Táo gai/ 山楂

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tên: 山楂 

Tác giả: 檀柒里(Đàn Thất Lí)

Link: https://tanqili.lofter.com/post/75b23f0b_2ba920d2b 

...

Chủ quán bar x Nam sinh trung học

00.

"Nhớ không? Quả táo chua đó."

01.

Kẻ ngốc cố chấp đó lại ngồi trên chiếc ghế dài quen thuộc, cố chấp nhìn về phương xa.

Chu Chí Hâm hỏi cậu, "Trương Tuấn Hào, em con mẹ nó có bệnh à. Em còn chờ cái gì nữa? Em đợi cái gì nói anh nghe xem!" Trương Tuấn Hào ngước nhìn Chu Chí Hâm, đôi mắt đỏ ngầu của cậu khiến anh giật mình.

"Em không biết..." Trương Tuấn Hào nhìn xuống quả táo trong tay mình, táo được phủ một lớp đường, trông như quả bóng tuyết, màu đỏ hơi lộ ra như tàn dư pháo hoa. Cậu nói tiếp: "Em cũng không biết em đang đợi cái gì."

"Hai người các em... đều bệnh không nhẹ." Chu Chí Hâm ngồi bên cạnh Trương Tuấn Hào, lấy một quả táo từ túi giấy và cho vào miệng, thoáng nhăn mặt: "Sao ngọt quá vậy."

Trương Tuấn Hào nhai chậm rãi, trộn lẫn vị mặn của nước mắt, đáp lại Chu Chí Hâm: "Ngọt đâu mà ngọt, chua chết đi được."

"Ngọt mà." Chu Chí Hâm theo bản năng nói. Một lúc sau, anh thu hồi ánh mắt nghi hoặc, hiểu được ý nghĩa sâu xa trong lời nói của Trương Tuấn Hào.

Đúng, chua chết đi được. Giống như mùa thu năm đó, chua đến nhức cả răng.

"Em không thích ăn táo gai à?" Chu Chí Hâm cố ý hỏi, cố gắng gợi ra vài kí ức của cậu. Nhưng Trương Tuấn Hào chỉ mỉm cười, "Trương Cực cũng không thích xem Crayon Shin-chan, không phải vẫn sẽ cùng anh xem ư?"

"Lý do giống nhau cả."

"Chỗ nào giống nhau chứ, bản chất khác nhau mà." Chu Chí Hâm lẩm bẩm, muốn nói thêm gì đó nhưng đã thấy hình bóng của người trong màn tuyết xuất hiện từ xa. Không cần suy nghĩ, anh biết đó là ai.

"Anh ấy đến đón anh rồi." Trương Tuấn Hào chỉ vào người ở đằng xa.

Trương Tuấn Hào vẫn không nói gì, im lặng nhét quả táo gai vào người Chu Chí Hâm rồi rời đi không nói lời nào.

Chu Chí Hâm cảm giác mắt nóng lên, nước mắt rơi trên đầu ngón tay khi anh dụi dụi mắt.

Trương Tuấn Hào không thích ăn táo gai, trong bốn người chỉ có Tả Hàng thích ăn táo gai.

Chu Chí Hâm đứng dậy, vỗ nhẹ để tuyết trên người rơi bớt rồi đi về hướng ngược lại.

Mỗi khi trời tuyết rơi, Trương Tuấn Hào lại mang theo túi táo ngồi trên ghế dài ở công viên, hết lần này đến lần khác, từ năm này qua năm khác.

Chỉ khi người kia đến đón mới rời đi.

Trên ngọn đồi phía sau công viên là một khu nghĩa trang.

Có người được chôn cất ở đó.

Chu Chí Hâm ôm lấy bọc táo gai, lặng lẽ nhìn khuôn mặt trên bia mộ, nước mắt lặng yên chảy xuống thay lời muốn nói.

Người bị chôn dưới lòng đất chính là bạn thân của Chu Chí Hâm.

02.

"Anh Tả! Có một đứa trẻ con đến tìm."

Một tiếng hét khiến khung cảnh vốn sôi động trong nháy mắt yên tĩnh lại, mọi người nghi ngờ đưa ánh mắt về phía nguồn phát ra âm thanh. Trước cửa quán bar, một nam sinh mặc đồng phục đang ôm quai cặp sách, có chút xấu hổ.

"Được rồi." Tả Hàng dựa vào quầy bar nhìn người trước mặt: "Bạn nhỏ này, sao lại chạy tới đây? Ở đây bọn họ ăn thịt người đó, nam nữ đều không tha."

Tiếng nói của Tả Hàng rất nhỏ, nhưng vẫn người ngồi cạnh vẫn có thể nghe thấy. "Tả Hàng, sao em lại tung tin đồn thất thiệt nữa rồi, tí nữa anh sẽ đánh em." Chu Chí Hâm nói, nụ cười trên miệng mê hoặc lòng người.

"Làm việc đi." Tả Hàng xoa xoa đầu Chu Chí Hâm nhưng lại bị anh đánh bay bàn tay nọ. Con mèo lẩm bẩm bất mãn:

"Tránh ra, tóc mới đấy."

"Đồ đỏm dáng."

Tả Hàng lại chuyển sự chú ý về phía Trương Tuấn Hào, "Nói anh nghe, nhóc tới đây làm gì?"

"Em tìm Trương Cực." Trương Tuấn Hào tiến lên vài bước, đứng trước mặt Tả Hàng, chặn phần lớn ánh sáng. Tả Hàng liếc nhìn Chu Chí Hâm, gật đầu nói: "Đi thôi."

Trương Tuấn Hào đi theo Tả Hàng lên tầng trên, tất nhiên theo sau còn có Chu Chí Hâm - một bình giấm chua lè.

"Trương Cực, có người tìm em." Tả Hàng gõ vào cánh cửa có dán chữ "Trương Cực". Rất nhanh cánh cửa đã mở ra.

"Ai tìm? Chu Chí Hâm?" Trương Cực theo bản năng tìm người phía sau lưng Tả Hàng, chạm phải ánh mắt của Trương Tuấn Hào thì sửng sốt một lát, nghiêng người tránh đường, "Vào đi."

Chu Chí Hâm cau mày ngồi trên chiếc ghế sofa mềm mại của Trương Cực, "Trương Cực, em dụ dỗ bạn nhỏ này ở đâu về, trông non choẹt."

Trương Cực rót một ly nước và đưa cho Trương Tuấn Hào, sau đó nhéo nhéo dái tai của Chu Chí Hâm, nói: "Đừng nói nhảm."

"Đã tìm đến tận Tả Hàng đây rồi, còn nói không phải, cứ giả vờ đi." Chu Chí Hâm đẩy tay của Trương Cực, trông như 'cô vợ nhỏ' tức giận, mà thực ra nói vậy cũng không sai.

"Anh." Trương Tuấn Hào nhìn Trương Cực, "Mẹ qua đời rồi."

Trương Cực nắm lấy tay của Chu Chí Hâm, đối mặt với đôi mắt đỏ của Trương Tuấn Hào, nói: "Đó là mẹ cậu, không phải là mẹ tôi."

Một giọt nước mắt từ mắt Trương Tuấn Hào rơi xuống, khiến người ta cảm thấy cậu thật đáng thương.

Trương Cực và Trương Tuấn Hào là hai anh em khác cha khác mẹ. Là một đứa con nuôi, Trương Tuấn Hào được hưởng thụ tình yêu và quan tâm chưa từng có, thậm chí còn nhiều hơn cả Trương Cực. Họ đối xử với Trương Cực có khi lại giống trẻ mồ côi hơn, nguyên nhân là do Trương Cực thích Chu Chí Hâm.

Và Chu Chí Hâm đúng lúc lại là đàn ông.

Họ chọn từ bỏ đứa trẻ đó, nhận nuôi một đứa trẻ khác. Và Trương Cực đúng lúc lại là đứa trẻ bị bỏ rơi đó.

Cha của Trương Cực đã qua đời từ lâu, nếu mẹ anh cũng qua đời, Trương Tuấn Hào sẽ không còn cách nào khác là phải đến tìm Trương Cực.

"Tả Hàng." Trương Cực liếc nhìn Tả Hàng, Tả Hàng biết chuyện của Trương Cực, hiểu ý hắn, gật đầu: "Còn có phòng."

Trương Tuấn Hào theo Tả Hàng ra khỏi phòng, Tả Hàng dựa vào tường châm một điếu thuốc: "Tên."

"Trương Tuấn Hào."

"Phòng đó là của em." Trương Tuấn Hào nhìn về phía Tả Hàng, sau đó thu hồi ánh mắt, gật đầu. Tả Hàng nhìn Trương Tuấn Hào, dường như đang cười nói: "Em và Trương Cực lúc mới tới đây nhìn rất giống nhau, nhưng..."

"Chỉ là hắn cạo ngạo, còn em thì ngượng ngùng."

"Trong số chúng ta anh là người cao ngạo nhất, còn dám chỉ trích người khác?" Cửa phòng Trương Cực mở ra, hắn trợn mắt nhìn Tả Hàng.

"Anh tên Tả Hàng, kia chính là Chu Chí Hâm." Trương Tuấn Hào liếc nhìn Chu Chí Hâm, quả thực rất có sức hút, khó trách Trương Cực thích anh ấy.

"Tả Hàng? Tên anh đặc biệt thật." Trương Tuấn Hào mắt đối mắt với Tả Hàng.

Người này cũng đẹp y như Chu Chí Hâm vậy.

"Nhóc này anh quản."

Tả Hàng cau mày: "Nhóc là em trai em, sao anh phải quản chứ?"

Câu trả lời của Trương Cực là: "Nó nguyện ý theo anh, còn em thì không thể chăm sóc nó được".

Tả Hàng nhìn Trương Cực phủi sạch trách nhiệm đi mất, không còn cách nào khác ngoài việc im lặng dọn dẹp mớ hỗn độn còn lại.

"Giờ em là của anh rồi, nghe thấy chưa?"

Trương Tuấn Hào năm đó 15 tuổi nghe Tả Hàng 22 tuổi nói những lời đó.

Câu nói đó chính là khởi đầu cho tình cảm của họ.

03.

Nhân chứng tốt nhất của thời gian chính là Trương Tuấn Hào, thấm thoát cậu đã cao hơn Tả Hàng nửa cái đầu, Tả Hàng đo chiều cao cho cậu, nói: "Cũng không tệ."

"Cái gì không tệ?" Trương Tuấn Hào cúi xuống bên tai Tả Hàng hỏi, Tả Hàng né cậu: "Đừng nói vào tai anh, ngứa."

"Vậy rốt cục là cái gì không tệ." Trương Tuấn Hào đứng dậy, vẫn không từ bỏ câu hỏi kia.

"Nuôi em cũng không tệ, khi em vừa đến đây, vẫn là một đứa nhóc." Tả Hàng nhìn theo chiếc xe vội băng trên đường, cảm thán, "Mới đó đã 18 tuổi rồi."

Trương Tuấn Hào cười cười, từ túi quần lấy ra nắm táo gai đưa cho Tả Hàng, "Cũng chỉ là 18 tuổi thôi, anh cảm khái gì chứ?"

Tả Hàng ăn từng quả một, vừa ăn vừa nói: "Anh nuôi em lớn thành như thế, cảm khái một chút cũng không được à."

Câu "Anh nuôi em" nhẹ nhàng lướt qua trong lòng Trương Tuấn Hào, khơi dậy những làn sóng. Cuối cùng, Trương Tuấn Hào mỉm cười gật đầu, "Đúng vậy, em là của anh rồi."

Trên bàn ăn, Trương Tuấn Hào cầm lấy một chai rượu, lại bị Tả Hàng giật đi: "Bạn nhỏ không được uống rượu."

"Bạn lớn ơi, em đã mười tám rồi." Nhân lúc Tả Hàng không để ý, cậu liền lén lút giành lại chai rượu, uống hai ngụm như muốn khoe khoang.

Chu Chí Hâm nhìn Trương Tuấn Hào nói, "Thuận Thuận tồi thật đấy." Trương Cực chỉ cười mà không nói gì, nhưng sau đó hắn phát hiện táo gai trong túi của Tả Hàng nên hỏi, "Táo gai này từ đâu mà có?"

"Trương Tuấn Hào cho."

"Bây giờ táo gai khó mua, tại sao Thuận Thuận không cho bọn anh?" Chu Chí Hâm ôm cằm, cảm thấy có chút kỳ quái, "Sao chỉ đưa cho anh trai Hàng Hàng của em thôi ~"

"Chu Chí Hâm, anh mắc ói quá đấy."

"Quản lý ký túc xá cho em, nhét vào túi." Trương Tuấn Hào từ trong túi lấy ra mấy nắm nữa đưa cho Chu Chí Hâm: "Đây, ăn đi."

Chu Chí Hâm nhón một quả bỏ vào miệng, vừa cắn một miếng, vị chua đã xông thẳng lên não, Tả Hàng lập tức dùng tay bịt miệng Chu Chí Hâm, "Không được nhè ra, nuốt đi."

Không còn cách nào khác đành phải nuốt quả táo gai, Chu Chí Hâm bất mãn: "Chua quá, buốt hết cả răng."

"Tả Hàng! Táo gai có gì ngon chứ!"

Trong bar vang lên một tràng cười.

Họ ở cạnh nhau, dường như luôn rất vui vẻ, bất kể là thời điểm nào.

04.

04.

Trương Tuấn Hào không uống quá nhiều, phần lớn rượu đều bị Tả Hàng cướp đi với danh nghĩa: "Thuận, anh trai chia sẻ gánh nặng với em."

Trương Tuấn Hào không về phòng mà đi tới phòng Tả Hàng, trong phòng không bật đèn, dưới ánh trăng Tả Hàng có thể thấy rõ người đi vào chính là Trương Tuấn Hào.

"Thuận Thuận?"

"Tả Hàng."

Tả Hàng từ giường bật dậy, mặc dù tối đen nhưng Trương Tuấn Hào vẫn cảm nhận được Tả Hàng đang mỉm cười: "Có chuyện gì vậy? Uống một chén rượu đã say như gà con đòi tìm mẹ vậy à."

Trương Tuấn Hào ôm eo Tả Hàng, vùi đầu vào hõm cổ anh, "Tả Hàng, em mười tám rồi."

"Anh biết, Thuận Thuận của chúng ta đã trưởng thành từ lâu rồi."

"Em thích anh ba năm rồi, là loại tình cảm mà em muốn được ở bên anh." Giọng nói của Trương Tuấn Hào nghèn nghẹn.

Tả Hàng không nói gì, xoa đầu Trương Tuấn Hào, "Thuận Thuận, anh là..."

"Anh không phải là anh trai em." Trương Tuấn Hào trước tiên cắt ngang lời nói của Tả Hàng.

"Em muốn anh làm bạn trai em."

Nụ hôn của Trương Tuấn Hào không hề báo trước, dịu dàng mà hung hãn, cuồng nhiệt nhưng lại vô cùng thận trọng. Tình cảm của Trương Tuấn Hào đã sớm bén rễ khi Tả Hàng nói: "Em là của anh." Thứ tình cảm ấy qua tháng năm ngày càng trở nên mãnh liệt hơn.

Dưới tác động của rượu, những suy nghĩ cậu giấu kín suốt ba năm đều bị phơi bày.

Sau khi làm ra điều quá đáng nhất, cuối cùng Tả Hàng cũng không nói gì, chỉ nhìn cậu một cái.

Trương Tuấn Hào tỉnh táo lại một chút, bỏ lại câu 'xin lỗi' rồi vội vàng bỏ chạy.

"Trương Tuấn Hào."

Tả Hàng ngăn cậu lại.

"Thi đại học cho tốt."

Trương Tuấn Hào cũng không ngờ rằng đó là những lời cuối cùng Tả Hàng nói với cậu.

04.

Tả Hàng rời đi không dấu vết, không ai có thể liên lạc được với anh.

Vậy thì hãy coi như Tả Hàng đã chết đi. Sau công viên mà họ thường đến, có một nơi, chôn giấu hy vọng của cả ba người.

Cậu suy tư cả ngày lẫn đêm, đợi chờ qua từng năm. Đợi đến khi nhận được một tin nhắn vô danh: "Thuận Thuận, hãy kết hôn và sinh con đi, đừng chờ đợi nữa." Khi Trương Tuấn Hào gọi lại, số điện thoại đã không còn hoạt động.

Tả Hàng giống như nước bốc hơi, ngoài ký ức, không còn gì để lại cho Trương Tuấn Hào. Cậu đã suy sụp trong thời gian dài, cuối cùng vẫn làm theo ý Tả Hàng. Chỉ là cậu trở thành một người chồng không đủ tốt, kết hôn hơn một năm rồi vẫn ngủ riêng, ngoài trừ trao nhẫn trong đám cưới, thậm chí cả việc nắm tay cũng chưa từng có.

Chu Chí Hâm mắng cậu có bệnh, nói cậu đã kết hôn mà vẫn còn nhớ đến Tả Hàng.

Chẳng trách Chu Chí Hâm và Tả Hàng từ trước đến nay đều nương tựa vào nhau, anh ấy là người quan tâm đến Tả Hàng nhất. Trương Tuấn Hào bị mắng cũng là hợp tình hợp lý.

"Nếu không phải Tả Hàng bảo, em sẽ không kết hôn."

"Em ấy bảo em sinh con, tại sao em không làm?" Chu Chí Hâm nghẹn ngào nhìn cậu, sau khi Tả Hàng rời đi, Chu Chí Hâm trở nên độc mồm độc miệng hơn hẳn, chỉ có Trương Cực mới có thể an ủi anh.

"Khi tuyết rơi trở lại, Tả Hàng có quay lại không?" Trương Tuấn Hào hỏi đi hỏi lại, nếu ngày anh ấy đi tuyết rơi, vậy khi tuyết rơi lần nữa, anh ấy có trở về với cậu không.

Tuyết đã rơi nhiều năm, anh ấy cũng đã rời đi rất nhiều năm.

05.

Trương Tuấn Hào đứng đó, tay đút vào túi áo, nhìn thấy gương mặt cười trên bia mộ. Bỗng nhiên, cậu bất ngờ cười lên, nhưng nước mắt lại chảy ra từ khóe mắt.

"Tại sao em lại cười một cách vui vẻ như vậy?"

"Ai được chôn ở đây?"

"Người em yêu." Trương Tuấn Hào quay đầu trả lời, nhưng lúc đó cậu bỗng chốc như đứng im.

Người trước mắt mỉm cười và nói với cậu: "Bọn anh trông giống nhau thật đấy."

Trương Tuấn Hào ôm anh, nói: "Tả Hàng."

"Tả Hàng, đừng rời đi, đừng không cần em nữa mà, em cầu xin anh."

Tả Hàng nhìn bông hoa hướng dương trước bia mộ, còn có... cuốn sổ đỏ kẹp trong bó hoa, bốn chữ lớn trên đó đâm thẳng vào mắt Tả Hàng.

"Chứng nhận li hôn"

"Tại sao em lại ly hôn?"

"Vậy tại sao anh lại rời đi?"

Tả Hàng ôm mặt cậu, nhẹ nhàng hôn lên.

"Chu Chí Hâm nói, nếu anh không trở lại, em sẽ tự tìm chết."

"May mắn là em chưa chết, nếu không em sẽ không thể đợi được anh."

Đó là sự biến mất không lý do, chờ đợi không lý do.

End.

mya.

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro