chap 2-3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ ngày Tiffany và Haeyeon về Hàn cũng đã hơn một tuần nhưng cũng chẳng khác gì là không về mấy khi mà Taeyeon luôn bận rộn với công việc của mình và hiếm khi xuất hiện trong căn hộ. Tất cả là nhờ vào vị tiền bối yêu quý của Taeyeon, người đã nghĩ rằng Tiffany muốn giữ lấy con cún con dễ thương của cô ta vì thế cô ta đã luôn giao cho Taeyeon hàng đống hồ sơ, bắt cậu tham gia tất cả các cuộc họp mà bình thường cậu có thể vắng mặt với lý do cậu cần học hỏi thêm nhiều kinh nghiệm hơn. Cô biết tiền bối của cậu chỉ muốn chiếm cậu làm của riêng, nhưng may thay cậu luôn có những người bạn tốt bên cạnh mình, họ luôn cố gắng giúp cậu trốn thoát và có thể về nhà sớm, như hôm nay, Park Shin Hye hầu như đã không còn lý do để ngăn Taeyeon về nhà.

"Được rồi, em có thể về." Park Shin Hye thở dài khi nhìn  Taeyeon rời khỏi văn phòng với khuôn mặt hạnh phúc.

"Aish mình phải nghĩ ra kế hoạch khác thôi." Cô ta lầm bầm khi nhìn nhân viên của mình. Cô ta nhướn mày và nở nụ cười nguy hiểm.

Khi ra khỏi toà nhà, Taeyeon siết tay thành nắm đấm ăn mừng chiến thắng trong hạnh phúc. 

"Chúa ơi, cảm ơn người, cảm ơn người đã cho con thoát khỏi con cáo đó dù chỉ là một ngày." cậu hét lên sau đó mò tìm điện thoại trong túi xách, bấm gọi số điện thoại quen thuộc

"Taetae!" cậu có thể nghe thấy tiếng hét từ phía bên kia.

"Oh hey Fany-ah, đoán thử xem nào? Hôm nay tớ được tự do rồi, chúng ta cùng đi chơi nhé? "Taeyeon mỉm cười dorky khi cậu đi trên đường nhưng sau đó cậu đi chậm lại rồi cuối cùng là dừng hẳn lại.

"Ở đâu?" cậu chết lặng khi cuộc gọi kết thúc.

"Ôi Chúa ơi." Cậu nhanh chóng bắt một chiếc taxi và gấp rút nói với tài xế nơi muốn đến

"Bệnh viện Seoul. Cháu sẽ trả cho chú gấp đôi nếu đưa cháu đến đó trong vòng 10 phút. "Cậu vội vã nói khi kiểm tra điện thoại. Người tài xế chỉ gật đầu rồi lập tức đạp mạnh chân ga. Taeyeon đã thật sự trả cho người tài xế khoản tiền gấp đôi khi họ đến nơi trong chưa đầy 10 phút. Cậu thậm chí không thể đợi người tài xế đưa lại tiền thừa đã vội vã chạy đi .

"Lee Hae Yeon." Taeyeon gấp rút nói khiến cô y tá nhìn lên rồi lập tức nhìn xuống kiểm tra.

"1287." Taeyeon nhanh chóng cảm ơn rồi đi đến căn phòng vừa nói đến. Cậu dừng lại trước cửa, cố gắng lấy lại nhịp thở bình thường. Cậu sửa lại quần áo rồi đẩy cửa bước vào, bắt gặp ánh mắt mệt mỏi của Tiffany.

"Fany ah" đó là tất cả những gì cậu có thể nói và trước khi cậu nhận ra, Tiffany đã đứng dậy, chạy đến ôm chặt lấy cậu. 

"Taetae, tớ sợ lắm." Taeyeon có thể cảm nhận được cơ thể của người bạn thân đang rung lên trong vòng tay mình.

"Fany ah, chuyện gì đã xảy ra vậy?" Taeyeon đặt hai tay lên vai Tiffany, khẽ đẩy cô ấy ra một chút để cả hai có thể nhìn vào mắt nhau.

"Tớ không biết nữa Tae ah, Haeyeon vẫn ổn khi tớ bước vào phòng tắm, nhưng khi tớ bước ra, con bé đã nằm vật ra sàn và liên tục rên rỉ rằng bụng con bé rất đau." Tiffany khóc nức nở. Taeyeon kéo Tiffany về phía giường, đẩy cô ấy ngồi xuống ghế khi cậu ngồi xuống bên mép giường. Cậu đưa tay vuốt ve mái tóc của con bé.

"Cậu đã gọi cho Dong Hae chưa?" Taeyeon hỏi khi mãi nghịch tóc Haeyeon.

"Tớ không muốn làm vậy. Anh ấy sẽ lo lắng và tớ sợ rằng anh ấy sẽ không thể tập trung được vào công việc của mình. "Tiffany cắn môi. Cả hai đều nhìn về phía cửa khi có tiếng ai đó gõ cửa. Cánh cửa mở ra, theo sau là hai bác sĩ cùng một cô y tá.

"Sunny?" Taeyeon  đứng dậy, cúi chào vị bác sĩ và y tá còn lại.

"Ah Taeyeon đến rồi hả. Trước tiên để tớ giới thiệu về người đã giúp chúng ta hôm nay. Đây là Dr.Min. Dr.Min, đây là bạn của tôi, Taeyeon và đó là Tiffany, mẹ của đứa bé. "Sunny nói.

"Rất vui được gặp hai người, tôi là Dr.Min. Nếu hai người không phiền, hãy để tôi kiểm tra lại cho cháu bé. "Taeyeon và Tiffany nhanh chóng đứng sang một bên để bác sĩ làm việc.

"Tình trạng của con tôi ra sao rồi bác sĩ?" Tiffany lo sợ hỏi. Vị bác sĩ cuối cùng cũng khám xong và quay lại.

"Thưa cô, cháu bé đã khá hơn. Cháu bé chỉ ăn phải thực phẩm bị nhiễm độ, nhưng đừng lo lắng, chúng tôi đã đưa nó ra khỏi cơ thể cháu bé rồi. Chỉ cần chắc chắn rằng cháu bé được nghỉ ngơi và uống thuốc đúng giờ. À, và cháu có thể xuất viện ngày hôm nay. "Dr.Min nói làm Taeyeon và Tiffany thở dài nhẹ nhõm.

"Mẹ ơi ..." Tiffany nhanh chóng chạy đến bên cạnh Haeyeon, vuốt ve đôi gò má mũm mĩm của con bé.

"Sao hả con yêu? con thấy trong người ra sao? Con còn thấy đau ở đâu nữa không? "Tiffany lo lắng hỏi. Haeyeon lắc đầu một cách đáng yêu. Con bé không muốn mẹ mình lo lắng.

"Ah theo như báo cáo thì cháu bé đã ăn phải bánh quy quá hạn." Dr. Min nói, rời đi cùng cô y tá khi Sunny cảm ơn ông.

"Bánh quy?" Taeyeon cau mày. Cậu không bao giờ mua bánh quy, trừ khi ...

"Haeyeon ah, có phải con đã ăn bánh quy mà dì cất trong ngăn tủ không?" Haeyeon chậm rãi gật đầu, cảm thấy có lỗi khi ăn bánh mà không xin phép người lớn.

"Oh my gosh, có phải chúng là bánh quy Tororo số lượng giới hạn của cậu!" mắt Tiffany mở to. Cô biết đó là kho báu của Taeyeon và cậu không bao giờ ăn chúng. Quỷ thần ơi, số bánh quy đó còn lớn tuổi hơn cả Haeyeon.

"Haeyeon!"

"Con xin lỗi mẹ, mẹ ơi". Haeyeon nhìn Taeyeon rồi cúi đầu.

"Con xin lỗi dì." Haeyeon sắp khóc đến nơi rồi. Con bé có thể nghe tiếng Taeyeon thở dài và con bé biết mình sắp bị mắng một trận.

"Không sao đâu, nó chỉ là bánh quy thôi mà. Điều quan trọng là con không sao. Đừng làm cho mẹ con lo lắng nữa biết chưa? "Haeyeon gật đầu và lau nước mắt trên mặt mình.

"Aw thật là ngọt ngào!" Sunny hét lên khi Tiffany chỉ im lặng nhìn hai người. Sau khi Taeyeon hoàn thành thủ tục xuất viện, cậu đưa Tiffany và Haeyeon về nhà bằng xe mình. Cậu đã cho Tiffany mượn phòng trường hợp cô ấy muốn đưa Haeyeon đi đâu đó.

"Ôi không." Tiffany ôm mặt mình.

"Wae? Wae?" Taeyeon hỏi khi cậu đặt chìa khoá xuống và đóng cửa.

"Tớ quên mất rằng ngày mai tớ phải bay chuyến bay đầu tiên đến Jeju vì tớ có cuộc họp khẩn với khách hàng. "Tiffany ngã nhào xuống sofa và vùi mặt vào gối.

"Vấn đề của cậu là gì? Mai tớ có thể đưa cậu đến sân bay mà "Taeyeon nói khi ngồi xuống bên cạnh người bạn thân của mình. Tiffany nhìn lên và bĩu môi.

"Làm sao tớ có thể đi khi Haeyeon vừa mới bị ngộ độc thức ăn đây? Tớ không thể để con bé một mình càng không thể mang con bé đi theo, con bé cần được nghỉ ngơi. "Cô vùi mặt vào gối một lần nữa khi lẩm bẩm 'Tớ phải làm gì đây'  theo như Taeyeon nghe được. Cậu mỉm cười và vỗ vai Tiffany khiến cô ấy ngẩng mặt lên

"Cậu có thể trông cậy vào tớ. Tớ sẽ nghĩ ngày mai, à mà tớ sẽ nói với sếp rằng tớ cần phải nghĩ để chăm sóc Haeyeon. Cô ấy sẽ hiểu và cậu sẽ có thể đến Jeju. Ta-da! vấn đề được giải quyết. "Taeyeon vỗ tay mình và nhìn Tiffany vui vẻ. Taeyeon có thể nhìn thấy đôi mắt của Tiffany biến thành vầng trăng khuyết bên dưới chiếc gối.

"Ow Taetae, tớ biết làm gì khi không có cậu đây?"Cô ấy ôm lấy Taeyeon và mỉm cười biết ơn.

"Đó cũng lý do tớ ở đây và nhân tiện cảm ơn lý do tuyệt vời mà cậu mang đến cho tớ" Cả hai cười khúc khích. Tiffany biết Taeyeon 'được' cấp trên của mình đối xử như thế nào và xem ra một ngày nghỉ sẽ tốt hơn cho bạn thân của cô.

Buổi sáng, Taeyeon cảm thấy ánh mặt trời đang chiếu xuống làn da của mình khiến cậu chậm rãi mở mắt. Cậu nằm yên trên giường 5 phút trước khi quyết định thức dậy. Cậu vò rối mái tóc của mình khi nhìn sang phía bên kia giường và nhận ra  Tiffany và Haeyeon không có ở đó. Sau đó cậu nhớ ra, sáng sớm hôm nay cậu đã đưa Tiffany ra sân bay và khi trở về cậu đã ngã lăn ra giường và ngủ tiếp. Cậu nhìn vào đồng hồ kiểm tra thời gian. Cậu mơ màng đẩy cửa bước ra ngoài. Taeyeon có thể nghe thấy tiếng cười khúc khích phát ra từ phòng khách. Haeyeon đang ngồi trên ghế ôm lấy bé đậu và xem phim hoạt hình. Cậu cũng ngồi xuống bên cạnh và xem cùng con bé. Cả hai người ngồi xem trong im lặng. Giữa lúc đó, cả hai đột nhiên quay sang nhìn nhau rồi cùng quay lại nhìn vào màn hình (tự nhiên muốn có con ghê T.T)

"Trứng và thịt xông khói?" Taeyeon hỏi mà không rời mắt khỏi bộ phim TV.

"Thêm pho-mát nữa." Taeyeon mỉm cười và đứng dậy tiến vào bếp. Sau 10 phút, cậu trở lại với hai đĩa trứng và thịt xông khói với pho-mát, rất nhiều pho-mát. Hayeon rời mắt khỏi TV và đôi mắt con bé lập tức trở nên lấp lánh khi nhìn thấy bữa ăn sáng của mình.Taeyeon đưa thức ăn cho Haeyeon và vén tóc con bé sang một bên. Taeyeon đứng và đi đến tủ lạnh để lấy sữa dâu cho cả hai.

"Ah! Sữa dâu! "Haeyeon ré lên và nhanh chóng đón lấy ly của mình và vui sướng uống hết nó. Taeyeon cũng làm tương tự như vậy, uống sữa của mình khi vuốt ve đầu Haeyeon.

"Ah ~" Con bé thở ra sau khi uống hết phần sữa của mình. Taeyeon cười khúc khích, đặt ly của mình xuống bàn. Cậu lấy một chiếc khăn ăn và lau đi bộ ria bằng sữa trên miệng của Haeyeon. Điện thoại của cậu đột nhiên vang lên trong phòng.

"Ăn chậm thôi, được chứ?" Haeyeon gật đầu và Taeyeon đi vào phòng mình.

"Hello?"

"Taetae? Tớ có làm phiền cậu ngủ không? " dù tiếng ồn bên kia khá lớn nhưng cậu vẫn có thể nghe giọng Tiffany rất rõ ràng

"Ah Fany, tớ đã dậy rồi và đang ăn sáng cùng Haeyeon." Taeyeon nói với Tiffany khi cậu có thể nghe tiếng cô gái đó nói chuyện với người lấy hành lý.

"À tớ biết rồi. Tớ cũng vừa đến Jeju và Dong Hae đã ra đón tớ. Tớ sẽ ở lại một đêm và sẽ trở về Seoul vào sáng ngày mai. "

"Oh okey,Hãy tận hưởng kỳ nghỉ đi. Và gửi lời chào đến Dong Hae giúp tớ. "Taeyeon ngồi xuống giường, khẽ ngáp một cái

"Tớ sẽ nói và Taetae ah, đừng quên cho Haeyeon uống thuốc đó. Tớ đã chuẩn bị cả rồi, nên cậu sẽ không bị nhầm đâu. Chỉ có hai cử sáng và tối nay thôi. Tớ đã đặt nó trong ngăn kéo bàn cạnh giường. Và cậu phải đổi ống hít mới cho con bé nữa.Cái cũ trong balo con bé vừa mới hết rồi. "

"O-okey" Taeyeon nhanh chóng đứng dậy tìm những thứ Tiffany đề cập đến phòng khi cậu không tìm ra nó. Tiffany nói rất nhiều thứ khiến cậu phải ghi chúng vào tờ giấy để chắc rằng mình không bỏ sót bất cứ điều gì.

"Cậu phải chắc chắn rằng nước tắm của con bé vừa đủ ấm và không được quên đặt chú vịt đồ chơi vào trong. Haeyeon thực sự rất thích nó. nó nằm trong ngăn ngoài cùng của vali. "

"Còn điều gì nữa không?" Cậu dừng lại và nhìn ra phòng khách, kiểm tra Haeyeon.

"Không còn ... à mà khoan. Nếu có điều gì xảy ra với Haeyeon, hãy gọi cho tớ ngay nhé. Cảm ơn cậu, Taeyeon ah,tớ phải đi đây. Xin lỗi vì đã gây phiền phức cho cậu. Tớ thật sự nợ cậu rất nhiều. "Câu nói ấy làm Taeyeon mỉm cười mặc dù Tiffany không thể nhìn thấy nó.

"Không sao đâu mà Fany-ah. Tớ không thấy phiền gì cả. "

"Cậu luôn ngọt ngào như vậy Taetae ah, yêu cậu! Tớ sẽ gọi cho cậu sau, Bye! "

Cuộc gọi kết thúc trước khi Taeyeon có thể nói bất cứ điều gì. Cậu nhìn vào điện thoại và thở dài. "okey." Cậu có thể nghe thấy tiếng cười khúc khích Haeyeon khi xem TV từ bên ngoài. Nhìn xuống tờ giấy ghi chú không nhìn ra nổi chữ của mình, cậu thở dài lần nữa. Bây giờ cậu mới biết được thì ra có con không dễ dàng gì.

Sau khi Taeyeon dọn dẹp và tắm rửa sạch sẽ, cậu lấy áo khoác của mình và cả Haeyeon, giúp con bé mặc vào.

"Chúng ta sẽ đi đâu vậy ạ?" Haeyeon hỏi khi nhìn cậu kéo khoá kéo của chiếc cáo lên đến cổ mình.

"Chúng ta sẽ đi chơi con yêu." Taeyeon vỗ nhẹ vào vai con bé và đứng dậy. Cậu đưa tay cho Haeyeon làm con bé nhìn cậu.

"Đi không?" Taeyeon nghiêng đầu và mỉm cười với Haeyeon, con bé cười lại với cậu khi đưa tay cho Taeyeon.

"Đi nào!"

"Yeah ~"

Nơi nào đó xa Seoul

Tiffany liên tục nhìn vào điện thoại và di chuyển ngón tay trên màn hình. Cô cười khẽ và người còn lại trên xe đã nhìn thấy nó. Anh ta nắm tay cô siết nhẹ làm cô nhìn lên anh.

"Đừng lo em yêu, Haeyeon sẽ ổn thôi." Dong Hae cam đoan, kéo bàn tay của Tiffany về mình và hôn lên nó, điều đó làm Tiffany mỉm cười với anh ta.

"Em biết. Em biết mình có thể tin tưởng Taeyeon, cậu ấy là người hùng của em. "Nụ cười của cô không bao giờ mất đi mỗi khi cô nói đến người bạn thân của mình.

"Ồ vậy anh không phải người hùng của em hả?" Dong Hae nói,giả vờ như bị tổn thương. Tiffany cười khúc khích và véo má anh ta.

"Không phải. Nhưng anh là người chồng hoàn hảo của em. " Tiffany nghiêng người sang hôn lên má anh ta.

"Bây giờ tốt hơn rồi đó." Dong Hae mỉm cười và tiếp tục lái xe trong khi người vợ xinh đẹp đang tựa vào anh. Tâm trí Tiffany lại chuyển sự chú ý về chiếc điện thoại một lần nữa khi cảm thấy nó rung lên. Cô mở tin nhắn và eyesmile ngay lập tức xuất hiện khi nhìn thấy Taeyeon và Haeyeon trên màn hình đang  mỉm cười hạnh phúc.Có vẻ như họ đang ở công viên giải trí nhưng Tiffany không chắc chắn lắm bởi vì họ đang ở trong một cửa hàng với rất nhiều bé đậu xung quanh, một núi đậu. Cô kéo xuống và đọc tin nhắn

'chúng tớ đang ở Lotte và Haeyeon phát cuồng lên khi nhìn thấy đám đậu này. Tớ cũng ngạc nhiên khi biết họ có bán chúng ở đây. ke ke ke ~ dù sao thì cậu hãy tận hưởng chuyến đi ở Jeju đi và đừng quên mua cái gì đó ngon ngon  Haeyeon đó và tớ đã nói cậu sẽ  mang đồ ăn ngon về cho con bé ngày mai rồi. ^ _ ^ V '

Tiffany nhìn vào điện thoại của mình lần cuối cùng trước khi để nó vào túi và mỉm cười. Taeyeon là người hùng của cô.

Trở lại seoul ..

"Haaaaaaaaahhhh ...... haaaaaaaaaahhhh ... .hhhhaaaaaaaaahhhhhh ...." Haeyeon để ống hít trở lại balo. Con bé nhìn lên và Taeyeon mỉm cười với con bé.

"Đậu!" (hài vãi, tớ suốt ngày lôi từ này ra chửi đám bạn của tớ:)))) Cả hai người họ hét lên trước khi chạy vào bên trong cửa hàng và lấy chúng nhiều hết mức có thể cũng không quên chụp một vài bức ảnh kỷ niệm trước khi ra quầy tính tiền và tất nhiên, Taeyeon thanh toán tất cả

"Dì thật sự sẽ mua tất cả chúng cho con ạ?" Haeyeon hỏi.

"Tất nhiên, vì con rất dễ thương nên tất cả chúng là của con." Taeyeon mỉm cười khi lấy ví tiền trong túi ra. Cậu cảm nhận ai đó kéo áo khoác của mình. Cậu nhìn xuống và thấy một đôi mắt cún con đang nhìn mình. Haeyeon nghiêng đầu vẫy vẫy một bé đậu nữa trong tay, mỉm cười bẽn lẽn với Taeyeon.

"Một cái nữa được chứ ạ?" Haeyeon cười toe toét, khoe đôi mắt cười hoàn hảo mà con bé thừa hưởng từ mẹ mình. Làm sao mà Taeyeon có thể nói không đây? Cả ngày họ đã chơi rất nhiều trò chơi. Taeyeon đã dẫn Haeyeon ăn rất nhiều món ăn của Hàn Quốc như ddobukki, kimbab và patbingso và nhiều hơn nữa, và bây giờ cả hai đã kiệt sức và quyết định trở về nhà với chú heo con bản sao củaTaeyeon, Haeyeon đã ngủ gục trên đường về. Cậu nhẹ nhàng đặt Haeyeon xuống giường và giúp con bé cởi giày và áo khoác. Haeyeon cựa và mình từ từ mở mắt.

"Chúng ta đang ở đâu vậy ạ?" Con bé ngái ngủ hỏi. Taeyeon ngồi xổm xuống mép giường.

"Chúng ta đang ở nhà. Con có đói không? Có muốn dì nấu gì đó cho con ăn trước khi ngủ tiếp không? "Haeyeon ngồi dậy và lắc đầu

"Cháu muốn thay quần áo." Taeyeon gật đầu và giúp  Haeyeon thay đồ ngủ ra. Cậu cũng thay đồ của mình ra trước quay lại giường đắp chăn cho con bé. Taeyeon chuẩn bị rời đi nhưng Haeyeon ngăn cậu lại.

"Không có nụ hôn chúc ngủ ngon sao ạ? Mẹ luôn làm điều đó và đợi đến khi con ngủ. "Taeyeon đi trở lại giường và nằm xuống cạnh đứa trẻ. Cậu vén tóc Haeyeon sang một bên trước khi hôn lên trán con bé.

"Chúc con ngủ ngon." Taeyeon mỉm cười và đợi đến khi Haeyeon nhắm mắt lại chuẩn bị chìm vào giấc ngủ. Taeyeon vẫn nhìn chăm chú vào đứa bé. Cậu ngưỡng mộ đôi lông mi của con bé, đôi lông mày dày hoàn hảo,cái mũi dễ thương và đôi môi nhỏ xinh xắn. Nó là sự kết hợp hoàn hảo. Taeyeon không bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó cậu sẽ gặp được đứa trẻ này. Nhưng bây giờ khi nhìn thấy con bé, trong nhiều tuần qua, chính mắt nhìn thấy con bé lớn lên và cậu không biết làm thế nào để diễn tả hết niềm hạnh phúc của mình bởi vì cậu có thể có một lần cơ hội ở cạnh kỳ tích tuyệt vời nhất xảy ra trong đời cậu.Haeyeon nhăn mặt khi nhận thấy những giọt nước rơi trên má mình , nhưng nó đã không làm con bé tỉnh dậy. Taeyeon đưa tay lau đi những giọt nước mắt còn lại trên gương mặt . Cậu hít sâu rồi mỉm cười.

"Ngủ ngon con gái ngoan của ta."

-------------





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro