Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi ở bệnh viện thêm một ngày, Vạn Thiến cùng Trương Vũ Kỳ trở về nhà. Hứa Phi không đi cùng. Xác thực mà nói, từ sau khi vụ tai nạn, cô ta đã biến mất.

Điều này quá rõ ràng, Vạn Thiến nghĩ.

"A-- mệt quá a-- không muốn làm việc xíu nào-" Trương Vũ Kỳ thả người xuống ghế sofa ngay sau khi bước vào cửa. Dù mới quay được một nửa bộ phim nhưng nàng đã thấy rã rời. Nàng bây giờ không còn vinh quang như trước, nhà xe thì bình thường, nhưng sức khỏe thì còn kém hơn nhiều.

"Làm sao mà nghỉ được? Cô còn nợ tôi 250 vạn." Vạn Thiến ngoài miệng thì nói vậy, nhưng cô lại đến ngồi cạnh Trương Vũ Kỳ, đặt chân cô lên đùi nàng, mát xa mắt cá chân cùng bắp chân sưng tấy.

Một cảm giác ấm áp mạnh mẽ truyền đến từ đôi chân của cô, Trương Vũ Kỳ nhìn chằm chằm vào đôi tay trắng nõn mảnh mai đó, nàng nghĩ đến chuyện trong phòng bệnh, khuôn mặt nàng trở nên ửng hồng.

"Vạn Thiến, cô có biệt danh không?"

"Không."

"Làm sao có thể không được? Khi còn nhỏ cha mẹ đều kêu biệt danh mà?"

Vạn Thiến dừng lại, rồi chậm rãi nói: "Mẹ tôi mất khi tôi còn rất nhỏ, cha tôi gọi tôi là Vạn Thiến."

"A... Tôi xin lỗi..."

Trương Vũ Kỳ ngượng ngùng thu chân lại, khoanh tay vào đầu gối một cách nghiêm chỉnh, Vạn Thiến bị chọc cười bởi dáng vẻ đáng yêu nàng, "Không sao đâu, tất cả đều đã lâu rồi."

"Vậy thì... cha cô ở đâu?"

"Ông ấy đã hy sinh vì nhiệm vụ vào năm tôi tốt nghiệp trung học."

Mẹ ơi... Trương Vũ Kỳ muốn tự tát mình một cái.

"Nhưng tôi cũng có một người chị. Mặc dù cô ấy rất bận, chúng tôi không gặp nhau thường xuyên, nhưng cô ấy rất tốt với

Ổn rồi ổn rồi... Trương Ngọc Kỳ thở phào nhẹ nhõm một hơi, bàn tay muốn chạm vào cô cũng đặt lại trên đầu gối. Nàng trộm nhìn Vạn Thiến, khuôn mặt trong sáng xinh đẹp của cô không còn lạnh lùng như lần đầu tiên gặp, khóe mắt cười, ấm áp nhu hòa.

“Vậy thì… tôi có thể gọi cô là Thiến Thiến được không?” Nàng hỏi một cách thận trọng.

“Hả?” Vạn Thiến sững sờ một lúc, vừa quay đầu đã bắt gặp đôi mắt to đen láy kia. Đôi mắt mang mị khí đào hoa thường ngày, giờ phút này lại trong suốt thanh khiết như vậy, Vạn Thiến cảm thấy mình gần như bị mê hoặc, "Có thể a."

"Vậy thì... cô gọi tôi là Tiểu Vũ được không?"

"Tiểu Vũ."

"Vũ Kỳ?"

"Vũ Kỳ."

"Vũ Kỳ bảo bối?"

"...Tự mình làm bữa tối đi."

Sau khi trở về, Vạn Thiến còn rất nhiều việc phải làm. Đầu tiên cô phải đến ngục giam để thăm Đóa tỷ, tìm hiểu xem giữa cô với Ninh Tịnh có chuyện gì. Sau đó, dựa vào kết quả hỏi được mà quyết định có nên tìm Ninh Tịnh để “bày mưu tính kế” hay không.

Nhưng điều khó khăn nhất là cô phải rời khỏi Trương Vũ Kỳ để hành động một mình. Thứ nhất, hợp đồng đã ký là sẽ bảo vệ cá nhân 24 giờ, và thứ hai, cô thực sự lo lắng về việc Trương Vũ Kỳ ở một mình.

Đắn đo hồi lâu, Vạn Thiến chợt nhớ ra hình như ai đó đã đưa danh thiếp cho mình trong buổi phỏng vấn.

“Hello, là vị nào?” Một giọng nữ trầm có chút âm Hong Kong vang lên ở đầu dây bên kia.

"Xin chào, cô Trịnh, tôi là Vạn Thiến. Chúng ta đã gặp nhau trong một buổi phỏng vấn. Không biết cô còn..."

"Oh ~ là cô a ~" Vị nữ nhân cắt ngang, "Tôi biết chúng ta sẽ gặp lại mà~"

Vạn Thiến dừng lại một chút, cô không thể thích ứng với cuộc trò chuyện tựa như quen thuộc này.

"Chuyện đó... là như thế này. Có lẽ cô cũng biết tôi đang làm vệ sĩ cho Trương tiểu thư. Sắp tới tôi cần thời gian hoạt động riêng một hai ngày. Trong thời gian này, tôi muốn cô giúp tôi bảo vệ cô ấy." Vạn Thiến nói tiếp, "Đây là việc riêng, tôi sẽ trả tiền cho cô."

“Ồ ~?” Giọng nói đầu dây bên kia gợi cảm đùa giỡn, “Cô không sợ mình gửi gắm sai người sao?"

Vạn Thiến thở dài trong lòng. Tất nhiên là sợ, nếu có cách khác, cô sẽ không giao Trương Vũ Kỳ cho bất kỳ ai. Nhưng để giải quyết vấn đề này triệt để, cô đành phải mạo hiểm như vậy.

"Tôi nhớ trước đây cô đã nói rằng cô đối với Trương tiểu thư có chút hứng thú, đây là có ý gì?"

"Hả? Chính là nghĩa trên mặt chữ a. Một nữ nhân xinh đẹp như vậy, ai mà không muốn bên cạnh ~"

Thật khó cho Vạn Thiến khi hợp tác với vị nữ nhân nói tòan lời ẩn ý. Nhưng cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn khi biết đối phương chỉ mê nhan sắc của nàng.

"Hơn nữa tôi từ lâu đã nghe nói rằng ai đó muốn hại Trương tiểu thư. Vì vậy, ngay cả khi mức thù lao cao được đưa ra, rất ít đồng nghiệp của tôi sẵn sàng làm điều đó. Cũng chính là do tôi, nhất vãng tình thâm ~"

Vạn Thiến vừa nói, các từ khóa cô nghe được là, "Nghe nói? Nghe ai nói? Ai muốn hại cô ấy?"

"Đều là chút tin đồn nhảm nhí, bắt không được ngọn nguồn. Nhưng vệ sĩ có chuyện gì phải trắng đen rõ ràng, tin này có lẽ không phải vô cớ."

Vạn Thiến yên lặng suy nghĩ, Trịnh Hy Di tiếp tục nói: "Thành thật mà nói, tôi đã rất ngạc nhiên khi mình không được chọn ngay từ đầu. Dù gì thì tôi cũng giỏi hơn bất cứ ai kể cả quy mô công ty hay bằng cấp. Nhưng sau nghe nói, kỳ thật người được chọn sớm có dàn xếp." Trịnh Hy Di cười cười, "Nhưng bây giờ có vẻ như kế hoạch của họ không thành công ~"

Vạn Thiến như bừng tỉnh, trong đầu xuất hiện một khối trò chơi ghép hình đang đua nhau. Từ lâu cô đã tự hỏi tại sao mình lại được chọn vào một công ty nhỏ lại sắp phá sản, không có lai lịch, trình độ, lại còn thờ ơ với sếp. Xem ra phía sau nguyên bản là có tính toán xếp cô đến bên cạnh Trương Vũ Kỳ.

Nữ nhân này thực sự là một người thông minh, có chút nham hiểm, Vạn Thiến lại thở dài trong lòng.

Trương Vũ Kỳ không quá khó thích nghi với việc thay thế vệ sĩ tạm thời. Nàng hỏi Vạn Thiến làm gì, nhưng Vạn Thiến im lặng, nên nàng không hỏi thêm nữa.  Người vệ sĩ mới cao hơn cô, ăn nói thẳng thắn, dạn dĩ, hòa thuận, ở cùng nhau rất thoải mái.

"Cô Trịnh, Vũ Kỳ... Trương tiểu thư không biết nấu ăn, cần cô chăm sóc cô ấy ba bữa một ngày."

"Hả? Còn muốn kiêm chức bảo mẫu a."

Vạn Thiến cười trong lòng, lúc trước cô cũng có phản ứng như vậy.

Trương Vũ Kỳ ôm chặt cánh tay của Vạn Thiến, gần như treo ở trên người cô, "Thiến Thiến, khi nào cô trở về? Cô về sớm một chút được không..."

Khuôn mặt của Vạn Thiến lại đỏ lên, cô hoàn toàn không thể chống cự được bộ dáng ngây thơ của người này.

"Trương tiểu thư, đừng lo lắng, tôi tốt hơn cô ấy rất nhiều, tôi không yếu đuối như cô ấy."

"Người ta làm sao mà yếu đuối! Người ta cực kỳ soái, cực kỳ lợi hại, được không?" Trương Vũ Kỳ lập tức lớn tiếng phản bác.

"Được được được, cô thích là được ~"

Nghe cuộc nói chuyện giữa hai người họ, Vạn Thiến cảm thấy mình nóng như cua hấp. Cô hiểu rằng tình cảm của cô dành cho Trương Vũ Kỳ từ lâu đã vượt ra ngoài phạm vi của vệ sĩ đối với chủ nhân. Cô muốn bảo hộ nàng, kể cả bằng mạng sống của chính mình. Nhưng cô không biết loại tình cảm này là gì, cô chưa từng yêu ai.

"Vũ Kỳ... bảo bối," lúc trước cô gọi không thành tiếng, nhưng bây giờ cô lại thốt lên vì không kìm được cảm xúc, "Tôi sẽ trở về sớm nhất có thể, nhiều nhất là 2 ngày. Trong hai ngày này, cô đừng nên ra ngoài, có chuyện gì thì cứ nhờ cô Trịnh."

Trương Vũ Kỳ ngưỡng mặt bĩu môi, đôi mắt to đẫm lệ.

Cửa thang máy ở trước mặt chậm rãi đóng lại, cắt đứt tầm mắt, hai người không ngừng nghĩ về nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro