You Better Know

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Joohyun không biết điều gì làm chị ấy bất lực như vậy khi chị ở bên Seungwan. Chị rõ ràng là có thể nói dối hay nói không với cậu bé khi nó nhận ra mình, nhưng chị đã không làm vậy. Chị muốn Seungwan đến giúp đỡ mình. Có 1 một lần, Joohyun mong muốn trở thành một cô gái đáng thương và Seungwan là hiệp sĩ của cô trong bộ giáp sáng chói (giống như một hiệp sĩ trong chiếc áo giáp và một thái độ quyến rũ). Và, Joohyun đã phải lòng với em ấy.

Chỗ ngồi của họ là hai hàng trước hàng cuối cùng trong xe buýt. Xe buýt khá trống để dành cho các cặp đôi, một đôi vợ chồng già ngồi ở ghế trước, một thanh niên có lẽ là sinh viên năm nhất đại học ngồi sau và bốn người khác,họ đều đang quan tâm đến công việc của mình.

Joohyun lê bước qua các lối đi để đến chỗ ngồi của mình, chị luôn cúi mặt và giữ chặt mũ để che mặt. An toàn là trên hết. Seungwan luôn đi gần phía sau nhóm trưởng và cúi đầu thấp. Chưa bao giờ trong cuộc đời Joohyun nghĩ rằng việc đi bộ trên xe buýt có thể căng thẳng thần kinh như thế này, cô cũng có thể vượt qua một cây cầu lửa với đôi mắt nhắm nghiền.

Cả hai người thở dài nhẹ nhõm khi họ đến chỗ ngồi của mình. Họ nhìn nhau và cười khúc khích về tình huống vừa rồi mắc cười như thế nào. Cảm ơn trời, họ đã tránh được một viên đạn ở đó. Chẳng bao lâu sau, tài xế xe buýt xoay động cơ và chiếc xe bắt đầu di chuyển ra khỏi bến xe và chắc chắn tăng tốc vào xa lộ.

Joohyun ngồi cạnh cửa sổ, dành thời gian của chị để thưởng thức quang cảnh giao thông đông đúc và khung cảnh rực rỡ của bầu trời rộng lớn. Chị có thể nhìn thấy thành phố Seoul đang từ từ khuất xa tầm nhìn và một cảm xúc hỗn độn chạm vào mình. Chị  đã thực sự để lại mọi thứ đằng sau.

Joohyun không bao giờ bộc lộ cảm xúc ra ngoài.Nhóm trưởng luôn luôn bình tĩnh; che giấu cảm xúc của mình với người khác nhiều đến nỗi khiến Seungwan mất tinh thần. Tại thời điểm này, Joohyun đang cau mày nhăn nhó, Seungwan biết Joohyun thực sự rất đau khổ hơn rất nhiều.

Seungwan với lấy chiếc máy nghe nhạc Mp3 của mình trong túi. Đã lâu rồi kể từ lần cuối cùng cô sử dụng thiết bị này. IPhone của luôn là lựa chọn đầu tiên để nghe nhạc khi đang di chuyển, nhưng giờ đây họ không thể sử dụng nó. Hãy nhớ rằng các quy tắc của runaway, không bao giờ sử dụng điện thoại thông minh của mình. May mắn mình không phải là Kim Yerim. Đứa trẻ đó sẽ không tồn tại dù chỉ 5 phút mà không có điện thoại .

"Unnie, cái này," Seungwan gọi đưa ra một chiếc tai nghe cho Joohyun.

"Nghe cái này đi. Nó sẽ làm dịu nỗi lo của chị." Seungwan nhẹ nhàng đeo tai nghe vào tai trái của Joohyun. Joohyun kinh ngạc bởi cử chỉ nhỏ bé của Seungwan. Tại sao em ấy phải tự đeo tai nghe cho mình. Son Seungwan, em sẽ là nguyên nhân dẫn đến cái chết của chị. Một chút màu hồng có thể thấy trên má chị JooHyun.

điều đó còn chưa đủ, Seungwan nở nụ cười đẹp nhất của mình, và đôi mắt cô dịu dàng và tràn đầy tình yêu, điều đó khiến Joohyun cảm thấy điều cô chưa bao giờ nhìn thấy trước đây. Bên trong chị đang nở vườn hoa. Mình đang chìm đắm trong tình yêu, Bae Joohyun.

Joohyun mỉm cười với bài hát được Seungwan chọn. Sự cộng hưởng giữa âm nhạc quen thuộc đối với toàn bộ bản thân của em ấy.

Tự nhiên bị lạc như một đứa trẻ

Trên các đường dẫn không quen thuộc

Giống như hoa dại nở chậm

Bạn có thể từ từ nghỉ ngơi

Khi bạn cần gió

Để an ủi trái tim mệt mỏi của bạn

Bạn có nghe bài hát này không

Điều đó tự nhiên thổi qua

Thật mỉa mai khi Joohyun đang được an ủi bởi bài hát của chính nhóm mình( You better know). Nhưng đối với mỗi nhịp điệu chị ấy nghe, cơn đau của Joohyun sẽ giảm đi trong vô thức. Và, đó là điều quan trọng nhất.

...

Vài giờ trong chuyến đi của họ, Seungwan đã ngủ say bởi giai điệu êm ái của âm nhạc và tiếng rít nhịp nhàng của động cơ xe buýt. Joohyun ngược lại rất tỉnh táo, chị ấy không thể ngủ ở một nơi xa lạ. Những cảm giác hoang tưởng đang bị theo dõi làm chị phiền muộn. Nỗi sợ hãi khi bị người khác nhận ra  làm cho JooHyun không dám chợp mắt dù chỉ 1 phút.

Thay vào đó, chị nhìn Seungwan ngủ. Chị ngạc nhiên trước sự thanh thản và thanh tao của Seungwan khi đang chìm sâu trong giấc ngủ của mình. Được 1 lúc, Seungwan cúi đầu xuống vai Joohyun.Nhóm trưởng cho phép Seungwan làm điều đó.

Joohyun gạt bỏ sợi tóc phủ lên trán thánh Seungwan. Chị nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Seungwan, cố gắng lập bản đồ và ghi nhớ từng phần trên khuôn mặt Seungwan. Làm thế nào một người có thể có lông mi dài thế này? Nhìn vào mũi Seungwan dễ thương thế nào. Cái cách miệng cô hơi một khoảng trống khi cô ngủ. Tại sao em lại xinh đến thê? Joohyun nhìn Seungwan như thể em ấy là bầu trời và đám mây yêu quý của mình.

"Chị thực sự vui vì em đang ở đây. Em không biết em có ý nghĩa như thế nào với chị đâu ..." Ngay cả bầu trời và đám mây không xứng với mức độ quý giá của em đối với chị.

"... Không có em, có lẽ chị sẽ đóng gói đồ đạc của mình và quay lại Daegu lúc đó," Joohyun thú nhận với người đẹp đang ngủ, trong khi hồi tưởng lại quá khứ.

...

Thực tập sinh trẻ Joohyun đang thực hành điệu nhảy của mình để đánh giá hàng tháng vào tuần tới. Phòng tập chỉ bị cô chiếm đóng. Joohyun có một tin đồn sai sự thật là người không thể chấp nhận được và không thân thiện. Cô ấy là nữ hoàng băng giá giữa các Thực tập sinh. Những người khác sẽ không dám dung chung phòng tập với cô.

Joohyun liên tục thực hiện các bước nhảy, hoàn thiện mọi bước, không cho phép bất kỳ chỗ nào cho những sai lầm. Cô đang xoay người trên sàn nhảy, khi cô bước sai và ngã. Đó là một cú té khá nặng .Mắt cá chân của cô bị bong gân. Joohyun không thể đứng dậy.

Cô thất vọng. Cô ấy muốn debut rất nhiều. Đã gần 10 năm cô bắt đầu luyện tập ở SM nhưng công ty chỉ tiếp tục ra mắt nhóm nhạc nam. Cô ấy có bao giờ có cơ hội không? Cô đang nghi ngờ bản thân. Có phải tất cả thời gian cô dành ở đây thực sự đáng giá không?

Joohyun không hoàn toàn chắc chắn rằng cô ấy có những gì họ cần cho cô được debut. Chắc chắn, cô có thể nhảy và hát nhưng để so sánh với những bước nhảy mạnh mẽ của Seulgi và khả năng hát của Seungwan, Joohyun chẳng là gì cả. Cô ấy chỉ có vẻ đẹp và cô ghét nó. Cô ấy muốn từ bỏ và trở về Daegu.

Nhắc về những điều không hay, Seungwan chạy đến bên Joohyun.

"chị có ổn không?" cô gái du học sinh Canada hỏi thăm.

"chị nghĩ chị đã bị bong gân mắt cá chân," Joohyun trả lời trung thực. Tại sao em lại ở đây, cô ấy giữ suy nghĩ của mình cho chính mình. Thật kỳ lạ khi được ở cùng 1 công ty . Joohuyn đau đớn khi Seungwan cố gắng duỗi chân để kiểm tra vết thương.

Seungwan có thể cảm nhận được sự kích động của Joohyun. Người lớn tuổi hơn đang nắm chặt khớp ngón tay của cô trên sàn gỗ, lông mày nhíu lại, suy nghĩ sâu sắc.

"chị có là biết chị nhảy giống như một thiên thần không. Các bước nhảy  của chị rất nhẹ nhàng và duyên dáng. Nó rất đẹp," Seungwan đột nhiên thốt ra. Joohyun nhướng mày, tò mò.

"Giọng của em cũng hay quá," cô gái thấp hơn tiếp tục cuộc khen ngợi seungwan.

"chị thật xinh đẹp." Seungwan sẽ không dừng lại cho đến khi chị cảm thấy tốt hơn. Wendy mỉm cười ngu ngốc.

Joohyun cười khúc khích. Lời khen ngợi làm cho cô cảm thấy tốt hơn. Em là ai làm sao khiến chị cảm thấy như vậy?

"em không biết từ khác hơn là xinh đẹp? Vốn từ vựng của em đang thiếu nghiêm trọng," cô nhún vai ra những lời khen ngợi thoáng mát, muốn xuất hiện không hề ngạc nhiên. Seungwan biết rõ  là cô hoàn toàn bị ảnh hưởng.

Seungwan chỉ mỉm cười. Cô chạm vào mắt cá chân bị thương của Joohyun và cố gắng chăm sóc nó bằng kiến thức y khoa hạn chế của mình, nhưng đủ để có khuynh hướng bị bong gân.

"em có thể hát cho chị nghe không," Joohyun bất ngờ yêu cầu vô lý nhưng được Seungwan lập tức đồng ý .

"Bây giờ sao?" Seungwan là một mớ hỗn độn nói lắp. Wow, làm thế nào tình huống thay đổi ngay lập tức.

Joohyun gật đầu hăng hái. Đôi mắt to lớn của cô hy vọng. Cô ấy trông giống như một chú thỏ.

Cô quan sát Seungwan một cách mong đợi. Lòng bàn tay của Seungwan đầy mồ hôi và lo lắng. Điều này là đáng sợ hơn so với đánh giá hàng tháng, cô khóc trong thâm tâm.

Tuy nhiên, Seungwan đã hát cho Joohyun ngày hôm đó. Giọng nói du dương của cô vang lên xung quanh không gian chật hẹp. Nó ngọt hơn mật ong. Cô ấy hát một giai điệu chữa bệnh cho một Joohyun bị thương. Đó là can đảm.

Chỉ có giọng hát của Seungwan  tiếp tục.

Joohyun nhắm mắt lại, xung quanh mình với âm thanh của giọng Seungwan. An toàn và tinh khiết. Bạn có biết bạn hát như một thiên thần?

Từ ngày đó trở đi, Joohyun thề sẽ nghe Seungwan hát mãi mãi.

...

Nhìn Seungwan, Joohyun hỏi cô lựa chọn bỏ đi. Đó có thể ổn cho cô , nhưng Seungwan có cảm thấy như vậy không?

Em có ổn khi không được hát nữa không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro