Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời điểm cô rời đi, chân Vũ Kỳ vẫn còn có chút nhũn ra, nàng vịn chặt tay của nô tì, yếu ớt cố gắng chống đỡ thân mình.

Nàng từ cửa khác đi ra, đi ngang qua chính điện, lặng lẽ ngẩng đầu nhìn vào trong, bóng lưng Thái Tử hơi hơi cúi xuống, cô ngồi ở trên ghế phượng lạnh lùng nhìn Thái Tử.

Cô dường như đã nhìn thấy nàng, ánh mắt từ lạnh lùng chuyển sang dịu dàng, rồi lại lạnh lùng.

Vũ Kỳ loạng choạng, “Nương nương, người không sao chứ?” Nàng lắc đầu.

Sau đó có một giọng nói từ bên trong truyền ra, "Hoàng ngạch nương bên trong là vị nương nương nào vậy?"

"Chuyện này không quan trọng, Thái Tử không cần phải biết."

Hôm nay Hoàng Thượng nghỉ ở Thừa Càn cung. Khi Vũ Kỳ biết được, trong lòng nàng khó chịu không nên lời.

Nàng không muốn Hoàng Thượng chạm vào Hoàng Hậu.

Từ lâu, đã nghe nói Hoàng Hậu là người mà Hoàng Thượng yêu nhất, mặc kệ chúng đại thần phản đối, dứt khoát kiên quyết cưới cô. Hoàng Đế biết rằng mình đã lấy được bảo vật nên vô cùng yêu chiều cô.

Đêm qua, nằm trong vòng tay Hoàng Thượng, nàng cẩn thận hỏi Hoàng Thượng có thích nàng không, Hoàng Thượng trả lời: "Trẫm thích Vũ Kỳ như thích Hoàng Hậu." Nhưng nàng đọc được từ đôi mắt của hắn, "Nhưng Vũ Kỳ không sánh được với Hoàng Hậu."

Vạn Hoàng Hậu và Vũ Kỳ không khác nhau là mấy, lúc nàng chưa nhập cung, nàng đã từng nhìn thấy Hoàng Hậu cùng Hoàng Thượng ở kinh thành bên nhau quan sát dân tình. Dù chỉ trong nháy mắt đó, nàng đã khắc sâu người này trong lòng, Hoàng Hậu thật đẹp, muốn cho người khác thân cận nhưng cũng có phần xa cách.

Nàng chưa từng nghĩ sẽ có ngày phụ thân sắp xếp nàng làm tú nữ trong cung, nàng nghĩ chỉ có thể làm cung nữ bên cạnh Hoàng Hậu nương nương, nhất định sẽ rất vừa lòng người.

Kết quả là bây giờ nàng không chỉ là phi tử của Hoàng Đế mà còn là phi tử của Vạn Hoàng Hậu.

Vì thế nàng rối rắm cả một đêm, cẩn thận chải chân mày, trang điểm nhẹ để đến thỉnh an Hoàng Hậu.

Đến nơi thì bị cung nữ ngăn lại, yêu cầu nàng đợi.

Nàng đợi bên ngoài Thừa Càn cung gần một tiếng đồng hồ, nhưng người bước ra là một nữ nhân mà nàng chưa từng thấy qua bao giờ.

“Kỳ muội muội, Hoàng Hậu nương nương mệt rồi, muội không cần chờ đâu.” Vị nữ nhân ấy dùng giọng điệu kiêu ngạo nói với nàng.

Nha hoàn nói cho nàng đây là Quý Phi, nàng bỗng thót tim mà hành lễ, chính là bởi vì đã đứng lâu nên không khỏi lúng túng một chút.

"Như thế nào? Được sủng ái liền có thể không hành lễ với bổn cung sao? Từ đâu mà không biết phép tắc như vậy? Quỳ xuống!”

Vũ Kỳ không lên tiếng, ánh mắt mang theo chút ẩn khuất mà quỳ xuống.

“Quý Phi muội muội đừng quá nghiêm khắc, tiểu cô nương này vừa vào cung, chưa rõ phép tắc” Giọng nói lười biếng của Hoàng Hậu truyền đến, Vũ Kỳ ngẩng đầu liền nhìn thấy ánh mắt ôn nhu của cô.

Ánh mắt ấy chính là nhìn nàng.

“Nương nương, ngươi vừa mới… tại sao lại đi ra?” Quý Phi vội hành lễ, đặt Vũ Kỳ sang một bên.

"Chính là muội nói mệt mỏi, bây giờ lại nhàn nhã huấn luyện muội ở đây, không hồi cung nghỉ ngơi thật tốt, muốn chọc bổn cung sinh khí sao?"

Vũ Kỳ cúi đầu xuống, chỉ nghe thấy Quý Phi nhỏ giọng một tiếng "Thiến...", sau đó không còn nghe hai người đối thoại.

Chóp mũi nàng cay cay.

Mãi cho đến khi nha hoàn nhắc nhở hành lễ Quý Phi một lần nữa, nàng mới định thần lại.

Nàng ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe, bắt gặp ánh mắt ôn nhu hơn trước gấp trăm lần.

“Vũ Kỳ, lại đây.” Hoàng Hậu xoay người, nhưng không nghe thấy tiếng bước chân phía sau, quay đầu lại, nhẹ giọng nói: “Làm sao vậy?

"Hồi Hoàng Hậu nương nương, nương nương của nô tì đã đứng đợi quá lâu rồi ạ!"

“Bổn cung hỏi ngươi sao?” Giọng nói đột nhiên trở nên lạnh lùng.

Rồi tiếng bước chân đến gần nàng, gió cuốn qua mang theo mùi đàn hương thoang thoảng, Hoàng Hậu nhanh nhẹn bế nàng trên tay.

Hoảng sợ một tiếng, tay nắm lấy góc áo của Hoàng Hậu.

"Bổn cung hỏi nàng, nàng tại sao không trả lời? Tại sao khóc? Ủy khuất gì sao?"

Nàng không dám dựa vào Hoàng Hậu.

“Ôm lấy ta, nếu không ta sẽ thả nàng té, Hoàng Thượng bên kia nhưng ta không bồi.” Hoàng hậu nhìn nàng nhướng mày, “Được rồi, đừng khóc nữa."

Cô trực tiếp ôm nàng lên giường, nhẹ nhàng đặt xuống.

Vũ Kỳ vội vàng leo xuống, quỳ xuống dưới, ngước đôi mắt đẫm lệ nhìn cô.

Vạn Hoàng Hậu xoa xoa cánh tay hơi ê ẩm, cau mày.

"Nương nương, người không chỉ chạm vào một mình Vũ Kỳ đúng không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro