Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vạn Hoàng Hậu không trả lời, cô vươn tay kéo Vũ Kỳ lên, sau đó ôm eo nàng, đặt nàng ngồi bên cạnh.

"Bổn cung vừa động nàng đã quỳ xuống, điều đó không sai."

Hoàng Hậu nghiêng người đến gần nàng, nàng theo bản năng mà lùi lại, nhưng lại bị cánh tay phía sau ôm chặt lấy.

"Dù cho có chạm vào vạn người, ta cũng chỉ thích nàng."

Vũ Kỳ trong ánh mắt là sợ hãi cùng bất an, khóe mắt còn vươn một giọt nước mắt, Hoàng Hậu lau cho nàng, "Vũ Kỳ sợ cái gì? Cái này còn chưa đủ sao?"

"Đủ..."

Hai đôi môi quyện vào nhau, không khí bắt đầu nóng lên.

Không biết khóe miệng ai vừa rên rỉ một chút, cả hai đột nhiên dừng lại, Vũ Kỳ đỏ mặt cúi đầu trên vai cô.

"Thiến..."

Tim Hoàng Hậu lỡ một nhịp, cô muốn trêu chọc nàng một chút.

"Nàng nghe lời của Quý Phi, ta mệt rồi, hay là nàng quay về đi, Hoàng Thượng cũng đã bãi triều, nói không chừng lát nữa sẽ đến cung của nàng."

Cô cảm thấy người trong lòng ngực run lên, sau đó từ từ khẽ đẩy một cái, nâng đôi mắt long lanh lên nhìn cô. Nàng bắt đầu chủ động dán sát, sự mềm mại trước mặt tràn tới, làm càn cắn một chút môi dưới Hoàng Hậu.

Điều này đương nhiên là hưởng thụ.

Tiếng xé vải giòn tan, khi nàng được cô bế, Vũ Kỳ đã biết được sức lực của Hoàng Hậu.

Không thể kháng cự được.

"Lần này là trên giường sao?"

"Ân..."

Phải nói rằng chỉ trong khoảng thời gian ngắn như vậy mà bồi cả hai vị nữ nhân, thật sự có chút mệt mỏi, Hoàng Hậu cảm thấy tay hơi đau.

Cô ngại ngùng rút bàn tay ươn ướt kia ra, lau bừa một chút rồi cầm mắt cá chân của người dưới thân, thoáng ngồi quỳ lên.

Vũ Kỳ muốn khép hai chân lại để kìm nén cảm giác trống trải khó tả, nhưng lại bị cô giữ lấy.

"Ngồi dậy tự mình động đi, ta mệt."

"Thiến..."

"Nghe lời, bằng không thì ta cho người đưa nàng về."

Nàng cảm thấy bàn tay mình bị một vài ngón tay lạnh lẽo chạm vào, đây là lần đầu tiên cô chạm vào bàn tay nàng, rồi đầu ngón tay nàng chạm vào nơi ấm áp. Nàng nhắm mắt, cúi đầu một cách rụt rè, trên trán có một ít mồ hôi, môi mím chặt lại.

Bàn tay rảnh rỗi nâng cằm nàng lên, Vũ Kỳ bị dọa đến mở mắt, ngón tay cũng thuận thế mà đi vào.

Một tiếng thở dốc.

Vũ Kỳ choàng tay qua sau gáy Hoàng Hậu trong tiềm thức, sau đó nàng chậm rãi đong đưa eo.

"Thiến, đừng...đừng nhìn thần thiếp như thế.."

"Tại sao? Người đẹp không cho ta thưởng thức sao?"

Các ngón tay hơi cong, với chuyển động đung đưa, chạm vào nơi mềm mại nhất.

Nàng cắn vào vai cô, Hoàng Hậu hít một hơi.

Nhưng cô rất thích kiểu tán tỉnh này, liền biết rằng cô nhìn người rất chuẩn, Vũ Kỳ không giống với những người khác.

Những người khác chỉ phục vụ một cách ép buộc, đây là phản ứng tự nhiên thực sự.

Cô thích nó, cô thích phản ứng tự nhiên này.

“Nô tì mang y phục mới cho nương nương, nô tì mang vào được chứ ạ?”

Nha hoàn bước chân tới gần, Hoàng Hậu cảm thấy ngón tay đột nhiên bị siết chặt, "Đừng... Đừng gọi cô ta qua đây..."

Hoàng hậu không trả lời, chờ thanh âm bên ngoài.

"Hoàng hậu nương nương."

"Ân……"

Tiếng rên rỉ kéo dài cùng tiếng của cung nữ, chất lỏng trong suốt như pha lê theo bắp đùi trượt xuống dưới chân, giường nệm ướt một mảnh.

“Để bên ngoài.” Hoàng Hậu vuốt ve tấm lưng đang run rẩy của nàng mà khẽ cười, “Nàng sợ đến vậy sao?

Nàng thở hổn hển, gật đầu.

"Đây là hình phạt cho việc nàng cắn ta. Bổn cung luôn thưởng phạt rõ ràng."

Sau khi tàn cuộc, cô lau người cho nàng, không còn khí thế của Hoàng Hậu, đây là lần đầu tiên cô tự mình làm chuyện này, cũng là lần đầu tiên cô không muốn người khác nhìn thấy thân thể của nàng.

Ai sẽ nghĩ đến sau khi bãi triều, Hoàng Thượng lại trực tiếp tới Thừa Càn cung. Hắn thực sự sốc khi nhìn thấy hai người phụ nữ hắn yêu nhất đứng cạnh nhau chào hắn, Hoàng Thượng nhìn hai gương mặt ửng đỏ, cười cười.

"Hoàng hậu đối với nàng tốt không."

“Tốt ạ.” Nàng lạnh lùng trả lời, Hoàng Hậu liền thấy lần này hoàn toàn khác khi nàng nói chuyện với cô.

"Đương nhiên, thần thiếp có thể yêu thương muội muội."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro