Móc ngoéo thêm một năm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tên: 【顺航】拉钩续一年

Tác giả: 岁栀咹予桔 (Tuế chi _ Dữ kết)

Link: https://shunli34245.lofter.com/ 

...

Quản lý quán cà phê mèo x quản lý cửa hàng bánh ngọt

Cánh cửa gỗ của quán cà phê bị đẩy ra, chiếc chuông gió treo trên cửa cũng vang lên, phát ra những âm thanh leng keng lanh lảnh.

"Em bám anh quá đấy, Tiểu Lãn." 

Tả Hàng vừa bước chân phải vào, trước khi cửa đóng lại, một con mèo ragdoll màu xám xanh từ trên khung leo mèo nhảy xuống, cắn vào gấu quần anh, dùng bộ lông mềm mại cọ vào bắp chân anh. Tả Hàng cúi người dang tay, Tiểu Lãn liền nhào vào trong ngực anh, tiếp tục dùng đầu cọ cọ Tả Hàng. Tả Hàng ôm Tiểu Lãn nói với Trương Tuấn Hào đang cho những con mèo khác ăn.

"Anh không ở đây nó nháo loạn cả lên, sao có thể không bám anh chứ?" Tiểu Lãn nghe người khác nói xấu mình thì không vui, vẫy vẫy chân, từ trong ngực Tả Hàng muốn tung móng vuốt tóm lấy Trương Tuấn Hào.

"Còn muốn cào tao? Cẩn thận tối nay không cho mày cá nữa. Trương Tuấn Hào ôm Tiểu Lãn đi từ trong ngực Tả Hàng, lại nhận được tiếng "Meow" bất mãn từ nó. Tả Hàng thích thú vỗ đầu Tiểu Lãn, nó liền bất mãn nhìn anh: "Ôi, Tiểu Lãn nhà chúng ta phải chịu ấm ức rồi."

"Chậc, cũng muốn được ôm." Nhìn thấy Trương Tuấn Hào thả Tiểu Lãn xuống, Tả Hàng lại giả bộ ăn giấm, ôm tay trước ngực.

"Được, được, ôm." Trương Tuấn Hào kéo người tới, đặt tay lên eo Tả Hàng, hôn anh như chuồn chuồn chạm nước. Tả Hàng cảm thấy còn chưa đủ nên lại nghiêng người về phía trước, cắn môi Trương Tuấn Hào, vô tội chớp mắt, để Trương Tuấn Hào chịu không được giữ lấy đầu anh, hôn sâu.

Tả Hàng toàn thân mềm nhũn sau khi bị hôn, anh nằm sấp trên người Trương Tuấn Hào, "Anh rất thích mùi thuốc lá trên người em."

Tả Hàng rất thèm mùi thuốc lá mà mỗi lần ôm hôn Trương Tuấn Hào đều ngửi thấy, giống như bị nghiện vậy. Không biết tại sao, trên người Trương Tuấn Hào luôn có mùi thuốc lá thoang thoảng.

"Em cũng thích mùi ngọt trên người anh." Trương Tuấn Hào đặt Tả Hàng lên ghế, nghịch nghịch sợi dây trên áo anh.

"Ngọt thế nào? Như kia sao?" Tả Hàng nghiêng đầu nhìn Trương Tuấn Hào, bối rối chỉ vào hộp bánh bông lan anh mang đến, bánh bông lan anh làm quả nhiên rất thơm phải không?

"Cũng có thể, nhưng bảo bảo à, dáng vẻ mềm mại của anh mới khiến người ta muốn... làm anh." Trương Tuấn Hào hết gật lại lắc đầu. 

Cậu cúi đầu cắn vào tai Tả Hàng, môi lướt qua má anh, lần nữa đáp xuống miệng anh, "Không phải sao? Hôn anh cũng ngọt, anh không phải là bảo bảo ngọt ngào của em ư?"

Mặt Tả Hàng đỏ như quả táo chín, anh vội vàng đẩy Trương Tuấn Hào đang đè lên mình ra, khiến cho cậu bật cười.

"Tiểu Lãn, Trương Tuấn Hào là tên đại ác nhân! Cậu ấy bắt nạt anh!" Tả Hàng cầm gậy vờn mèo chơi với Tiểu Lãn, đồng thời tẩy não nó rằng Trương Tuấn Hào là một gã xấu xa, không được phép chơi với.

"Tới đây, Tiểu Lãn." Trương Tuấn Hào vẫy tay với Tiểu Lãn, nó liền bỏ mặc Tả Hàng chạy về phía Trương Tuấn Hào.

"Được thôi, Tiểu Lãn, em cũng là tên xấu xa y như Trương Tuấn Hào! Anh sẽ tìm con mèo khác để chơi!" Nghe thế, Tiểu Lãn liền lo lắng giở chiêu, dùng chân lôi kéo Tả Hàng, lăn lộn trên mặt đất, lộ ra bụng tròn tròn, để Tả Hàng nựng nó "Meow ~"

"Muốn ăn bánh bông lan do đại ác nhân đút không?" Trương Tuấn Hào lấy một miếng đưa vào miệng Tả Hàng.

"Ăn ~ Đại ác nhân đối với anh là tốt nhất." Tả Hàng cười nói, Trương Tuấn Hào bất lực, ngoan ngoãn đút bánh vào miệng người kia.

"Tiểu Lãn, đừng nhìn nữa, em không được ăn đâu ~" Tả Hàng nhìn ánh mắt háo hức của Tiểu Lãn thì buồn cười, cầm bánh đến trước mặt ăn cho nó thèm nhỏ dãi.

"Meow~"

"Thế nào?" Tả Hàng đưa cho Trương Tuấn Hào xem bánh mới làm ra, "Thử một chút đi?"

"Bảo bảo giỏi lắm." Trương Tuấn Hào nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn cầu khen ngợi của Tả Hàng, xoa đầu anh, "Ăn rất ngon."

"Thật hỏ* ~" Tả Hàng ngẩng đầu nhìn Trương Tuấn Hào, mỉm cười hài lòng với cậu.

"Thật ó*"

(*Tác giả dùng ngôn ngữ mạng kiểu đáng yêu các thứ nên mình để như này)

"Xì---"

"Bảo bảo, anh biến thành một con mèo nhỏ thật rồi." Trương Tuấn Hào lấy khăn ướt, giúp Tả Hàng lau vết bột mì còn sót trên mặt.

"Meow~"

Tả Hàng chỉ xuống đất, túi bột đã bị hất đổ, Tiểu Lãn lười biếng lăn lộn trên mặt đất, trên người phủ đầy bột trắng: "Phù, đây mới là mèo nhỏ này."

"Tiểu Lãn, em chọc giận papa rồi, anh không cứu em đâu." Tả Hàng che miệng xem kịch hay, Tiểu Lãn bị Trương Tuấn Hào xách lên đem vào phòng tắm, trong lúc tắm cứ meow meow loạn cả lên.

Tiểu Lãn từ trong bồn tắm đi ra, không gào khóc, khua khoắng chân tay, Trương Tuấn Hào cũng không thèm giáo huấn đứa nhỏ, chỉ trùm khăn bông lên đầu nó, Tả Hàng vốn muốn an ủi Tiểu Lãn, kết quả lại suýt thì bị nó ngộ thương.

"Còn dám cào loạn không?" Trương Tuấn Hào nói, Tiểu Lãn lập tức ngoan ngoãn để Trương Tuấn Hào sấy lông cho mình. Sau khi sấy xong, Tiểu Lãn chạy đến dụi đầu vào Tả Hàng, bày tỏ rằng vừa rồi nó không hề cố ý cào anh.

"Tiểu Lãn thơm thơm ~" Tả Hàng ôm nó, nhấc bổng lên.

"Lần sau không được nghịch bột mì biết chưa?" Trương Tuấn Hào gõ gõ vào đầu của Tiểu Lãn mấy cái.

"Được rồi mà, Tiểu Lãn nói nó đã biết rồi."

Hôm nay là kỷ niệm tròn hai năm của Tả Hàng và Trương Tuấn Hào ~

"Năm nay em có muốn chụp ảnh gia đình không? Chụp cùng Tiểu Lãn đi!" Tả Hàng khoanh chân ngồi ở trên giường, giơ tay của Tiểu Lãn lên: "Tiểu Lãn, em có muốn chụp không?"

Trương Tuấn Hào từ trong tủ lấy ra máy ảnh Polaroid, nói: "Ra phòng khách?"

"OK đó!"

Tả Hàng mặc chiếc váy nhỏ cho Tiểu Lãn mà anh đã mua trước đó, "Tiểu Lãn của chúng ta chính là một công chúa nhỏ, đáng yêu thật. Tiểu Lãn nói xem em có phải nhóc lười biếng hay không, gật đầu thì chính là đồng ý." 

Tả Hàng và Trương Tuấn Hào đang mặc quần áo đôi.

"Chuẩn bị nào."

Khoảnh khắc khi máy chụp ảnh, Tả Hàng liền quay đầu, hôn lên má Trương Tuấn Hào một cái chóc.

"Tiểu Lãn còn ngồi im như thế, sao anh lại không ngồi ngoan vậy hả? Hôn thêm một cái nữa đi." Trương Tuấn Hào đè Tả Hàng lên ghế sofa, một tay ôm chặt để không để cả hai người rơi xuống, tay kia đỡ đầu Tả Hàng để tránh va đập.

Tả Hàng chủ động nói: "Hôn hôn anh."

...

"Lạnh quá." Tả Hàng và Trương Tuấn Hào ra ngoài chơi pháo bông, bởi vì kỷ niệm hai năm đúng vào mùa đông, mà phía Bắc lại có tuyết rơi ~

"Em xem, đẹp quá." Tả Hàng giơ pháo bông lên.

"Anh đẹp hơn nhiều."

"Hừ, bớt nhảm."

"Có chụp một tấm không?" Trương Tuấn Hào vung vẩy chiếc máy Polaroid trong tay.

"Có chứ!"

"Lần này đến lượt em hôn anh!" Trương Tuấn Hào tự hào tuyên bố.

"Lần này anh ngoan rồi, nhưng em thì không!" Tả Hàng nhìn bức ảnh Trương Tuấn Hào hôn má mình, thật trẻ con!

"Có người biết hôm nay là ngày kỷ niệm của chúng ta, và còn có pháo hoa nữa! Đúng rồi, Tết đến gần rồi," Tả Hàng phấn khích nhìn những chùm pháo hoa trên bầu trời.

"Móc ngoéo?" Trương Tuấn Hào nghiêng đầu nhìn anh.

"Móc ngoéo, nhất định mỗi năm đều phải cùng nhau thưởng thức pháo hoa!"

Dưới pháo hoa rực rỡ, Trương Tuấn Hào kéo Tả Hàng lại rồi hôn lên môi anh.

End.

mya.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro