thấy những giọt nước mắt của nhóm trưởng liên tục rơi xuống. Chị đã phải vật lộn và giữ nó cho chính mình bao lâu. Đã bao nhiêu lần chị tự khóc và xuất hiện như không có gì sai và mạnh mẽ vào sáng hôm sau? Tất cả những gì chị đã làm là cho mọi thứ của bạn, nhưng tại sao chị lại nghĩ mình là ích kỉ.

Joohyun chỉ xứng đáng được những điều tốt đẹp trên thế giới. Chị đã kiên nhẫn quá lâu.

Hơn tất cả mọi thứ, Joohyun say là không thể đoán trước. Chị ấy rấy táo bạo.

Seungwan đứng cạnh Joohyun. Cảm thấy dũng cảm, cô chạm má Joohyun và nhẹ nhàng lau nước mắt. Joohyun ngừng khóc. Chị đưa ánh mắt của mình chạm đến ánh mắt của Seungwan, đốt cháy tâm hồn em, làm cho trái tim em đập một cách thất thường. Seungwan không thể xử lý những bùng cháy trong mắt mình. Nó đốt cháy một cảm giác kỳ lạ bên trong em. Seungwan nhìn đi chỗ khác, giả vờ nhìn những tia sáng di chuyển phát ra từ ngọn hải đăng.

Joohyun muốn Seungwan nhìn chị ấy. Vì vậy, cô ấy kéo ngón tay xuống một bên khuôn mặt trẻ thơ của Seungwan cho đến khi mặt của em ở dưới cằm. Cô nhẹ nhàng đẩy nó lên để Seungwan nhìn vào mắt cô. Joohyun bước một bước về phía em.

Yes, Joohyun rất khôn lanh. Chị cảm thấy rất nhiều ngay bây giờ và lòng can đảm đang ôm lấy toàn bộ bản thể của chị. Khi họ đang chạy trốn, họ không phải tuân theo bất kỳ quy tắc nào.Những Hạn chế và quy định tất cả đều ở phía sau.Những ảnh hưởng và hậu quả tất cả đều là điều chết tiệt. Cô đã hy sinh tất cả mọi thứ trong cuộc sống của mình và cô chỉ mong muốn một điều duy nhất. Cô ấy chỉ muốn Seungwan ngay trong thời điểm này.

Cánh tay của Joohyun ôm lấy Seungwan, kéo em lại gần hơn. Gần như không thể nào, cơ thể họ ép lại với nhau để truyền điện và lan khắp mọi nơi cùng một lúc, nóng bỏng và áp đảo.

Joohyun đặt  bàn tay của mình lên cổ Seungwan. Đôi mắt của Seungwan khẽ khép lại, hơi thở ngập ngừng.

* ảnh miêu tả chị Bae ôm Seungwan* (nhưng lúc này là bạn nhỏ bị ốm nên chị sợ cảm lạnh nên ôm đó 😭😭😭)
thêm tấm nữa là Wan ôm chị Bae



"Chị đang làm gì vậy, Bae Joohyun?" Seungwan hỏi trong tính trạng nín thở.

Seungwan gọi tên thật của chị bằng giọng trầm sâu, làm mọi thứ rõ ràng hơn cho Joohyun. Không có cơ hội quay trở lại như trước từ lúc này.

"Thứ mà chị luôn muốn làm", chị thì thầm, và sau đó cô nghiêng người về phía trước, được thúc đẩy bởi một can đảm nảy sinh từ đâu đó ở nước ngoài và không thể nhận ra.

Và, Joohyun hôn Seungwan.

P/s: kkkk Chị Bae thông minh quá đó spoil chương sau chị Bae "ăn ốc đổ vỏ" :))) ý nhầm chị Bae hôn con nhà ng ta xong không chịu trách nhiệm :))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro